HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT



Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Có lẽ trong khoảng thời gian này xem quá nhiều phim của anh ấy, nên bây giờ tôi vừa nghe đến hai chữ "Đàm Trận" liền có cảm giác bị điện giật.

Hôm nay cùng mẹ xem TV thì đột nhiên bị quảng cáo của Đàm Trận cắt ngang, tôi vậy mà đỏ mặt, không dám xem nữa! Hình như khi xem quá nhiều phim ảnh tin tức của ảnh, mọi người đều sẽ có loại phản ứng giống như tôi.

Đại khái là vì bạn cảm thấy mình và người này quá thân mật, nhưng trên thực tế, người ta hoàn toàn không biết bạn là ai.
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Tôi không thích loại hình tượng hoàng tử u buồn này cho lắm, bởi lẽ hình tượng này căn bản không thể nói lên hết khí chất của anh ấy.

Ảnh là một người rất nội liễm, không hề phóng khoáng, so với Tắc Lâm Cách còn trầm ổn sâu sắc hơn nhiều, mấy lời của Thang Đan thật đúng là không có đạo lý.
-
Ngày x tháng x năm x, tuyết rơi.
Hôm nay lúc tôi diễn tập ở câu lạc bộ, đàn chị Đỗ Manh nói kỳ nghỉ đông muốn đi thi nghệ thuật, mọi người đều chúc chị ấy thành công.

Chỉ có một mình tôi cảm thấy chị ấy rất lợi hại, cha mẹ chị ấy cũng lợi hại, thành tích chị ấy tốt như vậy, nhưng bọn họ lại có thể đồng ý!
...
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Hôm nay câu lạc bộ tổ chức liên hoan chúc mừng đàn chị Đỗ Manh thi đỗ Học viện Điện ảnh Phương Nam.

Chị ấy nói cho chúng tôi biết rất nhiều về chuyện đi nghệ thuật, nói nếu như quyết định muốn theo con đường này thì phải sớm chuẩn bị tốt, trước tiên cần báo danh gì đó, sau đấy lại nói "Trừ phi là thí sinh có thiên phú như bạn học Thịnh Dã của chúng ta", làm tôi xấu hổ đến mức muốn xỉu tại chỗ luôn!
Bọn họ thật sự cảm thấy tôi diễn rất tốt sao? Hay chỉ là khen ngoài miệng thế thôi? Đàn chị Đỗ Manh nói: "Chị cảm thấy em mà đi thi thể nào cũng sẽ đỗ đó." Trời ơi, nghe thật là mát lòng mát dạ mà.
Chỉ là liệu mẹ có đồng ý không đây? Tôi nghĩ là lão cha nhà tôi hẳn sẽ đồng ý, vì trước đây tốt xấu gì ổng cũng là diễn viên.
Haiz, trong nhà này, chỉ có Jackson là ủng hộ tôi 100% thôi.
Còn nếu mà thi không đỗ, trở về tiếp tục tham gia thi đại học cũng không sao.

Kể cả không chuẩn bị tốt để thi đại học, cùng lắm thì tôi học lại một năm nữa.

Dù sao tôi còn tuổi trẻ, còn rất nhiều thời gian, thử thêm nhiều thứ cũng sẽ không bị thiệt thòi.

...
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao tôi lại không được học diễn xuất? Rõ ràng ông ấy xuất thân là diễn viên hí kịch cơ mà? Giấc mộng diễn viên của ông ấy bất hạnh mà tan vỡ, chẳng lẽ không phải càng nên hy vọng con trai của mình có thể kế thừa giấc mộng ấy hay sao, người cha nào cũng sẽ như vậy, nhưng sao ông ấy lại đối xử với tôi như thế?!
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Ông ấy còn nói với chú Giới là tôi không có thiên phú diễn xuất, nực cười, chú Giới là đạo diễn, chẳng lẽ chú ấy còn không rõ hơn cha sao? Tôi hỏi cha nếu như tôi có thì sao, ông ấy ngoại trừ nói "Ta nói không có chính là không có" thì cũng không thể phản bác tôi, chính ổng cũng biết bản thân không nói đạo lý đi! Trước mặt chú Giới bày ra bộ dáng phẫn nộ đến mất trí như vậy, cha không cảm thấy mất mặt sao?
-
Ngày x tháng x năm x, mưa nhỏ.
Thật hâm mộ đàn chị Đỗ Manh, hâm mộ Đàm Trận, bọn họ nhất định có những bậc cha mẹ hiểu lòng người nhất trên thế giới.
-
Ngày x tháng x năm x, mưa nhỏ.
Tôi đánh cược với lão cha ngang ngược nhà mình, tôi nói nếu tôi không có thiên phú thì sẽ từ bỏ, nhưng có thiên phú hay không không phải do cha định đoạt, mà phải do cuộc thi nghệ thuật kia đánh giá.

Nếu như tôi không đỗ, tôi thề cả đời này sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện đi làm diễn viên nữa!
Ông ấy đồng ý, còn bảo chú Giới không được lén dạy tôi, chú Giới trước giờ cũng không có dạy con diễn xuất, cha chẳng biết gì hết! Thật đúng là uổng người làm cha!
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Tôi định ghi danh vào hai trường, Học viện điện ảnh Phương Nam cùng Học viện Điện ảnh CTR, nhưng nguyện vọng lớn nhất cua tôi vẫn là CTR, nếu được như vậy thì Đàm Trận chính là đàn anh của tôi rồi! Học viện Điện ảnh CTR, tôi tới đây!
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Lão cha ngang ngược của tôi không cho phép tôi đến thành phố A quá sớm, cũng không cho tôi chi phí báo danh, tôi muốn đi làm thuê tự kiếm tiền, ổng còn nói không cho phép tôi bỏ bê việc học.

Làm con trai của ổng thật sự là quá đắng cay mà!
May mắn ông trời đối xử với tôi cũng không tệ, tôi còn có một người mẹ bao dung như vũ trụ, tôi vẫn có thể đến trước khoảng 1 tuần để đăng ký một lớp cấp tốc thi nghệ thuật.

Mẹ ơi con xin lỗi nhiều nhiều lắm luôn, lúc trước con còn trộm nói xấu mẹ, con trai ở chỗ này cúi đầu xin mẹ tha thứ.
Hy vọng lúc tôi đi thi nghệ thuật, lão cha ngang ngược của tôi sẽ không đem tức giận phát tiết trên người jackson.
...
Ngày x tháng x năm x, trời mưa.
Thầy giáo dạy tôi ở lớp cấp tốc thi nghệ thuật nói tôi rất có khí chất, lão cha người nghe thấy chưa!

Không thể kiêu ngạo, không thể kiêu ngạo, kỳ thật chỉ là do tuyến lệ của tôi trùng hợp được kích thích nên mới thể hiện được như vậy, nếu như lúc phỏng vấn cũng có thể rút được kịch bản khóc thì tốt rồi.
Haiz, cũng không được, nghĩ như vậy thì thật là không chân thành mà!
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Giống như những người trẻ tuổi trên khắp đất nước đến đây xếp hàng báo danh, đứng cùng một chỗ với họ tôi mới phát hiện chính mình vô cùng mờ nhạt giữa biển người.

Cũng may, dù sao tôi cũng không muốn đi con đường thần tượng này ha ha ha!
Chẳng qua hôm nay tôi phát hiện tôi hình như cũng không phải thật sự là người đồng tính, đối với những vị huynh đệ lớn lên đẹp trai này tôi một chút cảm giác cũng không có, cũng có thể là cảm thấy bọn họ đều quá ngây thơ, tôi thích hình tượng anh trai thành thục hơn?
Ai nha nói bậy, tôi thích con gái mà, ở CTR tôi gặp được một người vô cùng giống Thần Tuyết, quá xinh đẹp, cô ấy cười lên khiến tôi cảm thấy cô ấy như đang phát sáng vậy.

Tôi vẫn luôn cảm thấy ngoại hình của Thần Tuyết đẹp như vậy, chỉ đáng tiếc là kỹ thuật diễn có chút không ổn, cho nên trong tương lai liệu tôi có thể gặp được phiên bản diễn viên của Thần Tuyết không?
Còn có một cô gái nữa, dáng người cao gầy, làn da trắng đến phát lạnh, có chút giống phiên bản thiếu nữ của Cố thiên hậu, ánh mắt hiện lên một cỗ anh khí, vừa lạnh vừa sắc!
Những thí sinh nam đẹp trai cũng không ít, nhưng không có ai giống như Đàm Trận, nếu không phải là đẹp trai nhưng không đủ cao ráo thì cũng là người cao ráo lại không đủ đẹp trai.

Người như Đàm Trận, cao lớn tuấn mỹ thật đúng là rồng phượng giữa loài người mà.

Không biết năm đó Đàm Trận đi thi có phải chính là cảnh tượng bùng nổ xưa nay chưa từng có chăng?
...
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
A a a a a a không cần đi thi Nam Ảnh nữa, Học viện Điện ảnh CTR tôi tới đây!!! [Nam Ảnh: Học viện Điện ảnh Phương Nam]
Không biết nên viết cái gì nữa, chỉ là cực kỳ kích động luonnnn! Tôi được chụp ảnh với Đàm Trận trước bức tường nổi tiếng của Học viện, cuối cùng ngày này cũng thành hiện thực! Thật ra trước khi đi thi tôi đã thấy rất nhiều thí sinh chụp ảnh ở đó, nhưng tôi tự nhủ lúc nào thi xong mới có thể tới đây chụp ảnh chung, bất kể là thi đỗ hay không thì đều tới, nhưng bây giờ phải nói là cực kỳ viên mãn! Tôi đã trở thành đàn em của ảnh, chụp ảnh chung với ảnh rồi!
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Hôm nay tôi gọi điện thoại nói tin tức này cho mẹ, không nói với cha.

Lẽ ra tối hôm qua tôi đã muốn gọi rồi, nhưng không biết cha mẹ nghe xong sẽ có cảm xúc gì, nhất là cha, chắc ông ấy cũng không vui vẻ gì cho cam.

Chú Giới cũng chúc mừng tôi, còn nói thiên phú diễn xuất của tôi là kế thừa cha mình, tôi không đồng ý với cách nói này của chú ấy.


Tôi chưa từng được xem qua diễn xuất của cha, hơn nữa diễn xuất cũng không phải có sẵn trong gen di truyền, tôi học diễn hoàn toàn là dựa vào bản thân mình.

Tôi thi đỗ Học viện Điện ảnh cũng dựa vào chính mình, nếu như muốn nói tôi chịu ảnh hưởng từ ai, vậy thì ảnh hưởng của Đàm Trận có khi còn lớn hơn một chút, cùng với người cha từng làm diễn viên kia của tôi không có một xu quan hệ nào!
-
Ngày x tháng x năm x, trời đẹp.
Tôi vừa trở về nhà ông ấy liền vào thư phòng không chịu gặp tôi.

Tôi cũng quen rồi, từ nhỏ đến lớn mỗi lần họp phụ huyng ông ấy đều không đi lần nào, đến khi tôi muốn theo đuổi ước mơ lại lấy quyền làm cha để đè ép tôi.

Tôi có người cha này hay không cũng không có gì khác nhau.

Còn một học kỳ nữa là đến kỳ thi đại học, vì không muốn gặp ông ấy nên tôi đã chuyển đến ký túc xá của trường.
...
Ngày x tháng x năm x, trời âm u.
Hôm nay là cuối tuần, tôi vốn định về nhà, thật ra tôi cũng không phải rất muốn về cho lắm.

không nghĩ tới chú Giới lại đến trường đón tôi, nói là muốn mời tôi một bữa cơm để chúc mừng tôi.

Trên bàn cơm tôi mới biết thì ra tai nạn xe hơi khiến cha tôi bị hủy dung cũng không phải là tai nạn xe đơn thuần, tôi hỏi chú Giới có video khi cha tôi biểu diễn trước đó không, ông ấy đưa tôi đến nhà, tìm được một số video lúc đó.

Ấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cha tôi với tư cách là một diễn viên trên sân khấu.
Góc nhìn của máy quay được cố định ngay trước sân khấu, so với cảnh quay trên phim không ngừng biến hóa thì có chút đơn điệu, thỉnh thoảng còn có tiếng nói của khán giả, tiếng ho khan, nhỏ giọng khóc lóc, tất cả đều được ghi lại, cảm giác đó rất kỳ diệu, là bầu không khí mà các bộ phim không có được, các diễn viên đứng trên sân khấu tựa như bị các vị thần đang lặng lẽ nhìn chăm chú.
Tôi cùng chú Giới xem kịch suốt một đêm, có một vở kịch khiến tôi đặc biệt ấn tượng, tên là «Cửa hàng nhỏ bên bờ biển».

Cha tôi trong vở kịch đóng vai ông chủ của một cửa hàng lưu niệm ven biển, là một người đàn ông rất thâm trầm.

Tôi nói với chú Giới vai này thật giống như ông ấy ở ngoài đời, chú Giới cười nói: "Còn chẳng phải sao, cho nên ta mới lựa chọn anh ấy, đây là vai chính đầu tiên mà cha cháu diễn đó.

Cha cháu khi còn trẻ có phải rất đẹp trai không?"
Đúng là rất đẹp trai, tôi không phủ nhận, chỉ có điều ông ấy là diễn viên chính nhưng sao tôi lại không nhìn ra? Ông chủ cửa hàng này lời kịch cũng chưa đến vài câu, dài nhất chính là có khách vào trong tiệm mua đồ, hỏi một câu ông ấy đáp một câu, nói nhiều nhất chính là về giá cả.
"Mười đồng."
"Mười lăm đồng."
"Cái này không bán."

Tôi nhớ có một vị khách sờ khắp người cũng không có đồng nào, lại cực kỳ muốn mua mặt dây chuyền kia, cha tôi liền nói: "Cái này cũng không đáng giá, mang đi đi."
Chỉ có một khuôn mặt như vậy, lặp đi lặp lại những lời kịch đơn điệu.
Những người khách đó đều có tên, cũng đều có câu chuyện xưa của họ, cả vở kịch chỉ có vai của cha là không có tên, dường như cũng không có chuyện xưa của riêng mình.

Vở kịch này thực kỳ diệu, rõ ràng đơn điệu như thế, lại ngoài ý muốn mà thu hút người khác, cảnh tượng trên sân khấu không có biến hóa gì nhiều, chỉ có ánh đèn không ngừng chiếu vào trước cửa hàng, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, từ bình minh đến hoàng hôn, cứ từng chút từng chút luân phiên nhau.
Tôi bắt đầu ý thức được nó kỳ quái là ở chỗ, phát hiện ra cửa hàng này không đóng cửa bao giờ, mà khách tới đây đa phần là độc thân.

Bọn họ luôn có thể ở trong cửa hàng khiêm tốn này lấy ra được đồ vật nhỏ trong trí nhớ, dùng một cái giá rất rẻ mà hài lòng cầm đi.
Toàn bộ vở kịch không có nhạc nền, chỉ có tiếng sóng biển lúc cao lúc thấp, mỗi một lần sóng biển vang lên, tôi liền nghe thấy tiếng người trong rạp phát ra tiếng khóc nức nở.

Bọn họ đều hiểu, tôi cũng vậy.

Câu chuyện của mỗi vị khách, ít nhiều đều khiến họ rơi lệ, nhưng khiến tôi rơi nước mắt lại chính là ông chủ luôn im lặng trông coi cửa hàng nhỏ này, bán cho khách với giá rẻ.
Câu chuyện của ông ấy không được kể một cách rõ ràng, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được.

Từ sự im lặng ít nói, từ một vài lần ra vào cửa hàng, từ bóng lưng cô đơn vò võ, từ đôi mắt luôn hướng ra biển rộng...
Nếu chú Giới không đưa tôi đến đây xem, tôi có lẽ sẽ không bao giờ được nhìn một màn diễn xuất tuyệt vời đến thế.
Hơn hết, diễn viên ấy lại còn là cha tôi.
Hôm nay trời nhiều mây, lúc tôi viết đến những dòng này, bên ngoài trời đã đổ mưa.
-
Ngày x tháng x năm x, trời âm u.
Tôi nói với cha tôi con biết hết rồi, cách một cánh cửa làm tôi không biết ông ấy có biểu hiện gì.

Tôi muốn nói con xin lỗi cha, tôi nói hiện tại không giống với khi trước, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, tôi nói trong người con chảy dòng máu của cha, nên mới muốn đi học diễn xuất như vậy, xin cha đừng trách con.
Tôi hy vọng ông ấy sẽ không thực lòng trách tôi, tôi biết ông ấy yêu tôi, và tôi cũng yêu ông ấy, liệu ông ấy có cảm nhận được không? Có lẽ chúng ta đều như thế, tất cả cảm xúc đều để lại cho ống kính cùng khán giả, lại không biết cách biểu đạt với những người mình thương yêu nhất.

Ông ấy có thể hiểu được sự đồng tình từ khán giả và người hâm mộ, nhưng lại không thể chấp nhận sự cảm thông từ con trai mình.

Tôi có thể bày tỏ tình cảm và sự quan tâm đến tất cả mọi người, nhưng lại sợ khi phải bày tỏ trước mặt ông ấy.

Nhưng ông ấy không biết rằng, nhiều lần tôi diễn những cảnh tình cảm mâu thuẫn, trong lòng tôi đều nghĩ đến ông ấy.
Con muốn trở thành một diễn viên, cha, cha hãy chúc phúc cho con đi.
-.


Bình luận

Truyện đang đọc