HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT

Trước sinh nhật 1 ngày, Đàm Trận sẽ về nhà ăn cơm với gia đình. Vào ngày này Thịnh Dã cũng rời giường sớm, bởi vì thức trắng đêm, nên cuối cùng cậu cũng dậy sớm hơn Đàm Trận 1 lần.

Trước kia ở sơn trang Phú Sơn, bữa sáng đều là do Đàm Trận dậy sớm làm, lần này cậu rốt cuộc cũng có thể làm một bữa sáng cho người mình yêu.

Phòng khách rộng như vậy vẫn còn đắm chìm trong màn đêm trước bình minh, cậu đi xuống tầng, nghĩ bình thường Đàm Trận đều ở sắc trời như thế một mình rời giường, chuẩn bị bữa sáng cho hai người bọn họ. Lúc đó anh có tâm tình như thế nào, bây giờ cậu cũng có thể hiểu được phần nào.

Ở dưới tầng 1 bận rộn chưa lâu, Đàm Trận đã đi xuống, nhìn bóng lưng luống cuống tay chân của cậu ở trước bàn bếp, anh đi đến, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài lúc này mới tờ mờ sáng, hỏi: “Sao em dậy sớm vậy?”

Thịnh Dã bận rộn rán trứng gà và thịt xông khói, lại vội vàng nấu cháo yến mạch pha sữa, bên kia còn đang nướng bánh mì trứng, hai tay phải làm việc của ba tay. Đàm Trận cười, cúi đầu vặn nhỏ lửa dưới nồi cháo giúp cậu, nói: “Em không nên cùng lúc làm cả ba thứ như thế, từ từ làm không được sao?”

Thịnh Dã cầm yến mạch đến, thấy thế bèn đẩy Đàm Trận ra chỗ khác: “Anh đừng nhúng tay vào, để em!”

Đàm Trận bị cậu đẩy đến buồn cười, nhường sang một bên giơ tay: “Được rồi, để em.” Được một lúc, anh không thể không nói, “Thật đấy, em có thể làm từ từ thôi.”

Thịnh Dã đứng trước bếp tay năm tay mười nói: “Em cũng muốn chậm, nhưng mà nghĩ đến chuyện anh lúc nào cũng có thể rời giường thì không chậm được nữa.”

Đàm Trận nói: “Nếu em cần thì anh có thể đi lên ngủ thêm một lát được mà.”

Thịnh Dã dở khóc dở cười: “Vậy cũng không cần…”

Cậu cố hết sức muốn nấu một bữa sáng phong phú hơn chút, rán xong trứng gà và thịt xông khói, lại chuẩn bị cắt chút rau xà lách và cà chua, nhưng đứng trước giá để dao thì có hơi luống cuống. Dao nhà Đàm Trận được phân chia rõ ràng, cậu không nhớ rõ cái nào dùng để thái đồ sống.

“Cái này.” Đàm Trận đi lên, lấy dao đưa cho cậu.

Thịnh Dã cầm lấy con dao, đứng trước bếp đao to búa lớn thái cà chua.

Đàm Trận đi qua, lặng lẽ vặn nhỏ lửa nồi cháo yến mạch pha sữa đi một chút nữa, nếu không rất nhanh cháo sẽ bị khê.

Thịnh Dã thái rau xà lách và cà chua, trải từng lớp lên bánh mì nướng, thêm trứng rán và thịt xông khói, cuối cùng cũng làm ra một đĩa bánh sandwich xinh đẹp, nếu bỏ qua đống bếp lộn xộn đằng sau mà nói, nhìn qua vẫn rất ngon. Chỉ là trứng ốp la bình thường, không đẹp như Đàm Trận. Đàm Trận rán trứng đều là hình mặt trời đầy đặn, cũng không biết anh làm thế nào, cậu còn chưa kịp học được tay nghề. Để che giấu miếng trứng ốp la khá khó coi này, cậu liền làm sandwich, kẹp trong bánh mì là không thể nhìn thấy rồi.

Một hồi bận rộn qua đi, cậu cảm giác mình giống như một ông chồng bị vợ mình chiều đến hư hỏng, cả ngày toàn là áo dâng tận tay cơm bưng tận miệng, đi ôm chân Phật còn bị Phật ghét bỏ, chỉ có vợ là dễ dàng tha thứ cho cậu.

Đàm Trận cầm lấy miếng bánh sandwich, nói một câu “Cảm ơn”, Thịnh Dã cười tươi rói mới đột nhiên nhớ đến nồi cháo sau lưng mình: “Hỏng rồi!” cậu cuống quýt tắt bếp, cũng may nồi cháo vừa vặn chín, cậu may mắn thở phào nhẹ nhõm: “May quá còn đỡ…”

Đàm Trận đứng trước bếp ăn sandwich, mím môi cười không nói gì.

Thịnh Dã múc cháo nóng hổi từ trong nồi ra, đặt ở trước mặt Đàm Trận thì cực kỳ có cảm giác thành tựu. nhìn Đàm Trận ăn cháo cậu dậy sớm nấu xong, nhìn chúng vẫn còn nóng đi vào thân thể Đàm Trận, trở thành một bộ phận của “Đàm Trận”, thì ra nấu cơm cho người mình thích chính là có cảm giác như vậy. Không chỉ muốn nấu cho người ấy, mà còn muốn nhìn người ấy ăn.

“Em cứ chỉ nhìn anh ăn như vậy thôi sao?” Đàm Trận nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói.

Thịnh Dã lúc bấy giờ mới ngồi xuống đối diện quầy bar, cắn một miếng bánh sandwich, tự hỏi: “Sao hương vị lại không ngon bằng anh làm?”

Đàm Trận nhướng mày: “Đâu có đâu, anh thấy rất ngon mà.”

Thịnh Dã nhíu mày: “Có phải em quên mất bước nào rồi không?”

Đàm Trận nói: “Không đâu, vậy mỗi ngày em đều nấu cháo cho anh ăn đi, cứ như vậy nhé.”

Thịnh Dã đột nhiên kết thúc cuộc trò chuyện.

Đàm Trận cười một tiếng: “Anh trêu em thôi.” Anh xúc một thìa cháo, cúi đầu thổi rồi lại tự mình nở nụ cười, “Em vẫn thích hợp ngủ nướng hơn.”

Mặc dù nói “em”, nhưng dường như không phải Đàm Trận đang nói với cậu, mà như nói với chính mình hơn, kiểu như tóm tắt hai từ “Thịnh Dã.”

Thịnh Dã cúi đầu, cầm thìa khuấy bát cháo yến mạch trước mặt, hơi nóng phả vào mặt cậu khiến cho hốc mắt cũng không tự giác nóng lên.

Buổi trưa Đàm Trận quay về quận Lam Điền, lần này về nhà anh ăn mặc rất tùy ý, một chiếc áo sơ mi màu xanh denim phối với áo thun trắng và quần đen giản dị. Thịnh Dã thấy anh đang tìm kính liền trả lại cặp kính trong tay anh.

Đàm Trận nhận lấy, trêu ghẹo nói: “Em giấu đi à?”

Thịnh Dã nhìn anh đeo kính, như bừng tỉnh nhớ lại ngôi sao mình mới quen ở hậu trường rạp kịch, nhịn không được hỏi: “Anh cứ như vậy trở về ạ?”

Đàm Trận cúi đầu đi giày, nói: “Không thì sao?” anh lại ngẩng đầu lên, “Đều là người trong nhà cả.”

Thịnh Dã gật đầu, bỗng nhiên hứng thú ngất trời nói: “Anh muốn em tặng anh món quà gì?”

Đàm Trận đứng ở huyền quan, tươi cười nhàn nhạt: “Tặng quà không phải càng bất ngờ càng tốt sao?”

Thịnh Dã lại gật đầu: “Ừm, có lý.”

Cậu đi theo Đàm Trận ra cửa, tiễn anh đến gara, Đàm Trận kéo cửa xe dừng một chút, quay đầu lại nói: “Hay là để anh đưa em về trước đi.”

Thịnh Dã nhìn chiếc Chevrolet màu champagne đỗ bên cạnh chiếc Grand D màu đen, bên cạnh là chiếc Cayenne Turbo màu xanh đậm, gara vốn có thể đỗ ba chiếc xe, sau khi mua chiếc Chevrolet cho cậu, Đàm Trận liền để chiếc BMW 7 Series ở công ty.

Cậu nhún vai, cười: “Không cần đâu, chiều em tự lái xe về được rồi.”

Đàm Trận cũng không miễn cưỡng cậu nữa, lên xe, kéo cửa sổ xe xuống nói với cậu: “Nếu không tối nay em ở đây một đêm đi, ngày mai anh lái xe đến đón em, anh với em cùng đến GoClub luôn.”

GoClub là một câu lạc bộ đêm được điều hành bởi một người bạn của Đàm Trận, cũng là nơi anh tổ chức sinh nhật hằng năm. Thịnh Dã theo bản năng gật đầu, tuy rằng không thể tham gia tiệc sinh nhật của anh với tư cách là bạn trai Đàm Trận, nhưng có thể ngồi xe của anh cùng anh đến, cũng coi như một sự bù đắp dịu dàng nào đó.

Đàm Trận cúi đầu thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em đi vào đi, anh nhìn em vào nhà.”

Thịnh Dã cười rộ lên: “Anh Đàm Trận, sao anh lại trở nên sến sẩm thế rồi?”

Đàm Trận nói: “Em tiễn anh lên xe, anh nhìn em vào nhà, rất công bằng.”

Thịnh Dã ngoan ngoãn gật đầu: “Anh nói đúng!”

Đàm Trận cười, nói: “Vậy em đi vào đi.”

“Được, vậy anh nhìn nhá.” Thịnh Dã xoay người trở về, chưa đi được mấy bước đã đột nhiên quay đầu lại, Đàm Trận bị động tác của cậu chọc cười.

Thịnh Dã cũng chăm chú nhìn anh cười, cậu đi ba bước ngoảnh lại một lần, Đàm Trận sau cửa sổ xe chỉ mang theo nụ cười dịu dàng như vậy nhìn cậu, không biết trong lòng anh có bao nhiêu luyến tiếc.

***

0h 0ph ngày 22 tháng 06, sinh nhật lần thứ 28 của Đàm Trận chính thức đến, vô số người hâm mộ đều vào giờ khắc này gửi lời chúc mừng đến thần tượng của họ, chúc anh tiền đồ vô lượng, bay xa vạn dặm, chúc anh bình an vui vẻ, cả đời thuận lợi, cũng thể hiện tình yêu nồng đậm với Đàm Trận, đếm kỹ từng nhân vật mà anh sắm vai khiến họ mê mẩn, khen ngợi ánh mắt thần tình mà lại u buồn của anh, muốn gửi đến anh một cái ôm, một nụ hôn, muốn có thể được ngắm nhìn anh vĩnh viễn…

Khi nói đến tình yêu, những người dù thô bạo đến đâu cũng sẽ trở nên hèn mọn mà cẩn thận, nhiệt thành mà lãng mạn. Thịnh Dã nghĩ tầm, nhưng anh ấy xứng đáng.

Sau khi Đàm Trận quay về quận Lam Điền, cậu một mình ở trong biệt thự trên sơn trang Phú Sơn. Chỉ còn vài tiếng nữa là đến sinh nhật Đàm Trận, cậu ở dưới rạp chiếu phim tầng hầm xem Kết cấu ổn định họ cùng nhau diễn. Một bộ phim dài 2 tiếng, cậu xem trọn 2 lần.

Cậu và Đàm Trận kết duyên từ bộ phim này, ấy là “điện giật” khắc cốt ghi tâm của cậu.

*điện giật: lần tiếp xúc đầu tiên với điện ảnh

Kết thúc bộ phim, Đàm Trận cuộn mình nơi góc hành lang, trong tay nắm chặt lá thư của Khổng Tinh Hà, sụp đổ khóc lóc. Người ta nói đó là nhân vật tốt nhất mà Đàm Trận từng diễn qua, bất kể là ai nhìn thấy một Đàm Trận như vậy, đều sẽ rơi lệ. Tuy rằng trong ống kính của ảnh đế Đàm Trận không có cậu, nhưng bức thư Đàm Trận đang nắm trong tay là do chính cậu viết.

Bức thư này cậu đã viết rất nhiều lần, nhiều lần bị nước mắt thấm đến ướt nhòa, Nghiêm Phi và Đàm Trận đều chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng trôi.

Khổng Tinh Hà lựa chọn một mình ra đi, không chỉ bởi vì cậu ấy muốn giữ phần tôn nghiêm cuối cùng của mình, càng là bởi vì cậu ấy không muốn trở thành gánh nặng của Nghiêm Phi. Nguyên nhân này từ đầu đến cuối Khổng Tinh Hà không hề đề cập đến trong bức thư, cậu ấy không thể trở thành gánh nặng của Nghiêm Phi, cái chết của cậu ấy cũng không thể trở thành chướng ngại trên con đường hạnh phúc của Nghiêm Phi.

Tình yêu không thể nói ra, lý do rời đi cũng không thể nói ra, cho nên lá thư cũng chi ngắn ngủi như vậy.

Cậu hy vọng có thể thay Khổng Tinh Hà viết xong bức thư “Băng sơn” kia, dù sao Nghiêm Phi cũng sẽ không nhìn thấy, người nhìn thấy là Đàm Trận.

Lúc viết bức thư này, cậu mang theo quá nhiều tình cảm riêng tư. Không có chỗ để nói đến tình yêu, chỉ có thể mượn lời Khổng Tinh Hà để tỏ bày. Cậu biết như vậy không tốt, sẽ dẫn đến một ít tranh cãi, nhưng cho dù có tranh cãi cũng không thể nghiêm trọng hơn chuyện mọi người phát hiện ra chuyện họ đeo cùng loại nhẫn, bởi vì tranh cãi là do một mình cậu gây ra, không liên quan đến Đàm Trận.

Cậu chỉ muốn kể, cậu quá muốn kể.

Tình yêu của Khổng Tinh Hà là chuyện của một mình cậu ấy, cậu ấy không cần Nghiêm Phi biết. Lúc bắt đầu yêu đương với Đàm Trận cậu cũng thuyết phục chính mình như thế, tình yêu của họ là chuyện của hai người họ thôi, không cần để người khác biết làm gì. Nhưng nếu thật sự như thế, vì sao cậu lại cảm thấy đau khổ?

Đến giờ phút này cậu mới biết thì ra không phải, tình yêu là chuyện của hai người, cũng là chuyện của thế giới này. Hai người đã yêu nhau thì nên dũng cảm đi giữa thế gian.

Có người yêu nhưng không thể nói cho bất kỳ ai, thậm chí còn chẳng bằng một người yêu đơn phương hèn mọn. Ít nhất người kia sau này còn có thể lớn tiếng hét lên đã từng yêu.

Vậy cứ để cậu trở thành một kẻ yêu đơn phương hèn mọn đi.

***

Lúc Trần Bác Hàm gọi điện thoại cho Đàm Trận, Đàm Trận đang nói chuyện phiếm với Đàm Thiên trên sân thượng, cha mẹ họ đều đã ngủ. Lúc điện thoại vang lên, Đàm Trận cũng chẳng kiêng dè Đàm Thiên, anh luôn luôn không kiêng dè Đàm Thiên.

“Đàm Trận, cậu xem weibo chưa, chuyện này trước đó cậu có biết không?”

Giọng nói của Trần Bác Hàm mang theo tức giận, Đàm Trận không hiểu sao, buông ly cà phê xuống, nhìn Đàm Thiên đối diện mình, hỏi Trần Bác Hàm: “Anh đang nói gì vậy?”

“Trời đất, Đàm Trận cậu lại là Phật Như Lai đấy à?…”

Mất rất nhiều thời gian mới nghe hiểu rõ lời Trần Bác Hàm nói, cả người Đàm Trận lâm vào trầm mặc, ngồi trên ghế cứng đờ không nhúc nhích.

Đàm Thiên kinh ngạc nhìn anh, cô rất hiếm khi thấy biểu tình như thế trên người Đàm Trận, giống như khiếp sợ, nhưng dường như so với khiếp sợ còn phức tạp hơn.

Thanh âm của Trần Bác Hàm đứt quãng truyền ra: “Cho nên là cậu ta tự chủ trương đúng không? Điên rồi, điên thật rồi! Có phải cậu…” Trần Bác Hàm châm chước dùng từ một chút, “Có phải cậu đối với cậu ta thật sự là…”

“Không phải.”

“Sao cậu lại biết là không phải? Bây giờ trên mạng đều nói cậu ta đang tỏ tình với cậu, còn có người nói móc có phải cậu ta là đồng tính luyến ái không kia kìa!”

Đàm Trận đứng lên, anh đi đến bên lan can sân thượng, không cho đầu dây bên kia suy nghĩ tiếp: “Em ấy không phải. Chỉ là do em ấy không dễ dàng thoát vai, nhân vật Khổng Tinh Hà này ảnh hưởng quá lớn đến em ấy…”

“Không dễ dàng thoát vai?” Giọng điệu Trần Bác Hàm tràn ngập khó tin ngắt lời anh, “Đã lâu thế rồi, chẳng lẽ cậu ta còn coi cậu là Nghiêm Phi sao?”

“Đó là bộ phim đầu tiên của em ấy, diễn vai Khổng Tinh Hà này, Trần Bác Hàm anh không hiểu đâu…” Đàm Trận nói, anh hít sâu, hít một hơi thật sâu, “Đối với em ấy mà nói, tôi là Đàm Trận cũng là Nghiêm Phi, em ấy cảm thấy bộ phim này rất quan trọng với mình, đối với tôi cũng rất quan trọng. Nhờ vào nó tôi mới nhận được giải thưởng, cho nên em ấy mới muốn viết bức thư kia cho tôi…”

Đàm Thiên lo lắng quay đầu nhìn Đàm Trận, cô không nghe thấy Đàm Trận nói chuyện, nhưng có thể nhìn thấy yết hầu anh lăn qua lộn lại, lồng ngực phập phồng.

Đầu dây bên kia, giọng Trần Bác Hàm hung hăng lại nặng nề: “Vậy xin cậu thương xót cho tôi, lần này không cần đáp lại, đừng dẫn lửa đốt lên người mình, lát nữa lại khiến bác gái tức giận bệnh tim tái phát thì không ổn!”

Giọng nói Đàm Trận khó nén nổi lo âu: “Nhưng cứ để em ấy như vậy không được, không phải anh quen Tây Viện sao, anh thương lượng với cô ấy một chút ——”

Trần Bác Hàm kinh ngạc: “Sao tôi lại phải tìm cô ta để thương lượng? Chuyện này là do Thịnh Dã tự mình tìm chết, chúng ta đừng nhúng chân vào vũng nước đục này!”

Đàm Trận nhíu mày: “Trần Bác Hàm, đối tượng em ấy tỏ tình là tôi, đây không phải là chuyện không liên quan đến tôi.”

“Đàm Trận! Cậu đừng có ở chỗ này làm người tốt! Cậu đối với Thịnh Dã đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Tôi nói cậu nghe, không chừng cậu ta thật sự là đồng tính…”

“Trần Bác Hàm!” Đàm Trận bỗng dưng nâng cao âm lượng, giọng nói của anh thống khổ vô cùng, “…Trần Bác Hàm, coi như tôi cầu xin anh, anh giúp tôi lần này đi.”

Trần Bác Hàm bị giọng điệu cầu khẩn của anh làm cho tức giận: “Đàm Trận cậu thế là đủ rồi ——”

“Em ấy vốn dĩ có thể yên yên ổn ổn ở rạp kịch diễn kịch, là tôi kéo em ấy vào cái vòng này. Nghiêm Phi là tôi diễn, là tôi khiến em ấy không thoát vai được, là tôi chủ động kết giao với em ấy, là tôi chủ động trêu chọc em ấy! Nhưng là bởi vì có em ấy nên tôi mới có thể nhận được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, là tôi nợ em ấy ——”

Trần Bác Hàm: “Cậu không nợ!”

Bàn tay Đàm Trận bấm vào lan can sân thượng, anh cúi đầu thật sâu, cho đến khi cả lưng cũng nhuốm màu căng thẳng: “Tôi nợ, tôi thật sự nợ em ấy.”

Trên sân thượng đêm khuya vắng vẻ, Đàm Thiên nghe thấy Đàm Trận nghẹn ngào.

***

Gửi đến anh trai em, người em yêu nhất trên thế giới này, Nghiêm Phi.

Anh thế nào rồi? Có hạnh phúc không? Khi đếm những ngôi sao trên sân thượng, anh có đếm được em không?

Không phải là em không thể nhìn thấy anh, chỉ là em đã đi quá xa, đi qua rất nhiều năm ánh sáng, phải rất khó khăn rất nỗ lực mới có thể nhìn thấy một chấm nho nhỏ dưới đất. Người ta nói người mà em nhìn thấy chỉ là anh của thật nhiều năm trước, vậy cũng quá tiếc nuối rồi, vì sao em không thể nhìn thấy anh của bây giờ cơ chứ?

Ban ngày mặt trời quá lớn, anh không thể nhìn thấy em, nhưng em có thể nhìn thấy anh rõ ràng hơn một chút. Ban ngày Nghiêm Phi là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, dù đi giữa dòng người, em cũng có thể nhận ra được anh. Mặc dù em không nhìn rõ biểu tình trên mặt anh, thậm chí người em nhìn thấy còn chẳng phải anh của hiện tại, nhưng chỉ cần biết đó là anh, em đều có thể nhớ lại bộ dáng anh mang theo ánh sáng lấp lánh.

Anh ơi, anh thích ngôi sao, mà em lại thích mặt trời, anh chính là mặt trời của em.

Bây giờ em là một ngôi sao, nhưng em không phải là mặt trời, em nhỏ bé hơn mặt trời rất rất nhiều, cũng chẳng nóng bỏng rực rỡ như vầng dương ấy. Khi em vượt qua những năm ánh sáng, nhìn thấy tám hành tinh, nhìn thấy mặt trời nóng đỏ, em đã hiểu cảm giác thế nào gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Mà khi mặt trời nhìn thấy em, liệu rằng sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên không? Em thậm chí còn chẳng thể sánh với các ngôi sao bên cạnh mình, em còn quá trẻ, em không có đủ ánh sáng, đủ năng lượng. Đối với mặt trời, em quá đỗi bình thường. Có khi nào mặt trời đếm những ngôi sao, nói không chừng còn bỏ lỡ em. Mặt trời phải nheo mắt, mà em cũng phải giữa lúc mặt trời nheo mắt ấy đốt cháy mình thật mãnh liệt, mặt trời mới có thể miễn cưỡng nhìn được em.

Nhưng ngay cả khi nhìn thấy em rồi, liệu rằng mặt trời có yêu em không? Dường như em chẳng có lý do gì đáng để được vầng dương yêu thích, giữa vô vàn ngôi sao khác ấm áp hơn, tỏa sáng hơn em, anh nói xem liệu có thể không?

Nếu như vận mệnh lọt vào mắt xanh, em có thể được gặp người ấy dù chỉ trong thời gian rất ngắn thôi, em cũng sẽ cố gắng tỏa ra thật nhiều nhiệt lượng, thật nhiều ánh sáng cho người ấy, có được niềm vui ngắn ngủi của mình, để người ấy từ đây sẽ nhớ kỹ em, như thế em cũng có thể đạt được tình yêu của mình.

Vậy nên, đêm nay anh đếm được bao nhiêu ngôi sao vậy, anh ơi?

Dù cho anh quên mất em, em cũng sẽ ở nơi này, nỗ lực phát ra một chút ánh sáng cùng nhiệt lượng, gửi đến anh một khúc đoản ca vui mừng.
Hết chương 82.

Bình luận

Truyện đang đọc