HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Lúc Lục Kiêu Kỳ đến rừng rậm, người điên và Phàm Tử đang khịa nhau, trừng mắt hùng hổ nhìn đối phương.

Không dấu vết quét mắt qua, Lục Kiêu Kỳ nhíu mày.

Nghe được động tĩnh, Phàm Tử và người điên còn đang sấm chớp rền vang thoáng cái trợn mắt nhìn, sau khi thấy Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn, sắc mặt chợt biến.

Hô hấp của Phàm Tử dần dần trở nên ồ ồ, tầm mắt nhìn Mạc Cổn Cổn có thêm vài phần vội vã.

Hắn đi về phía trước mấy bước, kêu một tiếng: “Cổn lão đại.”

Tuy rằng không ở bên cạnh Mạc Cổn Cổn, nhưng việc yêu thích nhất mỗi ngày của hắn chính là theo dõi chương trình của Mạc Cổn Cổn, mỗi một tiết mục hắn đều xem đi xem lại nhiều lần. Trước đây có làm thế nào hắn cũng không dám tưởng tượng tới có ngày mình sẽ có được thân thể của một con người bình thường, đồng thời lần thứ hai có thể tiến vào xã hội loài người, còn trở thành tiểu lão đại một phương.

Phàm Tử rất cảm kích Mạc Cổn Cổn.

Rốt cục không cần thông qua màn hình xem Mạc Cổn Cổn, Phàm Tử kích động siết chặt nắm tay.

Phàm Tử kêu với giọng cực kỳ cấp bách, Mạc Cổn Cổn mạnh mẽ bị dọa cho nhảy dựng.

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, đó là người có chút quen thuộc, hít hít mũi. Sau đó, nhóc mơ hồ một lát.

Phàm Tử dâng trào nhiệt tình, thế nhưng Gấu Trúc Đoàn Nhi ở đối diện không nhớ rõ hắn.

Bộ dáng của hắn đã có sự thay đổi lớn, trên người mặc áo da quần da, còn đeo kính mát, nhìn qua y như một hacker quốc tế. Mà trên người cũng bị nhuốm đẫm mùi thuốc lá, che đậy mất mùi của trước đây.

Bộ dạng bất đồng, mùi cũng chỉ là hơi quen thuộc.

Mạc Cổn Cổn không dám xác nhận.

Ở trong mắt Phàm Tử, thái độ của tồn tại mình vẫn mong đợi vô cùng lãnh đạm, suýt nữa đã tưới tắt nhiệt tình nóng hổi của Phàm Tử.

May mà cuối cùng Mạc Cổn Cổn cũng nhận ra người.

Hai mắt Mạc Cổn Cổn lần thứ hai nở rộ hào quang, nhóc vươn tiểu móng vuốt bắt đầu kêu ư ư.

Đây đúng là người nhóc quen biết, tên là Rổ hả. (Rổ = Lam Tử đọc gần giống với Phàm Tử, bé Cổn nhớ nhầm tên người ta)

‘Rổ’ lại gần, Mạc Cổn Cổn hướng về phía hắn kêu một tiếng, nhận được ánh mắt càng tha thiết.

Lục Kiêu Kỳ có thể nghe hiểu tiếng kêu của Mạc Cổn Cổn dở khóc dở cười.

Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi nhà anh lại kêu người ta thành ‘Rổ’, quét mắt nhìn Phàm Tử đang hưng phấn, Lục Kiêu Kỳ trầm mặc.

Đưa mắt nhìn sang bên khác, Lục Kiêu Kỳ nheo hai mắt lại, con ngươi vốn đen kịt tràn đầy băng lãnh, giống như ngâm sương lạnh.

Đại sư bị đánh nằm ở dưới đất, rất là chật vật, tóc trên đầu xõa tung, đôi mắt đã biến thành con ngươi dựng thẳng, nhưng mặt mày vẫn có thể nhìn ra được là gương mặt của một minh tinh nhân loại nào đó. Đại sư đảo ánh mắt hung ác qua, liền đối diện với Lục Kiêu Kỳ không người không rồng, sững sờ ngay tại chỗ.

Con ngươi của đại sư chợt co lại, gần như chỉ còn một đường thật mảnh.

Đại sư giãy dụa muốn ngồi dậy, ngón tay hắn có hơi run rẩy, không dám tin chỉ vào Lục Kiêu Kỳ há hốc miệng.

Lục Kiêu Kỳ lạnh lùng nhìn từ trên xuống: “Ngươi có lời gì muốn nói.”

Bị con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm, đại sư có hơi run run: “Ngươi! Ngươi thế mà lại không sao!” Đến lúc này, rốt cục hắn có hơi hoảng loạn, uy hiếp lớn nhất của trùng tộc chính là Lục Kiêu Kỳ, tuy rằng chỉ số thông minh của Lão Nguyên soái nhiều mưu trí kia vẫn còn online, nhưng thể năng lại không được, trùng tộc cũng không để ý nhiều, nhưng mà Lục Kiêu Kỳ…

Mục đích của hắn chính là hủy diệt Lục Kiêu Kỳ, nhưng bây giờ xem ra là thất bại trong gang tấc?!

Hai mắt đại sư toát ra oán hận và kiêng kỵ: “Ngươi… A…” Còn muốn nói tiếp, lại trực tiếp bị sấm sét trong đôi mắt Lục Kiêu Kỳ đánh cho choáng váng, suýt nữa tinh thần lực của trùng tộc bên trong đại sư bị đánh nát.

Lạnh lùng liếc nhìn đại sư, Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía Thừa Phong.

Thừa Phong ngầm hiểu, lập tức đi lên trước, mở lồng giam điện quang ra.

Con rối trùng tộc bị bắt về quy án, nhóm người Lục Kiêu Kỳ xoay người rời đi không chút do dự. Các lệ quỷ bay trên không trung hai mặt nhìn nhau, sao mà Lục Kiêu Kỳ lại lưu loát như vậy, không phải lúc này nên tổng kết một chút kinh nghiệm giáo huấn, rồi lại hung hăng đả kích quyết tâm và tự tin của kẻ địch ư?

Một lệ quỷ có tuổi tác không quá lớn trong nhóm đưa ra nghi vấn.

Quỷ giáo sư vỗ vỗ đầu cậu ta: “Khẳng định là trước đây cậu không chịu học tập cho giỏi, không biết tụi cứ lải nhải vĩnh viễn là boss bị pháo hôi. Hiển nhiên Lục Kiêu Kỳ không chuẩn bị cho kẻ địch có được cơ hội phản kích lúc đường cùng này, ban nãy hỏi hắn có lời gì muốn nói, chính là để dời đi lực chú ý của kẻ địch, sau đó cho một phát chết luôn.”

Quỷ có tuổi tác không lớn thụ giáo gật đầu.

Mạc Cổn Cổn đi theo học được ích lợi không nhỏ, hai mắt nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ càng nóng bỏng, cực kỳ sùng bái.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Quỷ giáo sư ở bên kia không ngừng thổi phòng đã nói có sách, mách có chứng, bắt đầu giảng giải mấy ví dụ kinh điển trong lịch sử, thế là tiểu giảng đường của quỷ quái chính thức bắt đầu bài giảng. Tham gia bài giảng kỳ này đa số là lệ quỷ, ngoài ra còn có một Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi hết sức chăm chú, cộng thêm một người nhân viên ngoài biên chế Lục Kiêu Kỳ.

Quỷ giáo sư: “Liền giống với Tướng quân Lý Vân Văn trong lịch sử thời cổ đại, trong trận chiến Vân Quan…”

Mạc Cổn Cổn chăm chú nghe giảng, gật đầu gật đầu.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Quỷ giáo sư càng nói càng sâu, đã bay lên đến hưng suy vinh nhục của đế quốc, Lục Kiêu Kỳ chỉ đành im lặng.

Anh chỉ không muốn nói lời vô ích với sâu thôi.

Mà thôi.

Trở lại căn cứ 0, rất nhanh nhân viên phụ trợ đã đi đến, thấy đại sư không quá giống hình người kia, anh ta ngây cả người.

Nhân viên phụ trợ: “Nguyên soái? Đây là…”

Lục Kiêu Kỳ híp mắt: “Đại sư kia.”

Nhân viên phụ trợ quan liền hiểu, ánh mắt nhìn về phía đại sư thêm vài phần lạnh lẽo, anh ta nói với Thừa Phong: “Cho hắn đãi ngộ cấp mọt!!!”

Lục Kiêu Kỳ quét mắt nhìn hắn một cái, “… …”

Quỷ giáo sư dừng một chút, chuyển hướng sang quỷ và gấu trúc đang có ánh mắt hoang mang: “Ở quân bộ có vài loại phương thức đối đãi với tù binh, dựa theo cấp bậc mà tính, cấp một hẳn là trọng hình! Nói cách khác… Trên cơ bản hắn sẽ không có cơ hội sống sót để ra khỏi đây.”

Thấy áo khoác trắng, quỷ giáo sư trầm ngâm một lát: “Cuối cùng có thể con sâu này sẽ bị giải phẫu lúc còn sống.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Tích tích.

Lão nguyên soái gọi đến, Lục Kiêu Kỳ nhíu mày: “Nguyên soái?”

Đối phương vừa lộ mặt ra, Lục Kiêu Kỳ liền thấy hình như ông bị thương rất nặng, phía sau còn tràn ngập khói đang bóc lên.

Khóe miệng Lão Nguyên soái có một vết thương, trong ngực ông ôm một người đã hôn mê.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại: “Nguyên soái!”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sao bên kia có thể xuất hiện tình huống nghiêm trọng như vậy.

Trầm mặc vài giây, bỗng nhiên Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía đại sư còn chưa bị bắt đi kia, lúc này đại sư đã yếu ớt tỉnh lại, thấy màn hình thông tin của Lục Kiêu Kỳ hiện ra tình huống ở bên kia, hắn nở ra một nụ cười quỷ dị.

Lục Kiêu Kỳ mím môi.

Chẳng lẽ là cạm bẫy của trùng tộc!

Lão Nguyên soái ho khan kịch liệt, ông thở hổn hển: “Lục Kiêu Kỳ, Lục Kiêu Kỳ hãy nghe tôi nói, trùng tộc bắt Trương Ư Ư đi rồi!!”

Mạc Cổn Cổn đang ngẩng đầu nghe ông nói chuyện, nghe thấy Lão Nguyên soái nói vậy liền hết hồn.

Mạc Cổn Cổn nhìn Lão Nguyên soái, phát ra tiếng ư ư rất vội vã.

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ Mạc Cổn Cổn, nhưng lúc này chân ngắn Mạc Cổn Cổn giãy dụa vô cùng lợi hại, có hơi khó khống chế.

Được bàn tay to ấm áp sờ sờ, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu lại kêu vài tiếng.

Đại Quái Vật, Trương Ư Ư bị bắt đi rồi! Em ấy có thể gặp nguy hiểm hay không a, chúng ta đi cứu em ấy đi!!

Đang kêu to, nhóc nghe thấy một tiếng cười già nua ở sau lưng, bỗng nhiên cứng đờ, Mạc Cổn Cổn nhe răng nhìn về phía đại sư.

Ánh mắt đại sư tự cười như không cười, không hề có một chút hoảng sợ nào, hoàn toàn khác với lúc hôn mê ban nãy.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ trừng lên: “Ngươi là cố ý?”

Đại sư cười ha ha, giọng nói bén nhọn lại chói tai, vươn hai cái râu trên trán: “Không phải cố ý, tại sao các ngươi có thể bắt được ta nha?” Bất quá có một khoảnh khắc hắn thật sự kinh hoảng.

Nhưng thấy tình huống ở bên kia vẫn bình thường, hắn liền yên tâm.

Đại sư cười ha ha: “Chẳng lẽ các ngươi không biết căn bản là trùng tộc không cần muốn bất kỳ mạng gì, bởi vì bản thân bọn ta đã có sẵn năng lực truyền tin từ xa rồi sao! Mà các ngươi…”

Rầm ——

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận động tĩnh.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ chợt co lại.

Đại sư liếm liếm miệng: “Mà các ngươi đều sẽ bị trùng tộc ăn tươi!” Dừng một chút hắn cười vô cùng đắc ý: “Nếu không phải thâm nhập vào trong này, làm sao ta có thể biết được ở đây còn có tồn tại ngon miệng như vậy nha!!!”

Mạc Cổn Cổn bình tĩnh nhìn đại sư, tức giận đến sắp bật khóc.

Mạc Cổn Cổn kêu ư ư.

Đại sư liếc nhìn Gấu Trúc Đoàn Nhi, “Mặc dù món đồ chơi này không có bao nhiêu cân lượng, nhưng lại có một thể chất đặc thù, rất bổ thân thể!”

Mạc Cổn Cổn dừng lại, hai tiểu móng vuốt quơ quào trên không trung!

Đại sư cười tủm tỉm, “Các ngươi, đều đi chết đi. Sau này, các ngươi chính là môi trường để sinh sản trùng tộc, mà món đồ chơi nhỏ này, cứ nuôi trước đã, chờ nữ vương đến rồi liền cho bà ấy ăn ngươi để bổ thân thể!!!”

Giọng nói Lục Kiêu Kỳ lạnh lẽo: “Ngươi chưa bao giờ sợ hãi.”

Đại sư cười phóng túng: “Sợ hãi? Đó là cái gì, trùng tộc của bọn ta chỉ biết tiến lên, chưa bao giờ biết lùi lại!”

Nói cách khác, trùng tộc là một đám kẻ điên không sợ chết.

Lục Kiêu Kỳ xoay người phất tay: “Chiến đấu!”

Phàm Tử trực tiếp đánh đại sư: “Ta muốn đánh chết ngươi!!”

Sau khi đại sư thống khổ rên rỉ, cười càng vặn vẹo: “Các ngươi không muốn biết con gấu trúc kia sống chết thế nào sao? Nếu như ngươi đánh chết ta, vĩnh viễn cũng đừng hòng nhìn thấy nó! Ha ha ha! Ha ha ha ha!”

Môi Mạc Cổn Cổn run run.

Trương Ư Ư to xác lại dính người, bình thường có vẻ hơi ngốc nghếchh, kén ăn, nhưng chính là đệ đệ ruột của nhóc!

Nghĩ đến đệ đệ nhiệt hồ hồ của mình lúc này không rõ sống chết, toàn bộ gấu trúc Mạc Cổn Cổn đều nổ tung.

Nhóc trừng đại sư, ngực nhỏ run rẩy kịch liệt.

Đang chuẩn bị chặn đánh trùng tộc, Lục Kiêu Kỳ lại nhạy cảm phát tiểu gấu trúc trong ngực có biến hóa rất nhỏ.

Anh mới vừa dừng bước lại, tiểu gấu trúc trước ngực đã nhảy xuống đất một cái phịch, chạy về phía trùng tộc.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại: “Cổn Cổn!!”

Mạc Cổn Cổn tức giận chạy về phía đại sư, tiểu móng vuốt vô cùng nhỏ, nhưng chẳng biết tại sao tốc độ của nhóc lại cực kỳ nhanh, với lại trong lúc chạy, cả người nhóc đều đốt lên hỏa diễm hừng hực, hỏa diễm là màu trắng, nhiệt độ kia cực kỳ cực nóng, các lệ quỷ nhìn thấy ngọn lửa nhỏ này đều sôi nổi đan xen sợ hãi lùi về phía sau, suýt nữa đã bay ra thật xa.

Đại sư đang cười, nhưng thấy ngọn lửa màu trắng cũng không nhịn được lộ ra biểu tình hoảng sợ.

Đại sư muốn nhúc nhích, lại bởi vì lồng giam nên không có cách nào di chuyển, sau đó gấu trúc đang phẫn nộ liền đâm vào đầu của đại sư, trực tiếp đốt ra một cái lỗ thủng, thoáng cái ngọn lửa màu trắng đã đốt cháy thân thể của đại sư, hắn chỉ kịp nhớ phát ra một tiếng kêu rên cuối cùng của sinh mệnh, liền triệt để tan thành mây khói.

Thậm chí, đến cả linh hồn đều bị thiêu đốt gần như không còn.

Mạc Cổn Cổn rưng rưng nước mắt nhảy dựng lên, giẫm đạp qua lại trên cái thi thể vừa bị thiêu đốt.

Ầm ầm, một tiếng nổ vang.

Một con sâu to lớn nhào từ đằng xa qua đến, dương nanh múa vuốt, xấu xí đến cực điểm, trong cặp mắt ảm đạm là cặp con ngươi dựng thẳng.

Nhìn đôi mắt này, Mạc Cổn Cổn mở miệng nhỏ, hướng lên trời kêu một tiếng.

Sau đó nhóc bước cặp chân nhỏ xông về phía con sâu, nhóc ghét sâu nhất! Ghét sâu nhất!!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trùng tộc một mạch xông vào, bộ mặt của bọn chúng dữ tợn, lộ ra móng vuốt cắn người.

Mạc Cổn Cổn nhìn Lục Kiêu Kỳ, thấy anh đang chiến đấu với năm con sâu, liền vọt qua như một con đấu bò. Nhóc mạnh mẽ xông tới, nhưng lại không có mấy con sâu dám tiến lên, nhưng cho dù như vậy, nhóc tùy ý cháy một phát liền thiêu đốt cả một mảng sâu.

Lệ quỷ bay ở phía xa công kích từ xa, bọn họ nhìn Cổn Đoàn Nhi anh dũng, lộ ra tầm mắt kính nể và lửa nóng. Cổn lão đại của bọn họ không hổ được bọn họ gọi là lão đại, thân thể nhỏ nhưng năng lượng rất lớn, nhìn bộ dáng giết địch này cũng quá dũng mãnh rồi.

Mạc Cổn Cổn vô cùng lo lắng cho Trương Ư Ư, hai mắt của nhóc đã chứa đầy nước mắt.

Nhóc kìm nén một hơi hung ác giết chết kẻ địch ở chung quanh.

Bởi vì có tiểu sát thần Mạc Cổn Cổn ở đây, chỉ cần tốn hai giờ rốt cuộc đám sâu này đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Tuy rằng Mạc Cổn Cổn giúp đại ân, nhưng trong lúc vội vã chặn đánh trùng tộc, căn cứ 0 vẫn bị phá hủy hơn phân nửa, tử thương cũng vô cùng nghiêm trọng. Nhìn bạn bè ban nãy còn cùng nhau hô khẩu hiệu, hứa hẹn lại một lần nước bước lên đỉnh cao đang nằm ở một bên không còn hô hấp, quân nhân không khỏi đỏ mắt.

Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, anh siết chặt nắm tay.

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi: “Đều đứng lên cho tôi, ứng chiến!”

Nỗ lực kìm nén nước mắt, quân nhân dùng sức hô hào, bọn họ càng thống hận bọn sâu kia.

Mạc Cổn Cổn nhìn người đàn ông, ư ư khóc lớn.

Nhóc túm lấy ống quần của Lục Kiêu Kỳ: “Ư ư! Ư ư!”

Đệ đệ bị bắt đi!

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu Mạc Cổn Cổn: “Bây giờ chúng ta đuổi theo được không?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt hung hăng, nhóc nhìn về phía Tiểu Ôn: “Ư ư!”

Tiểu Ôn: “Cổn lão đại, đệ đệ Ư Ư còn sống, cách chúng ta cũng không xa, bây giờ chúng ta đi tìm cậu ấy thôi!”

Mạc Cổn Cổn lập tức sục sôi ý chí chiến đấu, toàn bộ gấu trúc hùng dũng oai vệ.

Lau lau hai mắt đã ướt nhẹp, nhóc ngẩng đầu lên: “Ư ư!”

Ngồi lên Thừa Phong, Mạc Cổn Cổn ngồi xổm trên đầu Lục Kiêu Kỳ, nhịn không được ư ư thúc giục.

Thừa Phong dùng sức nhanh chóng đuổi theo.

Có thể đây là cạm bẫy, nhưng bọn họ không thể không vào.

Lão Nguyên soái lại gọi đến, cái này cũng không phải là tin tốt gì.

Vẻ mặt của Lão Nguyên soái có hơi tang thương, sắc mặt của ông khá khó nhìn: “Bọn trùng tộc này cũng lộ diện ở vài nơi khác trên tinh tế!”

Bọn họ còn chưa hoàn toàn tìm ra con rối, sâu cũng đã hành động, xem ra là biết bọn chúng đã bại lộ, cho nên đánh bọn họ trở tay không kịp.

Tiểu Hồng bay trên không trung, đỏ cả mắt.

Tiểu Hồng hít mũi: “Là tại tôi hr.” Nếu như cậu không tìm ra mấy con rối kia, đám sâu này cũng sẽ không hành động, bọn họ cũng sẽ không tổn thất nhiều như thế, còn có mấy chiến sĩ đã hi sinh kia, vốn dĩ bọn họ đều là anh hùng cả!

Mạc Cổn Cổn vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Ư ư.”

Không phải!

Là sâu quá ghê tởm! Nếu không nhờ Tiểu Hồng, Mạc Cổn Cổn nghĩ có thể tương lai sẽ càng đáng sợ hơn nữa, nếu như Đại Quái Vật cũng bị trùng tộc nhập vào, đó là sẽ một chuyện đáng sợ tới cỡ nào a! Mạc Cổn Cổn quyết định, nhất định phải đánh chết đám xấu xa này!

Nhóc nhìn người đàn ông, trong giọng nói hàm chứa một tia hung ác.

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu nhóc: “Yên tâm, sẽ không bỏ qua cho bọn sâu này.”

Thân là một thí sinh đang hot trên mạng đặc thù, Mạc Cổn Cổn đi lên con đường gấu trúc chiến đấu. Mà các fan của nhóc đang kêu gào đòi ăn, chờ xem nhóc biểu diễn trận chung kết. Hôm nay căn bản là Mạc Cổn Cổn không có thời gian để đi xem bình luận ở trên mạng, mạng sống của đệ đệ nhóc đang ngàn cân treo sợi tóc đây này!

Căn cứ 0 đã bị hư hao không ít, tổn thất gần như vô số kể, nhưng so với những đóng góp này, nhân tài ra đi mới càng khiến cho người ta đau lòng.

Lục Kiêu Kỳ hạ lệnh cho nhân viên rút lui, trở về quân bộ trung ương Celta.

Trên thực tế, cư dân mạng cũng không có tâm tình xem gấu trúc biểu diễn nhảy vòng lửa, lúc này phát biểu của bọn họ hoàn toàn mang theo cấp bách và sợ hãi, “Trời ơi, tui thấy sâu áu áu áu áu áu! Thật đáng sợ! Lẽ nào sâu lại xâm lược lần nữa sao?!”

“Mới vừa khôi phục hòa bình, mị! Mị! Mị muốn làm một trận tử chiến với bọn sâu đáng chết này!”

“Tôi cho rằng sẽ thấy gấu trúc, nhưng lại thấy sâu xấu xí! Tôi đã cầm súng lên, tôi muốn chiến đấu vì quê hương mình!”

“Sâu, sâu sâu! A a a a! Quá dọa người, tui muốn chết!”

“Ô ô ô, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Ai tới cứu cứu tôi, bên ngoài có một con sâu đang giết người, tôi không muốn chết! Ô ô!”

“Trời ạ trời ạ, tôi mới vừa tỉnh dậy thì đã xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào lại sắp chiến tranh thế giới?! Không, không, tôi không tin!”

“Sâu! Tui đã nói bọn chúng sẽ ngóc đầu trở lại mà! Bọn chúng đến báo thù, chúng ta phải làm sao! Đúng, đúng đúng đúng! Lục Kiêu Kỳ! Lục Kiêu Kỳ ở đây, mau giết chết đám sâu này đi, quân bộ đang làm gì, lẽ nào lúc trước không phát hiện có sâu sao?! Chết tiệt, mỗi năm tui đóng nhiều tiền thuế như vậy, lẽ nào chỉ để xem một đám vô năng đấu dế sao!!”

Internet vốn đang tường hòa gần như lâm vào khủng hoảng, trùng tộc gieo rắc tai nạn ở khắp nơi, việc này bị vô số người nhìn thấy đăng lên, đã lên men, không thể nào áp chế. Vào này lúc, Lão Nguyên soái đứng ra, ông phát biểu một bài không tính là dài, lại rất có tiếng nói, có thể trấn an tâm lý sợ hãi của mọi người ở một mức độ nào đó.

Quân bộ mời họp khẩn cấp, Lục Kiêu Kỳ cũng không tham dự, Celta lại không phải là độc đoán. Lão Nguyên soái nhìn Tướng quân lúc này còn đang suy nghĩ cho lợi ích của mình, tức giận trực tiếp trở mặt, trực tiếp giao quyền hạn điều khiển quân đội tối cao cho Lục Kiêu Kỳ đang ở bên ngoài.

Lý Tướng quân: “Như, như vậy không được đâu!”

Triệu Tướng quân: “Không sai, đây rõ ràng là không quá sáng suốt á.”

Lão Nguyên soái lạnh lùng đảo qua, cắt ngang: “Vậy mấy người có thể lái được Thừa Phong?”

Lý Tướng quân: “… …”

Triệu Tướng quân: “… …”

Đừng nhìn hiện tại Lão Nguyên soái thu liễm tài năng, lúc còn trẻ cũng không ai dám vuốt râu của ông. Ảnh hưởng ông xây dựng vẫn còn ở đó.

Thế là, vì Lục Kiêu Kỳ, chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi Lão Nguyên soái đã xây dựng một quân đoàn siêu to.

Lục Kiêu Kỳ ở bên trong Thừa Phong, đối diện với Lão Nguyên soái trong màn hình.

Sắc mặt của Lão Nguyên soái vẫn còn tái nhợt, ông mím môi, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn, vẫn có thể nhìn ra môi ông đang run run.

Dù con trai có bướng bỉnh lại ngu xuẩn đến đâu, cũng là con của ông.

Lục Kiêu Kỳ nhìn sâu vào Lão Nguyên soái, nói: “Tôi sẽ cứu Trương Ư Ư ra.”

Lão Nguyên soái căng da mặt, trầm mặc hồi lâu, dùng sức gật đầu một cái: “… Cậu, cũng chú ý an toàn.”

Dù sao Mạc Cổn Cổn cũng được coi như là nửa con trai của ông, mà Lục Kiêu Kỳ lại là người nối nghiệp ông xem trọng. Ông không hy vọng hai người sẽ gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

Bỗng nhiên Thừa Phong nói: “Tướng quân, chúng ta tìm thấy mục tiêu rồi.”

Lục Kiêu Kỳ và Lão Nguyên soái nhìn nhau, liền dời lực chú ý vào phi thuyền tinh tế đã tiến vào vũ trụ kia.

Đó là một phi thuyền dân dụng, hình như là để không khiến cho mọi người chú ý, nó có chút cũ nát.

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại: “Khởi động ẩn thân.”

Thừa Phong: “Vâng!”

Mạc Cổn Cổn lập tức trợn cặp mắt, đứng tiểu thân thể lên, chăm chú nhìn cái thuyền dân dụng kia.

Tiểu Ôn bay về: “Cổn lão đại, Tướng quân, đã xác định đệ đệ ở trong phi thuyền này, cậu ấy còn sống! Bất quá tình huống có vẻ…” Dừng một chút, cậu ta phát hiện Gấu Trúc Đoàn Nhi nhìn qua, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tình huống khẩn cấp!”

Tuy rằng còn sống, nhưng sức sống lại yếu hơn ban nãy rất nhiều, chắc là đã bị thương rất nặng.

Nhưng điểm này, cậu liền không nói với Mạc Cổn Cổn, để tránh cậu ấy hoảng loạn không cần thiết.

Trên thực tế, đúng là tình huống của Trương Ư Ư không tính là tốt, nó nằm rạp ở dưới đất, gần như đang hấp hối, trước mũi là một vũng máu. Vũng máu này rất lớn, hầu như đã chảy hết một nửa máu của gấu trúc, nếu không nhờ nó kiên cường chống đỡ, có thể đã đứt hơi rồi.

Bởi vì mất quá nhiều máu, hai mắt Trương Ư Ư có chút mơ hồ.

Nó liếc nhìn người đàn ông đã đạp bay mình, tạo thành xuất huyết bên trong, chật vật dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Trương Ư Ư khẽ mở miệng, “Ư.”

Mẹ, tiểu thiên sứ ca ca, còn có… Ba.

Cả người nó đều đau, đau đến mức nó sắp không kiên trì nổi nữa rồi, có thể nó sẽ không qua khỏi.

Ai tới cứu cứu nó với.

Lý Văn Nhiễu xoa đầu, nơi này có một lỗ thủng nho nhỏ, “Rất đau hả.”

Con ngươi của Lý Văn Nhiễu một cái dựng thẳng, một cái là mắt của con người bình thường, hắn ngồi ở chỗ ghế lái, vẻ mặt có vài phần vặn vẹo, hắn quay đầu liếc nhìn Trương Ư Ư yếu ớt: “Cái thứ này, đều nên chết hết đi!!”

Hiện tại hắn người không ra người sâu không ra sâu, hắn muốn báo thù!!

Lý Văn Nhiễu mở một phần tài liệu tuyệt mật, âm thanh có chút luống cuống: “A…”

Trương Ư Ư nghe được thấy tiếng cười điên cuồng của hắn, lạnh run.

Cái người này, nó từng gặp trong phòng làm việc của ba ba, hắn thực sự quá ghê tởm, quá đáng trách cũng quá đáng sợ!

Phi thuyền ầm ầm một tiếng, có một vài tiếng nổ nát vụn.

Bỗng nhiên Lý Văn Nhiễu biến sắc, hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại không phát hiện bất kỳ vật gì, vẻ mặt dừng một chút, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn nhớ ra, Thừa Phong có một năng lực, là có thể ẩn thân!!

Lý Văn Nhiễu nghiến răng nghiến lợi: “Lục! Kiêu! Kỳ!”

Bình luận

Truyện đang đọc