HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Tâm tình của Lục Kiêu Kỳ cực kỳ phức tạp.

Hoàn toàn là tự lấy đá đập chân của mình, anh xoa xoa cái trán đang đau nhức: “Cổn Cổn.”

Mạc Cổn Cổn vẫn còn đang bụm mặt, không quá muốn đối mặt với hiện thực, từ khe hở nhóc nhìn trộm Thừa Phong, càng cảm thấy thuận mắt.

Nhóc lặng lẽ vươn hai ngón tay ra, “Tôi muốn giống với Thừa Phong.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Hai mắt Thừa Phong sáng ngời: “Tốt, tốt! Cái này chính là đồ gia đình!”

Lục Kiêu Kỳ nhìn một cách lạnh lùng.

Nội tâm đau khổ vì vằn ngựa xấu xí của Thừa Phong đều biến mất, hôm nay nó có hơi cảm ơn Thượng tướng.

Ừm, nếp nhăn trên mặt Thượng tướng đã nhiều hơn rồi.

Lục Kiêu Kỳ trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc vẫn ngăn cản suy nghĩ thần kỳ muốn sơn trắng đen lên người của nhóc con.

Lục Kiêu Kỳ nói: “Để tôi may quần áo nhỏ cho nhóc, là đồ gấu trúc.”

Mắt Mạc Cổn Cổn có hơi sáng.

Lục Kiêu Kỳ: “Không sơn được không, loại thuốc màu này không tốt cho thân thể, rơi vào trong mắt, mắt sẽ đau.”

Mạc Cổn Cổn có hơi thấp thỏm.

Lục Kiêu Kỳ khuyên nhủ trong chốc lát, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi liền cắn đầu ngón tay gật đầu.

Mạc Cổn Cổn lại trộm liếc nhìn Thừa Phong.

Lục Kiêu Kỳ rất sợ nhóc lại do dự nữa, không dấu vết đuổi đi cái thứ kết hợp giữa chồn hôi và ngựa vằn mà phía sau lưng còn bị tróc sơn.

Thừa Phong quay đầu định đi.

Mạc Cổn Cổn thấy sau lưng Thừa Phong bị tróc ra một đường màu đen thật dài, chần chừ vài giây, sau đó bắt đầu chờ mong quần áo gấu trúc trong miệng Đại Quái Vật.

Lúc mặc bộ quần áo mới tinh lên người, Mạc Cổn Cổn rất là ngạc nhiên. Nhóc đội nón gấu trúc, xoay quanh một vòng, tay nhỏ bé sờ sờ phía sau của mình, sờ lấy một cái đuôi tròn tròn, vui vẻ chịu không nổi.

Bé con vốn đã béo ú đáng yêu mặc vào quần áo gấu trúc liền thân, quả thực đáng yêu đến nổ tung.

Lục Kiêu Kỳ chọc chọc cái tai trên mũ của nhóc con, thấy nhóc con nghi hoặc quay đầu lại, nhịn không được cười ra tiếng.

Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt, trên mặt còn lưu lại vẻ mừng rỡ.

Nhóc ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm Đại Quái Vật nửa ngày, khoanh chân nhỏ lại ngồi xuống, lộ ra một nụ cười sáng lạn, lộ ra hàm răng nhỏ chỉnh tề, còn có hai cái răng khểnh vô cùng tinh xảo nữa. Trên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Cổn Cổn bởi vì vui sướng mà trở nên đỏ bừng.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu: “Đại Quái Vật, thật thần kỳ á.”

Nhóc yêu thích không buông tay đối với bộ quần áo bông xù xù này của mình, tay nhỏ béo đô đô sờ đến sờ đi khắp người.

Lục Kiêu Kỳ xoa xoa: “Thích là được rồi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh: “Thích! Đặc biệt thích.” Dừng một chút, nhóc giang hai cánh tay ra vẽ một vòng: “Thích nhất nhất!”

Không nói tới Mạc Cổn Cổn vui mừng không thôi, Võ Đại Võ Nhị nhìn đều cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Võ Nhị kinh hô: “Đồ xấu xí còn có khả năng này nữa sao? Đừng nói, Cổn Cổn của chúng ta mặc đồ nào cũng đẹp.”

Võ Đại vô cùng trầm ổn, tán thưởng đúng trọng tâm: “Đúng là không tồi.”

Võ Nhị cau mày: “Bất quá Cổn Cổn của chúng ta đột nhiên biến thân, tóm lại vẫn là một bí mật.”

Vẻ mặt Võ Đại chợt lóe: “Đừng lo, cuối bài thứ ba có ghi lại cách ký khế ước sinh tử.”

Võ Nhị không quá hiểu. Về kỹ năng cao siêu của chủng tộc, căn bản là ông xem cũng xem không rõ.

Võ Đại dặn dò Mạc Cổn Cổn: “Hôm nay con biến thân, không an toàn.”

Mạc Cổn Cổn kinh hỉ một trận, nói với vẻ đầy nghi ngờ: “Đại gia gia? Con không an toàn?”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, anh vẫn biết bên cạnh nhóc con có tồn tại kỳ quái, nhìn cách nhóc nói liền suy đoán là người thân của Cổn Cổn.

Võ Đại: “Chỗ ông có vài câu khẩu quyết, con hãy nhớ lấy.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu.

Võ Đại: “Con xoay sang đồ xấu xí đọc, cũng nhỏ máu lên tay hắn, hắn sẽ chịu sự sai khiến của con.”

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người, chịu nhóc sai khiến?

Võ Đại: “Không sai, bất quá cái đó là đối với âm phương, nếu là vật sống, có hai cách ký kết khế ước.”

Mạc Cổn Cổn có hơi ngốc ra.

Võ Đại: “Cách thứ nhất, giết chết hắn, sau đó tùy con khống chế.”

Mạc Cổn Cổn: “!! Đại gia gia!”

Võ Đại thở dài, ông liền biết hậu bối nhà ông sẽ luyến tiếc mà.

Võ Đại: “Loại thứ hai, ký kết khế ước hòa bình, kìm hãm lẫn nhau không gây hại lẫn nhau.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt: “Không gây hại lẫn nhau?”

Nhóc không quá hiểu, cho nên nhóc mang theo cặp mắt nhỏ nhắn nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ xin giúp đỡ: “Đại Quái Vật, ký kết khế ước…”

Tiểu Cổn Cổn kể lại cái năng lực này một cách gián đoạn, Lục Kiêu Kỳ khiếp sợ sau đó rũ mắt.

Võ Đại ở một bên gần như muốn ói máu. Bé con nhà mình tin tưởng người ngoài còn hơn mấy ông già này nữa, thiệt sốt ruột mà!

Bé ngốc! Như vậy không phải là cho người khác thừa cơ lợi dụng sao?!

Võ Đại và Võ Nhị liếc nhìn nhau, bắt đầu đề phòng, chỉ cần Lục Kiêu Kỳ có xu thế gì, bọn họ sẽ đánh đòn phủ đầu trước.

Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ lóe lên, đáy mắt vừa có sự vui sướng vì nhóc nhỏ tin tưởng anh, cũng có một chút bất đắc dĩ.

Lục Kiêu Kỳ sờ đầu: “Chuyện này, về sau cũng không được nói cho bất kỳ ai nghe nữa đó.”

Mạc Cổn Cổn không hiểu.

Lục Kiêu Kỳ: “Bị người xấu phát hiện, bọn họ sẽ lột da.”

Mạc Cổn Cổn giật mình một cái, gật đầu thật mạnh: “Nhất định tôi sẽ không nói!”

Lục Kiêu Kỳ: “Ngoan.”

Anh nheo mắt lại, lúc trước còn đang cân nhắc xem nên xử lý đống thi thể này thế nào, hiện tại ngược lại đã mang đến cho anh một hướng suy nghĩ khác.

Ở tinh tế chắc chắn nhóc nhỏ kia còn quá đơn thuần, có vài đàn em trung thành để chậm rãi phát triển cũng không tồi.

Lục Kiêu Kỳ chọc chọc vào gương mặt nho nhỏ của bé con.

Làn da non mềm của Mạc Cổn Cổn bị chọc ra một cái lỗ, cặp mắt to ngân ngấn nước nhìn qua, phùng má chu môi.

Lục Kiêu Kỳ: “Đến, phải làm thế nào để ký kết khế ước đây?”

Nét mặt bình tĩnh, nhưng từ lâu nội tâm của Lục Thượng tướng đã nhấc lên gợn sóng, không riêng gì nhóc con có sức mạnh thần bí, càng bởi vì hiệu quả của sức mạnh này.

Có thể ký kết khế ước với nhóc con, trong lòng Lục Kiêu Kỳ có hơi kích động.

Thoáng cái hai mắt Mạc Cổn Cổn ướt nhẹp: “Hmm.”

Lục Kiêu Kỳ ngạc nhiên, liền thấy nhóc con run run rẩy rẩy vươn đầu ngón tay nho nhỏ ra, nhìn anh với cặp mắt tha thiết.

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Anh nhớ tới nội dung của khế ước.

Trong lòng anh vừa buồn cười lại đau lòng, nhóc nhỏ kia cắn môi, đôi mắt ngân ngấn nước chuẩn bị rơi đậu vàng bất kỳ lúc nào.

Lục Kiêu Kỳ: “Không đau, yên tâm.”

Tuy rằng Mạc Cổn Cổn tin Đại Quái Vật, nhưng nhóc vẫn thấy sợ nha.

Cũng giống như rất nhiều đứa trẻ sợ chích, biết rõ cái đó không có hại, nhưng chính là lại cảm thấy khẩn trương sợ hãi.

Cả người Mạc Cổn Cổn có hơi run run, “Đại, Đại Quái Vật… Tôi…”

Lục Kiêu Kỳ: “Đừng lo.”

Hình phạt cũng là một phần trách nhiệm, anh đã quá quen thuộc với cấu tạo của thân thể con người, cho nên anh biết rõ cách làm thế nào mới đau hay không.

Mạc Cổn Cổn hít mũi, phùng má cực kỳ ủy khuất, nhìn chằm chằm cái tay béo đô đô của mình.

Tay Lục Kiêu Kỳ run lên, suýt nữa không xuống tay được.

Tiểu dáng dấp này, cứ như anh là tên khốn kiếp tội ác tày trời vậy.

Lục Kiêu Kỳ: “Nhắm mắt lại.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, nghe lời nhắm chặt mắt lại, cả người cũng nhịn không được cứng còng.

Lục Kiêu Kỳ rạch một cái thật nhanh, lòng bàn tay có thêm một giọt máu.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Kiêu Kỳ cảm thấy bàn tay có hơi nóng lên, một giây kế tiếp không hiểu sao lại có thêm một chút vướng bận.

Hai mắt Mạc Cổn Cổn đã đẫm lệ mông lung: “Đại Quái Vật.”

Lục Kiêu Kỳ: “Xong rồi.”

Xịt keo ngưng tụ vào vết thương gần như là nhìn không ra trên ngón tay của nhóc nhỏ kia, Lục Kiêu Kỳ vỗ vỗ nhóc.

Mạc Cổn Cổn cọ mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình ngốc lăng lăng nói: “Xong rồi?”

Lục Kiêu Kỳ buồn cười: “Ừm, sau này, chúng ta đã có khế ước máu.”

Khế ước thành công, cảm giác của Mạc Cổn Cổn đối với Đại Quái Vật càng tốt, càng gần gũi hơn. Nhóc vui sướng gật đầu thật mạnh.

Mạc Cổn Cổn đáp lời ừm ừm.

Lục Kiêu Kỳ không chỉ chừa lại một giọt mình cần, thoáng cái anh cũng tiếp được vài giọt máu đang văng ra.

Nói thật ra, vết thương rất nhỏ, nhưng anh lại thấy trong lòng khó chịu.

Thế là, vì chuẩn bị khế ước với thi thể sống mà nhóc con phải chịu vết thương ấy, Lục Kiêu Kỳ công khai dời thù hận lên người mấy cái thi thể sống.

Lúc thi thể sống biết được sẽ bị người khác điều khiển, chúng đã xôn xao hồi lâu.

Tiểu Bảo mặc đồ gấu trúc ngồi trong ngực Đại Quái Vật ngẩng đầu, liền để cho người khác thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nhóc.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lạnh lẽo.

Thừa Phong nói: “Các ngươi chỉ có hai lựa chọn, triệt để biến mất, hoặc là ký kết khế ước.”

Phàm Tử không muốn đồng ý, rốt cuộc là tình thế mạnh hơn người, sau khi tất cả mọi người ký kết, hắn cũng bất đắc dĩ rưng rưng gật đầu.

Tên Điên nhìn một màn này, cười ha ha.

Ánh mắt của hắn lấp lánh nước mắt, chần chừ hồi lâu mới ký kết khế ước, nhưng hắn cũng đưa ra yêu cầu của mình.

Tên Điên nói hắn biết rõ để bảo đảm bí mật không bị tiết lộ xác thực chỉ có hai cách, tuy rằng hắn lựa chọn ký kết khế ước, nhưng đến khi trở về quê hương tinh tế của hắn, xin hãy thả cho hắn tự do, để hắn trở về với bùn đất, triệt để ngủ yên.

Lục Kiêu Kỳ nheo mắt nhìn Tên Điên hai giây, trầm giọng đồng ý.

Đây cũng coi như là ước mơ cuối cùng của Tên Điên, ánh mắt hắn nhìn tinh tế xa xăm lại có hơi kích động: “Rốt cục có thể, có thể kết thúc…”

Thi thể sống ký kết khế ước không chỉ là khế ước sức mạnh, càng là bởi vì sau khi ký kết thống khổ bên trong thân thể bọn chúng cũng dần biến mất. Điều này làm bọn chúng kiên định theo bước chân của lão đại Cục Bông Nhỏ, trước đây Phàm Tử không muốn nhưng hiện tại đã sắp thành fan não tàn của Mạc Cổn Cổn luôn rồi.

Ba trăm năm nay lần đầu phi thuyền náo nhiệt vui vẻ như vậy, bầu không khí nóng bỏng hòa tan khói mù bên trong.

Sau khi sửa xong phi thuyền, phương tiện cung ứng dưỡng khí cũng bắt đầu khởi động, rốt cuộc Thừa Phong cũng thở phào một hơi, nó ngồi trong góc lực bất tòng tâm.

Tên Điên xách theo chai rượu cười nhạo.

Thừa Phong cảm thán: “Aiz.” Cổn Đoàn Nhi nhà nó đáng yêu như vậy, thế mà nó lại không được ôm.

Việc đáng tiếc của đời người a! Nó có loại dự cảm, chỉ cần Tướng quân không có xuống mồ vi an, cả đời này nó cũng không thể ôm được.

Ánh mắt Tên Điên lóe lóe sau đó bình tĩnh lại: “Sắp đến tinh vực màu xám rồi.”

Mắt điện tử của Thừa Phong sáng ngời: “Tốt quá.”

Bọn họ vừa mới xác định tiến vào tinh vực màu xám, liền thấy từ xa có một chiếc phi thuyền đến gần, bề ngoài là thuyền khách rất bình thường.

Phàm Tử vỗ vào tay vịn của xe đẩy: “Là một thuyền khách!”

Thuyền viên mới vừa hoan hô đầy kinh hỉ liền dừng lại, nếu mà quá khứ gặp phải, nhất định sẽ cướp bóc một trận, giết chết hoặc là biến thành đồng loại…

Hiện tại, bọn họ không dám làm chủ, đều đưa mắt sang nhìn Thừa Phong.

Phân tích ánh mắt: Đại nhân, cướp không?

Cũng không cần chờ bọn họ tự hỏi cướp hay không, đằng sau thuyền khách, bỗng nhiên xuất hiện bảy tám chiếc thuyền.

Mấy chiếc phi thuyền này cũng không là thuyền khách, bởi vì rõ ràng bên trên có vẽ cờ của hải tặc tinh tế.

Dù sao cũng là kiểu dáng của ba trăm năm trước, còn là một chiếc phi thuyền gần như đã báo hỏng, căn bản là tốc độ không địch lại nổi 7 – 8 chiếc phi thuyền, bay bay một hồi, thuyền ma của bọn họ liền bị bao vây trên dưới trái phải, không chừa cho bất kỳ cơ hội bỏ trốn nào.

Rốt cuộc Phàm Tử đã quen với tính kiệt ngạo, hắn nói đầy hung ác: “Còn dám đến cướp chúng ta? Thực đúng là kiến hôi không muốn sống nữa mà!”

Lúc trước bọn họ còn cân nhắc xem có nên làm một trận hay không, hiện tại sao…

Đại nhân, mau phát lệnh đi, dù sao đây cũng coi như là đen ăn đen, không nhiễu dân.

Quan trọng nhất là, hiện tại bọn họ không hề có công trạng gì cả, muốn biểu diễn cho lão đại xem năng lực của mình, bọn họ liền hữu dụng rồi!

Bên trong Thừa Phong cũng có chút thừa số điên cuồng và tinh thần mạo hiểm, nó cân nhắc một lát: “Trước tiên khoan hãy manh động.”

Lục Kiêu Kỳ ôm bé con mặc đồ gấu trúc: “Chuyện gì?”

Thừa Phong còn chưa kịp tới báo cáo, Phàm Tử đã nhanh mồm nhanh miệng: “Có một bọn hỗn tạp không có ý tốt! Đoàn Nhi lão đại, chúng ta xử không?”

Lục Kiêu Kỳ liếc qua một cái lạnh lùng.

Phàm Tử nghẹn một hơi: “Ừm thì, ý tôi là nên làm cho bọn bại hoại này khắc sâu giáo huấn! Dạy bọn chúng cách làm người!”

Lúc trước Phàm Tử thờ phụng Đại Vệ, hầu như là nói gì nghe nấy.

Từ khi Đại Vệ bị Tên Điên giết chết, hắn đã chuyển lực chú ý sang Cục Bông Nhỏ và Lục Kiêu Kỳ.

Lục Kiêu Kỳ cũng không trả lời, đi tới trước màn hình lớn nheo cặp mắt lại.

Mắt điện tử của Thừa Phong lóe lên: “Là băng cướp Nai Con đang làm mưa làm gió gần đây. Dựa theo bài báo của hai tháng trước phân tích, đó là một băng cướp cùng hung cực ác. Bất luận nam nữ già trẻ cũng không chừa người sống, mà nghe kể lại, bọn họ có quan hệ với một quân đoàn nào đó, cực kỳ kiêu ngạo, chuyện sỉ nhục rồi giết con tin cũng thấy nhiều lần rồi.”

Chọc chọc mũi nhóc con, Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Thừa Phong: “Đã giải mã phi thuyền của bọn họ, rất hiển nhiên là hệ liệt quân đoàn HW tương đối tiên tiến của Celta.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại: “HW.”

Thừa Phong: “Đúng vậy, tuy rằng bao bọc thành phi thuyền bình thường, nhưng tiền thân có bản chất là chiến hạm.”

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Thuyền ngược lại là không tồi.”

Thừa Phong cười ha ha một tiếng: “Tướng quân! Chúng ta…” Nó thấy Tướng quân không nói, liền quay đầu: “Các đồng chí chuẩn bị tác chiến!”

Phàm Tử và đám thi thể sống đang mong đợi bắt đầu hoan hô, căn bản là không có khiếp sợ như bị cướp bao vây, thậm chí là khi tánh mạng gặp nguy hiểm.

Phàm Tử dùng sức nện vào bánh xe một cái: “Quá tốt rồi! Lần này nhất định tao phải phát tiết một lần thiệt đã mới được!”

Thi thể sống không sợ chết, đừng nói bị súng đạn bắn vào, chỉ cần không phải nghiền nát đầu đặc biệt hung tàn, bọn họ vẫn có thể sống lại được.

Có thể nói, đây là quân đội sinh hóa cực kỳ đáng sợ.

Mạc Cổn Cổn còn chưa có chân chính bước vào tinh tế, nhóc đã có một đám tiểu đệ trung thành khiến người sợ hãi ủng hộ rồi.

Thân là Mạc Cổn Cổn được coi trọng nhất trên chiếc thuyền này hoàn toàn không biết rõ địa vị của mình, nhóc chỉ hơi tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

Còn nhịn không được chỉ vào phi thuyền vây quanh bọn họ, tò mò nói thật nhỏ: “Đây là cái gì nha?”

Bình luận

Truyện đang đọc