HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Võng đỏ : người nổi tiếng trên mạng

Trên chiếc phi thuyền nào đó đang bay về phía tinh cầu Celta, có hơn mười lệ quỷ đang ngoan ngoãn ngồi xổm trong góc.

Bầu không khí ngưng trệ, ánh mắt của trùng si hoạt thi hung ác, y như muốn ăn sống mấy con lệ quỷ này.

Lệ quỷ Tiểu Ôn vô cùng thức thời: “Tôi chỉ muốn ở bên cạnh tiểu bảo bối, mỗi lần cậu ấy đọc đồ, tôi đều cảm thấy đặc biệt thoải mái!”

Các lệ quỷ khác phụ họa theo.

Tên Điên rót miệng rượu: “Ha ha ha, không nghĩ tới a không nghĩ tới a.” Thật không biết bọn họ đã nghênh đón một tồn tại đáng sợ đến dường nào.

Mạc Cổn Cổn ngẩn người.

Mạc Cổn Cổn chỉ mình: “Đọc đồ? Là tôi hả?”

Tiểu Ôn gật đầu thật mạnh: “Đúng. Mỗi lần cậu đọc một lần, tôi đều cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Chúng tôi không có ác ý với nhóc.”

Các lệ quỷ khác tiếp tục phụ họa.

Mạc Cổn Cổn không quá hiểu.

Võ Đại: “Đọc bài bốn thử xem.”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đồng ý, mở miệng đọc lên. Cùng lúc đó, lệ quỷ khẩn trương nhắm hai mắt đỏ tươi lại, vẻ mặt dần trở nên ôn hòa.

Cẩn thận nhìn chằm chằm ác quỷ, đúng là cậu thấy thân thể bọn họ chân thật một chút, sương mù màu đen cũng nhạt đi một phần.

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc: “Đại gia gia, thật sự có biến hóa.”

Võ Đại càng khiếp sợ hơn, qua một lát mới nói: “Cổn Cổn, sau này liền thường xuyên đọc đọc đi.”

Rất nhanh tin tức phi thuyền cất cánh an toàn đã được truyền đến tổng bộ, sắc mặt của một nam nhân có khuôn mặt thanh tú đại biến, trên mặt xuất hiện vẻ bối rối và phẫn nộ: “Thế mà lại để cho hắn chạy!! Vô dụng! Cái lũ tụi bây!!”

Bóng người bên kia phun ra một búng máu: “Trưởng quan, quá quỷ dị. Toàn bộ mất tác dụng, vả lại đã bị trọng kích.”

“Có thể là một loại hậu di chứng chiến đấu với Hồng Côn, nhưng lại xuất hiện mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.” Bỗng nhiên toàn thân của bóng người kia co giật: “Trưởng quan… Hmm…”

Màu đỏ phun đầy màn hình, con ngươi của nam nhân có khuôn mặt thanh tú chợt co lại.

Một giây kế tiếp, ngực của người báo cáo thủng một lỗ lớn, một cái bóng môi đỏ xuất hiện chỉ trong vòng một giây, rất mơ hồ, nhưng con ngươi đỏ tươi chứa đầy tức giận lại cứ như trực tiếp đâm vào tim của Trưởng quan. Nam nhân thanh tú lùi lại một bước, bị đập mạnh vào cái ghế, thở dốc kịch liệt.

Đây là…

Lẽ nào là sự trả thù của Lục Kiêu Kỳ? Là thư khiêu chiến sao?!

Chết tiệt! Ánh mắt của nam nhân thanh tú trở nên âm ngoan, sống chết cắn chặt răng: “Nếu tao có thể làm mày chết một lần, liền có thể làm mày chết lần thứ hai!”

Hắn siết chặt nắm tay: “Nếu đã như vậy, cũng đừng có trách tao…”

Trên phi thuyền bỗng nhiên xuất hiện thêm một loại binh chủng cực kỳ đặc thù, Lục Kiêu Kỳ xoa xoa trán. Đã từng thân là Thượng tướng tam quân lục hải không, sau khi bị nổ chết một lần, trở về lại dẫn theo tử thi và lệ quỷ, cái khác còn nói được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Quan trọng nhất là, tồn tại trên thuyền này hoặc nhiều hoặc ít đều có nhìn thể thấy lệ quỷ, chỉ có mình anh hoàn toàn dựa vào cảm quan.

Lục Kiêu Kỳ từng là Thượng tướng trẻ tuổi nhất, tự nhiên là cực kỳ ưu tú, chiến công hiển hách mới được đặc biệt đề cử làm Thượng tướng. Qua nhiều năm đều là người nổi bật trong mắt vô số người, nhưng từ khi gặp gỡ Mạc Cổn Cổn, dường như anh đã rơi vào một vòng kỳ quái.

Nếm trải được cảm giác bất đắc dĩ, buồn bực, lực bất tòng tâm.

Lục Kiêu Kỳ rũ mí mắt, che lại cảm giác mất mát chợt lóe lên rồi biến mất.

Lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện xúc cảm mềm mại hơi lạnh, mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lóe, quay đầu lại.

Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn Mạc Cổn Cổn.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, nghi hoặc không hiểu: “Đại Quái Vật, anh sao vậy?”

Trong cặp mắt đen láy chứa đầy hình ảnh của mình, Lục Kiêu Kỳ nhịn không được lộ ra một cười nhợt nhạt: “Cổn Cổn.”

Vẻ mặt Mạc Cổn Cổn nghiêm túc: “Có chuyện gì rất khó chịu sao?”

Lục Kiêu Kỳ xoa xoa đầu của nhóc: “Cảm ơn đã quan tâm tôi, tôi không sao. Đừng lo.”

Mạc Cổn Cổn không tin lắm, bất quá Đại Quái Vật không muốn nói, cậu cũng chỉ nghi hoặc chớp mắt: “Vậy hôn hôn một cái là được rồi.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ dần trầm: “Được.”

Thừa Phong: “… …”

Thừa Phong yên lặng quay đầu, che mặt đầy tang thương: Thì ra Cổn Đoàn Nhi là bị cướp đi như vậy sao.

Hít sâu một hơi, ngữ khí của Thừa Phong trở nên nặng hơn: “Tướng quân, chúng ta nên trở về sớm nhất có thể. Để tránh chuyện có biến.”

Mặt Lục Kiêu Kỳ không chút thay đổi: “Hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cậu chuẩn bị trước đi.”

Ánh mắt Thừa Phong sáng ngời: “Tướng quân, ý của anh là, làm một trận lớn luôn?”

Lục Kiêu Kỳ nhìn lướt qua nó, đáy mắt có thêm một tia tán thưởng.

Thừa Phong cười hì hì, “Vốn dĩ nên như vậy, hắn tặng đồ cho chúng ta vậy dĩ nhiên phải nhận rồi, còn phải nhận một cách rùm beng nữa kìa! Đến lúc đó, hắn không chỉ không thể làm được gì, ngược lại còn tổn thất binh lính, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy vui rồi á!”

Mạc Cổn Cổn nghe Thừa Phong nói chuyện, có hơi sùng bái.

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu Mạc Cổn Cổn, đưa cho cậu một cái hộp nhỏ.

Mạc Cổn Cổn nhận lấy: “Đây là cái gì?”

Lục Kiêu Kỳ: “Máy tính ảo. Có thể dùng nó để hiểu biết thêm về chỗ mình sắp ở. Ở đây có một cái nút ấn vào một cái…”

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, tò mò loay hoay trên dưới, làm sao cũng nhìn không hiểu cấu tạo của cái hộp này.

Lục Kiêu Kỳ không giỏi nói chuyện, lúc này lại là thầy giáo kiên nhẫn nhất.

Thừa Phong một bên sững sờ xuất thần.

Lục Kiêu Kỳ giải thích công năng của nó một cách đơn giản, chờ đến khi nghe thấy vài tiếng còi liên tục, con ngươi có hơi chìm xuống: “Cổn Cổn, nhóc về phòng chơi đi, không biết liền hỏi bọn họ, được không?”

Mạc Cổn Cổn trộm liếc qua màn hình, khẽ gật đầu.

Mạc Cổn Cổn chần chừ hai giây, nắm lấy tay của Lục Thượng tướng: “Đại Quái Vật, mọi người sẽ không có nguy hiểm chứ.”

Lục Kiêu Kỳ mỉm cười: “Sẽ không.”

Mạc Cổn Cổn liền tin.

Trở về phòng, mỹ thiếu niên nhào lên trên giường, cầm lấy món quà mới mà mình yêu thích không buông tay sờ sờ.

Làm theo cách Đại Quái Vật dạy, Mạc Cổn Cổn mở máy tính ảo ra, một cái màn hình xuất hiện, bay lơ lửng trên không trung.

Mạc Cổn Cổn nhịn không được duỗi ngón tay ra, khẽ chọt chọt.

Ngón tay xuyên qua, nhưng cũng không biết đã ấn vào nút nào, bỗng nhiên xuất hiện âm thanh.

“Hoan nghênh các vị đến với chương trình 《 Tôi là ngôi sao ngày mai 》, tôi thấy vô số màn hình ở sau lưng, đây chính là thí sinh trình diễn kế tiếp của chúng ta, xin hãy vỗ tay để tiếp thêm dũng khí cho bọn họ! Vậy thì, hiện tại chúng ta sẽ đến với một màn ảnh ngẫu nhiên, đến xem biểu hiện ưu tú của thí sinh đó nào!”

Kỳ thực vào lúc âm thanh vang lên, Mạc Cổn Cổn liền sợ đế mức bùm một cái biến thành Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, chui tọt vào trong gối nằm rồi.

Màn hình chớp tắt không ngừng, cuối cùng hình ảnh dừng ở một căn phòng bình thường có chủ đề màu xanh da trời, là một chiếc giường du lịch, có hai cái gối nằm, trừ mấy cái đó ra, không còn gì hết.

MC: “Ha ha, nào cùng nhìn thử xem người may mắn đầu tiên của chúng ta là ai đây? A, đây là đang đi du lịch tinh tế sao, hơn nữa còn là một căn phòng xa hoa nữa, ừm, xem ra hiện tại vị thứ nhất của chúng ta đang trên biển sao, như vậy thí sinh đầu tiên của chúng ta đâu rồi?”

Trên thực tế, hiện tại MC cũng có hơi đơ ra, khóe miệng anh ta giật giật.

Đây là đang chơi trốn tìm với chương trình của bọn họ sao?!

“Có thể là do thí sinh đầu tiên có hơi khẩn trương, chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ nào!” MC biểu thị anh ta sắp không chống cự nổi nữa rồi.

Các khán giả trên tinh tế cũng đều bình luận “66666”, cũng cười biểu thị có phải là lâm trận chạy trốn rồi không. Có một nhóm khán giả sốt ruột thậm chí ném hai cái trứng gà thúi, kêu MC nhanh đổi người đi, như này là đang đùa giỡn người khác hay gì!

MC cũng nghĩ như vậy, vẻ mặt của anh ta đã có chút không kiên nhẫn.

Nhưng mà, một giây kế tiếp, hình ảnh biến hóa làm cho rất nhiều khán giả có phát ngôn sắc bén đều dừng động tác.

Đó là một bé dễ thương có màu trắng đen xen kẽ, nhóc ta sợ hết cả hồn ló cái mũi nhỏ ướt nhẹp ra, cặp mắt đen lúng liếng tò mò nhìn về phía màn hình. Thấy hình như bên trên không có gì sẽ làm tổn thương đến nhóc, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi cũng liền nhịn không được bài lộ toàn bộ thân thể cục bông nhỏ béo đô đô ra, bước cặp chân ngắn đi về phía màn hình.

Mạc Cổn Cổn hoàn toàn không biết mình đã ấn vào cái gì, cậu chỉ kinh ngạc phát hiện trên màn ảnh có cậu.

Hử? Còn có thể nhìn thấy mình nữa kìa!

Thiệt rõ á, là gương hả?

Mạc Cổn Cổn hướng về phía màn hình nghiêng nghiêng đầu, trong hình mình cũng nghiêng đầu theo.

Vui sướng mở to hai mắt nhìn, Mạc Cổn Cổn kêu ư ư, đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm mũi.

Cũng không biết có phải là do ống kính hay không, Mạc Cổn Cổn cảm thấy mình trong màn hình đặc biệt xinh đẹp, tròn tròn vô cùng chắc khỏe.

Cậu nhịn không được run run rẩy rẩy đứng lên, quay một vòng nhỏ ngay tại chỗ, tiểu dáng dấp rung đùi đắc ý mỹ tư tư.

Các khán giả trước màn hình: “… …”

MC: “… …”

Toàn bộ thí sinh dự thi: “… …”

Khán giả kinh ngạc đến ngây người: “!! Tui phắc! Có thể là tôi gặp phải ảo giác rồi!”

Khán giả xem chương trình hoàn toàn không nghĩ đến, vị thí sinh đặc biệt trong màn hình thế mà lại là một bé dễ thương như thế. Nhất cử nhất động của nhóc nhỏ thực sự là quá manh, các khán giả một bên cười ra tiếng heo kêu, một bên vui hớn hở bỏ phiếu cho bé dễ thương.

“Ha ha ha ha, lúc trước tôi còn tưởng là trò đùa dai của ai, vừa định chuẩn bị khiển trách, giờ thấy hình như mọi chuyện cũng không phải như vậy.”

“Đây là thừa dịp chủ nhân không ở len lén mở máy vi tính ra, cảm thấy mình làm sai liền trốn đi, phát hiện không ai đánh lại hiếu kỳ nhô ra xem à? Ha ha ha, nhìn tiểu dáng dấp của nhóc ta kìa, màn ảnh cảm thật là tốt.”

“Đừng nói, tôi liền muốn biết đây là loài gì, sao mà trên thế giới có thể một nhóc nhỏ dễ thương như vậy chứ!”

“Cùng cầu!”

Mạc Cổn Cổn vẫn không biết mình đang trực tiếp, cậu chỉ nghĩ cái này là gương, nó có hơi ồn.

Bên trong có một giọng nam không ngừng nói chuyện, Mạc Cổn Cổn không biết âm thanh phát ra từ đâu.

MC thu hồi cảm giác kinh ngạc, nhanh chóng khống chế hiện trường, tuy rằng rõ ràng đây là một hiểu lầm, nhưng nếu hiệu quả rất tốt, khán giả thích, anh liền phóng lao theo lao, ca ngợi bé con đáng yêu này: “Ha ha, xem ra tiểu thí sinh số 1 của chúng ta đã chuẩn bị tiết mục rất cẩn thận, nhóc ta đang cố gắng xoay vòng, a, trời ạ, thực sự là quá đáng yêu. Nhóc nhỏ, đến vẫy vẫy móng với chúng tôi nào.”

Gương ồn quá, nhưng mà nó đang khen mình sao? Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu.

Sau đó cậu dè dặt vẫy vẫy móng vuốt có đệm thịt hồng nhạt lên, thoáng cái lại nhấc lên làn sóng ca ngợi và nhiệt nghị trên tinh tế.

Bình luận

Truyện đang đọc