HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Hai người lại dạo quanh vài tầng, Mạc Cổn Cổn mở rộng tầm mắt, toàn bộ hành trình đều nhảy nhót, vui sướng chịu không nổi.

Đây cũng là năng lực của lệ quỷ, đi ở trong đám người nhưng lại không có một người nhận ra được ở bên cạnh mình chính là Lục Thượng tướng nổi tiếng. Lúc mọi người đối diện với bọn họ, chỉ biết tránh né một cách vô thức, thậm chí còn không nhận ra được hành động kỳ quái của mình.

Lục Kiêu Kỳ âm thầm quan sát, nhìn thoáng qua phía sau như có điều suy nghĩ.

Thiếu niên gấu trúc sống sờ sờ ôm thú bông gấu trúc, hình ảnh tinh xảo thú vị, mấy A Phiêu đang bay sau lưng cũng nhịn không được che miệng lại cười.

Trong thương trường nhiều người lắm chuyện cũng không chỉ có nhóm lệ quỷ đi theo dạo phố ngắm cảnh.

Còn có một vài lệ quỷ khác đang chờ lấy mạng oan hồn, thậm chí là quỷ nhỏ vừa mới hình thành ý thức vẫn còn trong trạng thái hỗn độn. Tuy nói là quỷ nhỏ, nhưng đa số bọn chúng đều có lệ khí và oán hận khá là nặng, trong lòng tràn đầy chờ mong cảnh ra đời và cuộc sống hạnh phúc, cuối cùng lại không thể đạt được mong muốn, trẻ con hóa thành lệ quỷ hơn phân nửa đều miệng đầy răng nanh, đầu to mình nhỏ, giống như củ cải khô nhăn nheo.

Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm đồng hồ trong tủ trưng bày rối rắm một hồi, mới nãy quảng cáo có nói, nó là vật tượng trưng cho thân phận tôn quý.

Cậu cảm thấy Đại Quái Vật chính là người lợi hại nhất, xinh đẹp nhất trong nhân loại.

Mà cậu là gấu trúc xinh đẹp nhất, cũng phải có vật tượng trưng cho thân phận của mình.

Trong lúc Mạc Cổn Cổn đang tỉnh tỉnh mê mê chuẩn bị chọn mua đồng hồ cặp, một tiếng thét chói tai đã phá vỡ bầu không khí hài hoà.

“A! Đau, đau quá! Đứa nhỏ không xong rồi! Chịu đựng, ma ma, ma ma lập tức… A…”

Đó là người có cái bụng phình lên, Mạc Cổn Cổn có chút sững sờ.

Cậu thấy người phụ nữ có cái bụng siêu lớn kia đang đau đến mức cả người đều run rẩy, dưới đất là một vũng máu đỏ tươi.

Con ngươi chợt co lại, Mạc Cổn Cổn không biết làm sao.

Có vài người tốt bụng đến gần, lại bị vật vô hình nào đó ngăn cản, toàn bộ đều ngã xuống đất, rất tà môn. Có một người đàn ông cao lớn thô kệch không tin tà, vẫn cứ muốn giúp người làm niềm vui, tay vừa mới đụng tới thai phụ liền kêu thảm một tiếng, che lấy cái tay đột nhiên bị cháy khét của mình co quắp lại lăn lộn.

Ở trong mắt mọi người, chuyện này vô cùng không thể tưởng tượng nổi, nhưng thai phụ đang ngày càng đau đớn, cường độ giãy dụa cũng dần giảm xuống, mà chuyện kỳ quái vẫn không ngừng xảy ra. Trên bụng của thai phụ có một dấu tay nho nhỏ, trên cái dấu đó là màu đen.

Đã có người gọi cấp cứu, bảo vệ thương trường cũng chạy đến.

Đồng dạng, những người đàn ông có dương khí tràn đầy không hiểu sao vẫn bị chặn ở bên ngoài, có một người đàn ông đeo kính thậm chí còn bị hất văng ra cách đó 7 – 8m, đập mạnh xuống đất, gãy cả hai đùi.

Ai cũng nhìn không ra là ai đang trêu đùa, nhưng chuyện lạ lùng và không thể tưởng tượng nổi này vẫn đang tiếp diễn dưới con mắt của hàng trăm ngàn người.

Mạc Cổn Cổn khôi phục lại từ trạng thái ngây ngốc, trên mặt có thêm vài phần tức giận.

Đa số gấu trúc trong chủng tộc đều yêu thích an nhàn bình thản, rất ít khi nổi giận, nhưng lúc này Mạc Cổn Đoàn Nhi rất tức giận. Một đứa trẻ cả người khô quắt đen như mực đang xé rách cái bụng của thai phụ, nó đã xé mở bụng của thai phụ ra, duỗi hai tay đen thui của mình vào.

Mà những người muốn đến gần cũng bị con quỷ nhỏ này giày vò đến mức bị thương.

Mạc Cổn Cổn đã tiếp xúc với quá nhiều quỷ quái, hiện tại cậu cũng không cảm thấy hoảng loạn chút nào, chỉ là tay lại siết chặt lấy Đại Quái Vật.

Cậu nhớ tới lúc mình bị mở ngực mổ bụng.

Cậu đã tự trải nghiệm qua, thủ đoạn tàn nhẫn này mang đến cho người khác nỗi đau đớn đáng sợ đến cỡ nào.

Thực sự là quá xấu!

Quá xấu!

Quỷ nhỏ có đủ lệ khí, chỉ được coi như là hung sát mạnh, nhưng pháp lực chân chính cũng không bì nổi với lệ quỷ có tu vi mấy chục, mấy trăm năm.

Tiểu Ôn cẩn thận nhìn gấu trúc nhà mình, “Cổn Đoàn Nhi lão đại, muốn thu thập không?”

Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, gật đầu.

Tiểu Ôn chỉ cần duỗi tay, Tôn Tiểu Tuyền có tính tình táo bạo đã vung ra một chưởng, con quỷ nhỏ thấy trưởng bối còn phách lối kia thét lên một tiếng, bị quăng ra đập vào đèn treo to đùng ở trên nóc, đưa tới một trận tia lửa điện nổ lốp bốp.

Quỷ nhỏ gào thét đầy đau đớn, nhe hàm răng đầy răng nanh bén nhọn, cặp mắt trống rỗng không có tiêu điểm.

Thân thể Mạc Cổn Cổn cứng đờ.

Lục Kiêu Kỳ vỗ nhẹ, càng thêm kiên định với việc tạo ra một cái kính mắt nhìn thẳng.

Tôn Tiểu Tuyền thu quyền: “Ui cha đậu má, còn dám gào thét với ông, để coi ông có đánh chết mày không!”

Tiểu Ôn: “… …”

Tôn Tiểu Tuyền rút một cái roi không biết từ đâu ra, quất xuống đất phát ra tiếng bốp bốp.

Tôn Tiểu Tuyền trợn mắt nhìn, trong mắt có thêm sát khí: “Hôm nay ông phải giáo huấn mày một chút, phải biết cung kính trưởng bối!”

Quỷ nhỏ bị dọa sợ, nhe răng nhếch miệng một cách dữ tợn, không khác nào con thú nhỏ bị xâm phạm địa bàn.

Mạc Cổn Cổn & Tiểu Ôn: “… …”

Tôn Tiểu Tuyền giận quá: “Ui cha, còn dám mạnh miệng! Để coi ông có đánh chết mày không!”

Mắng xong, Tôn Tiểu Tuyền liền vọt đến trước mặt quỷ nhỏ, khống chế nó một cách dễ dàng, mặc kệ quỷ nhỏ kêu to gào thét tới cỡ nào, Tôn Tiểu Tuyền vẫn y như một ông bố dượng, không ngừng quất bốp bốp, trong lúc đó quỷ nhỏ có tránh thoát được rồi hung hăng cắn một cái, Tôn Tiểu Tuyền càng giận như điên, chỉ với hai ba cái đã buộc nó thành bánh chưng quăng xuống đất quất.

Hình như hình ảnh này có hơi không quá đúng.

Tiểu Ôn cau mày: “Tôn Tiểu Tuyền có hơi quá đáng rồi.”

Mạc Cổn Cổn liếc mắt.

Tiểu Ôn chần chừ một lát: “Tuy rằng cậu ta táo bạo, cũng không nên bộc lộ rõ như vậy, cái này căn bản là ngược đãi nhi đồng.” Dừng một chút: “Có một loại khả năng, chắc là cái này có liên quan tới cái chết của Tôn Tiểu Tuyền vẫn luôn khiến cậu ta canh cánh trong lòng.”

Xúc cảnh sinh tình? Mạc Cổn Cổn mấp máy môi, đoán: Nên làm thế nào đây.

Hít sâu một hơi, Mạc Cổn Cổn há miệng, đọc bài bốn. Bài bốn, toàn bộ quỷ quái đều thích bài bốn theo bản năng, cậu không biết sẽ có tác dụng hay không, nhưng hi vọng Tôn Tiểu Tuyền và quỷ nhỏ đang ngày càng đầu lớn mặt đen kia có thể bình tĩnh lại.

Giọng của Mạc Cổn Cổn vang lên, rõ ràng là vô cùng thanh thúy, nhưng nghe vào trong tai quỷ quái lại không khác gì tiếng Phạn truyền đến từ chân trời.

Điên cuồng trong cặp mắt đỏ tươi của Tôn Tiểu Tuyền biến mất, dần dần thanh tỉnh.

Mà quỷ nhỏ đang bị Tôn Tiểu Tuyền hung hăng đánh cho một trận cũng mê man nhìn sang, quên đi thù hận.

Đoàn du lịch lệ quỷ Tiểu Ôn liếc nhau, yên tĩnh dựng thẳng lỗ tai.

Quần chúng không hiểu ra sao, chỉ thấy sau khi thai phụ hét lên một tiếng chói tai, sắc mặt dần dần nhẹ nhàng, máu ở dưới đất không hiểu làm sao lại biến mất, vết thương trên người cũng biến mất, tựa như căn bản chưa từng xuất hiện vậy. Nếu không phải mấy người bị quăng ra còn đau nhức cả người, bảo vệ xui xẻo thật sự bị gãy chân, đang kêu gào thảm thiết, thậm chí bọn họ còn cho rằng đây là một giấc mơ nữa kìa.

Mọi người nhìn nhau.

“Đậu má, cái này là bị quỷ nhát rồi!”

Trong bầu không khí yên tĩnh, cũng không biết là ai đột nhiên hú lên một cách quái dị, thoáng cái dẫn đến phản ứng mãnh liệt.

Vốn đã lạnh run, trong lòng chột dạ, nghe những lời này liền chẳng khác nào có chứng cứ vô cùng xác thực, sau khi được tán thành liền có rất nhiều người không thể duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, gào khóc xoay người bỏ chạy, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ sợ tè ra quần để hình dung.

Tuy rằng chạy đi rất nhiều, nhưng vẫn có vài người hoặc là không tin tà, hoặc là chân đã mềm tới mức chạy không nổi, cũng liền đứng đó bất động.

Nghe chừng mười phút, quỷ nhỏ triệt để yên tĩnh lại, tuy rằng vẫn còn dữ tợn xấu xí như trước, nhưng trong cặp mắt trống rỗng đã khôi phục một tia thanh minh.

Quỷ nhỏ nhìn Mạc Cổn Cổn, tràn ra tình cảm quấn quýt.

Qua một lát, nó mở miệng phun ra tiếng người: “Ma ma!” Nói rồi, nó liền vươn hai cái móng vuốt đen sì ra.

Tiểu Ôn trừng lớn hai mắt: “… …”

Sau đó, nó quay đầu rụt rè nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Tuyền, có hơi sợ lại có chút muốn tới gần.

Quỷ anh: “Ba ba.”

Tôn Tiểu Tuyền và một đám lệ quỷ đều cứng ngắc.

Tiểu Ôn che mặt, cạn lời.

Cậu ta âm thầm nhìn qua Lục Kiêu Kỳ, lại ngẩng đầu cho Tôn Tiểu Tuyền một ánh mắt thương hại ‘Tự giải quyết cho tốt’.

Tóm lại, tội về sau đều là mới nãy não bị úng nước nên điên rồi.

Trên thực tế, Tiểu Ôn đang muốn đậu má, nội tâm tràn đầy bốn chữ ‘Như vầy cũng được’, nếu mà có ai hung hăng đánh mình một trận, mình không tới mức làm cho hắn sống không bằng chết, nhưng ít nhất cũng phải cho hắn đẹp mắt á, không nghĩ tới Tôn Tiểu Tuyền quất một trận, còn vui làm cha.

Mà quan trọng hơn là, Tiểu Ôn nghiêm trọng hoài nghi kỳ thực là thằng quỷ nhỏ này đang trả thù.

Quỷ nhỏ bắt cặp, nhìn thấy cẩu huyết, nhưng hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng.

Vừa lắm, ai biểu cậu ta loạn dạy dỗ người, liền loạn làm ba người khác luôn.

Hiện tại, vợ con đều có, chỉ tiếc con là của người khác, vợ cũng là của người khác.

Quan trọng nhất là, người đàn ông của Cổn Đoàn Nhi lão đại kia, anh ta thật sự rất đáng sợ á.

Đứa nhỏ ngồi dưới đất, quơ cái chân ngắn củn: “Ma ma!”

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu.

Thế giới của quỷ nhỏ rất đơn giản, hỉ nộ ái ố của nó cũng cực kỳ trực tiếp, sau khi biến thành quỷ nó liền tràn ngập ác ý với thế giới. Thẳng đến ban nãy, nó cảm nhận được ấm áp, giọng nói làm nó cảm thấy yên tâm và vui sướng.

Từ đó, quỷ anh kiên định cho rằng đây mới là ma ma nha.

Mạc Cổn Cổn vui làm mẹ.

Lục Kiêu Kỳ âm thầm quan sát, mặt đều đen như bao công. Gân xanh trên trán đập thình thịch, hình như đang nhẫn nhịn.

Mạc Cổn Cổn chỉ vào đứa nhỏ, ngẩng đầu: “Đại Quái Vật, nó kêu tôi ma ma.”

Khuôn mặt màu đen của Lục Kiêu Kỳ hiện lên màu xanh.

Tiểu Ôn nổi da gà.

Mạc Cổn Cổn lại chỉ vào Tôn Tiểu Tuyền: “Nó kêu ba ba?”

Mạc Cổn Cổn vừa vô tội vừa nghi hoặc: “Nhưng mà tôi không có đẻ ra nó nha, là Tôn Tiểu Tuyền đẻ hả? Vậy cậu ta mới là ma ma.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Tiểu Ôn che mặt, không có cách nào nhìn. Chắc chắn Tôn Tiểu Tuyền không thể đẻ với Cổn Đoàn Nhi lão đại rồi á!

Có cho Tôn Tiểu Tuyền một trăm lá gan tên đó cũng không dám.

Không không không, trọng điểm không đúng, trọng điểm nên là: Đều là nam tính, là ai thì mẹ nó đều không thể đẻ được á!

Mấy lệ quỷ khác yên lặng chửi bậy.

Chỉ có Tôn Tiểu Tuyền đang bị niềm vui làm cha ập xuống, sấm sét giữa trời quang.

Môi Tôn Tiểu Tuyền run run: “Mày nói rõ cho ông, ai là ba của mày?”

Quỷ nhỏ khóc sướt mướt, quay sang Mạc Cổn Cổn, theo bản năng đã học được cách mách lẻo, dùng đầu ngón tay chỉ: “Ma ma, ba ba định đánh con.”

Tôn Tiểu Tuyền: “… …”

Thái độ của Mạc Cổn Cổn nghiêm túc: “Ta không phải là ma ma của con.”

Quỷ anh: “Ma ma ~ ”

Quỷ anh rơm rớm nước mắt ngồi ở dưới đất, gần như muốn khóc ra máu.

Mạc Cổn Cổn không biết làm sao, nhìn Lục Kiêu Kỳ xin trợ giúp.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Anh đang nén giận uất ức, nếu không phải không đụng được quỷ nhỏ, anh rất muốn giúp nó đầu thai lại một lần nữa để làm người.

Giữa lúc bầu không khí đang ngưng trệ, có một tờ giấy vàng tỏa ra hắc khí rơi từ trên trời xuống, trực tiếp kích đánh ngã quỷ nhỏ đang muốn bò về phía Mạc Cổn Cổn.

Nhất thời không quan sát quỷ nhỏ trùng hợp bị đánh trúng.

Chỉ mới tiếp xúc một cái, trên người quỷ nhỏ lập tức toát ra hắc khí, đau đến mức oa oa khóc lớn.

Sợ hãi lại khát vọng nhìn Mạc Cổn Cổn, trong miệng còn không quên cầu xin: “Ma ma, ma ma! Ma ma con đau quá!”

Trong mắt quỷ nhỏ tràn đầy sự tin tưởng, nó vẫn dùng sức bò về phía Mạc Cổn Cổn.

Một người mặc áo đạo sĩ chậm rãi đi từ xa tới, hắn vuốt lấy chòm râu mép, duỗi tay: “Mọi người đừng sợ.”

Hắn đi lên nhìn quỷ nhỏ đã bị không chế ở dưới đất, trong mắt toát ra một tia mờ ám. Quay đầu cất giọng nói: “Mọi người đừng lo lắng, tôi đã không chế con ác quỷ này! Sau này nó sẽ không thể làm việc ác được nữa, ban nãy sở dĩ tôi đang làm phép nên có hơi chậm trễ, mọi người mau đưa vị nữ sĩ này đi tìm bác sĩ đi, cô ấy đã không sao rồi.”

Cặp mắt đỏ tươi của Tiểu Ôn ngưng tụ lại.

Tuy rằng lúc đầu bọn họ không thích con quỷ nhỏ này, nhưng mới nãy nó xấu manh xấu manh, quan trọng nhất là rõ ràng là gấu trúc lão đại nhà bọn họ đã khống chế con quỷ nhỏ này, Tôn Tiểu Tuyền điều giáo trở thành run M, làm sao có quan hệ với đạo sĩ áo vàng kỳ quái này được chứ!

Đây rõ ràng là ác ý cướp giật á.

Có một loại thuật pháp chuyên môn nhằm vào quỷ nhỏ, cực kỳ tàn nhẫn và ác độc.

Tiểu Ôn chính là loại quỷ biết rõ ràng thuật pháp này, cậu ta nheo mắt lại, “Cổn Đoàn Nhi lão đại, hắn không phải người tốt. Hắn muốn luyện con quỷ nhỏ này, sau khi bị luyện bảy bảy bốn chín ngày, quỷ nhỏ liền không hề có nhân tính, bị hắn khống chế để đi hại người!”

Đạo sĩ đang chuẩn bị thu hoạch niềm vui ngoài ý muốn này, liền có một đôi tay nhẹ nhàng nâng quỷ nhỏ lên.

Quỷ nhỏ nằm ở trong tay của Mạc Cổn Cổn, suy yếu lại ủy khuất kêu “Ma ma”.

Chẳng biết tại sao, tâm Mạc Cổn Cổn không quá bình tĩnh.

Mạc Cổn Cổn hít sâu một hơi, dương hỏa cực kỳ đang sợ trong mắt quỷ quái, với cậu mà nói chỉ là màu sắc đẹp mắt hơn một chút.

Cậu gỡ cái tờ giấy vàng đang cháy đó ra, bắt đầu đọc bài bốn.

Đám lệ quỷ Tiểu Ôn có pháp thuật cao hơn tên đạo sĩ kia rất nhiêu, lúc đầu thậm chí đạo sĩ còn không phát hiện ra sự tồn tại của Mạc Cổn Cổn nữa là.

Nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện một người, mặt đạo sĩ liền xụ xuống: “Ngươi là ai! Đây là đồ của ta! Trả nó lại cho ta!”

Mạc Cổn Cổn ngước mắt, sau đó ghét bỏ quay đầu: “Sao tên đó lại xấu như vậy nha.”

Tiểu Ôn: “… …” Bộ cái này là trọng điểm hả.

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Trong lòng vô cùng cân bằng.

Mạc Cổn Cổn rũ mắt: “Ngươi là người xấu.”

Có thể chạm vào quỷ nhỏ, cũng không phải là người bình thường, đạo sĩ thấy cậu tuổi còn trẻ, một mặt khinh thường một mặt lại đề phòng, đồng thời còn cảm thấy phẫn nộ. Đạo sĩ nói: “Con nít như ngươi thì biết cái gì! Ta làm như vậy là đang bắt quỷ! Bộ ngươi không thấy lúc nãy nó đã làm hại đến những người vô tội sao?”

Mạc Cổn Cổn nói không lại hắn.

Cậu vô cùng ủy khuất, mới nãy rõ ràng cái người này không có xuất hiện, sau khi đứa nhỏ xấu xí này yên tĩnh lại liền đến đả thương người. Quỷ cũng là có tốt có xấu chứ bộ.

Đám lệ quỷ Tiểu Ôn liền nổi điên, lão đại của bọn họ bị người khi dễ, như vậy mà được sao?!

Tôn Tiểu Tuyền bị kêu một tiếng ba ba, nội tâm đang phức tạp, chớp mắt liền thấy con trai tiện nghi của mình bị người ta làm bị thương.

Tôn Tiểu Tuyền liền quát một tiếng: “Tên khốn từ đâu tới?”

Gào thét như muốn nổ tung, đầu của đạo sĩ như muốn vỡ ra, hắn che lấy cái đầu đang vang lên tiếng ông ông, thất khiếu đã rịn ra chút máu.

Đạo sĩ hoảng hốt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau khi sương mù tản đi, vô số lệ quỷ với cặp mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm mình một cách hung ác.

Mấy con lệ quỷ đang vây quanh mỹ thiếu niên, cả đám hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Dù cho đạo sĩ đã từng nhìn thấy quỷ, hiện tại suýt nữa cũng bị hù đến tè ra quần, nội tâm hắn đã hỏng mất. Sư thúc của hắn chỉ đụng lệ quỷ một lần liền bị lấy mạng, hắn lại không có cách nào so với sư thúc, chỉ có thể tham chút tiện nghi, không nghĩ tới lại gặp phải hình ảnh kinh khủng như vậy.

Đạo sĩ lùi lại một bước, hít sâu vào một hơi, hắn không có cách nào duy trì được bộ mặt giả dối nói khoác được nữa: “Đậu má!”

Đạo sĩ run run rẩy rẩy chỉ vào: “Các, các ngươi cái cái cái…”

Cái này mẹ nó chính là chuyên gia nuôi quỷ á, còn đều mẹ nó là lệ quỷ nữa chứ! Lệ quỷ còn có thể khống chế thì năng lực đã đến trình độ gì rồi hả!

Đạo sĩ giật mình nhận ra hình như mình đã gặp phải người trong nghề rồi.

Hoặc là nói, có thể căn bản là mỹ thiếu niên này mẹ nó cũng không phải người!

Vừa nghĩ như vậy, đạo sĩ liền cảm thấy có lý, cũng chỉ có Quỷ Vương trong đám quỷ mới có thể sở hữu đội quân quỷ hùng mạnh như vậy, tuy rằng nhìn mỹ lệ lại mọng nước, ai ngờ lam nhan xương khô, trải qua bao nhiêu năm dưới lớp da đó đã là cái gì rồi, không chừng chính là một đống giòi trong bộ xương trắng nữa đó!

Đạo sĩ nơm nớp lo sợ, trên mặt liền chảy mồ hôi.

Trong lúc hắn cho là mình sẽ bị yêu ma quỷ quái hãm hại, một khuôn mặt quen thuộc lại xuất hiện. Đạo sĩ trừng lớn hai mắt, mí mắt vừa đảo qua, trực tiếp ngã ngửa, cả người liền hôn mê bất tỉnh.

Tuy rằng Lục Kiêu Kỳ còn sống sót quay trở về, nhưng các đạo sĩ cũng không hoàn toàn tin tưởng, trong mắt bọn họ phương pháp hồi hồn cũng không ít.

Cho nên, nhìn thấy Lục Kiêu Kỳ trong đám lệ quỷ, đạo sĩ triệt để hiểu sai.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Sắc mặt Tiểu Ôn phức tạp: “Thảm kịch nhân gian, thật đáng sợ, chỉ cần nhìn mặt anh ta liền dọa chết một người.”

Mấy lệ quỷ khác âm thầm gật đầu, tầm mắt nhìn Lục Kiêu Kỳ có thêm vài phần kiêng kỵ.

Lệ quỷ không dọa chết người, Lục Kiêu Kỳ chỉ cần lạnh mặt một cái liền làm được.

Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt.

Đọc xong ba lần, quỷ nhỏ đã an tường chìm vào giấc ngủ. Tuy rằng hình dạng vẫn xấu xí vô đối như trước, làn da xanh xanh ẩn hiện màu đen. Lúc này đã không còn cổ sát ý vừa nãy, nó co thành tư thái lúc ban đầu, ngón tay màu đen đặt ở trong miệng chậm rãi mút lấy.

Ở trong mắt mọi người, đạo sĩ kia nhìn sang một hướng khác, run rẩy đầy hoảng sợ, sau đó nấc một cái liền co quắp ngã xuống.

Hình ảnh đáng sợ ở trong mắt đạo sĩ, không có hiện ra cho người bình thường xem được.

Mạc Cổn Cổn đang bưng một đứa trẻ, cả người đều cứng ngắc.

Lục Kiêu Kỳ nhìn lướt qua, “Giao cho bọn họ đi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu, nhìn về phía Tiểu Ôn.

Tiểu Ôn dùng ngón tay chỉ chỉ Tôn Tiểu Tuyền. Tôn Tiểu Tuyền xoắn xuýt một lát, rốt cuộc cũng nhận lấy quỷ nhỏ, động tác nhìn qua có hơi thô lỗ, thực tế đã cẩn cẩn thận thận. Cậu ta nhét nó vào trong áo, để lộ ra gương mặt thịt đô đô bởi vì ngủ mà có hơi biến dạng.

Nữ quỷ áo đỏ thân là người mới hoàn toàn bội phục.

Cô mới vừa trở thành lệ quỷ, năng lực kém xa quỷ nhỏ kia, lúc này thấy thiếu niên thu phục nó một cách đơn giản như vậy, cô lại che mặt.

Trước đây đúng là cô đã quá vô tri với sức mạnh.

Dẫn theo một đoàn du lịch A Phiêu, Lục Kiêu Kỳ nắm thiếu niên gấu trúc đi về đảo lơ lửng.

Đảo lơ lửng đã được sửa sang lại hoàn tất, đa phần đều cố gắng duy trì phong cảnh tự nhiên, màu xanh đầy đất. Đến đâu cũng có thể bắt gặp đồi núi hoặc hồ nước.

Để duy trì được cảnh quan trên đảo lơ lửng, phải dùng một số tiền lớn.

Nhưng Lục Kiêu Kỳ cũng không thèm để ý, không kể đến tài phú bọn họ lấy được trên tinh cầu nguyên thủy, quan trọng nhất là anh muốn cho gấu trúc một môi trường sống tốt đẹp.

Anh muốn chờ nhóc nhỏ kia chậm rãi thích ứng thế giới này, nhưng cũng không muốn ủy khuất nhóc.

Nhóc nhỏ kia hạnh phúc, không hối hận đã rời đi cùng anh, Lục Kiêu Kỳ liền thấy thỏa mãn rồi.

Trên thực tế, khi nhìn thấy hồ nhỏ quen thuộc, Mạc Cổn Cổn liền kinh hỉ. Cậu vui vẻ chạy qua: “Đại Quái Vật, đây là!!”

Trong mắt Lục Kiêu Kỳ chứa đầy ý cười, “Là nó.”

Mạc Cổn Cổn nhoẻn miệng cười: “Đại Quái Vật! Tôi đặc biệt vui vẻ!”

Cậu cho rằng rời khỏi tinh cầu nguyên thủy cũng không có cách nào nhìn thấy lãnh địa nhỏ của mình nữa, không nghĩ tới Đại Quái Vật lại dời đến cho cậu!

Mạc Cổn Cổn cảm động chịu không nổi, hai mắt ướt sũng.

Lục Kiêu Kỳ vươn tay, nắm lấy tay của Cổn Cổn.

Lục Kiêu Kỳ: “Nếu thích, chúng ta liền ở lại chỗ này, được không?”

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, “Chúng ta có thể ở lại chỗ này hả?”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Thoáng cái hai mắt Mạc Cổn Cổn lấp lánh sao: “Đại Quái Vật quá lợi hại! Lãnh địa lớn như vậy đều thuộc về chúng ta, Đại Quái Vật đã đánh bại được bao nhiêu kẻ địch đáng sợ rồi nha!” Nhớ lại lãnh địa nhỏ hoang vu của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn cảm động sắp khóc tới nơi.

Đối với lời giải thích của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, Lục Kiêu Kỳ buồn cười.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, “Vậy lát nữa chúng ta đi hái trái cây đi! Tôi còn muốn đào măng nữa.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu: “Được, đều được cả.”

Một đám lệ quỷ đi theo ở phía sau, bọn họ nhanh chóng dạo quanh một vòng đảo lơ lửng, Tiểu Ôn chép chép miệng: “Công viên giải trí cho trẻ em không có nguy hiểm.”

Các lệ quỷ khác gật đầu tán đồng.

Tiểu Ôn chọt chọt Tôn Tiểu Tuyền như đi vào cõi thần tiên: “Ê, trước khi quen biết chúng ta, tại sao Cổn Đoàn Nhi lão đại lại biết người này vậy?”

Tôn Tiểu Tuyền bị chọt, giận dữ trừng mắt. Cậu ta che chở ngực theo bản năng, duỗi một đầu ngón tay: “Xuỵt!”

Tiểu Ôn: “… …”

Tôn Tiểu Tuyền thấp giọng, đặc biệt không kiên nhẫn: “Chuyện gì?”

Tiểu Ôn: “… …”

Tiểu Ôn: “Ầy, không có gì.”

Tôn Tiểu Tuyền liếc mắt, lắc lư thân thể, khẽ ngâm nga một bài hát.

Tiểu Ôn nhìn chằm chằm bóng lưng đã bay xa của Tôn Tiểu Tuyền, nói thầm trong tâm trạng phức tạp: “Như vầy là bị điên rồi á.”

Cậu ta che mặt, “Chậc, xem ra là chúng ta đã hại Tôn Tiểu Tuyền rồi.”

Đã từng một lòng hướng tới lão quỷ ba tốt bỗng nhiên biến thân thành vú em thiểu năng, thay đổi này có hơi lớn rồi đó.

Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn ôn lại ký ức lúc còn ở lãnh địa, nhân tiện nói: “Đi công viên giải trí không?”

Mạc Cổn Cổn lặp lại một câu, mong đợi chớp mắt: “Đi.”

Hai người tay nắm tay, đi về phía ánh mặt trời, tư thái vô cùng thân mật. Gió nhẹ thổi qua, thổi loạn mái tóc mềm mại của Mạc Cổn Cổn.

Lục Kiêu Kỳ dừng lại, rũ mắt.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, cười hỏi: “Hử?”

Lục Kiêu Kỳ vươn tay sờ sờ tóc của cậu, chậm rãi trượt xuống, chạm vào gương mặt.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ thâm trầm: “Cổn Cổn…”

Dưới ánh mặt trời soi sáng, mỹ thiếu niên cực kỳ linh động, một cặp mắt đen lúng liếng tựa như sao trời lấp lánh.

Hầu kết Lục Kiêu Kỳ nhấp nhô.

Bình luận

Truyện đang đọc