HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Từ khi “kiếm tiền mau”, Mạc Cổn Cổn liền thích dạo diễn đàn. Trong lúc lơ đãng, liền thấy bài post được đính ở đầu, cậu thấy quen mắt, hiếu kỳ mở ra, liền thấy bài post cậu đã phản hồi hôm qua.

Họa phong của bài post từ ban đầu là tiếp thu ý kiến của quần chúng, cùng chế nhạo, thờ cúng, war nhau, thờ cúng, cùng chế nhạo, thờ cúng thờ cúng thờ cúng…

Cuối cùng trên cơ bản chính là quỳ liếm đại thần, mạnh mẽ vây xem đại thần.

Mạc Cổn Cổn sững sờ trợn mắt, cậu chỉ vào cái mũi nhỏ tinh xảo của mình: “Bài post là bài post về ếch ăn ma và tôi à?”

Tiểu Hồng kề khuôn mặt nhỏ nhắn sát vào, thoáng cái xuất hiện nhiều nếp nhăn: “Đây là cái gì nha, tôi nhìn không hiểu gì hết á.”

Nói rồi, cậu ta dùng cặp mắt đầy sao sáng lung linh nhìn Mạc Cổn Cổn: “Cổn Cổn thật là lợi hại nha, đều biết hết cả.”

Mạc Cổn Cổn nhịn không được ưỡn ngực: “Không sao, nếu mà cậu không biết, tôi có thể dạy cậu, kỳ thực tuyệt không khó đã vậy còn thú vị lắm.”

Nhìn chữ rậm rạp chằng chịt, Tiểu Hồng xoắn xuýt một lát, gật đầu thật mạnh.

Ánh mắt của cậu ta sáng hơn, hình như lại càng sùng bái Mạc Cổn Cổn hơn rồi.

Tiểu Ôn cười thầm không ngớt, thực sự kiềm nén đến nghẹn.

Thấy hai tiểu ngây thơ tâng bốc nhau, Tiểu Ôn cười híp mắt nói: “Đây đúng là bài post hôm qua đó.”

Tiểu Hồng kinh ngạc chỉ vào những bình luận được sắp hàng đặc biệt chỉnh tề ở phía sau.

“Quỳ lạy đại thần 460 ”

“Quỳ lạy đại thần 461 ”



“Quỳ lạy đại thần 1433 ”

Tiểu Hồng chớp mắt: “Mấy thứ này là cái gì nha? Bọn họ đang nói gì vậy?”

Nói gì hả, Mạc Cổn Cổn cũng không biết, nhưng cậu đọc ra được: “Quỳ lạy đại thần 1434.”

Tiểu Hồng: “Đại thần là cái gì? Bọn họ đang nói ai đó?”

Đúng vậy, Mạc Cổn Cổn ngưỡng đầu nhìn quỷ giáo sư, một mặt lại gởi bình luận theo bản năng: “Quỳ lạy đại thần 1435.”

Tiểu Hồng thực lực tâng bốc: “Cổn Cổn thật lợi hại!”

Mạc Cổn Cổn và Tiểu Hồng tựa đầu sát vào nhau, hai má đỏ bừng: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà mọi người đều viết như thế, chắc là chúng ta viết theo sẽ không sai đâu. Ừm ừm!” Nói đến cuối cùng, cậu còn gật đầu đầy kiên định.

Tiểu Hồng cũng gật đầu: “Ừm ừm!”

Tiểu Ôn: “… …”

Trương Lan cười “phụt” ra.

Lời nói của Mạc Cổn Cổn mang đến một tràng cười hữu hảo, cậu nghi hoặc ngẩng đầu: “Ừm? Sao vậy?”

Tôn Tiểu Tuyền thẳng tính, liền có gì có nấy: “Cổn Đoàn Nhi lão đại, bọn họ đang cúng bái cậu đó. Cậu chính là đại thần.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, bỗng nhiên trừng lớn: “Hử!!”

Cậu chỉ mình kinh ngạc không thôi: “Tôi? Là đại thần?” Cậu trở thành đại thần từ khi nào, sao cậu lại không biết vậy kìa.

Các vị lệ quỷ cũng nhịn không được nữa, cười ngửa tới ngửa lui.

Mạc Cổn Cổn bị cười đến đỏ bừng má, gãi gãi mặt không biết làm sao, hình như cậu lại làm sai gì nữa rồi.

Tiểu Hồng cũng không hiểu ra sao, hai mặt mộng bức theo Gấu Trúc Đoàn Nhi.

Hai người liếc nhau, thấy được sự khẩn trương nồng nặc ở trong mắt đối phương, Mạc Cổn Cổn đọc lại vào, rốt cục cũng hiểu ra.

Tiểu Hồng cũng hiểu rồi, thoáng cái hai mắt tròn vo: “Oa! Cổn Cổn là đại thần, quá tuyệt!!”

Mạc Cổn Cổn quẫn bách: “Sao, sao tôi lại trở thành đại thần rồi.”

Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi chột dạ, vốn dĩ giọng nói đã non nớt nay lại càng mềm nhu nhu hơn, cậu hận không thể chui xuống lỗ trốn đi.

Tiểu dáng dấp lúng túng của gấu trúc đặc biệt chọc người đau lòng, một mặt lệ quỷ mềm lòng, một mặt lại nhịn không được nổi nóng trừng mắt Tôn Tiểu Tuyền lanh mồm lanh miệng này. Cổn Đoàn Nhi lão đại không hiểu liền không hiểu thôi, chơi vui vẻ mới quan trọng nhất, nói ra có bao nhiêu mất mặt nha.

Ngốc chết.

Tôn Tiểu Tuyền bị vô số con ngươi phẫn nội trừng đến mức chột dạ trong lòng, giả bộ ôm quỷ nhỏ bỏ chạy như không có việc gì.

Tiểu Ôn híp mắt: Trốn à.

Trương Lan bĩu môi: Chắc vậy.

Nguyên bản mọi người vẫn đang nhiệt tình quỳ lại chợt khựng lại, bọn họ ngây ngốc nhìn cái bình luận mới xuất hiện.

Tầng lầu xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi đầy quỷ dị.

Một giây kế tiếp, chẳng khác nào giếng phun, vô số người gào khóc nhắn lại.

“Đại thần hiển linh!”

“Đại thần sống lại! Mời mọi người nhìn lầu trên lầu trên lầu trên á á á! Cúng bái đại thần, cầu đại thần phù hộ!”

“Đại thần tôi muốn cầu một bùa bình an! Thắp nhang cho đại thần!”

“Đại thần trồi lên rồi, vận may của mị thật không tồi, bất quá mị cảm thấy có một điểm đặc biệt khôi hài, đại thần thế mà lại tự cúng bái mình.”

“Không hiểu sao lại cảm thấy đại thần có hơi manh. Làm sao bây giờ! Đại thần là một tiểu thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp như hoa tựa ngọc, đã vậy còn manh như thế! Thực sự, thực sự á á á, lang tính của tui đã bạo phát, đại thần à nhà em có thiếu chăn sao? Cái loại từng học đại học biết nấu cơm nè.”

“Đại thần đại thần, mau lạy mau lạy, cầu đại thần phù hộ tôi tâm tưởng sự thành.”

Mạc Cổn Cổn trơ mắt chỉ sau vài phút ngắn ngủi sau khi cậu bình luận, bài post lại được cà một đợt nhiệt độ mới.

Lục Kiêu Kỳ ngồi ở một bên cong khóe môi: “Cổn Cổn thích?”

Trên thực tế Mạc Cổn Cổn đang ngốc ra, căn bản là cậu không biết lúc này tâm tình của mình đang thế nào, đại khái là vui vẻ, cũng có chút hoảng sợ.

Bỗng nhiên bị mọi người để ý quỳ lạy, Mạc Cổn Cổn không biết làm sao.

Cặp mắt đỏ của Tiểu Ôn lóe lên, so với những bình luận coi như bình thường này, còn có cả một làn sóng bình luận kinh thế hãi tục ập đến.

Cổn Đoàn Nhi lão đại nhà bọn họ, cũng không chỉ được nhân loại sùng bái thôi đâu.

Đang nghĩ ngợi, liền có vô số bình luận rơi xuống ầm ầm ầm, hầu như là thoáng cái đã thêm vài trang nữa.

“Đại thần, tôi đang bay ở dưới Cầu Thanh Phổ, qua một trăm năm mệt mỏi quá lạnh quá đi, tôi thực sự không muốn ngửi mùi cá nữa, cầu đại thần đọc đọc âm thanh dễ nghe kia, giúp tôi luân hồi đi!”

“Đại thần, tôi nguyện ý dâng hoa mẫu đơn tôi đã bảo vệ suốt 300 năm cho ngài, chỉ cần ngài nguyện ý ở ta mộ phần thượng niệm một lần.”

“Tôi chết rất thảm, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa, cầu đại thần giúp đỡ tôi.”

“Đại thần, nhà của tôi có người vào ở, đại thần á á á! Mau giúp tôi với, cậu ta bắt được cái cổ dài 1m8 của tôi rồi!”

“… …”

Mạc Cổn Cổn nhìn một cách ngây ngốc, hầu như có thể dùng trợn mắt há mồm để hình dung.

Không nói tới cậu, đến cả người đàn ông đã xây lầu trước đây đều không ngờ tới, chỉ trong vòng 2 ngày ngắn ngủi, lầu của anh ta lại được lên bảng hot. Quan trọng nhất là, mấy bình luận này đều là cái quỷ gì! Từ khi tự trải nghiệm chuyện không thể tưởng được, người đàn ông liền không thể lấy tâm thái bình thường để đối mặt với thế giới, khoa học không cứu vớt nổi người đã rơi vào vòng quỷ quái như mình á.

Cho nên, khi anh ta nhìn thấy những bình luận này, điều đầu tiên anh ta nghĩa đến, hình như cũng là quỳ lạy đại thần.

Thoáng cái, sắc mặt anh ta chợt biến, gởi toàn bộ số dư qua.

Tuy rằng ban ngày anh ta đã chuyển cho Mạc Cổn Cổn năm triệu, chờ đến khi xác nhận không thành vấn đề liền có thể chuyển tiếp năm triệu nữa, nhưng mà người đàn ông không dám.

Mẹ nó cái thế giới hù chết người này, để lấy lòng đại thần, anh ta nguyện ý gửi nhiều một chút á.

Thế là, đang lúc Mạc Cổn Cổn bị “Những bình luận quỳ lạy xin giúp đỡ” ập đến khiến cậu trợn mắt há mồm, một thông báo được gửi vào thông tin.

Cậu nghi ngờ cúi đầu xem thử, con ngươi đen lúng liếng trừng lớn như bóng đèn.

Mười triệu.

Cậu được nhận phần tiền còn lại. Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, sau khi xác nhận lần nữa, thực đúng là mười triệu đó.

Mạc Cổn Cổn quay đầu: “Mười triệu, sai nha.”

Tiểu Hồng nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc xòe đầu ngón tay tính nửa ngày, cũng gật đầu một cách chắc chắn: “Đúng là sai rồi.”

Tiểu Ôn cười tủm tỉm: “À, tôi thì lại nghĩ không có gì sai cả.”

Tiểu Hồng và Mạc Cổn Cổn cùng nhìn qua, ánh mắt tỏ vẻ rất là không đồng ý.

Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương y hệt nhau, Tiểu Ôn buồn cười: “Chắc là do anh ta nghĩ cậu đã quá vất vả nên gửi thêm tiền đó.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt: “Hử?”

Tôn Tiểu Tuyền rốt cục cũng lắc lư trở về nghe thấy, cậu ta cười nhạo: “Hắn ta đang lấy lòng Cổn Đoàn Nhi lão đại đó. Loại người này á, chính là nịnh nọt, cậu cũng không biết, bọn họ đang sợ đắc tội cậu đó.”

Tiểu Ôn cười ha hả quay đầu lại.

Tôn Tiểu Tuyền sững sờ, hung hăng đánh miệng mình một cái, lại tiếp tục nhìn trời nhìn đất rồi chuồn ra ngoài.

Quỷ nhỏ mới vừa vào nhà còn chưa kịp vươn tay kêu “ma ma”, lại bị dùng làm cớ để Tôn Tiểu Tuyền chạy trốn.

Quỷ nhỏ ngừng cười, nó bĩu môi, hai cái tay nhỏ xíu thu lại, khoanh trước ngực trừng Tôn Tiểu Tuyền.

Quỷ nhỏ: “Ba ba! Ngốc.”

Tôn Tiểu Tuyền trừng nó: “Nhãi con, mau câm miệng đi. Không biết đau lòng ba ba gì cả.”

Quỷ nhỏ le lưỡi: “Xấu.”

Lục Kiêu Kỳ ngồi ở một bên, ôm thiếu niên lên đùi, hôn một cái: “Nếu như cả thấy bất an trong lòng, liền hỏi thử xem?”

Nhớ tới chuyện ban ngày nhóc nhỏ kia không thông báo cho anh một tiếng đã len lén chạy ra khỏi trường, Lục Kiêu Kỳ liền đen mặt.

Nhưng chuyện đã tới nước này, anh không muốn nhóc nhỏ kia thấy khó chịu, tạm bỏ qua chuyện này cái đã.

Con ngươi đen thẳm của Lục Kiêu Kỳ nhìn chung quanh một vòng, dọa các lệ quỷ đang nghĩ kế vây xem tiếp phải lùi bước.

Sau đó, anh cười như không cười rũ mắt, con ngươi thâm thúy tràn đầy u ám.

Tiểu Ôn truyền cho Mạc Cổn Cổn một ánh mắt thương hại, liền mang theo suy nghĩ chết đạo hữu không chết bần đạo xoay người rời đi, sau đó cậu ta thấy Tôn Tiểu Tuyền còn chưa kịp đi xa: “Tôn Tiểu Tuyền phải không, nào nào nào, hôm nay chúng ta đến khoa tay múa chân một trận, 1 đấu 1 thế nào?”

Tôn Tiểu Tuyền mới vừa định đồng ý, nhưng thấy các lệ quỷ khác cũng xoa tay múa chân tiến tới, cậu ta liền hoảng sợ.

Tôn Tiểu Tuyền: “Mấy người làm gì đó.”

Lệ quỷ: “1 đấu 1.”

Tôn Tiểu Tuyền trừng mắt: “Tui phắc, mấy người chơi vậy là phạm quy á!”

Nói rồi, cậu liền xoay người bỏ chạy, 1 đám đấu 1, quá con mọe nó thối không biết xấu hổ mà.

Mạc Cổn Cổn gọi đến thông tin của người đàn ông.

Vừa nhìn thấy tên thông tin, hầu như là anh ta nhận máy trong sự kích động, sau đó anh ta liền nhìn thấy một màn khiến cho cả đời này anh ta không có cách nào quên được. Anh ta nhìn thấy anh hùng có thể nói là quý báu của thế giới ở trên màn ảnh của thông tin!

Anh hùng và đại thần đang ngồi chung một chỗ dính dính dấp dấp, vô cùng thân thiết chẳng khác nào dính chặt như một người vậy.

Vội nuốt lời vừa đến khóe miệng xuống, người đàn ông nuốt một ngụm nước miếng.

Người đàn ông: “Đại thần, Lục, Lục Lục Nguyên soái…”

Có đánh chết anh ta cũng không ngờ tới, sẽ có một ngày mình có thể liên hệ trực tiếp với người ở bên cạnh Lục Nguyên soái.

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, tuy rằng là đứng, lại chẳng khác nào đang đứng ở trên núi cao nhìn xuống.

Người đàn ông bị nhìn mà sợ hãi trong lòng, đứng càng thêm thẳng, cảm giác kia giống như là nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm ở trong trường vậy.

Không không không, còn đáng sợ hơn cả so sánh ban nãy nữa.

Chỉ với một ánh mắt, người đàn ông liền đổ mồ hôi lạnh, càng cảm thấy mình vừa may mắn vừa bất hạnh.

Tóc gáy của người đàn ông dựng ngược lên, “Nguyên, Nguyên soái…”

Mặt Lục Kiêu Kỳ không biểu tình: “Hôm nay, đứa nhỏ nhà tôi đã được anh chiếu cố rồi.”

Thoáng cái sấm sét giữa trời quang, sắc mặt người đàn ông chợt biến, anh ta cảm thấy mình đang ở thời tận thế, đây là có ý gì, là cảm thấy mình lừa gạt thiếu niên hả? Mình không có cố ý thiệt mà, mình có thể giải thích! Hôm qua leo lên diễn đàn mình hoàn toàn biết người mình tìm đến là ai á!

Mạc Cổn Cổn nhìn người đàn ông như chết cha chết mẹ, chớp mắt đầy đầu mờ mịt.

Lục Kiêu Kỳ quan sát người đàn ông một lát, liền yên tâm, tất nhiên Cổn Cổn nhà anh sẽ không để ý loại hình hèn nhát này rồi. Phát hiện người đàn ông “gặp riêng” bảo bối nhà anh không có sức uy hiếp, Lục Kiêu Kỳ liền rũ mắt không nói nữa, chỉ ngồi ở một bên với cảm giác tồn tại cực mạnh.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Ban nãy, tôi đã nhận được tiền.”

Tiền?! À đúng đúng đúng! Thoáng cái người đàn ông bị dọa điên phản ứng lại được, anh ta nơm nớp lo sợ: “Ừm ừm, nếu như không đủ tiền, tôi có thể gởi thêm nữa, thực sự, thực sự tôi không có cố ý…”

“Không có thiếu nha.” Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người.

Người đàn ông khoa tay múa chân, đã bị dọa đến nói năng lộn xộn.

Mạc Cổn Cổn xua tay: “Anh đã gởi dư năm triệu rồi.”

Người đàn ông vừa nghe không có ác ý, liền thả lỏng một chút, anh ta lau mặt: “À, cái này là chuyện nên làm, ngài bận rộn như vậy mà đã đến cứu giúp tối, đây là lẽ đương nhiên. Ngài cứ nhận là được.”

Mạc Cổn Cổn ngốc, hử.

Thoáng cái Lục Kiêu Kỳ híp mắt.

Tim người đàn ông giật thót, lẽ nào nghĩ rằng mình đang hối lộ? Nghĩ đến điểm này, người đàn ông liền muốn đánh chết mình, mình đã ở trong nhà một thời gian quá dài, cũng không khéo đưa đẩy lõi đời, nếu vị Nguyên soái này thực sự nghĩ rằng mình đang hối lộ, vậy thực sự là oan uổng chết mình mà.

Bất quá may mà điều người đàn ông lo lắng là vô dụng, Lục Kiêu Kỳ cũng không chuẩn bị nhúng tay vào việc Gấu Trúc Đoàn Nhi kiếm thêm thu nhập.

Thẳng đến khi đóng thông tin, người đàn ông mới cảm thấy được sống lại, nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, người đàn ông không khỏi thổn thức một trận. Sau đó, lại là một đợt tự hào dâng trào, mới nãy mình đã nói chuyện với anh hùng đó nha! Lại còn là loại mặt đối mặt nữa.

Một lần buôn bán của Mạc Cổn Cổn, nhận được 15 triệu, cậu chép miệng mỹ tư tư.

Mạc Cổn Cổn quay đầu, con ngươi trong trẻo như nước nhìn chằm chằm Đại Quái Vật: “Tôi có tiền! Tôi có thể kiếm tiền rồi!”

Lục Kiêu Kỳ thu lại vẻ sắc bén trong mắt, cười nhu hòa: “Ừm, Cổn Cổn lợi hại quá.”

Mắt Mạc Cổn Cổn cong thành trăng rằm: “Ừm! Lần này tôi sẽ mua một hồ nhỏ thật to.”

Hồ, nhỏ, thật, to.

Nghe Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi hình dung như thế, Lục Kiêu Kỳ nhịn không được bật cười: “Tại sao vậy, hả?”

Mím mím môi, Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu: “Tôi cũng muốn làm một chút gì đó cho lãnh địa của chúng ta nha, nghe nói tiền có thể mua được rất nhiều thứ!”

Lục Kiêu Kỳ cười càng tươi hơn.

Anh sờ sờ Mạc Cổn Cổn, cười cực bất đắc dĩ: “Vậy à, vậy tôi sẽ chờ Cổn Cổn tặng tôi một hồ nhỏ, thật to.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, bắt đầu xòe bàn tay ra mặc sức tưởng tượng: “Tôi còn muốn thả thật nhiều cá!”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Mạc Cổn Cổn nói liên miên, Nguyên soái ở một bên kiên nhẫn nghe, khóe miệng vẫn cong lên nhè nhẹ.

Đang nói, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu một cái, liền sửng sốt.

Không biết vì sao, đột nhiên cậu cảm thấy vào thời khắc này Đại Quái Vật ở gần sát mình cực kỳ thuận mắt, đẹp mắt đến mức khiến cho cậu dâng trào cảm xúc.

Bầu trời đã hạ màn che tối màu xuống, vô số ngôi sao tựa như kim cương vỡ nát càng điểm tô cho nét đẹp của bầu trời về đêm.

Từng chiếc xe bay xa hoa lướt qua, để lại một vệt dài chói lọi phía sau.

Chỗ bọn họ đang ngồi chỉ thắp sáng một ngọn đèn vàng sẫm, trong căn phòng hơi tối, vang lên tiếng hô hấp của hai người.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ càng trở nên u ám, anh bình tĩnh nhìn chăm chú thiếu niên đã ngây người.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, chung quanh chóp mũi hít vào mùi hương nhàn nhạt của đối phương nhàn nhạt. Giờ khắc này, thời gian cũng lắng đọng lại.

Không biết tại sao, Mạc Cổn Cổn bắt đầu trở nên khẩn trương, hai gò má dần dần đỏ ửng.

Cậu cắn cắn môi, mở miệng gọi một tiếng mềm mềm.

“Đại Quái Vật.”

Lục Kiêu Kỳ trả lời bằng một giọng khàn khàn, âm thanh càng trở nên trầm thấp: “Ừ?”

Bị Đại Quái Vật nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thẳng tắp lại sâu kín, Mạc Cổn Cổn rũ mắt, nhưng lại nhịn không được tò mò liếc trộm.

Mạc Cổn Cổn cứ cảm thấy bầu không khí này rất kỳ quái, nhưng cậu lại không muốn phá hư, cứ cảm thấy cực xấu hổ.

Lục Kiêu Kỳ vươn tay, sờ sờ gương mặt trơn mềm của thiếu niên.

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt.

Lục Kiêu Kỳ dựa sát vào, đầu ngón tay xoẹt qua cằm của thiếu niên, đặt tại bên còn lại của gương mặt Mạc Cổn Cổn.

Thiếu niên bị bích đông triệt để không biết làm sao, cậu thận trọng túm lấy góc áo của Đại Quái Vật, “Đại Quái Vật.”

Từ lúc các vị lệ quỷ bỏ chạy, Tiểu Hồng liền chui vào trong mặt dây chuyền, lúc này đang ôm lấy Tiểu Hoàng đang hôn mê, nhìn thẳng ra thế giới bên ngoài cùng với Võ Đại Võ Nhị.

Sắc mặt của Võ Đại Võ Nhị cũng không quá tốt.

Võ Nhị gần như đã đen mặt, ông chỉ vào Lục Kiêu Kỳ giậm chân: “Quá tức mình quá tức mình! Như này là muốn làm gì với Cổn Cổn của chúng ta đây!”

Võ Đại đen mặt trả lời bằng sự im lặng, nhìn tình huống cũng biết chắc chắn là không tốt lành gì rồi.

Nhưng vấn đề là, tiểu hậu bối bọn họ không hề có một chút ý thức phòng sói nào cả.

Võ Đại nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”

Võ Nhị: “Gạt người! Ông nhìn thử tên đàn ông kia xem, rõ ràng trên mặt nó viết chữ không tốt lành to tổ bố kia kìa! Tôi muốn đánh chết nó!”

Võ Đại yên lặng nhìn ông, biểu tình tang thương: “Tên kia không chỉ muốn làm chút chuyện lần một lần hai đâu.”

Cũng không biết chuyện mình đang bị oán thầm, Mạc Cổn Cổn nhìn gương mặt đang đưa lại gần, cả người cứng ngắc.

Lục Kiêu Kỳ kề mũi gần chóp mũi của thiếu niên, cọ nhẹ một cái, “Tôi rất muốn chạm chạm vào em, có thể chứ.”

“Hmm.” Mạc Cổn Cổn chớp mắt đầy vô tội, hai gò má ửng đỏ, lúc này cậu cảm thấy không biết nên đặt tầm mắt của mình ở đâu mới được nữa.

Ý cười trong mắt Lục Kiêu Kỳ càng sâu hơn, anh cúi thấp đầu, chạm nhẹ một cái vào môi thiếu niên.

Chỉ là một cái đụng chạm đơn thuần, Lục Kiêu Kỳ liền lùi về sau một chút.

Mạc Cổn Cổn có hơi ngây người, cậu sững sờ nhìn Lục Kiêu Kỳ: “A.”

Ngây ngô xong, hai má Mạc Cổn Cổn đỏ bừng, cậu bụm lấy miệng mình, quẫn bách “A” một tiếng.

Rốt cục khuôn mặt đang căng cứng của Lục Kiêu Kỳ cũng giãn ra, anh khẽ hôn lên trán của thiếu niên: “Sẽ không cảm thấy khó chịu chứ.”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn lắc đầu, đỏ mặt liếm liếm miệng.

Không khó chịu, trái lại cảm thấy có hơi, có hơi, có hơi vui vẻ. Âm thầm tự hỏi xong, Gấu Trúc Đoàn Nhi còn rất thích loại cảm giác này.

Tuy cũng là hôn hôn, nhưng Mạc Cổn Cổn lại chưa từng hôn miệng của Đại Quái Vật. Loại bầu không khí này khiến cậu cảm thấy không quá tự tại.

Võ Nhị ngồi xổm trong mặt dây chuyền gần như muốn nổ tung.

Võ Đại thở dài một tiếng, có hơi run run: “Rốt cuộc là, rốt cuộc là…”

Tiểu Hồng thấy vậy, nghi hoặc không hiểu: “Sao lại nổi nóng nha.”

Cậu thấy Lục Nguyên soái kai và Cổn Cổn hôn hôn, cảm thấy rất bình thường á.

Cả người Võ Nhị bắt đầu run rẩy.

Tiểu Hồng cảm thấy hai vị gia gia này có hơi không giải thích được, thế là an ủi thật lòng: “Bọn họ hôn hôn quá bình thường nha, con với Tiểu Hoàng cũng hôn hôn suốt nè, Tiểu Hoàng nói, chỉ hôn hôn với người bạn quan trọng nhất của mình thôi nha! Quan hệ của hai người bọn họ tốt nhất rồi còn gì!”

Nói rồi, Tiểu Hồng có hơi ước ao Lục Kiêu Kỳ.

Lục Kiêu Kỳ cười một tiếng, lại hôn một cái lên hai gò má của thiếu niên.

Lần này, Mạc Cổn Cổn không xấu hổ nữa, cậu sờ sờ mặt nhỏ của mình, sau đó liền hiểu, thoáng cái cảm giác liền thăng hoa không thấp thỏm nữa.

Chuyện này rất bình thường á! Lúc Đại Quái Vật không vui hôn hôn liền vui nha!

Bất quá mình cũng không có không vui nha, với lại hôn miệng còn làm cho gấu trúc cảm thấy có hơi quẫn bách nữa đó.

Thấy thiếu niên suy nghĩ viễn vong, đầu tiên là Lục Kiêu Kỳ cảm thấy sợ sệt, sau đó bất đắc dĩ dở khóc dở cười, anh lại hung hăng thân một cái, liền buông Gấu Trúc Đoàn Nhi không biết đang nghĩ tới điều gì, hình như đã không còn bầu không khí kiều diễm ban nãy nữa rồi.

Lục Kiêu Kỳ ấn đầu cậu: “Ban nãy đang nghĩ đến chuyện gì?”

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Nghĩ rằng nếu mà sau này Đại Quái Vật không vui, hôn chỗ nào sẽ càng tốt hơn.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ sâu thẳm, thấy biểu tình vô tội lại thiên nhiên của thiếu niên, anh thở dài một tiếng.

Lục Kiêu Kỳ chỉ vào miệng: “Sau này, chỉ hôn ở đây.”

Mạc Cổn Cổn liếc trộm sau đó liền ngoan ngoãn đồng ý.

Hôn miệng của Đại Quái Vật, chuyện này khiến cho thiếu niên gấu trúc thầm cảm thấy vui sướng, nhưng nếu mà hôn người khác…

Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ tối sầm: “Không được hồn người khác, mặt cũng không thể.”

Không nghĩ tới đã lỡ nói những lời trong lòng mình ra ngoài, Mạc Cổn Cổn ngây ngốc, cậu gãi gãi mặt: ” Thừa Phong cũng không được sao?”

Lục Kiêu Kỳ: “Không được.”

Mạc Cổn Cổn: ” Tiểu Hồng…”

Lục Kiêu Kỳ: “Cũng không được, chỉ có tôi.”

Mạc Cổn Cổn phùng má.

Lục Kiêu Kỳ nhéo nhéo mặt nhỏ của cậu: “Nếu như tôi cũng an ủi người khác như vậy, Cổn Cổn có vui không?”

Cân nhắc một lát, Mạc Cổn Cổn lập tức xụ mặt, cậu ôm lấy cánh tay của Đại Quái Vật: “Không được! Đại Quái Vật không thể như vậy!”

Lục Kiêu Kỳ cười càng tươi hơn: “Vậy chúng ta hứa với nhau nhé? Sau này không được hôn ai cả, chỉ hôn đối phương.”

Mạc Cổn Cổn liếc trộm cặp môi có đường viền rõ ràng của Đại Quái Vật, ừm một tiếng.

Lục Kiêu Kỳ nhận được lời hứa hẹn của thiếu niên, vui sướng trong lòng. Một giây kế tiếp liền dùng hai tay vòng lấy cậu: “Như vậy, nói cho tôi biết, tại sao buổi sáng chưa nói với tôi đã đi ra ngoài rồi.”

Thân thể Mạc Cổn Cổn cứng đờ.

Hử.

Lục Kiêu Kỳ chuẩn bị tính sổ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc