HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Mạc Cổn Cổn không có hỏi kết cục của diễm quỷ, câu vẫn duy trì tâm tình không giải thích được đối với cả câu chuyện.

Hình như giữa chừng có nhắc tới cậu, nhưng hình như lại không có.

Nếu nói không có, vẻ mặt của Đại gia gia Nhị gia gia, còn có Đại Quái Vật, bạn bè của cậu cũng không quá đúng, nhưng nếu nói có, không có ai kể lại cho cậu nghe cả, Mạc Cổn Cổn mang theo một đầu dấu chấm hỏi đi bệnh viện, lại đầy mặt nghi ngờ trở về nhà.

Mà về đến nhà, cứ như mọi người đã quên hết chuyện này, không có ai giải thích nghi hoặc cho cậu, dù cho cậu muốn hỏi cũng bị dời lực chú ý.

Hỏi qua hai lần, Mạc Cổn Cổn liền buông tha.

Hình như là thật sự không có liên quan gì tới cậu cả.

Về phần diễm quỷ, lúc Mạc Cổn Cổn vò đầu bứt tai, hắn rơi vào vực sâu đáng sợ nhất quỷ sinh, hắn bị bỏ vào làng chơi trong quỷ quái, không cho phép biến hóa, không có cách nào bỏ trốn, bị đám nam nữ quỷ chịch chùa, lúc sau lấy được tinh khí biến về cũng không nói, lại càng khiến cho thân thể hắn thiếu hụt, thân là một con quỷ, quỷ khí cũng sẽ giảm bớt.

Cho dù diễm quỷ có thích loại chuyện này, đói bụng ngứa miệng tìm một tên to con thải bổ một phen, nếu mà người bị thải bổ may mắn thì sống tiếp được, thân thể không tốt liền đi đời nhà ma. Nhưng bây giờ, hắn cực kỳ chán ghét loại chuyện này, thậm chí có chút sợ hãi, tựa như nhớ lại lúc mình còn sống.

Diễm quỷ run lẩy bẩy ngồi xổm trong góc, nhìn nam quỷ to lớn quất roi đi qua.

Hắn rươm rướm nước mắt lắc đầu: “Đừng, đừng đến, sẽ chết đó.”

Nam quỷ to lớn cười nhạt một tiếng: ” Đừng đến? Ngươi cho là đừng đến là sẽ không sao à? Nhanh lên, bằng không ta liền ăn ngươi.”

Con ngươi diễm quỷ co lại, “Không, không không không! Ta không thể ăn!”

Nam quỷ to lớn nhìn từ trên cao xuống: “Ngươi biết ngươi biến thành ai chăng? Đó chính là người lãnh đạo của đại nhân, địa vị có thể so với vương giả của quỷ giới, để có thể tới gần vô số quỷ đều vót đến nhọn cả đầu, ngươi ngược lại là lợi hại, phương pháp kia trực tiếp thu được sự chú ý của ngài ấy, để giúp đại nhân hả giận, ngươi a cứ thành thành thật thật, nếu không hôm nay người muốn ăn ngươi đã xếp một hàng dài tới ngoài cửa luôn rồi kìa.”

Diễm quỷ đang khóc sướt mướt chợt cứng đờ, hắn nghẹn họng nhìn trân trối: “Người lãnh đạo?!”

Nam quỷ cười hèn mọn: “Ngay cả người mình biến hóa cũng không nhận ra, ngươi thực ngu xuẩn, hôm nay biến thành như vậy cũng không oan uổng đâu.”

Diễm quỷ sững sờ, thẳng đến khi bị nam quỷ ném lên trên giường, mới phản ứng lại được.

Diễm quỷ muốn phản kháng, nhưng trước mặt là quỷ quái có đạo hạnh mạnh hơn hắn quá nhiều.

Hắn phản kháng không lại.

Về đến nhà Mạc Cổn Cổn đang cố gắng tiêu diệt một mụt măng, cậu nghe Đại Quái Vật hỏi.

Đại Quái Vật: “Hôm nay có xảy ra chuyện gì không?”

Mạc Cổn Cổn ngẫm nghĩ lại, hai mắt sáng ngời, liền móc một tờ rơi từ trong ba lô nhỏ của mình, vui sướng đưa qua.

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng long lanh.

Chân mày Lục Kiêu Kỳ khẽ nhíu.

Sau khi lật xem cẩn thận, Lục Kiêu Kỳ cười nói: “Em muốn tham gia câu lạc bộ nào?”

Để phòng ngừa học sinh chỉ mãi học tập, trường học liền yêu cầu mỗi một học sinh phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ, để làm một bài thi cuối kỳ.

Mạc Cổn Cổn không hiểu quy tắc, thậm chí cũng không biết mình muốn vào câu lạc bộ nào.

Nhưng ai đến cậu cũng không cự tuyệt, chỉ trong vòng một ngày, cậu đã nhận được rất nhiều tờ rơi, bọn họ nói cậu rất quan trọng không thể thay thế, nhiệt tình mời cậu tham gia vào câu lạc bộ của bọn họ, vì lí do an toàn, Mạc Cổn Cổn không có cự tuyệt, đồng thời cũng không có đồng ý lời mời nào.

Cậu dựa theo phương pháp của quỷ giáo sư, biểu thị sẽ cân nhắc kỹ càng.

Mạc Cổn Cổn nhìn Đại Quái Vật, gãi gãi mặt: “Tôi cũng không biết câu lạc bộ nào tốt, Đại Quái Vật cảm thấy thế nào.”

Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn có đặc biệt thích câu lạc bộ nào không?”

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu xoắn xuýt một lát: “Tôi rất thích cái này, bọn họ nói có thể vào rừng á.”

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lóe. Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi chỉ vào câu lạc bộ chụp ảnh, giảng giải về tính thú vị một cách hăng hái bừng bừng lại thiếu thốn ngôn từ.

Nhưng sau đó, Mạc Cổn Cổn liền quẫn bách.

Cậu nghe nói những người tham dự câu lạc bộ này đều rất có tiền, tiền của cậu rất ít, đều là được kiếm từ trực tiếp, chưa chắc sẽ đủ.

Lục Kiêu Kỳ buồn cười: “Thích liền đăng ký.”

Cặp mắt của Cổn Cổn cong cong, đây rõ ràng là rất thích rồi. Lục Kiêu Kỳ âm thầm đoán.

Mạc Cổn Cổn: “Bất quá cần thiết bị…”

Lục Kiêu Kỳ sờ đầu cậu: “Yên tâm, để anh chuẩn bị cái này giúp em được không?”

Mạc Cổn Cổn há to miệng, “Nhưng mà rất đắt.”

Lục Kiêu Kỳ im lặng: “Tôi rất giống người nghèo sao?”

Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn lãnh địa, lắc đầu trong sự chần chờ, mnếu nói tới lãnh địa lơ lửng này, cậu thực sự rất hài lòng.

Có địa bàn xa hoa như thế, chắc chắn Đại Quái Vật cũng không quá nghèo mới đúng.

Nếu thực sự không được, bọn họ có thể bán những mụt măng nhỏ.

Mạc Cổn Cổn cân nhắc một cách đáng tương, ngăn chặn chút xíu luyến tiếc ở trong lòng, cậu dùng sức gật đầu.

Mỗi ngày cậu có thể ăn ít hai mụt măng luôn á.

Không biết Gấu Trúc Đonà Nhi nhà mình suy nghĩ gì, một hồi lắc đầu một hồi gật đầu. Lục Kiêu Kỳ buồn cười, nhìn qua quản gia cùng nở nụ cười.

Chuyện câu lạc bộ liền được quyết định một cách đơn giản.

Về phần thiết bị, Mạc Cổn Cổn vẫn nghĩ là muốn tự mình kiếm tiền thử.

Buổi tối, Mạc Cổn Cổn biến thành Gấu Trúc Đoàn Nhi, leo lên trực tiếp, nhóc ngồi ở trên giường xem diễn đàn, mà khán giả theo dõi nhóc qua màn hình.Khán giả nhìn không thấy diễn đàn sau àn hình, chỉ biết là nhóc con đang nhìn chằm chằm cái gì đó.

Mạc Cổn Cổn liếm liếm cái mũi nhỏ ướt nhẹp, ôm lấy móng móng đầy lông gặm gặm.

Diễn đàn mà nhóc đang dạo là diễn đàn mà Lưu Phẩm Phong đã giới thiệu lúc sáng, bên trong có rất nhiều người đang miêu tả tình huống mình gặp quỷ.

Bên dưới còn rất nhiều bình luận đang bày mưu tính kế, hoặc là khinh bỉ một chút.

“Mất đồ?” Mạc Cổn Cổn mở miệng nhỏ, kêu ư ư, khán giả nghe vào trong tai thực sự muốn tan.

Nhưng mà lúc này, Mạc Cổn Cổn đang quan tâm diễn đàn.

Tiểu Ôn bay ở một bên: “Cổn Đoàn Nhi lão đại xem cái này nè, cái này có treo thưởng.”

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời, kêu ư ư mở một bài đăng xin giúp đỡ. Bài đăng xin giúp đỡ này là trả bằng tiền mặt tinh tế.

Tiểu Ôn cau mày: “Ái chà, mười triệu? Giá cao như vậy?”

Tiểu Ôn nhìn thoáng qua những bình luận đầy khổ não bên dưới: “Cứ bị mất đồ? Đã mất đồ cổ mấy nghìn vạn…”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt: “Chúng ta có thể nhận cái này sao?”

Quỷ giáo sư trầm ngâm một lát: “Đọc đoạn này, để lại một vệt nước, chắc là quỷ quái trong nước làm.”

Tiểu Ôn gặt đầu: “Có thể là thủy quỷ, nhưng xưa nay thủy quỷ ít lên bờ, bọn họ sẽ bị trói buộc ở dưới nước, bắt kẻ chết thay.”

Quỷ giáo sư gật đầu tán thành: “Dựa theo loại trộm đồ cổ này, không giống như chuyện thủy quỷ sẽ làm ra.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt: “Vậy là cái gì?”

Tôn Tiểu Tuyền sờ sờ đầu quỷ nhỏ: “Xì, mặc kệ là cái gì, đi xem thử rồi túm ra đánh một trận, liền xong nhiệm vụ thôi.”

Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được.” Một giây kế tiếp cậu liền xoắn xuýt: “Nhưng mà tôi có phải đi học nha, sao đi được đây?”

Tiểu Ôn khẽ nói: “Ngày mai nghỉ trưa, chúng ta dẫn Lưu Phẩm Phong đi cùng, cậu ta đỗ xe trong trường học đấy.”

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời, dùng sức gật đầu.

Mạc Cổn Cổn chợt dừng lại: “Nếu mà Lưu Phẩm Phong không muốn đi thì phải làm sao bây giờ nha.”

Ánh mắt Tiểu Ôn lóe lên, cười tủm tỉm: “Yên tâm đi, nhất định cậu ta sẽ đi. Tôi bảo đảm chuyện này.”

Đi hay không đi, đại khái là không liên quan đến ý kiến của Lưu Phẩm Phong.

Mạc Cổn Cổn liền tin.

Gấu Trúc Đoàn Nhi đang ưu buồn nhíu chặt khuôn mặt nhỏ bông xù, khiến cho vô số người xem reo hò.

“Ai nha, quá đáng yêu! Thiệt là càng nhìn Tiểu Tiểu càng thích á!”

“Ha ha ha! Nhóc nhỏ nghiêng đầu, nhóc nhỏ nghiêng đầu.”

“Mị chỉ hiếu kỳ, nhóc nhỏ kia đang hát gì đấy, mỗi ngày đều diễn sâu như vậy, vậy mà ngày nào mị cũng đi theo nhìn. Quan trọng nhất là, con mẹ nó mị còn nhìn không đủ, hận không thể một mỗi ngày đều trực tiếp.”

“So với chuyện hát cái gì, tui chỉ muốn biết, Tiểu Tiểu đang xem cái gì vậy nha, chăm chú như thế, thiệt muốn xem cùng á.”

“Như trên, muốn biết, muốn xem cùng!”

“Cùng 1.”

“Chắc là đang xem đồ ăn đi, sức chống cự với thức ăn của Tiểu Tiểu của là số không á!”

“Tôi nghĩ là đang xem chủ nhân đó, nếu như tôi nuôi một nhóc nhỏ, có thể nhìn tôi chăm chú như vậy, tôi thức sự hạnh phúc chết mất!”

“Ước ao chủ nhân! Cầu chủ nhân (づ) づ.”

“Mọi người mau bỏ phiếu cho nhóc nhỏ kia đi, chỉ còn hai ngày cuối để bỏ phiếu thôi, sẽ bước vào trận chung kết rồi á.”

“Tiểu Tiểu đủ nổi tiếng, Tiểu Tiểu có thể bước chắc vào trận chung kết rồi, không! Nắm chắc quán quân chứ!”

Căn bản là Mạc Cổn Cổn không biết chương trình này còn có cái gọi là trận chung kết, nhóc ta còn chuẩn bị sau này mỗi ngày liền trực tiếp một lần, quang minh chánh đại khoe da lông và tướng mạo xinh đẹp của mình một chút. Nhóc thiệt chu đáo mà, như vậy Đại Quái Vật cũng sẽ không quá khó chịu vì dung mạo không được đẹp cho lám.

Lướt không ít bài đăng trên diễn đàn, dưới sự trợ giúp của các lệ quỷ, Mạc Cổn Cổn đã tạo ra một tài khoản đăng nhập.

Nhóc dùng tài khoản phản hồi bài đăng xin giúp đỡ mình nhìn trúng trên diễn đàn.

( Lục Cổn Quỷ: Nhận đơn, giữa trưa ngày mai sẽ đi giải quyết. )

Mạc Cổn Cổn sử dụng một tài khoản mới, cho nên cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý, người nhìn thấy liền ồn ào, hoặc là trào phúng sự dõng dạc của Mạc Cổn Cổn, có người không sợ lại bày tỏ hi vọng vị này có thể ghi hình lại.

Bọn họ chờ lâu chủ hung hăng vả mặt Lục Cổn Quỷ.

Ngày mai lúc đi học.

Mạc Cổn Cổn mới vừa vào trường liền bị vô số học sinh vây xem một cách mãnh liệt, vài học trưởng học tỷ gan lớn của câu lạc bộ dí sát vào.

“Bạn học Mạc, tham gia đội bóng rổ đi! Cái này thích hợp với em đấy.”

“Quyền anh mới thích hợp được chứ!”

“Rõ ràng, diễn kịch thích hợp nhất, cứ nhìn gương mặt xinh đẹp này đi!!”

Mạc Cổn Cổn nhìn nhóm học trưởng học tỷ, gãi gãi mặt: “Tôi đã nghĩ xong rồi, tôi muốn tham gia câu lạc bộ chụp ảnh.”

Bất kể như thế nào mọi người cũng nghĩ không ra thiếu niên mặt mũi đẹp, tính cách mềm, năng lực mạnh lại chọn loại câu lạc bộ này.

Căn bản là không hợp với cậu ấy có được không hả?!

Ngay cả trưởng câu lạc bộ chụp ảnh cũng không ngờ tới, trừng lớn hai mắt đầy kinh ngạc: “Cổn Cổn tham gia câu lạc bộ chụp ảnh?”

Ha ha ha, trên mặt cậu ta nở một nụ cười tươi, vội chen lên trước: “Chọn câu lạc bộ chụp ảnh là chính xác nhất, nó có thể phụ trợ cho khí chất của em rất nhiều! Nào nào nào, chúng ta về điền đơn đăng ký nào, liền có thể trở thể trở thành thành viên chính thức rồi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu.

Trưởng câu lạc bộ trợn mắt há mồm, đấm ngực giậm chân.

“Bạn học Mạc, em không cân nhắc lại sao, câu lạc bộ chụp ảnh là nơi mà cái người già mới…”

“Đúng đúng đúng, câu lạc bộ của chúng ta đầy sức sống thanh xuân, trợ giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh, nữ sinh cũng nhiều, em có thể thường xuyên ngắm nữ sinh xinh đẹp!”

“Đến đội bóng rổ đi, có rất nhiều trai đẹp! Chỉ có loại hình em không nghĩ tới, không có không thấy được!”

Trưởng câu lạc bộ chụp ảnh căm tức trợn to mắt: “Đây đã là thành viên chính thức của câu lạc bộ chúng tôi rồi, mấy người không thể giành được!” Quay sang Mạc Cổn Cổn, “Em đừng nghe bọn họ, hoạt động của câu lạc bộ chụp ảnh đặc biệt thú vị, thường đi đạp thanh, tiến vào rừng rậm và hòa mình vào thiên nhiên lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hoặc là đi biển cảm thụ tìm linh cảm…”

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng lấp lánh.

Dưới ánh mắt tức giận của mọi người, trưởng câu lạc bộ chụp ảnh lôi kéo Mạc Cổn Cổn “Vạn người mê” rời đi.

Rốt cục cũng lăn qua lăn lại xong, Mạc Cổn Cổn bước vào phòng học gần sát giờ vào, đằng sau là trưởng câu lạc bộ chụp ảnh nghiễm nhiên đã đi muộn lại vui vẻ chịu đựng, cậu ta phất phất tay, cười từ ái: “Buổi tối tới tham gia hoạt động câu lạc bộ, ở phòng 5B112.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu ngoan ngoãn, ngồi vào chỗ ngồi.

Lưu Phẩm Phong lập tức sáp lại: “Gì vậy? Sao giờ này cậu mới đến?”

Mạc Cổn Cổn kể lại chuyện ban nãy, liền nhìn Lưu Phẩm Phong với cặp mắt sáng quắc, con ngươi đen lúng liếng không hề chớp.

Lưu Phẩm Phong nghi ngờ híp mắt, trong lòng nhịn không được chột dạ: “Cậu, có thể đừng nhìn tôi như vậy được không? Tôi có hơi sợ. Nói đi, nhìn tôi làm gì, chỉ cần không phải sau lưng tôi có thứ gì đó dơ bẩn…”

Mạc Cổn Cổn nhìn trên đầu cậu ta, nói đầy trịnh trọng: “Cậu không bị thứ gì quấn lấy cả, đúng là tôi có chuyện này.”

Lưu Phẩm Phong thở phào, sau đó vỗ ngực: “Chỉ cần không là cái này, cậu có chuyện gì cứ nói đi, có thể giúp tôi liền giúp.”

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời, nói đầy mong đợi: “Cậu có xe.”

Lưu Phẩm Phong gật đầu: “Thì sao?”

Mạc Cổn Cổn: “Buổi trưa, cậu có thể lấy cho tôi mượn không?”

Lưu Phẩm Phong kinh ngạc: “Cậu cần xe à, được thôi, cứ dùng đi.”

Mạc Cổn Cổn vui sướng mở ba lô nhỏ, lấy một trái hồng ra: “Tặng cho cậu, cảm ơn.”

Lưu Phẩm Phong thụ sủng nhược kinh, vội xua tay nói không cần.

Một giây kế tiếp, cậu ta kịp phản ứng: “Chờ đã, cậu dùng xe làm gì?”

Đối với vị đại lão của thế giới mới này, Lưu Phẩm Phong lạnh run, quá lo lắng, cậu thực sự không dám tưởng tượng Mạc Cổn Cổn định làm gì.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Tôi nhận một đơn, buổi trưa phải đi làm.”

Lưu Phẩm Phong “À” một tiếng: “Vậy cậu có biết lái xe không?”

Mạc Cổn Cổn đầy mặt ngoài tình huống, “Cái gì?”

Khóe miệng Lưu Phẩm Phong giật giật, “Tôi biết mà, aiz, để tôi lái xe đưa cậu đi?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu.

Nở nụ cười, Lưu Phẩm Phong đang sung sướng vì được giúp đại lão của mình, về sau an toàn hơn, một giây kế tiếp cậu ta liền cứng đờ.

Hử, nhận cái gì đơn?!

Một đại lão quỷ giới, có thể nhận đơn gì đây á á á!!

Buổi trưa đến, có vài lần Lưu Phẩm Phong muốn đổi ý, đều có thể cảm giác được sát khí như có như không ở chung quanh, rốt cục khi cậu ta quyết định cự tuyệt, lại phát hiện mình không có cách nào cất tiếng nói được, cậu ta quay sang Mạc Cổn Cổn há miệng. Lại bị Mạc Cổn Cổn nhìn đầy lo lắng.

Lưu Phẩm Phong biết, đây là quỷ quái quấy phá, họ không cho phép mình cự tuyệt.

Lưu Phẩm Phong muốn khóc. Cậu ta mang theo tâm tình tráng sĩ bóp cổ tay bước lên hành trình, lần này lái xe ra ngoài, cậu không nói trước được là mình bị quỷ quái làm chết trước, hay là bị Lục Thượng tướng túm lấy đánh chết tươi.

Lưu Phẩm Phong lau lau mặt, cả người đều sắp suy sụp.

Mạc Cổn Cổn có hơi lo lắng: “Cậu sao vậy?”

Lưu Phẩm Phong cụt hứng xua tay: “Không có gì, xin đừng để ý.”

Mạc Cổn Cổn còn định nói gì, đã đến địa điểm, tốc độ xe bay của Lưu Phẩm Phong không chậm, không được mấy phút đã đến nơi.

Đây là một khu biệt thự, trên tinh cầu Celta, đã được tính là cấp bậc nhà hơi giàu rồi.

Lưu Phẩm Phong hít sâu một hơi: “Đi tòa nào?”

Mạc Cổn Cổn mở diễn đàn: “A-098.”

Lưu Phẩm Phong gật đầu, “Bạn học Mạc, hiện tại cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc lần này muốn làm gì không?”

Nhìn giao diện diễn đàn quen thuộc, trong lòng Lưu Phẩm Phong cực kỳ phức tạp, cậu ta có loại xúc động muốn trở lại quá khứ đập chết mình. Tại sao lúc trước mình lại muốn nói cho Mạc Cổn Cổn biết cái diễn đàn này, mình thực sự là tự đi tìm việc mà!

Mạc Cổn Cổn chỉ vào diễn đàn: “Chính là cái này, người nọ ra giá mười triệu nha.”

Lưu Phẩm Phong xem lướt qua, sắc mặt chợt đổi.

Rất tốt, mình triệt để nhận mệnh, đời này mình sẽ không thể thoát khỏi giới quỷ quái, thật không biết mình ôm chặt chân đại lão là việc đúng hay sai.

Mạc Cổn Cổn lại không hiểu làm sao gõ cửa, cậu bình tĩnh nhìn cửa lớn nửa ngày.

Lưu Phẩm Phong nhịn không được trở nên khẩn trương: “Là phát hiện cái gì hả?”

Mạc Cổn Cổn lắc đầu: “Làm sao thông báo cho người này là chúng ta đã đến rồi nha? Thông qua diễn đàn sao?”

Lưu Phẩm Phong ngẩn người, khóe miệng giật giật, cậu ta ấn chuông.

Bỗng nhiên có hơi không đang vì mình của ban nãy.

Qua một lát, một giọng nam vang lên, “Ai đấy?”

Đây là đang đi tới trước cửa sắt.

Mạc Cổn Cổn mở miệng: “Tôi là người đã nhắn tin nhận đơn hồi hôm qua, hôm nay đến xem tình huống.”

Giọng của người đàn ông kia chợt trở nên gấp gáp, vội mở cửa: “Chờ đã, anh ở… Các người là ai?”

Biểu tình kích động bởi vì nhìn thấy hai thiếu niên mà trở nên cứng đờ, người đàn ông lôi thôi lại có quầng mắt đen xì híp mặt, đầy mặt phẫn nộ: “Hai đứa bây là trẻ con từ đâu tới, đến chỗ tao đùa giỡn cái gì!”

Nói rồi hắn liền định đóng cửa, nhưng một giây kế tiếp, mặt hắn liền cứng đờ.

Hắn nhìn vào tay của mình đầy kinh ngạc lại hốt hoảng: “Tôi, tôi bị sao vậy?”

Tiểu Ôn thu tay về: “Tôi đang định trụ hắn. Cổn Đoàn Nhi lão đại, nói cho hắn biết, đây là định thân thuật.”

Mạc Cổn Cổn nghĩa chánh ngôn từ: “Đây là định thân thuật.”

Biểu tình vốn đang sợ hãi của người đàn ông co rụt lại, hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Cổn Cổn, hi vọng có thể nhìn thấy cái gì từ trên mặt cậu.

Mạc Cổn Cổn phất phất tay, người đàn ông lập tức lấy lại được tự do.

Lần này người đàn ông không dám khinh thường Mạc Cổn Cổn nữa.

Đương nhiên người đàn ông cũng không quá tin tưởng vào thiếu niên có tướng mạo còn quá trẻ tuổi này: “Hai cậu thực sự đến để giải quyết vấn đề của tôi à?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu.

Người đàn ông nửa tin nửa ngờ, bất quá đầu ông một tiếng, cảm giác mình có hơi hoảng hốt.

Hắn bụm trán, rên rỉ một tiếng.

Tiểu Ôn lại thu tay về, kể sơ lược về cuộc đời này của người đàn ông này.

Tôn Tiểu Tuyền ở một bên hừ: “Cứ như vầy, đập cho một phát cho khỏi oa oa chít chít nữa.”

Trương Lan im lặng nhìn cậu ta, “Cổn Đoàn Nhi lão đại đừng động thủ, chỉ cần kể lại cuộc đời của hắn là được.”

Mạc Cổn Cổn nhìn chăm chú vào người đàn ông.

Người đàn ông lại có cảm giác mình bị đôi mắt này nhìn thấu, trong lòng có hơi hoảng loạn.

Mạc Cổn Cổn mở đôi môi phấn hồng ra: “Anh là con thứ ba. Có năm anh em trai, không có chị em gái, anh học trường tiểu học Hoa Văn, ngày tốt nghiệp lần đầu tiên phát sinh quan hệ với nữ sinh, hẹn hò ba năm rưỡi thì bị cắm sừng…”

Người đàn ông sửng sốt: “Cậu…”

Một giây kế tiếp, hắn nổi trận lôi đình: “Cậu điều tra tôi! Cậu là ai?”

Mạc Cổn Cổn: “Anh có bệnh phù chân, chân trái đã xuất hiện ba mụt nước, hôm qua nổi mụt thứ t.”

Người đàn ông: “!!!”

Người đàn ông: “… …”

Người đàn ông trợn mắt hốc mồm môi run run: “Thế mà cậu lại biết, cậu thật sự có bản lĩnh đấy.”

Mạc Cổn Cổn quay đầu nhìn về phía phòng ở, cậu không biết, những thứ này đều là Tiểu Ôn nói cho cậu biết, là Tiểu Ôn lợi hại mới phải.

Mà ở trong mắt người đàn ông, vị thiếu niên xinh đẹp này lại khinh thường nói chuyện với mình.

Đây là tư thái của cao nhân á.

Bị hù còn có cả Lưu Phẩm Phong, cậu ta sững sờ nhìn Mạc Cổn Cổn, trong lòng bị vô số chữ “Tui phắc” xoát bình.

Vị bạn học đại lão này của mình thần thánh như vậy, nói không chừng cũng biết chuyện xưa của mình á.

Lưu Phẩm Phong vừa nghĩ tới thời trẻ trâu của mình bị vạch trần, liền sống không bằng chết.

Lần này người đàn ông triệt để tin phục, hắn nhiệt tình mời Mạc Cổn Cổn vào, ánh mắt nóng bỏng tựa như đang nhìn cọng cỏ cứu mạng.

Tiến vào phòng, Mạc Cổn Cổn dạo qua một vòng, cặp mắt sáng long lanh y như Lưu mỗ mỗ bước vào đại quan viên.

Nếu không phải người đàn ông đã hoàn toàn tin tưởng cậu, lúc này đều có loại ảo giác thiếu niên đang đi tham quan bảo tàng.

Đúng là Mạc Cổn Cổn đang như vậy, cậu nhìn thấy vô số đồ cổ, đủ loại kiểu dáng. Trong những món đồ cổ rực rỡ muôn màu, cậu chỉ biết được “cái muỗng”, còn những thứ khác, cậu cũng không nhận ra.

Cậu nhìn đồ cổ hồi lâu, người đàn ông liền ở một bên nhìn đầy tha thiết.

Mạc Cổn Cổn nhíu nhíu mày, hai nhân loại ở bên cạnh liền giật thót tim, hô hấp cũng không dám dùng sức.

Lưu Phẩm Phong khẽ nói: “Là phát hiện cái gì sao?”

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt.

Cạu cân nhắc một lát, sau đó dời ánh mắt nghi hoặc lên trên người quỷ giáo.

Quỷ giáo sư ngầm hiểu, lập tức giải thích cho cậu, hoàn toàn để ý hai người đang sợ mất mật ở kế bên.

Mạc Cổn Cổn thụ giáo gật đầu.

Thấy cậu im lặng một lát lại gật đầu, hô hấp của người đàn ông lại nặng thêm: “Vị, vị tiên sinh này, là phát hiện cái gì không thích hợp sao? Tại sao đồ cổ của tôi lại vậy mất, ngài nhìn ra được không? Món đồ cổ này là tôi mua được ở một tiệm đồ cổ, tôi thấy đẹp mắt liền để lại, nói đến chuyện này, tôi lại nhớ tới, đúng thật là sau khi mua cái này, tôi bắt đầu mất đồ.”

Mạc Cổn Cổn có hơi ngây người, sau đó nhìn về phía Tiểu Ôn.

Hiện tại cậu nên nói cái gì nha? Cậu còn chưa thấy quỷ yêu nào đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc