HÔN ƯỚC CỦA CỔN CỔN CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Tính của thầy giáo cũng hài hước, giả bộ nổi nóng, bỏ trái táo qua một bên: “Thầy không thèm cho tụi bây nữa.”

Hít sâu một hơi, thầy rống lên: “Đừng ồn ào nữa, chạy bộ cho thầy!”

Tuy rằng ngoài miệng học sinh thổ tào, rốt cuộc vẫn không dám cãi lời thầy.

Mạc Cổn Cổn là học sinh chuyển trường, bị rất nhiều người âm thầm chú ý, chạy mười vòng cũng không tính cái gì, nhưng tốc độ chạy cũng rất rất quan trọng.

Thân là một con gấu trúc, Mạc Cổn Cổn rất ít chạy, bình thường hầu như là tản bộ, nếu có chạy thật có khả năng còn chơi xấu vừa chạy vừa lăn nữa.

Cho nên, đối với người thường mà nói mười vòng chẳng thấm vào đâu, nhưng đối với Cổn Cổn mà nói, chạy xong liền đói chết. Mà học sinh chú trọng tốc độ, sức bật của Mạc Cổn Cổn rất là mạnh. Do đó, cậu chạy mười vòng trên cơ bản hai vòng đầu có thể duy trì thành tích vô cùng cường hãn, về sau…

Mạc Cổn Cổn, đói bụng.

May mà lúc chạy thật, Mạc Cổn Cổn đã cố gắng kiên trì được.

Nhìn lão đại nhà mình hì hục hì hục, mệt mỏi thở dốc. Các lệ quỷ liền đau lòng.

Tiểu Ôn bay qua: “Cổn Đoàn Nhi lão đại, nếu không chúng ta không chạy nữa, chúng ta len lén nghỉ một vòng đi.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, kinh ngạc há mồm.

Còn có loại thao tác này nữa nha.

Tiểu Ôn cười tủm tỉm: “Lúc trước Tướng quân có nói với tụi tôi rồi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu “À à”, sau đó liền thực sự tin, dễ dàng bị thuyết phục.

Tiểu Ôn cười hì hì búng tay một cái.

Ở trong mắt mọi người, học sinh chuyển trường vẫn chạy bộ như trước, nhưng thành tích cũng không đột phá, chỉ có thể coi như là lớp trình độ trên trung bình một chút.

Lục Nhân Diệu liếc mắt, anh vẫn chú ý vị thiếu niên thần bí này, cũng không biết tại sao, một vòng này anh cứ cảm thấy thiếu niên chạy có hơi không hài hòa, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào có vấn đề. Lục Nhân Diệu và Đàm Tình liếc nhau, đối phương cũng rất mờ mịt.

Thân là quân nhân đặc chủng, hai người vô cùng mẫn cảm, chỉ cần có một điểm khác biệt nhỏ xíu liền có thể phát hiện ra.

Chỉ tiếc, mặc dù hai người Lục Nhân Diệu phát hiện ra điểm không thích hợp, cũng không rõ là tại sao.

Nguyên nhân chính là hai người họ chỉ là phàm thai mắt thường, không nhìn thấy quỷ.

Hít sâu một hơi, Mạc Cổn Cổn nhìn trái táo xanh kia, nghĩ nghĩ: “Hình như bộ dáng cũng không quá khó ăn.”

Các lệ quỷ: “… …” Lão đại nhà mình lại thèm ăn nữa rồi.

Sau khi bình luận rất công bằng, Mạc Cổn Cổn mở ba lô nhỏ ra, móc ra một trái táo rất đẹp.

So sánh xong, Mạc Cổn Cổn vẫn là càng thích trái táo lớn trong đỏ lộ vàng của chú quản gia chuẩn bị cho cậu.

Người khác đang chạy bộ, Mạc Cổn Cổn trộm lười, ngồi ở một bên, cầm một trái táo ăn cực kỳ vui vẻ.

Thanh âm thanh thúy vang lên.

Cổn Đoàn Nhi lão đại rung đùi đắc ý, ăn mỹ tư tư. Các lệ quỷ hai mặt nhìn nhau: “Hì.”

Đường đường đang đi học, công an đào ngũ ăn đồ ăn vặt.

Ăn xong một trái, còn lại hai vòng. Mạc Cổn Cổn lau lau miệng, vui vẻ chạy qua nhập vào đội, một chút cũng không giả.

Tiểu Ôn cười ha hả lại búng tay một cái.

Hai vòng cuối có rất nhiều người đã hao hết khí lực, sắp chạy không nổi nữa. Đồng dạng cũng có mười người có thể năng rất tốt, bọn họ đang tăng tốc. Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, dưới đáy lòng âm thầm xòe đầu ngón tay đếm, liền đuổi kịp người hạng nhất.

Thầy giáo quỷ nói, nếu đã được Đại Quái Vật che chở và bảo vệ, ở bên ngoài chính là đại biểu cho Đại Quái Vật, nếu như thành tích của cậu không tốt, như vậy mọi người sẽ chê cười là Lục Kiêu Kỳ nông cạn và có mắt như mù.

Tiểu Ôn: “Cổn Đoàn Nhi lão đại tăng tốc nha.”

“Hmm!” Mắt Mạc Cổn Cổn lóe lên, cắm đầu phân cao thấp.

Thầy giáo một mực ở một bên quan sát, lúc bắt đầu năng lực của học sinh mới này còn không tệ, lúc giữa mềm nhũn, đến giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, lúc mình đã buông tha quan sát lại không nghĩ rằng bạn học mới sẽ bạo phát.

Sờ sờ cằm, thầy giáo gật đầu.

Mấy bạn học chạy ở đằng trước chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, một bóng dáng soái khí lại lưu loát đã bay tới phía trước.

Mặt mấy bạn học hơi biến sắc, ý thức cạnh tranh dâng trào, nhịn không được tăng tốc lên.

Nhưng mà nếu như gấu trúc dùng toàn lực chạy, đích xác là khá mau.

Kết quả, Mạc Cổn Cổn chạy về hạng hai.

Hạng nhất là người biến dị người dài tay dài, có đuôi dài mảnh của báo săn, cậu ta nằm trong top chạy cự li ngắn của thế giới.

Mạc Cổn Cổn không chạy lại báo săn này cũng bình thường.

Chạy đến đích, Mạc Cổn Cổn vẫn chạy về phía trước, thẳng đến khi Tiểu Ôn nhắc nhở, cậu mới chậm rãi dừng lại.

Lúc này, cậu đã chạy nhiều hơn các bạn 200m.

Nhận ra mình đã sai lầm, Mạc Cổn Cổn rũ đầu, vui vẻ chạy về, vừa vặn nghênh đón hai người cuối cùng trong top.

Báo săn: “Ha ha, thằng nhóc cậu thật thú vị.”

Mạc Cổn Cổn bụm mặt, đặc biệt quẫn bách, cậu cảm thấy mặt mình đang bốc hơi.

Thầy giáo buồn cười: “Thành tích của hai đứa rất không tệ.”

Chờ đến khi vài bạn học cuối cùng thở hổn hển chạy về đích, thầy giáo chỉ vào bãi tập: “Đi đi, luyện thêm nhiều vào.”

Sắc mặt của những người có thành tích xếp sau thay đổi liên tục, bất đắc dĩ lại cắm đầu chạy tiếp, mệt mỏi đến mức vẻ mặt như là sống không thể yêu vậy.

Thầy giáo: “Được rồi, làm nóng người đã xong, hiện tại bắt đầu bước vào chương trình học nào.”

“Thấy mấy cục đá trước mặt các em chứ.” Thầy giáo: “Mục tiêu của các em chính là đạp nát mấy cục đá này! Cho các em chia làm tổ nhỏ, không được dùng vật kỳ quái, chỉ có thể dùng tay! Đấm tay, đá chân đều có thể.”

Thầy giáo cất giọng: “Được rồi, hiện tại 4 người 1 tổ, chia xong thì qua chọn đá!”

Lục Nhân Diệu và Đàm Tình sáp lại trước người Mạc Cổn Cổn một cách nhanh chóng: “Chúng ta cùng tổ được không?”

Mạc Cổn Cổn liếc nhìn sương đỏ đang vờn quanh hai người, gật đầu.

Hình như báo săn cũng cảm thấy rất hứng thú với bạn học mới, tốc độ lại mau, cậu ta liền chiếm vị trí cuối cùng.

Tổ nhỏ của Mạc Cổn Cổn tập hợp đủ, làm cho mấy bạn học khác muốn tới gần Mạc Cổn Cổn bóp cổ tay không ngớt.

“Aiz, cậu cứ nhìn bạn học mới có phải là nhìn trúng cậu ta rồi không?” Một nhóm nữ sinh xúm lại cùng một chỗ trêu chọc lẫn nhau.

“Tớ chỉ nghĩ là làm sao có thể có nam sinh đẹp mắt như vậy chứ! Nam nhân còn đẹp mắt hơn tớ tớ cũng không dám muốn đâu à. Với lại, ở cùng một chỗ với cậu ta, toàn bộ nữ sinh chẳng khác nào một thằng đàn ông, cậu không nghĩ như vậy sao?”

“Đúng là như vậy, bộ dáng ngoan ngoãn này của cậu ấy nên được người khác che chở mới phải.”

“Nhưng cậu ấy rất lợi hại á.”

Hai người Lục Nhân Diệu thuộc loại mạnh mẽ ở trong lớp, báo săn lại có thể năng rất mạnh, Mạc Cổn Cổn mới vừa biểu diễn ưu thế hạng hai của mình, cho nên tổ này mang đến cho những học sinh khác áp lực rất lớn.

“Bọn họ cứ như vậy hợp thành một tổ có bao nhiêu đáng sợ chứ hả, tớ nghĩ chúng ta còn chưa bắt đầu, người ta đã kết thúc rồi nha.”

“Không công bằng a, tổ nhỏ toàn cường giả này không nên xuất hiện, mấy người này nên chia đều cho các tổ khác mới đúng.”

“Ha ha ha, nói đi, cậu thích người nào rồi? Còn chia đều?”

“Hư, đừng nói bừa, tôi chỉ là nhan khống thôi.”

Đối với mấy đợt luyện tập như vậy Lục Nhân Diệu và Đàm Tình đã quá bình thường, thái độ của bọn họ rất tùy ý.

Mạc Cổn Cổn đi vòng quanh tảng đá một vòng, đẩy nhẹ một cái.

Mạc Cổn Cổn: “Thực sự có thể đập nát nó hả?”

Báo săn cười: “Tự nhiên là có thể, sức mạnh của Lục Tướng quân gần như có thể đánh nát thành bụi phấn chỉ trong nháy mắt.”

Thoáng cái Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt.

Đại Quái Vật giỏi quá!

Đối mặt với tảng đá, bạn học báo săn muốn để lại cho Mạc Cổn Cổn một ấn tượng mạnh mẽ, sau này không chừng Lục Tướng quân cũng sẽ biết.

Báo săn: “Để tôi thử trước đi.”

Mạc Cổn Cổn lui về phía sau mấy bước, móc bánh quy nhỏ từ trong ba lô nhỏ ra.

Báo săn đang vận khí, khóe mắt đảo qua, nhìn thấy quần chúng ăn dưa, im lặng co quắp khóe miệng: “Cậu làm gì vậy?”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn trả lời: “Tôi có hơi đói.”

Báo săn: “… …”

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu: “Cậu cũng đói hả? Tôi có bánh quy nhỏ nè.”

Báo săn yên lặng quay đầu: “Không.”

Thân là một người đàn ông đích thực, báo săn cảm thấy mình không thể ăn món ăn tinh xảo tràn ngập nữ tính như vậy.

Thầy giáo cũng không thèm để ý chuyện học sinh vây xem tổ khác, đây là một loại học tập thông qua quan sát.

Báo săn rống lên một tiếng, đạp qua một cước. Răng rắc, tảng đá rớt vài khối nhỏ xuống, nhưng tảng đá to lớn lại không có biến hóa quá lớn.

“Tốt!” Báo săn được coi như là người đầu tiên nghiền nát tảng đá, dù cho chỉ có một chút.

Cậu ta nhận được vô số tán thưởng.

Lục Nhân Diệu quét mắt nhìn báo săn thật sâu, chép miệng len lén nói với Đàm Tình: “Kém xa bà trước đây.”

Trước đây nữ sinh cao ráo xinh đẹp Đàm Tình này, đã dùng một cước đá tảng đá thành hai nửa.

Đàm Tình: “Kém ông không nhiều lắm.”

Lục Nhân Diệu: “… …” Ai cũng có nhược điểm mà, anh chỉ dùng chỉ số thông minh để thắng có được không hả!

Sau đó, anh ta lộ ra một chút ngưng trọng: “Hiện tại, thân thể bà không sao chứ?”

Đàm Tình vươn tay che vai, qua một lát mới lắc đầu.

Những người đã từng lên chiến trường như bọn họ này, hầu như đều trải qua thống khổ giãy dụa mới đứng lên được. Nhưng di chứng cũng vô cùng nghiêm trọng.

Cũng chỉ có Lục Thượng tướng đã trải qua vô số tràng chiến dịch, lại có thể cứng cỏi thản nhiên như vậy.

Thở dài một tiếng, Lục Nhân Diệu ho nhẹ: “Chúng ta vẫn là nên đến xem thành tích của bé dễ thương thôi.”

Đàm Tình gật đầu.

Hai người ngẩng đầu, một trận không nói gì: “… …”

Quai hàm của Mạc Cổn Cổn căng phồng, đang mỹ tư tư uống sữa tươi.

Ăn uống no đủ, Mạc Cổn Cổn chớp cặp mắt vô tội.

Học sinh nhìn lẫn nhau, nữ sinh gần như muốn mặt đỏ tim đập, vì thiếu niên thực sự quá xinh đẹp quá đáng yêu.

Mà nam sinh, cũng có một nhóm tim đập rộn lên.

Mạc Cổn Cổn hoàn toàn không biết bộ dáng mình ăn gì đó đã ăn sạch nam nữ.

Lục Nhân Diệu tùy ý nhìn chung quanh, người Tướng quân nhớ thương có mị lực quá lớn, nhìn xem mấy thiếu nam thiếu nữ hoài xuân này đi.

Mấy người này quá non, làm gì có mị lực thành thục của Tướng quân được chứ!

Lục Nhân Diệu: “Vì Tướng quân, xin hãy cố gắng lên.”

Mạc Cổn Cổn khựng lại, gật đầu thật mạnh.

Lục Nhân Diệu nhíu mày, lướt qua mặt của bạn học, thấy trên mặt bọn họ xuất hiện thần thái như ở trong mộng mới tỉnh, tâm tình liền thoải mái.

Đây chính là người thuộc về Tướng quân của bọn họ.

Mạc Cổn Cổn sờ sờ tảng đá, chần chừ: “Cái này không có quy tắc gì hả. Đánh xuống đau lắm đó.”

Khóe miệng Lục Nhân Diệu giật giật: “Để tôi giúp cậu…”

Các bạn học: “… …”

Thầy giáo “… …”

Ngón tay mảnh khảnh của Mạc Cổn Cổn cào nhẹ một cái vào tảng đá, trực tiếp cào một góc của tảng đá ra, động tác biến nặng thành nhẹ.

Mạc Cổn Cổn nói đặc biệt vô tội: “Như vậy có thể chứ.”

Thầy giáo: “!!!!”

Bạn học: “Σ( ° △°|||)︴” tui phắc!!

Ban nãy làm sao cậu ta làm được vậy?! Nhất định cái này là đá giả rồi! Nếu không có báo săn vừa mới thử qua, học sinh cũng không tin vào hai mắt của mình.

Lệ quỷ liếc nhau, bật cười ha ha.

Đá Mạc Cổn Cổn cào xuống còn lớn hơn của báo săn một chút. Cậu quăng nó qua một bên, nhăn cặp chân mày nhỏ lại.

Tiểu tổ tiên làm sao rồi. Lục Nhân Diệu vô cùng kinh ngạc: “Sao vậy?”

Tùy tiện làm ra một vết tích thật sâu trên tảng đá, Mạc Cổn Cổn lại lo lắng: “Tay gãy thì phải làm sao bây giờ.”

Lục Nhân Diệu: “… …”

Bạn học: “… …” Không khác gì bóp đậu hũ, vị bạn học mới này làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói như vậy.

Nhưng thế tiến công bằng biểu tình của Mạc Cổn Cổn làm cho không người nào có thể chống đỡ nổi, tim của thầy giáo như bị nhéo chặt, thiếu chút nữa đã mở miệng cho cậu đặc quyền.

Không thể để Đại Quái Vật mất mặt! Mạc Cổn Cổn nhớ tới, cắn môi dùng hết toàn lực.

Ầm ầm một tiếng, tảng đá vỡ thành vô số mảnh vụn.

Khói bụi bay lên, Mạc Cổn Cổn cúi đầu, thử nhìn mình chằm chằm tay mình nửa ngày, không gãy, không sao nha.

Thầy giáo: “… …”

Người dứt khoát đập nát tảng đá như này, đại khái chỉ có bạn học Lục của nhiều năm trước.

Bạn học trợn mắt há mồm, thật lâu không nói gì.

Thầy giáo lau lau mặt, cảm giác hô hấp của mình đều có chút không thuận.

Mạc Cổn Cổn quay đầu nhìn về phía Tiểu Ôn.

Đám lệ quỷ Tiểu Ôn giơ ngón tay cái, bắt đầu khích lệ.”Đặc biệt tốt, Cổn Đoàn Nhi lão đại quá giỏi!”

Lục Nhân Diệu và Đàm Tình tiến lên trước, cũng đập vỡ hai khối lớn.

Lục Nhân Diệu cười tiện tiện: “Thầy ơi, tổ của tụi em hoàn thành rồi nha.”

Thầy giáo đang ngây ngốc lấy lại tinh thần, ông hít sâu một hơi: “Đi đi, mấy đứa đi đi.”

Mạc Cổn Cổn công thành lui thân.

Vô số ánh mắt nhìn ra xa, bạn học cùng lớp hai mặt nhìn nhau.

“Cho nên nói, Lục Thượng tướng đúng là Lục Thượng tướng, người anh ta nhìn trúng cũng là một tiểu biến thái.”

“Lớn lên xinh đẹp, năng lực mạnh, học tập ưu tú, đây rõ ràng chính là con nhà người ta, tôi rất muốn thấy một Lục Thượng tướng khác quật khởi.”

“Tâm phục khẩu phục, lúc trước tui còn không cam lòng tại sao Lục Thượng tướng coi trọng cậu ta, chỉ đơn giản là tướng mạo sao?! Hiện tại tui không còn lời nào để nói rồi.”

“Thực soái! Quá soái, tui cảm thấy mình đều muốn yêu cậu ấy rồi.”

Nam sinh nữ sinh thời kỳ thanh xuân, không có bất kỳ lực kháng cự nào đối với loại nam sinh có dung mạo ưu tú này.

“Uầy, tớ muốn thổ lộ với cậu ấy, tim còn đang đập thình thịch đây nè.”

“Cho tui ké với. Lỡ như cậu ấy thích loại hình như tui rồi sao.”

“Tui cảm thấy á, tuy rằng cường đại, nhưng cậu ấy không giống loại hình thích nữ sinh, bộ không thấy hỗ động giữa cậu ấy và Lục Thượng tướng sao, rõ ràng chính là một tiểu mỹ thụ ngoan ngoãn á.”

“Nói như vậy, đột nhiên cảm giác được hình ảnh hai người ở chung tràn ngập bong bóng hồng phấn ấy!”

“Tui phắc, sẽ không là chân tướng chứ hả?!”

Mạc Cổn Cổn cũng không biết chuyện sau khi học xong một tiết, sau lưng đã có người muốn nóng lòng muốn xây dựng fanclub. Lúc này tràn đầy trong lòng cậu đều là về nhà ăn mỹ thực, nằm ở trên giường lăn vài vòng. Có thể tan học sớm, Mạc Cổn Cổn vui vẻ rời khỏi sân huấn luyện.

Báo săn quét mắt mơ hồ có thể nhìn thấy đảo lơ lửng.

Báo săn có hơi hiếu kỳ: “Cậu ở trên đó?”

Mạc Cổn Cổn nhìn về phía đảo lơ lửng, nhìn nửa ngày mới xác nhận là lãnh địa nhà mình, cậu vui vẻ gật đầu: “Ừm.”

Ngạc nhiên trợn to hai mắt, báo săn: “Cho nên hiện tại cậu định về nhà hả?”

Đáp một tiếng, Mạc Cổn Cổn mới vừa định nói liền thấy quản gia đã tới chờ ở cửa từ lâu, “Đúng vậy. Tôi đi đây, tạm biệt!”

Nói rồi, Mạc Cổn Cổn vui vẻ chạy qua, nhận được một cái kẹo que.

Mạc Cổn Cổn ngồi trên xe bay dành riêng cho Lục Kiêu Kỳ, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, khoan thai tiến về đảo lơ lửng.

Báo săn nhìn chấm nhỏ trùng với đảo lơ lửng, mới lau lau mặt.

Báo săn cười lên: “Đúng là mạnh nhất.”

Lúc trước học viện lại truyền ra tin tức, đây là người được gởi gắm, nhưng qua một ngày, bọn họ tin phục rồi.

Đối với người được gởi gắm kiểu này, cho bọn họ một xấp với.

Quay về nhà, Mạc Cổn Cổn liền nhanh chóng hóa thành Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhóc nhào vào trong bụi cỏ hung hăng lăn vài vòng.

Một ngày kết thúc, buổi tối 10 giờ.

Lục Kiêu Kỳ một nắng hai sương quay về, trên người còn dính một chút sương, xa xa có một âm thanh non nớt truyền đến, sau đó bụi cỏ vang lên một trận xôn xao, một cục bông trắng đen bông xù xù chui ra, nhào qua không khác gì một viên đạn pháo nhỏ.

Mạc Cổn Cổn vui vui vẻ vẻ chạy qua, đang muốn nhào tới bắp chân của Đại Quái Vật, bị một đôi tay tiếp được trên không trung.

Sững sờ, Mạc Cổn Cổn nhảy nhót lăn một vòng, dính dính cọ đến cọ đi.

Vốn đang trong thời kỳ sứt đầu mẻ trán, Lục Kiêu Kỳ lại cảm nhận được một trận sung sướng từ đáy lòng, anh cúi đầu hôn xuống đầu nhóc con.

Mạc Cổn Cổn dừng động tác lại, chu miệng nhỏ bông xù xù lại gần.

Chụt chụt hai cái, để lại vết tích trên càm Đại Quái Vật, “Ư ư! Ư ư ~~ ”

Mạc Cổn Cổn kêu ư ư.

Buổi tối lại mất đi năng lực giao lưu, Lục Kiêu Kỳ: “Chúng ta đi vào rồi nói, ha?”

Còn đang định nói gì đó, Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu.

Ngồi ở trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật, hai móng vuốt nhỏ của Mạc Cổn Cổn nắm lấy ngón tay cái của anh, lắc lư đầu nhỏ.

Trong mắt Lục Kiêu Kỳ tràn ra vài phần ý cười.

Quản gia bước ra, “Tướng quân.”

Lục Kiêu Kỳ liếc xéo.

Quản gia cười hì hì: “Tôi liền biết là Tướng quân về mà, mới nãy tiểu phu nhân còn đang chơi cầu, bỗng nhiên hưng phấn chạy ra bên ngoài.”

Quản gia thấy hình như tâm tình của Tướng quân rất tốt, cười nói giỡn: “Nhất định chính là Tướng quân, tiểu phu nhân thực tri kỷ nha.”

Được khích lệ, Mạc Cổn Cổn run cặp tai đen tròn vo.

Lục Kiêu Kỳ cởi áo khoác xuống, ngồi ở trên ghế sa lon, “Cổn Cổn biến trở về, tôi xem thử?”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, kêu một tiếng non nớt xong thân hình liền lóe lên, biến thành thiếu niên, giữ nguyên tư thế ngồi tách hai chân trên đùi Đại Quái Vật.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, bộc quần áo lên người cậu.

Bộc kín xong, ôm vào trong ngực: “Hôm nay thế nào? Đến trường vui không?”

Lục Nhân Diệu và Đàm Tình đã báo cáo cho anh, Lục Kiêu Kỳ vẫn hy vọng có thể nghe nhóc nhỏ kia kể về những chuyện lý thú khi đi học.

Gãi gãi mặt, Mạc Cổn Cổn gật đầu: “Tôi gặp được rất nhiều người đó.”

Sau đó, cậu liền kể lại toàn bộ mọi chuyện, bao gồm chuyện xưa của oan quỷ. năng lực tổ chức ngôn ngữ của Mạc Cổn Cổn cũng không mạnh, thậm chí có lúc còn lắp ba lắp bắp, nhưng Lục Kiêu Kỳ vẫn vô cùng kiên nhẫn.

Nghe Mạc Cổn Cổn nói, Lục Kiêu Kỳ như có điều suy nghĩ.

Bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn vỗ tay cái bốp: “Đúng rồi, tôi biết hai bạn học, trên người bọn họ có rất nhiều sương đỏ á.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại.

Mạc Cổn Cổn chu miệng: “Rõ ràng bọn họ đã giết rất nhiều sâu.”

Rũ mắt, Lục Kiêu Kỳ cười bất đắc dĩ: “Bọn họ là người tôi sắp xếp ở trường học, được coi như là cấp dưới của tôi.”

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc, trừng lớn hai mắt: “Hử?”

Lục Kiêu Kỳ: “Tôi phái bọn họ đi điều tra, không nghĩ tới chân tướng sự thật là như thế này.” Về phần nguyên nhân chăm sóc bảo vệ Mạc Cổn Cổn, Lục Kiêu Kỳ không chuẩn bị nói cho nhóc nhỏ kia biết.

Mạc Cổn Cổn tỉnh ngộ, ngoan ngoãn gật đầu.

Mạc Cổn Cổn: “Nói như vậy, bọn họ không phải là người xấu, đã vậy còn là người có quan hệ rất tốt với Đại Quái Vật?”

Lục Kiêu Kỳ sửng sốt, buồn cười: “Không sai biệt lắm chính là như thế.”

Mạc Cổn Cổn vươn tay, nắm chặt góc áo của anh: “Vậy có thể lấy sương đỏ trên người bọn họ cho nhóm Tiểu Ôn ăn không?”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ chợt lui.

Chần chừ một lát, Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Tôi nghĩ bọn họ cõng sương đỏ như vậy cũng mệt chết đi, nhóm Tiểu Ôn cũng rất muốn ăn…”

Nhìn chằm chằm thiếu niên trong chốc lát, bỗng nhiên Lục Kiêu Kỳ đổi sắc mặt, anh triệt để hiểu ra cái gì đó.

Lục Kiêu Kỳ tỉnh ngộ, tâm tình rất là kích động, anh dùng sức ôm lấy Mạc Cổn Cổn: “Cổn Cổn! Cám ơn em!”

Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt.

Mạc Cổn Cổn vội xua tay: “Đừng cảm ơn, Đại Quái Vật làm sao vậy?”

Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn, nếu như có thể giải trừ sương mù trên người bọn họ mà không làm ảnh hưởng tới bạn của em, như vậy làm ơn hãy giúp một tay.”

Mạc Cổn Cổn quay đầu: “Tiểu Ôn?”

Tiểu Ôn cũng vui vẻ theo: “Cổn Đoàn Nhi lão đại, không khác gì ăn điểm tâm cả, đại khái khác nhau chính là mùi vị có hơi lạt. Không gây hại được cho chúng tôi, so với cái kia, chúng tôi càng để ý tới bài 4 của Cổn Đoàn Nhi lão đại hơn.”

Mạc Cổn Cổn sững sờ: “A.”

Lục Kiêu Kỳ mơ hồ nhìn thấy Tiểu Ôn từ con ngươi của thiếu niên.

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Chuyện này đối với quân nhân nhân loại mà nói, chính là ý nghĩa vượt thời đại.”

Chiến sĩ sẽ không lại bởi vì di chứng không giải thích được mà vô duyên với chiến trường, ôm hận cả đời nữa. Người máy cũng sẽ không báo hỏng lúc nào không hay nữa.

Lục Kiêu Kỳ cảm ơn tự đáy lòng: “Cổn Cổn, em đã giúp được một chuyện quá lớn.”

Mạc Cổn Cổn nhìn nam nhân, qua chốc lát nói: “Hì hì.”

Bỗng nhiên, Lục Kiêu Kỳ nói: “Bọn Phàm Tử ở tinh vực màu xám cũng đã phát triển được một mảnh lực lượng.”

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt: “Vậy hả.”

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ tóc của thiếu niên, ánh mắt bộc phát sâu thẳm. Dù cho trong tương lai tình huống của Cổn Cổn có bị phát hiện, bọn họ cũng sẽ có cơ hội phản kích, nghĩ tới Lục Kiêu Kỳ liền rũ cặp mắt ám trầm. Lý Văn Nhiễu… Ban ngày, anh lại giao đấu với sĩ quan phụ tá trước đây, nét mặt rất bình thản thậm chí nhìn như thân cận, nhưng trên thực tế, đây là sự yên lặng trước bão tố.

Ở bên kia, Lý Văn Nhiễu cũng nhận được tin tức đến từ thám tử.

Lý Văn Nhiễu lẩm bẩm trong miệng: “Thiên tài mới? Rất quan trọng? Khoa trương nhược điểm như vậy, a.”

Bình luận

Truyện đang đọc