HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ


Mùa đông ở phương bắc thật khắc nghiệt, gió thổi từng cơn buốt giá, tuyết rơi trắng trời.
Tiếu Ngưng Nhi hai tay ôm một chung trà ấm, ngước nhìn bầu trời phương Bắc xa xăm.
- Mộng Nhi tỷ, hai người bọn muội hiện tại rất tốt ...!
Đôi mắt nàng nặng trĩu nỗi buồn, nàng cũng là nữ nhi nên hiểu được nỗi tâm tư của Mộng Nhi trong phút cuối kia , hẳn là lúc ấy Mộng Nhi đã rất tuyệt vọng và cô đơn vô cùng nên mới đưa ra quyết định dại dột như vậy.
Vũ Phàm tiến đến bên cạnh Ngưng Nhi, lấy áo choàng lông Hỏa Hồ Ly đắp lên người nàng, rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Tóc hai người nhè nhẹ bay phiêu phù trong gió.
Xế trưa, lúc này mặt trời cũng đã lên thiên đỉnh, tuyết cũng đã ngừng rơi được một lúc lâu.
Bên trong sân luyện võ một thân ảnh thiếu niên tướng mạo bình thường, đang không ngừng huy kiếm trong tay diễn luyện chiêu thức.

Trái ngược hoàn toàn với kiếm ý chí cương hung mãnh và sát phạt quyết đoán của Sát Long Kiếm Kỹ lúc nãy, Huyễn Ảnh Kiếm Pháp lại chú trọng về tốc độ và khả năng biến chiêu vô hạn, kiếm chiêu uyển chuyển như lưu thủy, liên miên không dứt tạo ra vô số kiếm quang phủ lấy một vùng rộng lớn bên trong sân luyện võ.
Bây giờ Vũ Phàm đã sơ nhập tiểu thành tầng thứ ba của công pháp Huyễn Ảnh Kiếm Pháp, khác với năm thức đầu tiên là Xuất Kích Kiếm Quang, Thương Tùng Nghênh Khách, Bạch Vân Xuất Tụ, Mai Hoa Kiếm và Lạc Nhạn Triền Kiếm thì chiêu thức cuối cùng của Huyễn Ảnh Kiếm Pháp là Bồng Lai Kiếm lại không có chiêu thức định hình cụ thể, mà lại phụ thuộc vào người thi triển.
Tên như ý nghĩa, một thức này không có định nghĩa rõ ràng, vô tận biến hóa, trong chiến đấu tùy tâm sở dục, làm cho địch nhân dù có biết trước kiếm pháp cũng không thể phòng bị, trừ khi hắn có thể diễn luyện ra chiêu thức từ các thế kiếm cơ bản tương sinh tương khắc với nhau, tùy theo tâm cảnh mà biến chiêu, cho nên mới gọi là Bồng Lai Kiếm.
Nếu quả thật có người có thể làm được như vậy, thì bại trong tay hắn cũng không oan uổng!
Vũ Phàm thi triển Bồng Lai Kiếm rất thuận tay, kiếm chiêu cứ tuôn ra như nước chảy mây trôi, không hề bị gián đoạn, động tác vừa đủ không dư thừa, mỗi thế kiếm trước lại tương sinh ra thế kiếm sau, đồng thời hắn cũng dễ dàng tùy ý ngắt chiêu và biến chiêu trong lúc thi triển.
Vốn dĩ xưa nay, kiếm tu thi triển chiêu thức liền là thi triển liền mạch không đứt đoạn, nhưng Vũ Phàm hắn lại nghĩ khác, chỉ cần ngắt chiêu đúng thời điểm, liền có thể đột ngột biến chiêu tạo nên bất ngờ trong chiến đấu.
Vũ Phàm nào có ngờ tới chính vì hắn làm như vậy mà Huyễn Ảnh Kiếm Pháp từ một môn công pháp Nhân giai tinh phẩm bình thường nay đã trở thành Địa giai sơ phẩm kiếm pháp nhờ vào nguyên tắc ngắt chiêu và phối hợp với thế kiếm tương sinh này của hắn.

Tỷ như Bạch Vân Xuất Tụ, có một thế kiếm quét từ dưới hông quét lên, ngay khi đến yết hầu đối phương, liền ngắt chiêu thức thi triển Thương Tùng Nghênh Khách một kiếm đâm tới liền là đâm vào yết hầu đối phương.
Một thế chém bình thường lại đột ngột trở thành một thế đâm tới, tất gây ra hiệu quả bất ngờ trong chiến đấu.
Bành!
Người gỗ trước mặt Vũ Phàm bị đâm thủng một lỗ lớn ngay yết hầu, cái đầu gỗ gãy ngang rơi xuống đất lăn mấy vòng.
"Hiệu quả không tồi!" Vũ Phàm cảm khái một câu rồi mới thu kiếm lại.
Hắn khoát tay hủy đi đại trận phòng ngự ở sân luyện võ, lớp hào quang nhàn nhạt nhanh chóng biến mất.
Nam bộc ở bên ngoài lập tức tiến vào bên trong dọn dẹp, và thay thế mộc nhân cho Vũ Phàm, mấy cái thị nữ ở bên cạnh cũng nhanh chóng pha trà và thị tẩm cho hắn.
Quách lão ở bên ngoài nhìn thấy một màn vừa nãy trong lòng hoài nghi không thôi, rõ ràng lão cảm thấy chiêu thức mà hắn vừa thi triển lại vừa giống như ngắt chiêu, nhưng lại không giống như ngắt chiêu, vì tiếp theo đó chính là một thế kiếm liền mạch không hề đứt đoạn, rốt cuộc đây là một chiêu thức hay là một thế liên hoàn chiêu đây, lão giờ đây vô cùng tò mò, muốn tìm một quyển Huyễn Ảnh Kiếm Pháp để xem thử.
Nhưng có nói gì đi chăng nữa, lão cũng phải công nhận được thiên phú Kiếm đạo của Vũ Phàm quả nhiên rất ư là khủng bố, thảo nào lại có thể lọt vào tuệ nhãn của kiếm vương Nhậm Thiên Hành.
— QUẢNG CÁO —
Quách lão đôi mắt nhàn nhạt kim quang, chiến ý nồng đậm, lão nói:
- Công tử, có muốn diễn luyện với lão già ta một lát!
Vũ Phàm trong lòng mừng rỡ không thôi, được cao thủ chỉ dạy, tuyệt đối là đại cơ duyên, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối, hắn liền đáp lời lão:
- Lão bá, ta cầu còn không được, mong lão bá chỉ điểm!
Nói rồi, hắn đứng dậy, tay thủ thế triệu kiếm.
Nhất Niệm kiếm gác trên giá gỗ, kêu lên từng tiếng ông ông, đột nhiên kiếm lao nhanh ra khỏi vỏ, một tia sáng sắc bén phản chiếu tia sáng của mặt trời ánh lên gốc cổ thụ ở phụ cận, như muốn chém nó ra làm hai, chiến ý hừng hực.
Chuôi kiếm vừa vặn nằm vào trong tay của Vũ Phàm, nói thì dài nhưng thực tế lại nhanh vô cùng, cả quá trình này cũng chỉ mất một hơi thở mà thôi.

Quách lão cười lớn rồi nói:
- Hảo kiếm! Công tử không cần lưu thủ!
Dứt lời, lão đã đánh tới.
Choang!
Vũ Phàm ánh mắt sắc bén, đoán được một chiêu này của lão, đưa kiếm lên gạt một đường chống đỡ, thuận thế hất kiếm của lão ra một bên, Nhất Niệm kiếm vừa đến đầu mũi kiếm của Quách lão liền hồi về trước ngực Vũ Phàm một cách quỷ dị.
Bởi vì tốc độ biến chiêu quá nhanh, hạ nhân ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy Nhất Niệm kiếm như một con giao long, đột ngột lượn về thân chủ, lại đột ngột đâm tới trước như thần long xuất hải.
Bành!
Quách lão không hổ danh là cao thủ, mặc dù Vũ Phàm biến chiêu bất ngờ, nhưng trong mắt cao thủ của lão, vẫn là có thể đoán ra được, lão đưa kiếm chặn trước ngực, đồng thời dùng hai chỉ thủ, uốn cong thanh kiếm, đẩy chân khí vào bên trong tạo lực phản chấn mũi kiếm của Vũ Phàm.
Oành! Oành! ...
Nhất Niệm kiếm bị một chiêu này phản chấn, rung lên từng hồi mãnh liệt, bị chấn lui về sau, Vũ Phàm không những không cường ngạnh chống đỡ mà còn thuận thế thu kiếm về, làm Quách lão tấm tắc thầm khen không thôi.
Vũ Phàm trong chiến đấu thần thái vô cùng bình tĩnh, mắt thấy đột kích thất bại, liền nhảy lùi ra sau, rồi đột ngột xuất hiện ở bên hông, thi triển Nhất Kích Kiếm Quang đánh về một bên hông của lão.
Quách lão sắc mặt ngưng trọng, lão đang cố ý áp chế cảnh giới, cho nên liền cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới bên hông, lão hô:
- Hảo thân pháp!
Nói thì nói vậy, nhưng lão thân chinh bách chiến, kiếm trong tay của lão, đột nhiên đổi tay, lão lấy kiếm, xoáy một vòng cung, mượn chân khí tạo thành hấp lực, đẩy nhẹ đầu kiếm của Vũ Phàm, rồi sau đó lại hút lấy kiếm của Vũ Phàm.
Đoạn này lão có chút ăn gian, dùng chân khí lực tương đương cảnh giới Kết Đan kỳ hóa giải một chiêu này.

- Hảo! - Vũ Phàm buộc miệng kinh hô, hắn không ngờ kiếm còn có thể dùng như vậy.

— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm sắc mặt ngưng trọng, hắn phải lập tức lùi lại ra sau, nếu không sẽ bị hấp lực của lão quấn lấy, hút vào bên trong, một khi bị hút vào tất sẽ bị lão chưởng tới.
Chân khí trong nội thể của Vũ Phàm ngay lập tức dồn xuống hai chân, hắn cắng răng đạp mạnh một cái, dứt khoác nhảy lùi ra sau, nhưng đến giữa chừng lập tức luồn ra sau lưng lão.
Bên ngoài nhìn vào tưởng hắn tháo chạy nhưng không, đây lại là một thế đột kích hiểm đánh tới.
"Thương Tùng Nghênh Khách"
Thế kiếm thẳng tắp như thương tùng mạnh mẽ tuôn trào, ầm ầm đâm tới sau lưng Quách lão, lão cười lớn thích thú, đã lâu lắm rồi lão mới có cảm giác sinh tử chi chiến như thế này.
Lão xoay nhẹ người, kiếm chiêu đâm sượt qua hông lão, lão lấy kiếm quét ngang cổ của Vũ Phàm, vốn dĩ lão nghĩ một chiêu này sẽ hạ màn, nhưng bất ngờ thay, Vũ Phàm đang đâm tới, ấy vậy mà có thể ngắt chiêu, kiếm cũng đổi tay, Nhất Niệm xoay nửa vòng rồi dựng thẳng tắp, mũi kiếm hướng lên trời, chắn ngang cổ cho hắn.
Xoạt ...!xoạt....
Kiếm của Quách lão cứa lên Nhất Niệm kiếm, kêu lên từng tiếng rợn người.
- Hảo tiểu tử, hảo ...
Lão vô cùng thích thú nhìn Vũ Phàm, mới nhìn lão thi triển một lần liền có thể bắt chước, hơn nữa vô cùng liền mạch, làm lão vô cùng kinh ngạc trước thiên phú của hắn.
Lão buông kiếm khỏi tay một thoáng, một chưởng vỗ tới ngang hông Vũ Phàm.
Bành!
Vũ Phàm vội vàng dùng Cách Sơn Chấn Quyền chống đỡ, cánh tay ẩn ẩn đau nhức, "thật mạnh".
Song chưởng đối nhau, Vũ Phàm và lão bị chấn bay về hai hướng ngược nhau, lão cười lớn sảng khoái.
- Sảng khoái, sảng khoái, nào ...!tiếp tục ...!
Lão lại lao tới.

Hai người đối luyện gần một canh giờ bất phân thắng bại, nhưng càng chiến đấu, lão lại thấy Vũ Phàm càng tiến bộ, hắn tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu trong kiếm chiêu của lão rất nhanh, rồi lập tức vận dụng linh hoạt vào chiến đấu một cách điêu luyện.
Mà điều lão bất ngờ nhất là hắn phối hợp chuyển đổi qua lại Sát Long Kiếm Kỹ và Huyễn Ảnh Kiếm Pháp rất thành thục, đây chính là điểm khiến lão thấy bội phục.
Kiếm pháp không đồng nhất, nhưng vào tay hắn lại như một bộ kiếm pháp đồng nhất, chẳng lẽ hắn có thể đạt được cảnh giới vạn đạo quy nhất ở cái tuổi này ư, thật khó tin.
Thực chất mà nói, Vũ Phàm cũng chỉ vận dụng được ở một mức độ nhất định, dựa vào thế kiếm tương sinh cơ bản mà thôi, chính hắn cũng không hề hay biết, mình đang tiếp cận tới cảnh giới mới.
Bành ...!bành ...!!
Quách lão đặt kiếm lên cổ của Vũ Phàm, rồi lão thu kiếm lại, lão nói:
— QUẢNG CÁO —
- Công tử, nếu ta ở tuổi công tử, hẳn là chết trong mười chiêu đầu, không ngờ công tử lại có thể đối luyện với ta đến một canh giờ như vậy!
Lời lão nói hoàn toàn là sự thật, kinh nghiệm chiến đấu của một cao thủ như lão, không phải loại thiên phú tầm thường có thể bù đắp nổi.
Vũ Phàm cung kính nói:
- Đa tạ lão bá chỉ điểm! Vũ Phàm vẫn còn phải học hỏi nhiều.
Lão cười lớn nói:
- Ha ha ...!lúc trước ta còn ngờ vực chuyện Kiếm Vương thu đồ, nhưng bây giờ lão hủ đã minh bạch, đời này kiếm vương tranh đoạt, nhất định sẽ có tên của công tử!
Lão khoan thai bước đến đại ỷ ngồi xuống, Vũ Phàm cũng nói gót theo sau.
Tiếp theo sau đó, lão giảng giải cho Vũ Phàm một số điêu trùng tiểu kỹ mà tu chân giới hay dùng để bảo mạng trong chiến đấu.
Người ta gọi là điêu trùng tiểu kỹ là bởi vì nó không được công nhận chính thống, hơn nữa lại vô sỉ, nhưng nếu dùng để bảo mệnh hoặc đánh lén thì lại rất tốt.
Tu sĩ ở độ tuổi như lão, sẽ có một lúc nào đó, bắt đầu muốn truyền thụ y bát của mình xuống, và đâu đó trong thâm tâm, vẫn muốn có người kế thừa y bát của mình.
Cho nên các đại lão cao thủ thường hay ái tài là vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc