HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ



Vũ Phàm bước qua vòng sáng xanh lam ở trước mặt, cả người hắn bị một luồng sáng bao trùm rồi đi xuyên vào bên trong, hắn chợt cảm thấy cơ thể có chút nhộn nhạo lâng lâng là lạ, dường như là mất đi trọng lực trong phút chốc.

Hắn vừa chớp mắt theo bản năng một cái thì lúc mở mắt nhìn lại đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh là một đồng cỏ lau cao vượt đầu người, cả quá trình truyền tống này mất chưa đến một hơi thở có lẽ là hắn mới dùng lần đầu nên có chút không quen.

Vũ Phàm trước không vội di chuyển, hắn lấy mặt nạ đeo lên rồi bình tĩnh thả ra thần thức thăm dò xung quanh một lượt, xác định không có gì khác thường mới bắt đầu cẩn trọng di chuyển về phía cung điện trên ngọn núi cao ở phía xa.

Dựa theo hiểu biết của hắn, có lẽ bảo vật chân chính đều nằm ở trong này.

Vũ Phàm vừa đi được một lúc thì hắn cảm nhận được dưới mặt đất hình như có thứ gì đó cũng đang di chuyển theo hắn, khi hắn dừng lại thị nó cũng dừng lại, dường như nó không muốn đánh động đến Vũ Phàm.

Vũ Phàm liền thả ra Hoàng Kim Xích Ngô Công, nó cũng vừa tỉnh lại không lâu, nó lập tức chui vào bên tròng lòng đất đi về phương hướng phát ra động tĩnh lúc nãy thay hắn thăm dò.

Trong phạm vi thần thức của Hoàng Kim Xích Ngô Công bảo phủ dần dần xuất hiện một vật thể lạ, Vũ Phàm tặc lưỡi, "Là Địa Ngưu Mãng Xà! Luyện Khí Kỳ cửu trọng thiên".

Địa Ngưu Mãng Xà thấy Hoàng Kim Xích Ngô Công bò về phía mình nó liền giả bộ nằm im không nhúc nhích muốn dụ dỗ con mồi tiến lại gần rồi mới đột ngột nuốt chửng.

Vũ Phàm tâm niệm khẽ động điều khiển con Hoàng Kim Xích Ngô Công bò về một hướng từ từ rời xa hắn mong dụ được con mãng xà đi ra chỗ khác.


Nhưng con mãng xà dường như có linh tính, nó lại không đuổi theo ngô công mà nằm im tại chỗ tiếp tục quan sát Vũ Phàm.

"Hừ, tiểu súc sinh muốn nhằm vào ta? Đã vậy thì đừng trách ta!" Vũ Phàm nghĩ nghĩ rồi hắn dùng Nhất Niệm quét ngang một chiêu Quang Lưu Trảm là là ngang đầu gối chém bay toàn bộ cỏ lau ở phụ cận, tầm nhìn hơn bốn mươi trượng ở trước mặt Vũ Phàm liền trở nên thoáng đãng hơn hẳn.

Con Địa Ngưu Mãng Xà thấy động lập tức trồi lên mặt đất dùng đôi mắt hung ác nhìn về phía Vũ Phàm, thân nó to thoạt nhìn to bằng cơ thể đại hán trưởng thành, chiều dài cỡ hơn mười lăm mét, cái đầu nó nhìn như đầu trâu trên đỉnh đầu mọc hai cái sừng cong vút nhọn hoắc.

Nó thụt thò cái lưỡi đánh giá Vũ Phàm một lát rồi đột nhiên nó bổ nhào về phía hắn, Vũ Phàm hừ lạnh hắn đạp cước đẩy thân mình lùi về phía sau hơn một trượng lại bổ ra một chiêu Trọng Nhạc Kiếm Kỹ thăm dò độ cứng của nhục thân Địa Ngưu Mãng Xà.

Ầm! Ầm! — QUẢNG CÁO —
Đầu con Địa Ngưu Mãng Xà cắm sâu vào trong lòng đất nó đột kích thất bại liền lập tức chui xuống bên dưới lẩn trốn tìm cơ hội khác đột kích Vũ Phàm lần nữa, giữa thân nó bị kiếm chém rách một đường rỉ máu.

Phòng ngự của Địa Ngưu Mãng Xà cũng tương đương với huyền thiết trăm năm, một chiêu vừa nãy của Vũ Phàm khí lực cũng không nhỏ nhưng cũng chỉ làm nó bị thương nhỏ.

Vũ Phàm dùng ngũ quan cảm nhận chuyển động của Địa Ngưu Mãng Xà thấy nó đang trườn ra xa có lẽ là lấy đà để tấn công hắn lần nữa, hắn cũng tranh thủ cơ hội chém nát đồng cỏ lau xung quanh để lấy thêm tầm nhìn.

Ngay khi con mãng xà trồi lên, Vũ Phàm đã sớm đón đầu nó mà bổ tới.

"Sát Long Kiếm Kỹ"
Oành! Oành!
Kim sắc kiếm khí nồng đậm chém thẳng lên đỉnh đầu con Địa Ngưu Mãng Xà, làm cả cái đầu nó đập mạnh xuống đất oanh thủng một cái lỗ lớn hơn một trượng mặt đất chung quanh nứt nẻ tràn lan, nó lắc lắc cái đầu lấy lại tỉnh táo rồi nhanh chóng trườn ra xa Vũ Phàm.

Đột ngột nó dùng cái đuôi quật tới chỗ của Vũ Phàm, hắn lách người sang một bên dễ dàng né tránh lại dùng Nhất Niệm kiếm chém lên phần đuôi của nó.

Ầm!
Cái đuôi của nó bị Vũ Phàm dùng Trọng Nhạc Kiếm Kỹ chém tới gãy gập lại phát ra hai ba tiếng rắc rắc gãy liền mấy đốt xương đuôi, cái đuôi nó bị một chiêu này cắm vào trong hố sâu dưới mặt đất, nó rít lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi vội vàng lắc người trườn mình ra xa Vũ Phàm.

Đất đá bị cái đuôi nó hất văng tung tóe, Vũ Phàm lấy kiếm chém ngang dọc mấy đường chấn nát mấy tảng đá nhỏ bay về phía hắn.

Nó đột ngột quay lại dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía hắn vừa vào tầm đột kích nó ngóc đầu lên cao trên không trung, rồi dùng toàn lực phóng thẳng về phía Vũ Phàm.

— QUẢNG CÁO —
Hắn hừ lạnh một tiếng, Thần Long Bát Bộ hiển lộ uy thế, hắn đạp hai ba cước đã rời xa khỏi chỗ cũ.

Ầm! Ầm!

Vừa né đòn xong Vũ Phàm lại dùng Thần Long Bát Bộ lao tới ngay tấp lự, từ trong ống tay áo bốn cái độc châm bay như xé gió lao về phía mắt của con Địa Ngưu Mãng Xà.

Nó cũng đang thế lao tới đột kích Vũ Phàm không cách nào né tránh, hai mắt bị đâm cho mù lòa, máu đen tứa ra không ngừng, từ chỗ độc châm ghim vào phát ra từng tiếng xèo xèo rợn người.

Trước khi đầu nó chạm vào thân của Vũ Phàm thì đột nhiên cước bộ hắn thay đổi, thân hình lóe lên biến mất tại chỗ xuất ngay bên hông của nó.

Cả đầu nó đâm vào không trung trước mặt rồi ầm ầm nện xuống đất, thấy vậy nó liền dùng cái sừng rẽ đất đá chui xuống dưới lẩn trốn.

Vũ Phàm chớp lấy thời cơ bồi thêm một kiếm Quang Lưu Trảm vào giữa thân nó.

Oành!
Thân nó gập ngang lại một cái đau đớn vô cùng, một kiếm này để lại vết thương sâu tới giữa thân máu tươi nóng đỏ tứa ra không ngừng.

Nó quằn quại cố gắng chui xuống bên dưới, Vũ Phàm cười lạnh, hắn khẽ động tâm niệm Hoàng Kim Xích Ngô Công lập tức bò loạn dưới đất liên tục tỏa ra khí độc ép con Địa Ngưu Mãng Xà phải trồi lên.

Ầm! Ầm ! Dưới mặt đất xung quanh Địa Ngữu Mãng Xà bây giờ toàn là độc của Ngô Công, không còn cách nào khác nó buộc phải trồi lên trên.

Cái đầu nó vừa xuất hiện ở trên không Vũ Phàm đã đánh tới, Mai Hoa Kiếm phát huy tới cực hạn, kiếm quang vô cùng vô tận mang theo kiếm khí sắc bén vô ngần chọc trên đầu của con Địa Ngưu Mãng Xà hơn chục lỗ nhỏ, máu tứa ra ướt cả cánh tay Vũ Phàm.

Nó ngã oạch ra đất một cách nặng nề, dường như độc ở hai mắt đã lan đến đỉnh đầu làm nó choáng váng, nó ngắc ngứ trườn nhanh trên mặt đất lao về phía rừng rậm hòng bỏ trốn.

Từ dưới mặt đất một con Hoàng Kim Xích Ngô Công dài hơn một xích lập tức trồi lên rồi bám vào thân con mãng xà, nó dùng bách túc bấu chặt vào chỗ Vũ Phàm chém rách hồi nãy liên tục truyền độc tố vào bên trong.


— QUẢNG CÁO —
Phút chốc toàn thân con Mãng Xà đổi từ màu xám sang tím nhạt, nó rít lên từng cơn đau đớn, rồi động tác cứ chậm dần Vũ Phàm nhảy bổ lên không trung một kiếm chém xuống ngang cổ nó.

"Sát Long Kiếm Kỹ - Đoạn Long Vĩ"
Oành!
Cái đầu nó lìa khỏi cổ, chết ngay tức khắc.

Máu đỏ vẫn chảy ra không ngừng, con Hoàng Kim Xích Ngô Công liền chui vào thân thể con Địa Ngưu Mãng Xà lượn quanh một vòng tìm nội đan của nó để cắn nuốt.

Chỉ một lát sau cả thân thể con mãng xà khô quắp lại, dường như bị ngô công hút cạn máu huyết trong thân thể.

Hoàng Kim Xích Ngô Công chậm ra bò ra ngoài, nó từ từ hóa nhỏ tới khi bằng cái kim châm thì mới ngừng lại rồi bám lên thân thể Vũ Phàm ẩn náu.

Vũ Phàm chặt cặp sừng của Địa Ngưu Mãng Xà rồi bỏ vào trong nhẫn trữ vật, lại rạch chỗ da còn lành lặn của nó cất đi.

Xác định xung quanh không còn nguy hiểm nữa, Vũ Phàm tăng nhanh cước bộ chạy về phía cung điện lúc nãy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc