HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ



Ba ngày sau, trời mới lờ mờ sáng, sương mù vẫn còn phiêu đãng ở khắp nơi trên dãy Thanh sơn, lâu lâu lại truyền tiếng chim hót líu lo ở mấy tán cây cao nghe thật vui tai.

Ở bên cạnh chân thác, một thân ảnh nhanh chóng vọt lên từ dưới mặt nước, hắn đáp xuống một tảng đá cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn lên Phi Thuyền to lớn đang di chuyển ở trên bầu trời.

"Thượng tông! Quả nhiên là cự đại tông môn ở Trung Thổ ngay cả Phi Thuyền thôi cũng lớn gấp năm lần của Đạo Tiên sơn môn! Cũng đã đến lúc nên trở về rồi a!"
Vũ Phàm lẩm nhẩm một mình, rồi hắn nhanh chóng nhảy lên bờ, nhặt vội cái áo rồi lập tức trở về gian phòng của mình ở ngoại môn.

Y như Vũ Phàm dự đoán, hắn vừa chỉnh trang y phục xong thì không lâu sau tiếng chuông tập hợp đệ tử trong tông nhanh chóng vang lên làm tất cả các đệ tử vội vội vàng vàng thay y phục tập trung đến đại quảng trường của tông môn để tiếp đón đám người thượng tông.

- Oáp, mới sáng sớm a, không định để cho lão tử ngủ hay gì? - Một tên đệ tử hậm hực nói.

Một tên đệ tử khác ở bên cạnh vội lấy tay chặn họng hắn lại.

- Ngươi điên rồi sao? Lỡ bọn họ nghe thấy ngươi liền sẽ mất mạng, đó là thượng tông a!
Tên vừa nói bậy bạ lúc nãy dường như bây giờ mới tỉnh ngủ, hắn lo lắng nhìn ngó xung quanh rồi lấy tay vả vả lên má mình mấy cái liền, có lẽ bây giờ hắn mới nhận ra vừa nãy mình đã nói những lời không nên nói.

Ở phía bên này, Vũ Phàm len qua đám đệ tử ngoại môn đi lên hàng đầu đứng theo đúng thứ tự đệ tử Thiên bảng ngoại môn, sát bên cạnh Ngô Vũ Thiên và Lăng Hàn, vẻ mặt bọn họ ai cũng ngưng trọng duy chỉ có hắn là bình thản tự nhiên.


- CUNG NGHÊNH THƯỢNG TÔNG GIÁ LÂM!
Tông chủ Đạo Tiên sơn môn lớn giọng nói, chúng đệ tử bên dưới và mấy vị trưởng lão nhao nhao nói theo, nhất tề đồng thanh hô vang khí thế rung chuyển đất trời.

Từ trên phi thuyền một vị nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, khí chất băng thanh ngọc thiết dẫn đầu đội ngũ thượng tông bắt đầu chậm rãi đi xuống.

— QUẢNG CÁO —
Sự xuất hiện của nàng như một viên minh châu tô điểm cho thiên địa u tối, dường như mọi ánh hào quang đều tập trung trên người nàng, nàng là Mặc Thanh Nhã đại trưởng lão ngoại môn của Hoàng Thiên Tông, tu vi nghe nói là cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ thực lực vô cùng khủng bố.

Mặc Thanh Nhã khẽ động tâm niệm, một cỗ mị lực từ thân nàng nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh làm cho đám người có mặt ở đây hai mắt si mê say đắm nhìn nàng.

Vũ Phàm chợt cảm thấy có gì đó bất ổn, hắn cắn nhẹ đầu lưỡi lắc lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo, hành động này của hắn lập tức lọt vào tuệ nhãn của Thanh Nhã.

"Ồ! Tiểu tử này có chút thú vị!" Nói rồi nàng liền dời ánh mắt đi chỗ khác, dù sao hắn cũng chưa đủ phân lượng để nàng phải để tâm thêm nữa.

- Đa tạ tông chủ tiếp đón nồng hậu!
Thanh Nhã cất lời đáp lễ tông chủ Đạo Tiên sơn môn, giọng của nàng trong trẻo thanh nhã hệt như cái tên của nàng vậy, nàng chỉ cất giọng mà thôi đã làm cho biết bao nam nhân ở đây si mê loạn nhịp.

"Mị lực thật mạnh!" Vũ Phàm tự nhủ trong lòng, hắn cũng không cách nào cưỡng lại được mị lực này của nàng, trong vô thức mấy lần lén nhìn sang phía đó.

Ở sau lưng nàng mấy vị trưởng lão cùng đám đệ tử ngoại môn Hoàng Thiên Tông cũng lần lượt đi xuống, sắc mặt của đám đệ tử này vô cùng kiêu ngạo nhìn về phía đám người Vũ Phàm.

Dựa theo khí tức của bọn họ, Vũ Phàm đoán chừng tu vi thấp nhất là Trúc Cơ trung kỳ, có lẽ Trúc Cơ nhất trọng thiên chỉ là điều kiện tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn ở Hoàng Thiên Tông.

Mấy chuyện này đều nằm trong tính toán của Vũ Phàm, hắn dựa vào điều kiện của vị cao thủ Thương Huyền Tông đề ra cho hắn lúc trước rồi dựa vào đó phỏng đoán tu vi của đệ tử thượng tông tham gia thám hiểm bí cảnh lần này để chuẩn bị thủ đoạn đối phó với bọn họ nhất là kiện ám khí kia, toàn bộ đều là để đối đầu với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Nếu như có đụng phải tu sĩ Trúc Cơ cao giai hắn cũng tự tin có thể bảo mệnh rút lui, tất nhiên cái giá phải trả hẳn là không nhỏ, nhưng đây đều là phỏng đoán của Vũ Phàm còn thực tế mà nói phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa.

Thượng tầng ở phía trên trao đổi hồi lâu vẫn chưa có xong, chỉ thấy sắc mặt của tông chủ Đạo Tiên sơn môn có chút khó xử, không biết đây là biểu cảm thật sự của lão hay là lão đang diễn nữa.


Cao thủ ở bậc của lão đa số đều có ôn dưỡng rất cao, nếu chỉ dựa vào sắc mặt và lời nói để phán đoán suy nghĩ của đối phương thì không cách nào đoán ra được mà còn phải dựa vào bối cảnh và tâm tư bên trong để suy đoán.

— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy một lúc sau mặt của lão cũng giãn ra một chút có vẻ như hai bên đã đạt thành hiệp nghị hợp tác "đôi bên cùng có lợi".

Tông chủ Đạo Tiên sơn môn nói vài lời với đại trưởng lão nội môn rồi giao cho đại trưởng lão nội môn làm nốt phần còn lại.

Đại trưởng lão nội môn chậm rãi đi về phía trước đại điện, đứng ở bậc thềm cao nói với chúng đệ tử ở bên dưới đại quảng trường.

- Lần này thám hiểm động thiên phúc địa, Đạo Tiên sơn môn chúng ta sẽ phối hợp với Thượng tông Hoàng Thiên Tông môn để thăm dò, đệ tử ngoại môn của Đạo Tiên sơn môn chịu trách nhiệm dẫn đầu tiên phong, đây là cơ hội cho các ngươi tiếp cận với cơ duyên to lớn ở bên trong và thử thách bản thân tiến bộ hơn nữa!
Vũ Phàm cười lạnh cái này chân chính là xem bọn họ như đá dò đường, thăm dò cạm bẫy và dọn dẹp nguy hiểm thay đám đệ tử thượng tông, vậy mà mấy lão lại dùng lời hoa mỹ để che giấu đi sự thật bên trong.

Nhưng mà dựa theo phỏng đoán của Vũ Phàm hẳn là thượng tông cũng cho cao tông tầng môn không ít lợi lộc để bù đắp lại, rốt cục vẫn là kẻ ngồi trên cao hưởng lợi mà thôi.

Đại trưởng lão nội môn lại nói tiếp:
- Cơ duyên các ngươi thu được đều có quyền giữ lại, trừ những vật phẩm được liệt kê trong danh sách sau đây là các ngươi bắt buộc phải nộp lên, nếu như cố ý giữ lại làm của riêng liền sẽ bị truy cứu trách nhiệm, phạm tội lập tức giết không tha! Các ngươi đã rõ chưa?
- RÕ
Đám đệ tử ngoại môn Đạo Tiên sơn môn đáp lời lão rền vang một góc trời.

Nói rồi lão phất tay nhẹ một cái, khối ngọc giản trong tay lão liền lơ lửng giữa không trung, nó phát ra hình ảnh của một loạt vật phẩm mà bọn họ phải nộp lại một cách rõ ràng chi tiết.

Sau khi lão nói đại khái tình hình bên trong, đệ tử ngoại môn và nội môn của Đạo Tiên sơn môn liền lũ lượt thay nhau bước lên Phi Thuyền của Hoàng Thiên Tông theo từng hàng lối bài bản, cùng bọn họ tiến về Trấn Thiểm Tây.


Ngưng Nhi chen mãi mới đến được chỗ của Vũ Phàm, thần thái thập phần tự tin, có lẽ nàng cũng đã chuẩn bị cho chuyến đi này không ít.

— QUẢNG CÁO —
Lăng Hàn lúc này thấp giọng nói với Vũ Phàm.

- Vũ sư đệ, lát nữa nếu có thể chúng ta nên hợp tác chiếu cố lẫn nhau!
Vũ Phàm gật đầu, hắn chắp tay nói:
- Đệ cũng nghĩ vậy, hy vọng chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau.

Nhưng chuyện này cũng khó nói trước, bởi vì theo như lời của đại trưởng lão nói thì bọn họ sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên đến các vị trí khác nhau.

- Đã đến nơi! Đệ tử ngoại môn của Đạo Tiên sơn môn nhanh chóng tập hợp chuẩn bị tiến vào bên trong!
Một âm thanh vang lên ở trên lầu cao của Phi Thuyền nhắc nhở đám người bên dưới.

.


Bình luận

Truyện đang đọc