HỒNG HOANG THIÊN ĐẾ


Tên đệ tử Âm Thi tông nhíu mày, chiến đấu nãy giờ hơn mười mấy phút, nhưng đối phương vẫn chưa chịu lộ mặt, chỉ dùng tiểu kiếm và phi châm công kích từ xa, hơn nữa, càng lúc càng dẫn dụ âm thi của hắn rời xa vị trí cũ.

"Hừ, muốn điệu hổ ly sơn?"
Tên này cười lạnh, hắn dùng pháp chỉ điều khiển âm thi lùi lại một chút, dần dần đi về vị trí cũ, trong chiến đấu cũng tỏ ra yếu thế một chút.

Vũ Phàm thấy vậy cũng không hề nóng vội, tiêu hao chiến chính là thứ hắn có lợi thế nhất.

Dược lực ầm ầm tuôn trào trong nội thể của Vũ Phàm, bổ sung lại chân khí đang liên tục tiêu hao bởi điều khiển tiểu kiếm và bốn thanh phi châm ở đằng xa.

Nói đi thì cũng phải nói lại, khống vật thuật của Vũ Phàm đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, chỉ dùng những thứ nhỏ nhoi ấy đã cầm cự được với âm thi đã là không đơn giản rồi.

Tên đệ tử của Âm Thi tông cũng không hề nóng nảy, thần hồn lực hắn vẫn còn đủ duy trì thêm một canh giờ nữa, hơn nữa, thân thể của âm thi cứng như hắc thiết, muốn đốn hạ âm thi là điều không dễ.

Đây cũng chính là lợi thế của hắn, hắn đang muốn câu kéo thời gian để Vũ Phàm nóng nảy mà đưa ra quyết định sai lầm, đồng thời tiêu hao chiến với Vũ Phàm.

Nhưng tên này không ngờ là, Vũ Phàm cũng đã dùng tiêu hao chiến để đấu với hắn.

Đột nhiên Vũ Phàm đẩy mạnh cường độ công kích, hắn muốn dời sự chú ý của tên kia đến chiến đấu bên chỗ âm thi.

Choang! ! Choang!
Tên đệ tử âm thi cười lạnh, "hết kiên nhẫn rồi sao, hắc hắc", đột nhiên khí thế hắn thay đổi rõ rệt, âm thi cũng linh hoạt hơn trong thấy, nhanh chóng ép lui pháp khí của Vũ Phàm.


Vũ Phàm lại triệu gọi thêm hai thanh phi châm ra đấu với âm thi, tên kia thấy vậy trong lòng càng mừng rỡ, cho rằng Vũ Phàm đã bị hắn lừa.

Nhưng có một điều làm hắn lo lắng, chính là không phát hiện ra được vị trí của Vũ Phàm.

"Mẹ nó, ẩn nấp kỹ như vậy!"
— QUẢNG CÁO —
Tên này tính toán một chút, hắn quyết định để cho âm thi yếu thế, hòng dụ Vũ Phàm lộ mặt.

Chiến đấu nhanh chóng bị đảo chiều, nam tử trung niên ở trong rừng liên tục bị sáu thanh phi châm cùng cái tiểu kiếm ép lui, trông vô cùng chật vật.

"Tiểu tử, mau nhảy ra kết liễu đi, mẹ nó, ngươi muốn làm cái gì?"
Tên đệ tử Âm Thi tông trong lòng cũng bắt đầu có quỷ, hắn không thể dây dưa thêm nữa, tình thế đang dần chuyển sang chiều hướng bất lợi cho hắn.

Hắn thấy tình thế không ổn, bắt đầu tính đường lui, hắn dẫn âm thi lùi lại một mảng lớn, mà chính bản thân hắn cũng lùi sâu vào bên trong bí cảnh, từ từ lùi lại chỗ trận pháp hắn bố trí.

Vũ Phàm cười lạnh, bây giờ chính là thời điểm thích hợp.

"Thần Thông - Độn Thiên"
Tâm niệm Vũ Phàm khẽ động, thân ảnh hắn lập tức lóe lên rồi xuất hiện ngay sau lưng tên đệ tử Âm Thi tông, Nhất Niệm kiếm nhanh như thiểm điện.

"Xuất Kích Kiếm Quang"
Xoạt!
- Hự ! !
Tên đệ tử Âm Thi tông vô cùng ngoan cường, hắn bị Vũ Phàm chém một chiêu bất ngờ vậy mà vẫn có thể né tránh được, chỉ là một cánh tay bị chặt đứt lìa, vậy mà hắn không kêu lên một tiếng nào, lập tức nhảy lùi ra xa.

Hắn ngó nghiêng xung quanh nhưng không thấy thân ảnh của Vũ Phàm đâu cả.

"Có quỷ!"
Trong lòng hắn cả kinh, rõ ràng hắn cảm nhận được sự xuất hiện của Vũ Phàm, nhưng mà khi ngoảnh đầu lại thì không thấy đâu.

— QUẢNG CÁO —
Máu trên bả vai hắn chảy đầm đìa, ướt cả một mảng áo, rơi tách tách trên mặt đất.

Hắn triệu âm thi lui về sát bên cạnh để thủ hộ.

Đột nhiên hắn gầm lên dữ tợn:
- Tên khốn nạn, con mẹ mày!!! Thằng chó chết mày lăn ra đây!!!
Thì ra là hắn phát hiện mình đã bị trúng độc nên liền gầm lên chửi rửa Vũ Phàm không thôi.


Vũ Phàm cười nhạt, bây giờ hắn chỉ trực chờ độc phát tác sẽ lao ra kết liễu đối phương.

Tên kia vội vã lao vào bên trong trận pháp, đả tọa ngồi thiền ép chất độc ra ngoài, nhưng mà đã chậm, vết chém ở trên bả vai trái, ngay sát tâm mạch, độc đã đi sâu vào động mạch chủ, bây giờ hắn vận khí cũng đã khó khăn vô cùng.

Đột nhiên hắn nằm vật ra đất, muốn dụ Vũ Phàm hiển lộ chân thân, dùng âm thi tập kích hy vọng có thể hạ sát đối phương.

Nhưng hắn nằm đó hơn mười phút mà vẫn không thấy đối phương lộ diện, cả người tím tái đi trông thấy, hắn không ngờ gặp phải tên khó chơi như vậy.

"Con mẹ nó, lão tử không tin ngươi không xuất hiện!"
Vũ Phàm bên này vô cùng ung dung nhìn tên đệ tử Âm Thi tông ở trước mặt, độc tố đã lan ra khắp cơ thể tên đó, bây giờ đã không có cách nào ngăn chặn nữa rồi, hắn cũng không có việc gì phải vội.

Ở trong tán cây rậm rạp, Vũ Phàm gọi ra Vô Tận Kiếm Vực kiếm thai, hàng trăm kiếm khí xuất hiện xung quanh hắn, rồi đột nhiên lao vun vút về phía tên đệ tử Âm Thi tông.

"Con mẹ nó! Khốn khiếp!" Tên này muốn chửi thành tiếng, nhưng không được, môi mấp máy liên hồi, con mắt đục ngầu kinh tởm.

Tên đệ tử Âm Thi tông cố gắng dùng chút hơn tàn cuối cùng phòng thủ, nhưng chân khí trong cơ thể đã bị phong bế đành trơ mắt nhìn hàng trăm đạo kiếm khí lao tới.

Thân thể hắn bị chọc thủng từng lỗ lớn trong như một cái tổ ong, con mắt trợn ngược dữ tợn.

— QUẢNG CÁO —
Âm thi mất đi khống chế cũng ngã nhào ra mặt đất, nằm bất động một chỗ.

Vũ Phàm thấy vậy nhưng vẫn chưa có lao ra bên đó, ngộ nhỡ còn sát chiêu ở âm thi để đồng vu quy tận thì nguy to.

Hắn dùng Ám Hồn Kiếm lao qua đó thăm dò, đồng thời kích hoạt một cái Lôi Phù oanh thẳng lên âm thi, nếu như còn có thần hồn sót lại cũng có thể khu trừ một ít.

Đoàng!
Xác định đã không còn nguy hiểm, Vũ Phàm mới đi đến chỗ cái xác của tên đệ tử Âm Thi tông, hắn lục lọi một hồi, thu được một cái nhẫn trữ vật màu đen, trên đó có một cái đầu lâu nhỏ.


Vũ Phàm khoát tay một cái, lập tức thu lại mấy cái xương của tên Âm Thi tông chôn dưới mặt đất lúc nãy đến tay, gồm bốn cái mai rùa và một cái đầu lâu nhìn giống như đầu lâu của sư tử, năm cái xương này đều tỏa ra âm khí nồng đậm.

"Thu lại đã rồi tính sau!"
Vũ Phàm đem mấy cái xương nhét vào nhẫn trữ vật, rồi lại chú ý đến cái âm thi, nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua nó, Âm Thi tông vốn dĩ không được chào đón ở Thiên Huyền Đại Lục, nếu hắn còn cố chấp thu lấy tất sẽ rước họa.

Vốn dĩ hắn dự định làm theo kế hoạch ban đầu là dẫn dụ hắn ra cho lão bản tửu điếm ra tay giết chết.

Nhưng hắn nghĩ lại, nếu vậy thì hắn sẽ mất đi chiến lợi phẩm của gã này, hơn nữa, tu vi đối phương cũng không cao nằm trong khả năng ứng phó của hắn.

Chính vì vậy mà Vũ Phàm quyết định tự mình ra tay trảm sát đối phương.

Vũ Phàm cất bước đi tiếp vào bên trong, càng đi vào sâu, độc hương càng nồng đậm, tốc độ hóa giải của Thiên Độc Tằm mẫu vương cũng chậm lại trông thấy, theo hắn suy đoán, chỗ độc hương này hẳn đã tích lũy trên dưới ngàn năm.

Nói như vậy, thực sự là Tửu Tôn giả đã tạo hóa, nên Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu mới có thể thoát ly ra ngoài như vậy.

Đột nhiên hai mắt Vũ Phàm sáng rực, Tửu Tôn giả cũng là Cổ sư, vậy hẳn là sẽ còn những con cổ trùng khác ở đây ngoài con Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu này.

Hắn hưng phấn đi về phía trước.

.


Bình luận

Truyện đang đọc