Trên đường trở về Hứa Chu Tử lo lắng nói với Vũ Phàm.
- Sư huynh, huynh định khiêu chiến tên Đới Mộc Bạch sao?
Vũ Phàm lắc đầu.
- Đúng vậy, nhưng không phải bây giờ, ta sẽ đánh bại hắn vào tỷ võ xếp hạng cuối năm nay!
Hứa Chu Tử gật đầu lia lịa, quả thật đây là cách tốt nhất để trả thù tên Đới Mộc Bạch, cũng tránh được không ít phiền phức.
Đi theo Vũ Phàm đã lâu, Hứa Chu Tử cũng hiểu rõ một điều, muốn sống yên ổn ở Đạo Tiên sơn môn, tuyệt đối phải hạn chế phiền phức.
Vũ Phàm thở dài rồi nói:
- Ài, cái tên Trịnh Tuấn Hào này, thật không biết suy nghĩ gì cả!
Cũng chính bởi vì tính khí nóng nảy này của Tuấn Hào, mà tên đó và Cẩm Tú thường xuyên xảy ra xích mích, thành ra bây giờ, hai người bọn họ như nước với lửa.
- Hứa Chu Tử, cuối năm nay ngươi cũng phải thi thăng cấp đệ tử ngoại môn đúng chứ?
Hứa Chu Tử gãi gãi cái đầu, vẻ mặt có chút lo lắng nói.
- Đúng vậy thưa sư huynh.
Vũ Phàm im lặng một lúc, thì móc ra một viên Luyện Khí Đan đưa cho Hứa Chu Tử.
- Ta không có nhiều, nhưng hy vọng nó có thể giúp ngươi một chút!
Hứa Chu Tử vội đẩy tay của Vũ Phàm, giọng gấp gáp nói.
- Sư huynh mau thu lại đi, ta không cần cái này đâu!
Vũ Phàm dúi vào tay Hứa Chu Tử nói.
- Giữ lấy, chỉ có tấn thăng đệ tử ngoại môn, cuộc sống của ngươi mới tốt hơn, đừng từ chối nữa, sau này bù lại cho ta là được mà!
Hứa Chu Tử rưng rưng nước mắt nhận lấy viên đan dược từ tay của Vũ Phàm.
- Đa tạ sư huynh!
Vũ Phàm gật đầu, rồi hai người chia tay nhau tại ngã ba đường, Hứa Chu Tử vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của Vũ Phàm, hắn lấy tay quệt nước mắt trên mặt, ở trong này, chỉ có Vũ Phàm là đối tốt với hắn mà thôi.
- Sư huynh, đa tạ …
Mãi đến khi Vũ Phàm khuất bóng, Hứa Chu Tử mới chịu quay trở về.
— QUẢNG CÁO —
Sáng hôm sau, Vũ Phàm như thường lệ, ra thác nước ở chân núi Thanh Sơn bắt đầu luyện tập, Vũ Phàm nhảy ầm xuống nước, lặn sâu xuống dưới đáy, ước chừng cách mặt nước hơn 5 mét, hắn mò mẫm đi sang khu vực sâu hơn, nâng dần cường độ tập luyện.
Vũ Phàm xuất quyền, bọt khí trong nước nổi lên từng đợt, một luồng xoáy nước theo quyền của hắn đánh về phía trước chừng một mét rồi từ từ thu nhỏ lại, bị áp lực nước xung quanh triệt tiêu biến mất.
Ùng! Ùng! … Ùng!
Mỗi lần Vũ Phàm xuất quyền xong, chân khí trong cơ thể hắn lại cấp tốc vận chuyển đến khắp các kinh mạch hồi phục lại cơ bắp và gân cốt cho hắn.
Hơn nữa, luyện tập ở dưới đáy sông, còn giúp hắn tăng tốc độ xuất quyền và chịu được trọng lực đè nén với cường độ cao.
Tận dụng được áp lực của nước, Vũ Phàm liên tục ép nhục thân đến cực hạn trong suốt một năm qua, bây giờ cường độ nhục thân và tốc độ của hắn đã siêu việt tu sĩ Luyện Khí kỳ lục trọng thiên.
Luyện tập được ba mươi phút, Vũ Phàm phải trồi lên một lần, lấy lại dưỡng khí rồi mới có thể tiếp tục, hắn nhún chân, đẩy cơ thể trồi lên mặt nước.
Vũ Phàm từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác khoan khái do chân khí mang lại trong cơ thể.
Ùng!
Ục…ục…
Lăng Mộng Nhi hoảng hốt kêu lớn, nhưng không thành lời, cả người đâm sầm vào Vũ Phàm, đôi môi của nàng dính chặt lên khuôn mặt của hắn, nàng bị đụng mạnh, toàn thân đau nhức.
Vũ Phàm cũng vì vậy mà bừng tỉnh, hắn trợn to mắt nhìn nàng.
“Lăng sư tỷ?”
Vũ Phàm thấy nàng dường như mất khống chế, liền ôm ngang hông, mang theo nàng, bơi nhanh về phía mặt nước, gò bồng đảo của nàng, cứ cựa quậy trước ngực hắn làm hắn nóng ra cả người.
“Thật mềm a!”
Lên tới mặt nước, hai người thở hồng hộc.
Phù…phù…
Lăng Mộng Nhi xấu hổ, lấy tay đẩy Vũ Phàm ra xa, nhưng khí lực hắn lớn, lại chưa có thả nàng ra, thành thử ra nàng dùng hết lực cũng không thoát được vòng tay hắn, ngược lại, trượt tay, áp mặt lên cổ hắn một cách quái dị.
“A!”
“Ư, xấu hổ chết mất!”
Lăng Mộng Nhi xấu hổ quá, liền giả vờ ngất đi, Vũ Phàm liên tục kêu lớn.
- Lăng sư tỷ, Lăng sư tỷ!
Vũ Phàm nhanh chóng phóng người lên mặt nước, chân đạp nước bên dưới, lướt nhanh lên bờ, hắn gọi mãi nàng không chịu tỉnh, còn tưởng nàng ngất vì uống nhiều nước, liền thực hiện động tác hô hấp nhân tạo cứu người.
Vũ Phàm kề môi lên môi nàng, ra sức thổi một luồng hơi ấm áp vào miệng nàng, Lăng Mộng Nhi cảm nhận được hơi ấm khẽ kêu một tiếng nhỏ.
— QUẢNG CÁO —
- Ưm!
Vũ Phàm vội bật người dứng dậy, hắn gấp gáp nói.
- Sư tỷ, sư tỷ tỉnh rồi?
Lăng Mộng Nhi nhắm tịt mắt, chỉ gật nhẹ đầu, nàng bây giờ xấu hổ đến mức, không dám mở mắt ra nhìn hắn.
Vũ Phàm quệt quệt mũi, toàn thân Lăng Mộng Nhi ướt sũng, đạo bào dính sát người, để lộ thân hình mê hoặc kiều diễm, hắn lại trong tuổi mới lớn, toàn thân nóng ran kỳ dị.
“Chết tiệt, ngươi đang nghĩ cái gì vậy!”
Vũ Phàm vội mắng mình một câu, sau đó tránh mặt đi chỗ khác.
Một lúc sau, Lăng Mộng Nhi cũng ngồi dậy, hai người trò chuyện qua lại một chút, Vũ Phàm mới hiểu chuyện vừa rồi.
Thì ra là Lăng Mộng Nhi luyện Nhạn Thủy Thuật, cho nên ra thác nước luyện tập, nhưng lúc nãy nàng cao hứng, nhảy lên quá cao, mất khống chế, rơi xuống bên dưới mặt nước đụng phải hắn.
- Ta … ta xin lỗi!
Nàng lí nhí nói trong miệng.
Vũ Phàm khịt mũi, hắn nói:
- Không sao đâu sư tỷ!
Lăng Mộng Nhi nhìn nửa thân trên đang ở trần của hắn, có chút đỏ mặt.
“Oa, hắn thật cường tráng a!”
- Đúng rồi, sao đệ lại ở chỗ này?
Vũ Phàm chậm rãi kể lại cho nàng nghe chuyện luyện tập của mình.
- Thì ra là vậy! Lăng gia ta có một quyển luyện thể thuật cho cảnh giới Luyện Khí Kỳ, đệ có muốn học không?
Vũ Phàm hưng phấn gật đầu, xong hắn liền tiu nghỉu hỏi:
- Đệ phải gia nhập Lăng gia mới được học đúng không?
Lăng Mộng Nhi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, bật cười khanh khách, nàng nói:
- Cái này thì không cần, sư tỷ sẽ cấp cho đệ một quyển để luyện, nhưng không được nói ra ngoài!
Vũ Phàm vui vẻ hớn hở gật đầu lia lịa.
— QUẢNG CÁO —
- Vậy đệ cũng đã học được Nhạn Thủy Thuật?
Vũ Phàm gật đầu, hắn ngộ tính tương đối tốt, cho nên đã nắm vững hai thân pháp cơ bản của Đạo Tiên sơn môn, Nhạn Thủy Thuật và Thanh Phong Thuật.
- Đệ … đệ dạy ta có được không?
Lăng Mộng Nhi hai má hây hây đỏ, ngỏ ý với Vũ Phàm, lo lắng nhìn hắn, nàng tự dưng sợ hắn từ chối mình.
Vũ Phàm vỗ ngực hắn một cái, cơ bắp của hắn rung động nhỏ, làm cho Mộng Nhi có chút si, hắn dõng dạc nói.
- Được chứ! Sư tỷ đi theo đệ.
Cứ như vậy, một tuần tiếp theo, Vũ Phàm hướng dẫn Lăng Mộng Nhi luyện tập Nhạn Thủy Thuật.
!
- Vũ Phàm, ta làm được rồi!
Lăng Mộng Nhi tung mình lên cao, giương cung lên bắn tán cây ở đằng xa, sau đó đáp xuống mặt nước một cách nhẹ nhàng, nàng không còn bị mất đà, rớt vào mặt nước nữa.
Vũ Phàm cười lớn nói.
- Chúc mừng sư tỷ.
Lăng Mộng Nhi hai năm gần đây chủ yếu luyện tập xạ thuật trên bộ và trong rừng rậm, bây giờ mới thành thạo hai loại hình xạ thuật đó, nên dần chuyển sang luyện tập xạ thuật trên mặt nước, để có thể chiến đấu trên nhiều địa hình khác nhau.
Lăng Mông Nhi lướt đến thật nhanh, ôm chầm lấy hắn, nhưng chợt nhận ra mình thất thố, vội vàng lui lại, nàng ấp úng nói.
- Ta …ta chỉ muốn cảm ơn đệ.
Vũ Phàm gãi gãi cái đầu, hắn nhỏ giọng nói.
- Không có gì đâu sư tỷ!
Lăng Mộng Nhi đột nhiên quay mặt chạy nhanh về phía Thanh sơn, nàng nói lớn.
- Ta có việc phải về trước.
“Tên ngốc!”.