KẾ HOẠCH LÀM BỐ


Đưa Minh Thư lên tận nhà, Kỳ Tuấn mỉm cười trao chiếc áo khoác lại cho cô và nói:
- Có vẻ như hôm nay cô không vui.
- Thì sao?
- Nên không muốn cãi cọ với tôi.
- Hôm nay thì hôm nay thì tôi lại thấy anh hiền hơn đó chứ. Bớt bốc đồng, và trông giống một người đàn ông hơn.
- Vậy trước kia tôi trong mắt cô chỉ là một con khỉ đột sao?
Minh Thư chỉ nhoẻn cười. Cô chuẩn bị đóng cửa, cô nói:
- Giá như anh cứ mãi như thế này thì đã không có những xung đột của chúng ta.
- Sông có khúc người có lúc.
- Vì thế, nên tôi chưa có ý định gọi anh trở lại bởi anh vẫn cứ “có lúc” như thế. Câu tục ngữ ấy không sai nhưng nó hoàn toàn không có trong từ điển nguyên tắc. Làm việc với tôi phải tuân thủ duy nhất một nguyên tắc. Đó là phải nghiêm chỉnh với kỷ luật!
- Vẫn câu đó: là cái tòa soạn đó cần tôi để được mọi người chú ý. Cô nhìn cái cuốn tạp chí vừa in đi, nhợt nhạt, thiếu ánh sáng và màu sắc và kỹ thuật thì kém xa tôi. Một thằng nghiệp dư cũng làm được. Làm sao có thể sánh bằng một người tôn thờ photoshop như một lẽ sống như tôi lúc thực hiện những đầu báo.
- Anh luôn cho rằng là “người thời thượng” cần anh. Nhưng anh không nhận ra, không nhờ tờ tạp chí này thì cũng không ai biết đến anh. Không ai biết tới designer như anh sao? Giả sử anh vẫn không thể trở lại đây, tôi có thể tìm người thiết kế mới. Vậy thì trong tương lai, ai có nhớ tới “những cú click phù thủy” của anh nữa?
Tuấn không hiểu sao anh luôn đối đáp thua Minh Thư. Anh ấp úng:
- Tôi... tôi có thể đi tìm công việc khác.
- Đúng là không thiếu những nơi khác cần anh. Nhưng nếu thực sự anh muốn điều đó thì anh đâu chờ tôi đến năn nỉ anh. Anh luôn đặt tầm quan trọng của anh với “người thời thượng” nhưng anh cũng rất quan trọng nó. Ít ra, nếu gạt bỏ cái tính cách tự cao của anh. Anh là người duy nhất có tâm huyết với nghề nghiệp lúc tôi vừa mới tiếp quản chiếc ghế Tổng biên tập.
Kỳ Tuấn vẫn im lặng. Minh Thư nhìn đồng hồ và nói:
- Cũng muộn rồi. Tôi luôn đặt tầm quan trọng của công việc lên hàng đầu cho nên tôi cần giấc ngủ sớm.
- Vậy tại sao cô không đến năn nỉ tôi? Thà chịu chấp nhận trước mặt tôi khỏa thân nếu thua cá cược còn hơn là một lời nài nỉ kín không ai biết à? Cô nói tôi tự cao vậy cô ngại làm điều đó không phải vì sĩ diện ư?
- Thắng thua là chuyện của Thượng đế sắp đặt. Khi tôi đã tự tin cá điều đó với anh không phải vì tôi chắc chắn tôi thắng. Mà là vì...
- Vì cái gì?

Minh Thư suy nghĩ một chút rồi mỉm cười:
- Vì chúng ta cần có nhau.
Kỳ Tuấn quay trở về, trên đường lái xe, anh suy nghĩ rất lâu. Và anh cảm thấy, Minh Thư đã đúng. Lẽ ra Tuấn mới là người cần tờ tạp chí này. Anh đã có rất nhiều kỷ niệm vui buồn cùng với nơi đây. Tại sao trong một lúc khó khăn như vậy lại vì tự ái mà tự kết thúc cơ hội cho chính mình? Minh Thư đâu phải là một người quá khắt khe. Đổi thay tính cách một chút thì mọi chuyện có thể đã khá hơn. Nếu không vì thái độ ngông cuồng thì Tuấn đã không phải trở thành kẻ thất nghiệp cuộc sống không thoát khỏi một chữ “chán” như thế này. Giờ anh mới nhận ra anh yêu công việc này, anh thích ngồi lặng hàng giờ bên máy vi tính chỉ để chỉnh sửa cho xong một đầu báo đẹp, một trang bìa bắt mắt. Cuộc sống của Tuấn ngoài công việc này ra thì mọi thứ quá đỗi vô vị. Mỗi người đúng là có cá tính riêng như Tuấn không thể cứ sống mãi như thế này được.
Minh Thư đóng cửa sổ lại và chuẩn bị đi ngủ, chợt cô thấy có bóng dáng người đi ngang trông khá giống Kỳ Tuấn lúc nhìn từ phía sau. Cô lại suy nghĩ về anh, một tài năng đã được khẳng định như cũng khó khuất phục vô cùng. Thư luôn dùng mọi cách để làm anh hiểu và bớt cái thói tự cao có ngày sẽ hại đến chính bản thân anh. Đôi lúc cô tự nghĩ liệu điều đó có là sai hay không? Nếu cô vẫn tiếp tục làm theo cách này mà Kỳ Tuấn thì vẫn tự ái thì có lẽ vận mệnh của tờ tạp chí uy tín này sẽ rơi thẳng xuống vực thẳm mà không ai có thể níu lại. Thời gian ngày một cận kề, Minh Thư băn khoăn. Cô quý ông Minh ở thái độ chân thành lúc mời cô về làm Tổng biên tập thay ông có lẽ vì ông cũng có một phần muốn cô giúp khuất phục con ngựa bất kham này. Thư mỉm cười khi thầm suy nghĩ liệu có một sự sắp đặt nào giữa cô và Kỳ Tuấn hay không?
Vương Khang về gần tới nhà thì bất ngờ bị một toán thanh niên chặn xe, dồn vào chân tường và đánh đập túi bụi mà không biết lí do. Vương Khang hét lên:
- Tại sao lại đánh tôi?
- Mày đắc tội với bạn gái tao. Trách nhiệm của tao là phải xử đẹp mày!
- Bạn gái anh là ai?
- Mày làm gì thì tự mày biết. Không lôi thôi! Anh em, nhào vô!
Đó là những câu cuối cùng Khang nghe thấy trước khi anh bị đánh tới bất tỉnh nằm dài dưới lòng đường tối mịt...
Trong khi đó, tại một căn hộ sang trọng:
- Chào, anh tới rồi à ?
- Phải. Nhà cô đẹp đó!
- Cảm ơn.
Trình Can bước vào nhà và người niềm nở kia là Phương Dung. Phương Dung nói:
- Phiền anh quá, phải nhờ anh đem thuốc tới cho tôi.
- Cô mắc phải bệnh này mà chỉ sống một mình thì quả thực hơi căng đấy.
- Tôi đang cố trị cho khỏi. Nhưng anh cũng biết đó, căn bệnh này sao mà khỏi hẳn được? Có khi bệnh tới cả đời đấy!
- Bệnh suyễn này đúng là rất khó chịu. Cô uống thuốc đi!
- Phiền anh lấy dùm tôi ly nước.

Phương Dung nhếch mép cười khi cô đã bắt đầu khiến Trình Can mất nhiều thời gian cho cô hơn. Lúc Trình Can đem ly nước lại thì Phương Dung lại ra sức quyến rũ anh bằng cách ngây ngô nhất:
- Đêm nay, anh có thể ở lại đây không?
- Đêm nay... à...
- Đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ muốn tựa vào vai anh để ngon giấc một chút. Tôi không quen cô đơn từ lúc trở về Việt Nam thì tôi phải sống một mình.
- Trước kia cô không ở đây?
- Tôi ở Mỹ, cùng vị hôn phu.
- Thế anh ấy vẫn ở Mỹ à ?
- Không. Anh ấy đã đi một nơi khác.
- Đi đâu nhỉ?
- Thiên đường.
- Sorry, không cố ý nhắc lại chuyện buồn của cô.
- Không sao!
Trình Can mỉm cười chủ động kéo Phương Dung lại sát vai anh và nói:
- Như thế này được chưa?
- Anh làm ơn hãy đợi tôi ngủ say thì hãy về nếu bận nhé! Những lúc tôi trở bệnh, anh ấy cũng luôn để tôi tựa lên vai như thế mà ngủ.
- Tôi hiểu mà. Bệnh này khi tái phát nằm rất là khó ngủ. Cô cứ ngủ đi! Tôi sẽ ở bên cạnh cô mà.
Phương Dung mỉm cười và nhắm mắt lại. Trình Can nhìn ngắm Phương Dung ngủ mà lòng thì lại nghĩ tới cô bạn gái Minh Thư. Cũng xinh đẹp như Phương Dung nhưng tính cách thì hoàn toàn khác. Trình Can mỉm cười nói trong lòng:
- Giá như Minh Thư cũng được như cô ấy!
Cầm điện thoại, định gọi cho Minh Thư nhưng sợ làm Phương Dung thức giấc nên Trình Can đặt điện thoại qua một bên và cũng khẽ khép mắt lại...

Sáng hôm sau, ly cappuccino còn chưa kịp uống thì Minh Thư đã nhận cú điện thoại làm cô rơi cả ly cà phê nóng:
- Cái gì? Vương Khang nhập viện à?
Tức tốc tới nơi, lúc đó Kỳ Tuấn cùng với ông Minh và Trình Can đã tới nơi. Minh Thư nhìn thấy người phụ nữ đang khóc nức nở bên giường bệnh. Minh Thư hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Trình Can trả lời:
- Cậu ấy bị đánh. Theo nhân chứng xung quanh thì bị một tốp thanh niên vây đánh đến lúc gục xuống thì mới bỏ đi.
- Có nặng lắm không?
- Theo kết quả sơ bộ, đa chấn thương. Tuy nhiên đã qua cơn nguy hiểm.
- Đây là mẹ cậu ấy à?
Cả ba người gật đầu. Minh Thư tiến lại gần và nói:
- Xin bác đừng lo, toàn bộ viện phí của Khang cháu sẽ chịu trách nhiệm.
- Thằng Khang xưa nay hiền lành, làm gì phải bị đánh nặng như vậy?
- Sự việc đã được bọn cháu thông báo cho cảnh sát. Xin bác cứ yên tâm! Cháu là sếp của Khang, bác có thông tin gì thì cứ liên lạc cho cháu nhé!
- Con dại cái mang. Đã bao nhiêu lần ngăn cản không cho nó theo nghề báo! Làm nghề này sớm muộn gì cũng mất mạng. Cái tội moi móc chuyện đời! Con ơi là con, mẹ chỉ có mình con. Đừng làm mẹ phải khổ nữa con à!
Ông Minh, Trình Can và Kỳ Tuấn cùng Minh Thư lúi cúi chào rồi đi ra ngoài. Minh Thư chợt liếc nhìn Kỳ Tuấn, anh hỏi:
- Gì thế? Cô nghĩ là tôi à?
- Anh là người duy nhất im lặng.
- Còn ông Minh nữa. Đừng quơ cả nắm chứ!
- Không. Tôi có nói chuyện. Cậu đúng là người duy nhất im lặng đấy!
- Nè, sao lại là tôi? Cô không nghe có cả chục tên à?
- Anh có thể mướn mà.
- Để làm cái gì? Thằng đó trắng trẻo, ốm yếu như công tử bột, Thái Kỳ Tuấn này đánh nhau cần gọi thêm người à? Đứng chi cho đông chỉ thêm khó thở. Cô đọng não tí đi!
Trình Can xen vào:

- Cũng có thể cậu mướn người thanh toán để Thư mau mời cậu trở về. Hiện tại anh chàng đó đang thay thế cậu mà.
- Sao cái gì anh cũng xen vào được vậy hả? Anh là người ngoài. Rõ chưa?
- Thư à, anh mời em đi ăn sáng nhé! Có nhà hàng Brazil vừa mở ở quận 7.
Trình Can nắm lấy tay Minh Thư và niềm nở. Nhưng tâm trạng cô thì cứ để đâu đâu, Minh Thư nói:
- Xin lỗi anh, em không ăn uống được vào lúc này. Nhân viên của em vừa xảy ra chuyện thì em làm sao có thể có tâm trạng thưởng thức món Brazil. Khi khác anh nhé!
- Nếu em không rãnh thì thôi. Đành như vậy!
- Buồn cười chưa, bị từ chối rồi!
Kỳ Tuấn châm chọc làm Trình Can đỏ mặt liếc nhìn, xiết nhẹ tay Minh Thư, Can nói:
- Anh gọi cho em sau!
- Ok!
Trình Can vào xe đi trước. Ông Minh nói:
- Bây giờ chúng ta sẽ có cuộc họp kín.
- Không phải ông đã về hưu rồi sao?
- Cơ bản tôi vẫn là chủ tịch của tờ tạp chí này. Chuyện này cho thấy sự bất ổn đến từ bên trong nội bộ, chúng ta về tòa soạn ngay.
- Nhưng tôi đã đình chỉ anh ta...
- Khoan đã. Đó là việc của cô. Còn cuộc họp này thì không liên quan tới công việc. Mà là sự việc anh nhân viên vừa bị đánh, tôi tin không ai rành mạch chuyện ở tòa soạn ngoài cái gã đứng cạnh cô lúc này đâu.
Trình Can tiếc nuối, đây là quán vừa mới khai trương nên anh được mời đi ăn thử. Vé mời là vào sáng nay, đâu phải hạng tầm thường, là ông chủ của cả một công ty thời trang lớn mới được đó chứ. Nghĩ gì đó, anh lại quay đầu xe đến căn nhà sang trọng vẫn hay ghé. Trình Can bấm chuông và đã được mở cửa ngay:
- Xin lỗi vì lúc sáng đi mà không nói lời nào! Giờ tôi chuộc lỗi nhé!
- Bằng cách nào?
- Mời cô đi ăn món Brazil!
- Chờ tôi chuẩn bị một chút.
Tình yêu là như vậy. Khi nó chưa được vững bền thì cơ hội đến nếu không biết tận dụng thì nó sẽ vụt đi rất nhanh. Nhất là khi chàng lại là một chàng trai đa cảm cần một tình yêu nhiều sắc thái lãng mạn còn nàng thì lại quá đề cao công việc. Liệu họ có thực sự đúng khi quyết định trở thành một đôi tình nhân??


Bình luận

Truyện đang đọc