KẾ HOẠCH LÀM BỐ


Minh Thư ẵm cậu con trai xuống Taxi, cô đã ngồi lặng lẽ trên Taxi qua cả chục con đường mà không hề hay biết. Chiếc Taxi dừng lại bởi số tiền trong túi của cô cũng vừa đúng để trả. Thư bước xuống xe, bé Kimi vẫn còn nhỏ nên chỉ cần được uống sữa đúng cử là ngủ rất ngoan. Tuy nhiên cứ bồng con trai đi mãi trên đường cũng không phải ý hay. Dỗi Kỳ Tuấn rồi bỏ đi khỏi nhà là một điều khá nông nỗi nhưng sẽ chẳng là gì nếu cô đi một mình. Đằng này không hiểu làm thế nào mà cô lại bồng theo Kimi. Tiếng còi xe inh ỏi khi đi ngang ngã tư làm bé Kimi giật mình khóc ngất lên, Thư dỗ dành:
- Mẹ biết, nín đi con. Lẽ ra mẹ không nên chọn cách này để trả đũa ba của con. Hại con đến giờ vẫn không có chỗ ngủ yên thân. Xin lỗi con!
Trời lại có cơn mưa phùn bất chợt đổ đến, cũng lạ, đây đâu phải mùa mưa. Tại sao lại có cơn mưa bất chợt kiểu này. Thư đành ôm con trú trong một bến chờ xe buýt. Cô thực sự lo lắng, cố ôm con vào lòng để cậu bé ấm hơn. Lúc ôm con bỏ đi lại đang giận dỗi nên có lấy được cái khăn nào quấn lấy thân cho bé con đâu.
Kimi vẫn oe oe nhưng vẻ mặt rất khó chịu, có lẽ là không đủ ấm. Thư đành cởi luôn chiếc áo khoác của mình và chỉ mặc phong phanh bộ đầm mỏng manh. Nhiều người đứng chờ xe buýt nhìn cô bằng những ánh mắt khác nhau. Nhưng Thư không quan tâm, điện thoại thì không mang theo. Cô bối rối:
- Đừng khóc nữa con trai. Mẹ sắp khóc theo con rồi đấy!
Dỗ mãi cậu bé mới chịu ngủ, nhưng lúc đó Thư cũng đã hắt hơi liên tục vì gió lạnh. Trời thì đã chạng vạng tối, cô thở dài khó chịu. Cơn mưa vẫn cứ dai dẳng không dứt, mưa không to nhưng đã kéo dài gần một tiếng. Những hành khách cuối cùng cũng rời xe buýt, chỉ còn lại mẹ con Thư mà thôi. Kimi quá nhỏ để dầm mưa nhưng thực sự thì làm sao cô có thể ra về khi mà trong túi đã hết nhẵn tiền.
Từng bước chân khá chậm, mang theo hơi thở khá lạnh lẽo từ phía sau. Minh Thư ngước lên nhìn, Kỳ Tuấn mặt lạnh tanh không một chút sắc khí, anh sập dù xuống. Hai cặp mắt cứ chĩa thẳng vào nhau không ai nói đến ai lời nào. Tiếng hắt hơi của Minh Thư phá vỡ bầu không gian im lặng. Kỳ Tuấn cởi áo khoác của mình khoác lên cho Minh Thư. Cô cự tuyệt:
- Tới đây làm gì?
- Anh đến đón em về.
- Không cần.
- Nếu em có thể về nhà được thì em đã không đứng chịu trận ở đây. Con còn nhỏ, Thư à, em không nên để con phải dỗi hờn theo em. Anh đâu có gây ra lỗi gì với nó. Đưa con cho anh! Chúng ta về nhà thôi.
Minh Thư không phản ứng gì, Kỳ Tuấn bồng cậu con trai từ Minh Thư. Rồi cô chợt quay sang nhìn anh, Kỳ Tuấn hỏi:
- Chuyện gì nữa?
- Anh ẵm con... Em sẽ che dù.
Kỳ Tuấn mỉm cười nhìn Minh Thư. Rồi mọi chuyện lại êm xuôi đâu vào đấy, cả hai lại cùng đi về tổ ấm của mình. Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Thư bước ra ngoài, Kỳ Tuấn đã chờ sẵn trên giường với ly trà gừng nóng hổi. Minh Thư mỉm cười:
- Thứ gì đây? Trà gừng dụ dỗ em à? Có bùa phép gì không?
- Có đấy. Anh để vào đây một loại tiên dược.
- Công dụng là gì?
- Dịu lại cái tính khí bốc đồng của em.
Rồi Kỳ Tuấn lại dí mũi anh vào sát má Minh Thư. Thư mỉm cười uống một ngụm, cô đặt ly xuống và lấy khăn lau khô tóc. Kỳ Tuấn nói:
- Anh thực sự lo khi không tìm được em đấy.

- Lúc đó em cũng rất sợ, nếu anh không tới. Không biết Kimi sẽ như thế nào.
- Lần sau mà có cãi nhau, em chỉ cần yêu cầu anh biến khỏi mắt em, anh sẽ làm theo. Đừng để anh phải như lúc nãy nữa. Nhé!
- Anh mong có lần sau hả?
- Dĩ nhiên là không.
Không gian tĩnh lặng, một bài nhạc hòa tấu nhè nhẹ vang lên. Chùm đèn ngủ sang trọng đang chuyển màu làm không gian tăng thêm vẻ huyền bí. Kỳ Tuấn nhè nhẹ luồng tay qua bờ vai cô vợ yêu rồi kéo cô ngả vào lòng anh. Minh Thư thật quyến rũ cái sắc mặn mà của gái một con, thân hình chuẩn như một người mẫu, nhưng dù cô có đẹp hay xấu thì cô cũng không đơn giản là người phụ nữ duy nhất trong mắt Kỳ Tuấn chỉ vì cái dáng vẻ mặn mà ấy. Tuấn lại từ từ kéo hai dây áo xuống, hôn nhẹ lên bờ vai trần, làn da trắng mịn màng, mùi sữa tắm thơm quyện cùng cái mùi vị quyến rũ của da thịt. Minh Thư nhận ra những hành động khá nhẹ từ Kỳ Tuấn, cô không quay lại và chỉ hỏi bông đùa:
- Anh đang làm gì thế?
- Hôn em.
- Tại sao anh lại hôn em?
- Vì em là vợ anh.
- Anh vừa làm em buồn.
- Đây là cách để em không buồn nữa. Anh sẽ làm em hạnh phúc.
- Tại sao anh lại đi tìm em?
- Vì em là của anh.
- Lý do này có được chấp nhận chưa?
- Em muốn nhiều hơn thế.
Kỳ Tuấn xoay nhẹ người Minh Thư lại, một tay khẽ nâng gương mặt trái xoan xinh xắn và thì thầm:
- Vợ ơi, anh xin lỗi.
- Thật ra, em cũng nên nghe anh nói.
- Anh sẽ cư xử khéo hơn. Để em không hiểu lầm.
- Em cũng vậy. Em cần phải tin anh.

Minh Thư tựa vào lòng Kỳ Tuấn, Tuấn nói:
- Hứa với anh, em nhé!
- Chuyện gì ?
- Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Hãy nhớ rằng, chúng ta là một gia đình, chúng ta là có một tổ ấm hạnh phúc. Chúng ta có duyên được sắp đặt tìm đến nhau. Đừng bao giờ quên. Đừng bao giờ từ bỏ. Đừng bao giờ rời khỏi tổ ấm này. Nó là vĩnh hằng. Được không em?
- Anh nói cứ như là chúng ta sẽ có ngày lìa xa vậy.
- Anh không biết nhưng mà...
Minh Thư gật đầu cắt lời nói của Kỳ Tuấn:
- Em hứa. Sẽ cùng anh bảo vệ tổ ấm của chúng ta đến trọn đời.
Thư mỉm cười chủ động hôn lên môi Kỳ Tuấn. Đây là điều anh thích nhất từ cô. Luôn có một sự công bằng và chủ động cần thiết. Không phải cầu kỳ chờ phái mạnh chủ động. Tuấn cũng nhè nhẹ kề sát mặt lại gần Minh Thư hơn. Hai bờ môi chạm đến nhau, họ cảm nhận nhau qua hơi thở với ánh mắt thiết tha và những cử chỉ yêu đương nồng thắm. Những nụ hôn liên tục trao đến nhau, Thư giúp Tuấn cởi chiếc áo thun mỏng manh, Tuấn di chuyển tay xuống dây thắt lưng rồi kéo ra. Minh Thư tựa đầu vào thành giường để đôi môi của Kỳ Tuấn nghịch ngợm di chuyển trên làn da mềm mại của cô. Cả hai sắp bước vào đoạn đỉnh điểm thì dường như cả hai nhớ đến điều gì đó. Mồ hôi nhễ nhại, hai thân thể nóng bừng đổ sập lên nhau. Minh Thư nói:
- Em không làm anh mất hứng chứ?
- Không. Chỉ là... anh nghĩ cần thêm một thời gian nữa. Dừng ở đây thì tốt hơn cho em. Chúng ta còn ở bên nhau dài mà.
- Em không... ý em là...
- Anh hiểu. Nhưng anh không quan tâm là mấy đâu. Anh không cưới vợ chỉ để nghĩ đến chuyện tình dục nó diễn ra bao nhiêu lần, bao nhiêu ngày. Cưới vợ là để yêu thương và nhận lại sự yêu thương mà.
Kỳ Tuấn ngã vào lòng Minh Thư, cô nói:
- Nhưng em chưa bao giờ làm một người vợ đúng nghĩa cả. Kể cả chuyện trong lẫn chuyện ngoài.
- Lúc trước khác bây giờ khác.
- Em hứa sẽ đền cho anh mà.
- Ừ. Anh sẽ chờ cho đến lúc đó. Hôm nay đến được thế này là quá tuyệt rồi.
- Anh rất lãng mạn.

- Em thích không?
Thư chỉ mỉm cười mặc lại áo ngủ và nói:
- Em yêu anh.
Giấc ngủ đang yên lành, Trình Can mở mắt dậy và nhìn Phương Dung. Cô vẫn còn đang ngủ, anh đã nhận được những thông tin từ gã thám tử chuyên nghiệp. Nhưng Trình Can không muốn trong mắt mình, cô vợ mà mình chọn ngày càng xấu đi, không như lúc ban đầu. Anh hơi buồn với tất cả những việc làm mà cô gây ra, nhưng dù thế nào thì Can vẫn tin Dung trân trọng cuộc hôn nhân này và vì anh mà không làm chuyện phá rối hạnh phúc người khác nữa. Tuy nhiên, Can không thể nào tin vợ 100% được. Vì cô cũng chưa bao giờ thật lòng với anh hoàn toàn cả.
Trình Can bí mật bước sang phòng làm việc, anh mở đèn và lật phong bì ra. Trong này là toàn bộ về những việc làm trước đây của Phương Dung ở Hoa Kỳ. Không hiểu tên thám tử này bằng cách nào mà trong thời gian ngắn có đủ mọi thông tin như thế. Nhưng đây là những thông tin có cơ sở. Vấn đề ở chỗ, hắn điều tra rất rõ ngọn ngành. Mấy tiếng đồng hồ đọc đi đọc lại, cuối cùng thì Trình Can cũng đã ngờ ngợ biết được lý do vì sao Phương Dung cứ nhất quyết phá vỡ hạnh phúc của Kỳ Tuấn và Minh Thư. Nhưng để nghe được kỹ hơn thì Trình Can cần phải đi tìm hắn.
Anh phải trả số tiền khá cao cho tên thám tử và cũng phải đảm bảo y không giỡn trò đi mách lẻo với Phương Dung. Mánh những gã thám tử là thế. Trình Can rời khỏi nhà ngay trong đêm đó và hẹn gã thám tử. Anh ăn mặc kín đáo và nói:
- Số tiền này đủ cho anh đi du lịch một thời gian.
- Sợ tôi mách lẻo với vợ ông à?
- Nghĩ sao thì tùy. Tạm thời rời xa thành phố đi.
- Những thông tin như thế làm hài lòng ông rồi chứ?
- Anh tìm ở đâu ra?
- Dĩ nhiên tôi làm nghề này lâu năm, đường dây ở nước ngoài tôi không thiếu. Mà người tình cũ của vợ ông thì cũng có xa lạ mấy đâu. Anh ta có hẳn một công ty giải trí riêng đấy.
- Trương Gia Hòa đó à?
- Phải. Theo nguồn tin tôi lấy được, họ khá là hạnh phúc trước khi bước vào khúc ngoặc. Họ lạnh nhạt nhau, sau đó vợ ông sảy thai họ dường như đã chia tay không chính thức trước khi xác Trương Gia Hòa được tìm thấy. Được cho là nhảy từ cầu Golden Gate.
- Rồi sao nữa?
- Và vấn đề lại thêm một việc được đặt ra. Cái chết của Trương Gia Hòa bị vợ ông phản đối kịch liệt. Cô ta luôn yêu cầu phải điều tra kỹ một người tên Angel Hoang, một cựu sinh viên ưu tú đại học San Francisco
- Angel?
Gã thám tử cười giọng hơi khàn:
- Nhưng sau cái chết của Trương Gia Hòa không lâu, Angel đã rời khỏi San Francisco, có một thời gian ngắn làm việc tại Singapore trước khi trở về Việt Nam. Và tôi không tin tới đây ông chưa biết cô ta là ai.
- Vậy thì tức là...
- Vâng. Angel Hoang chính là Hoàng Ngọc Minh Thư. Tổng biên tập tờ tạp chí “Người thời thượng” đang tạm thời nghỉ sau khi sinh con với đại thiếu gia đất Bình Dương Thái Kỳ Tuấn.
- Có điều tra được Minh Thư có thật liên quan tới cái chết của Trương Gia Hòa?
- Cảnh sát đã công bố đó chỉ là một vụ tự tử rất bình thường. Còn có liên quan hay không thì chỉ người trong cuộc mới biết.
- Ok. Thông tin tới đây tôi nghe đủ rồi. Tôi đi đây.

Trình Can vừa bước ra khỏi xe thì hắn đã níu vạt áo lại. Anh nhăn mặt:
- Tiền đã giao đủ, còn vương vấn gì nữa?
- Tôi có được số thông tin này thì phải mạo hiểm không ít. Tôi có thể bán nó với giá cao hơn. Cho vợ anh chẳng hạn.
- Tôi cấm đấy.
- Tốt nhất là nên đưa tôi thêm.
- Làm sao tôi chắc anh có đòi thêm hay không?
- Cho tôi một con số làm tôi vừa ý. Tự động tôi sẽ biến mất.
.
Trình Can cũng không muốn rắc rối, anh đành gật đầu chấp nhận và lật sổ ra ký thêm...
Trời đã tờ mờ sáng, con đường này Trình Can nhớ không lầm đó chính là con đường hôm nọ anh gặp Minh Thư. Lái xe chầm chậm xem có gặp cô hay không. Tình cờ Trình Can nhìn thấy cảnh đầm ấm và hạnh phúc của gia đình cô qua khung cửa sổ. Anh mở kính xe ra và nhìn, Minh Thư mỉm cười bồng cậu con trai trong khi Kỳ Tuấn thì đang ra sức làm trò hề. Cả gia đình trông rất hạnh phúc. Trình Can nhìn khoảnh khắc ấy rồi lại thở dài với chiếc nhẫn trên tay của anh. Trình Can lặng lẽ lái xe đi.
“- Anh không biết Phương Dung định làm gì em. Nhưng nhìn thấy em hạnh phúc thì anh cũng vui rồi. Anh cũng có gia đình của anh. Chỉ có điều... Anh không biết làm cách nào để chấp nhận. Như em đã chấp nhận và đanh hạnh phúc với con ngựa bất kham kia.”
Không có nghĩa là Trình Can vẫn còn vương vấn gì tình xưa, nhưng anh biết, anh cần phải làm gì đó trước khi Phương Dung khiến cả gia đình của cả hai tan vỡ.
Bước xuống xe, Trình Can mở cửa vào nhà đã nghe mùi thức ăn thơm phức bay ra từ gian bếp. Anh nhìn thấy Phương Dung với nụ cười làm ướt tim mọi đàn ông khi nhìn thấy cô niềm nở:
- Anh về rồi!
- Ừ.
- Đêm qua công ty có việc hả anh?
- À không. Chỉ là ba đột nhiên bị bệnh. Anh chạy qua xem...
- Thế sao? Ba thế nào rồi anh?
- Không gì. Đã khỏe lại rồi. Có cô vợ trẻ chăm sóc, chắc cũng mau hết thôi mà.
- Không nói chuyện đó nữa, mình vào ăn sáng nhé. Em đã thức dậy sớm làm cho anh, biết anh đêm qua không được ngủ đủ nên tẩm bổ đấy.
- Cảm ơn em. Anh sẽ ăn hết.
Trình Can nhoẻn cười và ột ít thức ăn vào miệng, anh luôn tin rằng, dù sao đi chăng nữa, Phương Dung vẫn là một người vợ tốt và làm tròn trách nhiệm. Anh quyết định âm thầm đứng sau lưng cô, anh sẽ cố dựng lại những thứ Phương Dung muốn phá vỡ. Anh sẽ chữa lại những lỗi Phương Dung mắc phải. Không hẳn chỉ vì cô là vợ hợp pháp của anh mà anh không muốn gây tiếng xấu cho gia đình. Mà còn là vì, Trình Can quyết định kết hôn với Phương Dung vì anh có yêu cô. Một tình yêu đủ để thực hiện cái trách nhiệm ấy.


Bình luận

Truyện đang đọc