KẾ HOẠCH LÀM BỐ


Hôm nay là kỷ niệm 20 năm thành lập tờ tạp chí “người thời thượng” rất đông quan khách được mời đến dự. Đây cũng là cơ hội để những cô nàng nhân viên của tòa soạn xúng xính quần áo đẹp buổi tiệc sang trọng này. Ông Minh tự hào bước xuống chiếc limouse sang trọng cùng cô vợ Thanh Nhi. Dù cả hai khá chênh lệch tuổi tác nhưng vẫn là một cặp đẹp đôi tình tứ bên nhau. Vương Khang và Nhã Trúc đi cùng xe với ông Minh, cả hai cưới nhau đã lâu mà vẫn trẻ con và tươi tắn như lúc mới cưới. Vương Khang ngày càng trưởng thành và kinh nghiệm hơn trong các bài báo, anh đang là một cây bút đáng tin cậy và đang được chờ đợi sẽ tỏa sáng. Buổi tiệc được bày trí rất sang trọng theo phong cách rất Tây. Đàm Phúc và Ánh Tuyết cũng được mời tới dự, lâu nay cả hai vẫn là một cặp sánh bước bên nhau trong các cuộc vui nhưng hôm nay cả hai không đi cùng nhau. Nhã Trúc hỏi:
- Bạn trai luật sư của chị đâu rồi?
- Hôm qua cãi nhau.
- Chị thấy thế nào? Là em thiết kế đó.
- Đẹp như cổ tích vậy. Ước gì chị cũng có thể là nhân vật chính trong những không gian tuyệt vời thế này.
Rồi Ánh Tuyết quay lại, ai trông giống như Nguyễn Phong đang tiến lại. Ánh Tuyết có ý định né tránh nhưng Nhã Trúc kéo lại:
- Việc gì phải như thế. Cứ đứng lại xem gã giỡn trò mèo gì với chị.
- Chào em!
- Chào.
Ánh Tuyết ấp úng nhìn Nguyễn Phong và đáp lại lời chào. Nguyễn Phong nói:
- Em dạo này thế nào? Công việc ra sao rồi?
- Bình thường. Còn anh?
- Bắt đầu cảm thấy nhớ mùi hương trên tóc em rồi đấy. Gã luật sư đáng ghét kia còn bám theo làm phiền em hay không?
- Làm phiền nhau thì có hơi nhiều.
Ánh Tuyết quay lại nhìn, Đàm Phúc bước lại gần và nắm lấy tay cô kéo sát vào người anh và nói:
- Bọn này sắp cưới, dĩ nhiên phải làm phiền nhau nhiều rồi.
- Hả? Cưới hả?
Nhã Trúc và Ánh Tuyết trố mắt ngạc nhiên. Nguyễn Phong cười khach khách:
- Ngon dữ ha... Thôi mà, tôi rất hiểu cô ấy. Đừng giúp cô ấy chữa cháy nữa.
- Chữa cháy là gì? Em yêu, làm thế nào để gã này biết chúng ta là một cặp đôi sắp cưới đây?
Rồi Đàm Phúc nháy mắt nhìn Ánh Tuyết, cả hai trao nhau nụ hôn trước mặt Nguyễn Phong. Anh chàng ê mặt và tìm cách chuồn đi. Xong rồi Ánh Tuyết xô Đàm Phúc ra và bỏ đi chỗ khác. Anh kéo cô lại:
- Đừng giận anh nữa mà.
- Ai thèm?
- Anh đã đến đón em đấy. Nhưng em đã đi trước... thế nên...
- Thế nên sao?
- Lúc nãy khi vừa bước tới, anh có nghe em nói, em thích là nhân vật chính trong những không gian rực rỡ ánh đèn thế này à?
- Thì đã sao?
- Em dám đồng ý thì anh cũng dám tổ chức một lễ cưới sang trọng và lung linh thế này ngay khi nào em muốn.
Ánh Tuyết nhìn Đàm Phúc một hồi, rồi cô lại bật cười với cái vẻ hài hước nhưng rất chân thành của anh. Vương Khang cũng đi lại chỗ ba người đang đứng:
- Sao vẫn chưa thấy nhân vật chính đến nhỉ?
- Minh Thư hả?
- Cả tòa soạn đang cá cược nhau xem hôm nay chị Thư sẽ khoác tay ai?
- Thế anh có cược không?
- Có chứ. Anh cược anh trai của em. Ứng viên số 1 đấy.
- Thế thì anh thua trước khi biết kết quả rồi.
- Tại sao?

- Anh Can đi trước chúng ta mà, đến đây từ sáng rồi.
- Sao em không nói với anh?
- Anh cá cược mà có rủ em đâu.
- Vậy em biết ai là người đi cùng chị Thư hả?
Nhã Trúc tức đến không muốn nói, Ánh Tuyết bật cười:
- Dĩ nhiên là “hoàng tử bé” Quang Hy rồi.
- Nhưng kể ra cậu cũng có vé an ủi mà. Xem anh vợ của cậu nãy giờ cứ đứng nhìn đồng hồ rồi lại đi ra ngoài như chờ đón ai kia kìa.
Quả không sai, mọi người ồ lên một cách tiếc nuối khi cậu nhóc Quang Hy nhảy phịch xuống và còn nắm tay mẹ dắt đi. Cậu bé khá mủm mỉm, chải tóc dựng đứng và dáng đi cực giống Kỳ Tuấn. Trông cứ như bản sao thu nhỏ của anh vậy. Minh Thư cúi xuống sửa lại cái nơ bị lệch trên cổ áo của con và nói:
- Hôm nay không được quậy, phải luôn ở cạnh mẹ con nhé.
- Vâng.
Trình Can ra đón Minh Thư và tỏ ra khá bất ngờ với sự xuất hiện của Quang Hy. Anh nói:
- Hôm nay em dắt theo chú nhóc này nữa à?
- Chú không muốn con tới đây hả?
- Dĩ nhiên là không phải vậy. Chú chỉ bất ngờ thôi.
- Tiệc bắt đầu chưa vậy anh?
- Cũng sắp rồi. Chờ bài phát biểu của em đấy.
- Vậy mình vào thôi.
- Ừ !
Trình Can định khoác tay Minh Thư nhưng cậu nhóc Quang Hy không có vẻ gì là muốn rời tay mẹ. Cả hai nhìn nhau, Quang Hy lém lỉnh đưa lấy bàn tay nhỏ xíu của mình:
- Con nắm lấy tay mẹ, còn chú thì nắm tay con. Con sẽ đi ở giữa.
- Ơ... cái thằng nhóc này...
- Kệ nó đi anh, trẻ con mà.
- Y chang thằng cha của nó, lúc nào cũng bám ríu lấy em không cho ai đụng vào.
Minh Thư bật cười với câu nói cáu kỉnh của Trình Can. Cả ba bước vào, Minh Thư bắt tay ông Minh và mời ông một ly champaige:
- Ông vẫn là một chủ tịch phong độ.
- Hôm nay trông cô rất đẹp.
- Cảm ơn. Quang Hy, chào ông đi con.
- Thưa ông.
- Tiểu Kỳ Tuấn đây à? Xinh trai giống mẹ này.
Ông Minh bế Quang Hy lên và hôn cậu bé, Trình Can nói:
- Lát nữa anh mời em một bản nhạc nhé.
- Cũng được.
Minh Thư dắt Quang Hy lại ngồi cạnh Đàm Phúc và Ánh Tuyết, cô nói:
- Con ngồi đây với ba mẹ nuôi, lát nữa mẹ phải lên trên đó phát biểu.
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, Vương Khang liền hỏi:

- Này Kimi, tại sao hôm nay mẹ dắt con theo? Con đòi theo phải không?
- Mẹ chuẩn bị quần áo đẹp và nói Kimi hôm nay phải theo sát mẹ, đúng giờ phải nằng nặc đòi về.
- Hả? Có chuyện này nữa hả?
Cả bốn người ngạc nhiên nhìn nhau, Đàm Phúc lắc đầu nhìn Minh Thư một cách thán phục:
- Dùng cả trẻ con làm quân cờ chuồn, đúng là cô nàng lắm chiêu.
- Anh phải thông cảm chứ. Thư không muốn bắt đầu mối quan hệ mới mà.
- Nhưng em không cho rằng chờ đợi anh Tuấn là một ý kiến hay, đã 5 năm trôi qua rồi, tuổi xuân của chị ấy thì cứ trôi đi mãi, nếu cứ ôm con chờ anh ấy thì... Suy cho cùng, trước khi tai nạn xảy ra, họ cũng chỉ còn vài trăm mét nữa đến tòa án còn gì?
- Em nói như vậy có nghĩa là khi anh rời xa em bẵn một thời gian thì em sẽ bắt đầu mối quan hệ mới à?
Vương Khang bĩu môi, Nhã Trúc véo mũi anh và mắng yêu:
- Sao nói gỡ thế? Mà nếu có thật vậy thì anh phải biết thương yêu, chiều chuộng em nhiều, nhiều hơn nữa.
- Anh đã làm như thế từ khi ta cưới nhau mà.
- Vì thế nên em vẫn bên cạnh anh và yêu anh đó thôi.
- Bớt mùi mẫn dùm đi các bạn, có trẻ con ở đây mà.
Đàm Phúc nhắc khéo, Ánh Tuyết chỉ Quang Hy:
- Kìa, mẹ con lên bục rồi kìa, vẫy tay chào mẹ đi.
Ánh đèn chiếu về phía cô, Minh Thư trông như một minh tinh rực rỡ dưới ánh sáng, đã bước sang tuổi 30 nhưng trông cô có vẻ không hề nhạt phai nhan sắc. Thư vẫn có nụ cười làm tê mình bất cứ ai và là niềm mơ ước của bất kỳ chàng trai độc thân nào. Tuy nhiên, chỉ một người đã từng thắng cuộc và đến bây giờ vẫn chưa ai thay thế được anh. Thư dõng dạc:
- Hôm nay là kỷ niệm 20 thành lập tờ tạp chí “người thời thượng” - ý tưởng được hình thành từ chủ tịch Âu Văn Minh, lấy cảm hứng từ cuộc sống, phong thái và suy nghĩ của lớp trẻ thế kỷ 21. Thời gian đầu là một bước ngoặt đầy khó khăn với ý tưởng mới nhưng chưa được số đông ủng hộ. Tuy nhiên, dưới sự lèo lái của ông Minh, tờ tạp chí vẫn êm đềm tồn tại. Bản thân tôi cũng đã và đang nắm giữ vị trí cao nhất điều hành tòa soạn này, tôi hiểu và đã được cảm nhận những khó khăn, thành quả đắng cay ngọt bùi cùng toàn thể các nhân viên lớn nhỏ của tòa soạn. Thay mặt người thành lập, tôi xin cảm ơn các bạn, chúng ta đã và hãy vì một “người thời thượng” luôn có mặt ở mọi lúc mọi nơi vào mỗi sáng chủ nhật thứ 2 và thứ 4 của tháng. Xin cảm ơn!
Ông Minh cũng cầm lấy micro và nói:
- Tôi đã làm việc từ lúc còn trẻ cho đến lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi nhận ra tôi đã già, nhưng người thay thế tôi ở cái nơi mà tâm huyết cả đời tôi đổ dồn vào đây thì không dễ mà lựa chọn. Minh Thư, sau bao nhiêu năm, tôi vẫn cảm thấy lựa chọn cô là một quyết định mạo hiểm nhưng lại là sự thành công lớn của tôi. Tôi đã có quyết định đúng đắn, tin vào nhiệt huyết tuổi trẻ đôi khi có một chút co thắt tim và tính may rủi cao nhưng thành quả mang lại thì có lẽ đối với tôi nó quá tuyệt vời. Cảm ơn cô. Chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác tốt. Tôi rất hài lòng sự lãnh đạo của cô!. Cảm ơn cô!
Tiếng vỗ tay rền vang, sau đó là băng rôn kỷ niệm thành lập được trải xuống từ trên cao. Hoa giấy được rãi từ trên xuống trông rất đẹp. Minh Thư hào hứng cùng ông Minh khui champainge và nói:
- Tôi xin tuyên bố, buổi tiệc khiêu vũ được bắt đầu.
Như lời hứa, Minh Thư vừa bước xuống và Trình Can đón lấy cô. Cả hai đang chuẩn bị nắm tay nhau và nền nhạc bài Carless Whisper bắt đầu lướt qua không gian ấy. Nhưng khi âm nhạc vừa bắt đầu, Trình Can và Minh Thư đứng đối mặt nhau, điện thoại của Trình Can lại reo, anh mỉm cười:
- Xin lỗi, anh có tin nhắn.
- Không sao.
Trình Can đọc tin nhắn, sắc mặt anh biến đổi tức thì. Minh Thư ngạc nhiên:
- Em sao vậy?
- Là Phương Dung nhắn cho anh, không được rồi, anh phải đi, cô ấy muốn bỏ đi. Với lại, Phương Dung còn chúc anh và em hạnh phúc.
- Để em đi với anh, biết đâu em có thể giải thích.
Trình Can và Minh Thư rời khỏi buổi tiệc trong sự hiếu kỳ của mọi người, cậu nhóc Quang Hy chạy theo:
- Mẹ ơi, mẹ ơi...
- Chuyện gì vậy con?
- Mẹ đi đâu vậy?
- À, mẹ có việc, con ở lại đây với mẹ nuôi đi.

- Không chịu.
- Quang Hy, đừng có vậy mà.
- Không chịu đâu. Kimi phải đi theo mẹ.
Minh Thư mím môi nhìn Trình Can rồi cả ba cùng lên xe và rời khỏi đó. Trình Can lái xe như bay tới sân bay, anh cố gắng loay hoay đi tìm, Minh Thư trông vẻ mặt của Trình Can cũng cảm thấy có một chút xót xa và tiếc nuối. Dường như Trình Can chưa bao giờ có được thứ tình cảm mà anh đã từng đắm đuối trao về Phương Dung. Đúng thật là khi kết hôn với Phương Dung, trái tim Trình Can chưa hoàn toàn hướng về cô, nhưng sau cùng thì mọi chuyện dường như ngả ngũ thì anh mới xác định được, cô là người con gái phụ nữ anh yêu nhất trên đời. Tìm kiếm một hồi, Trình Can quay lại nhìn Minh Thư:
- Có lẽ... cô ấy đi thật rồi.
- Anh có thể tìm cô ấy mà. Chắc Phương Dung về lại với gia đình ở Mỹ thôi.
- Thật ra thì, duyên phận đến với nhau chắc chỉ có một lần. Không biết nắm bắt thì có lẽ đành tự trách mình thôi.
- Thế là anh từ bỏ tình yêu của mình sao?
- Yêu một người không nhất thiết là phải được bên cạnh người ấy. Anh nghĩ, Phương Dung biết điều đó, anh để điều đó ở trong lòng là đủ rồi.
Trình Can và Minh Thư cùng dắt tay nhau trở ra. Minh Thư mím môi nhìn theo như còn muốn cố tìm kiếm, Trình Can nói:
- Thật ra thì, đâu phải cô ấy chúc phúc cho chúng ta là không có cơ sở đâu.
- Anh đang nói gì vậy?
- Đến tận giờ phút này, sau bao nhiêu chuyện xảy ra mà chỉ còn lại hai chúng ta thì có lẽ, Thượng Đế muốn bù đắp cho chúng ta một cơ hội nữa.
- Em không hiểu.
- Tại sao chúng ta không tìm đến với nhau như những tâm hồn bị thiếu thốn tình cảm? Để anh có cơ hội được chăm sóc và yêu thương em. Tuổi xuân của em đang ngày một trôi đi, em không thể suốt đời chờ đợi một người mà chính em còn không biết được là anh ta đang ở đâu? Có còn nhớ em là ai hay không?
Trình Can chưa nói hết câu đã bị Minh Thư cho ăn tát, cô giận dữ quát:
- Anh đang đùa với đó hả? Vừa mới nãy thì chạy hớt hải tới đây và đi tìm Phương Dung rồi quay lưng lại thì nói với em như thế? Anh nghĩ phụ nữ chúng tôi là cái gì chứ? Nếu anh tồn tại cái suy nghĩ ấy trong đầu thì anh không xứng đáng có được tình yêu đích thực của cuộc đời mình đâu.
- Em đã và đang làm như thế? Vậy thì em đã có được tình yêu đích thực à?
- Phải. Em đang chờ và vẫn tiếp tục chờ đấy. Cho dù thời gian không bao giờ cho em được cái em muốn, cuộc sống này không bao giờ hiểu em muốn gì thì em vẫn tiếp tục làm như thế. Bởi vì nếu bây giờ không được thì có thể tương lai sẽ được. Bởi vì nếu em là anh thì em không dừng lại mà sẽ cố gắng đi tìm. Và em có gì cho sự kiên trì đó? Em có được Kimi, đó là niềm an ủi lớn nhất. Đó là kết quả ngọt ngào dù bây giờ em đang có được niềm hạnh phúc hay không? Yêu là bao dung, tha thứ, kiên trì và kiên định. Em không thay đổi quyết định của mình đâu. Em sẽ không chấp nhận tình yêu của bất cứ ai nữa. Cảm ơn anh, nhưng em không cần.
- Đến giờ phút này mà em vẫn từ chối anh sao?
- Chúng ta chỉ có thể là bạn.
- Vậy là...
Trình Can nhìn Minh Thư khá lâu, rồi anh lại bật cười. Trình Can quay lại và nói:
- Vở kịch kết thúc rồi, cậu đã nghe hết những gì cậu muốn nghe rồi nhé.
- Anh nói gì?
Minh Thư quay lại phía sau và nhìn, Phương Dung xuất hiện, nhưng ngạc nhiên hơn hết, đó chính là Kỳ Tuấn. Anh đứng trước mặt cô, là Kỳ Tuấn bằng xương bằng thịt, không như giấc mơ nữa. Minh Thư không tin nỗi vào mắt mình:
- Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Xin lỗi em, anh buộc phải trở thành một kẻ Sở khanh trong vở kịch này.
Trình Can nháy mắt nhìn Minh Thư, rồi nắm tay Phương Dung đi chỗ khác. Minh Thư và Kỳ Tuấn đứng đối mặt với nhau, Minh Thư nhìn anh, mắt cô thấm ướt, từng giọt nước mắt tuôn rơi. Kỳ Tuấn bước đến gần Minh Thư hơn, anh đưa từng ngón tay của mình lên và lau nước mắt cho Minh Thư. Cô thẳng thừng kéo tay Kỳ Tuấn xuống:
- Anh định chơi trò ú tim này đến bao giờ? Sao anh không đi luôn đi?
- Xin lỗi.
- Còn bày đặt chơi cái trò tặng hoa mỗi sáng đầu tuần, lại viết truyện nhưng không có đoạn kết, anh làm như thế là để làm gì?
- Để xác định một điều...
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư rồi điềm đạm tiếp tục nói:
- Khi anh tỉnh lại, đã có một thời gian ngắn anh không nhớ gì. Nhưng, anh nhớ rõ trong tìm thức của anh luôn in sâu một câu nói, rằng nếu nghe được thì hãy mau quay trở về.
- Nhưng anh vẫn để người khác chờ đợi một cách vô tình, anh có biết nghĩ đến cảm nhận của ai khác ngoài anh hay không?
- Thời gian anh quay trở lại, anh lại băn khoăn, bởi vì, em nói điều đó phải chăng vì em thấy em có lỗi trong vụ tai nạn hay là em thực sự yêu anh. Anh muốn thời gian kiểm chứng điều đó. Anh không muốn vì tai nạn của anh mà quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân của em bị xao lãng.
- Anh đã hành động mà không cần biết đến sự việc ấy có đúng hay không? Anh lao vào chiếc xe vì nghĩ rằng em có thể vui bên Hữu Vinh khi anh chịu đau đớn thế ư?
- Anh...
- Bởi vì anh chỉ suy nghĩ về em như thế mà anh chưa bao giờ kiểm chứng được đó là đúng hay sai. Nhưng sự thật là... nếu không xảy ra tai nạn ngày đó, em cũng không biết rằng, quyết định kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta là một điều ngu ngốc. Nếu điều đó xảy ra sẽ là sai lầm lớn nhất của em. Bởi vì em yêu, yêu anh thật đấy.
- Minh Thư, xin lỗi em. Anh sai rồi. Anh xin lỗi.

Cả hai ôm chặt lấy nhau mà khóc, sau bao nhiêu sóng gió, giờ cả hai lại đoàn tụ bên nhau trong những giọt nước mắt hạnh phúc, đã nếm trải đủ đắng cay ngọt bùi. Trình Can dắt Quang Hy lại, cậu bé rụt rè đi tới cạnh Kỳ Tuấn và Minh Thư...
- Mẹ ơi...
Kỳ Tuấn nhìn bé Quang Hy, rồi lại nhìn Minh Thư:
- Anh biết đây là ai không?
Anh chàng cúi xuống nhìn Quang Hy rồi bế cậu bé lên...
- Con là Quang Hy...
- Ba Tuấn.
- Con vẫn nhận ra ba sao?
- Con nhớ ba lắm.
- Con trai của ba, ngoan lắm. Ba cũng nhớ con rất nhiều.
Cảnh đoàn tụ của một gia đình sau bao sóng gió tưởng chừng đã vỡ nát thì nay tòa lâu đài hạnh phúc kia vẫn êm đềm. Cả gia đình vui vẻ bên nhau như chưa hề có cuộc chia ly nào. Nhưng bên cạnh đó còn có một cuộc đối thoại khác ở sân bay. Trình Can lưỡng lự nhìn Phương Dung:
- Em vẫn quyết định bay về Mỹ sao?
- Thật ra, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Dù sao bên đó cũng có gia đình của em, khoảng thời gian ở đây, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em quyết định làm lại từ đầu. Bây giờ em cảm thấy rất thoải mái.
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh mà.
- Để thời gian trả lời đi anh. Em hiểu điều anh muốn nói, nhưng, để hàn gắn lại lòng tin và những thứ tình cảm trước đây khiến em bị tổn thương, không phải trong một thời gian ngắn là được.
- Nơi này luôn luôn chờ em.
Trình Can vừa nói vừa kéo tay Phương Dung đặt lên ngực của anh, cô cũng mỉm cười chào tạm biệt và tiến thẳng vào trong. Trình Can mỉm cười nhìn theo:
“- Đúng vậy, yêu một người không nhất thiết là phải được sống bên cạnh. Chỉ cần người đó biết, vẫn có một người luôn quan tâm, dõi theo nhịp bước của con tim, luôn thầm ủng hộ là được rồi.”
-----*****-----
Hoàng hôn buông xuống, cả gia đình đứng nhìn những chiếc máy bay đáp xuống rồi lại bay đi. Buổi chiều hôm nay thật đẹp, Kimi thì cứ cố muốn đứng thật gần lan can để xem. Còn ba mẹ cậu bé thì tìm một góc mà ngồi tình tứ bên nhau, Minh Thư nói:
- Đây chính là khung cảnh ở bìa sau cuốn tiểu thuyết.
- Đến giờ em mới nhận ra à?
- Em chỉ nghĩ đến việc anh đang ở đâu mà không để ý gì cả. Đến giờ thì mới nhận ra.
- Một Tổng biên tập mà cũng có sơ sót à?
- Một lỗi nhỏ thôi.
- Em có biết vì sao lại là khung cảnh sân bay không?
Minh Thư suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
- Đúng hơn hết, đây là nơi em bắt đầu bước vào trái tim anh.
- Lần đầu tiên là anh đến đón em, bây giờ lại là em đến tìm anh. Ở giữa hai khoảng cách này, chúng ta có một Thái Quang Hy. Cuộc đời có nhiều sự trùng hợp anh nhỉ?
- Impossible is nothing!
- Lei nhại câu nói của em à?
- Nào, đưa tay em ra đi.
- Để làm gì?
Minh Thư hiếu kỳ rồi cô lại ngoan ngoãn đặt bày tay cô lên bàn tay Kỳ Tuấn. Anh nắm lấy và hôn lên đó rồi nói:
- Để anh nắm chặt, và sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa.
Minh Thư mỉm cười đón nhận lấy nụ hôn từ Kỳ Tuấn, cả hai hôn nhau dưới ánh nắng hoàng hôn. Quang Hy quay lại định gọi ba mẹ xem nhưng cậu cũng phải che mắt lại với cảnh tượng quá đỗi lãng mạn ấy. Phải đánh đổi, hy sinh rất nhiều cả hai mới có thể lại tìm thấy tình yêu dành cho nhau nên trên hết là phải biết nắm bắt thật chặt. Cuộc sống vẫn thế, hạnh phúc lướt qua buồn đau, nếu có thể, sẽ yêu nhau đến trọn đời.
“Trên đời, chỉ có một điều ấy thôi. Đó là yêu thương nhau”. Chừng nào những mối tình bền chặt trải qua nhiều ngọt ngào, đắng cay, sóng gió mới có thể tìm thấy bến bờ hạnh phúc được thì câu nói của Victor Hugo mãi mãi là định lý cho tình yêu vĩnh hằng.
------- Hết -------


Bình luận

Truyện đang đọc