KẾ HOẠCH LÀM BỐ


Minh Thư thức dậy vào buổi sáng sớm, như thường lệ, trước khi thay quần áo, Thư vẫn đứng xem cái bụng của mình. Cô mỉm cười âu yếm bé yêu một chút rồi bước ra ngoài. Cứ nghĩ là Kỳ Tuấn dậy sớm nhưng khi thấy anh nằm dài ngoài sofa với hơn chục vỏ lon bia quăng tứ tung, Thư cảm thấy rất lạ. Hay là hôm qua cô bị anh làm thức giấc nên không ngủ được. Cô nhìn lên tấm ảnh cưới treo ở trên tường, Tuấn dù có mất ngủ thì anh cũng đâu làm chuyện như thế này. Có vết nứt trên tấm kính ở mặt kính giữa khung hình cưới. Rồi Thư chợt suy nghĩ, không lẽ cô đã nói gì làm anh không vui. Thư lấy túi nylon và đi nhặt từng vỏ lon bia cho vào. Thấy có tiếng động, Kỳ Tuấn ngồi bật dậy và lúi cúi chạy lạy giật túi nylon từ tay Minh Thư:
- Sao em lại làm mấy chuyện này? Em sắp sinh rồi. Đừng cử động mạnh thế chứ!
- Chỉ là việc nhỏ thôi mà.
- Việc nhỏ với em nhưng không phải với anh.
- Nhưng tại sao anh lại uống nhiều bia như vậy?
Kỳ Tuấn không nói gì, anh chỉ thoăn thoắt nhặt mấy vỏ lon bia còn lại rồi cho chúng vào thùng rác. Minh Thư thấy vậy lại hỏi:
- Anh à...
- Chuyện gì?
- Hôm qua, lúc nằm mơ em đã nói gì khiến anh không vui phải không?
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư rồi anh mỉm cười lắc đầu:
- Anh đã nói là không có rồi mà. Sao em cứ nghĩ vởn vơ thế nhỉ?
- Thế... tại sao nó lại như vậy?
Minh Thư chỉ tay lên khung hình cưới có một vết nứt ở giữa trông nó chẳng đẹp tí nào. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư rồi gãi đầu:
- Anh cũng không biết. Chắc tại lúc anh say nên không làm chủ được mình. Em yên tâm đi! Anh sẽ đi thay lại cái khung khác.
Rồi Kỳ Tuấn nghe điện thoại, anh nói:
- Hôm nay em có đi đâu không?
- Không. Em sẽ ở nhà.
- Vậy anh đi có việc một chút. Thôi em ở nhà nhé!
Kỳ Tuấn hẹn uống café với Đàm Phúc, trông vẻ mặt Kỳ Tuấn khá ưu tư. Đàm Phúc nói:
- Tớ đoán cậu trông như thế này vào tối qua.
- Ừ. Trông tớ rất tệ phải không?
- Hai vợ chồng cãi nhau à?
- Tớ phải hạn chế việc đó. Vì đứa nhỏ nữa chứ!
- Chứ là vì chuyện gì?
- Thôi! Tớ không nói đâu. Nhưng Phúc à, nếu cậu là tớ, ban đầu cậu có chịu giúp Phương Dung không?
- Có.
Đàm Phúc trả lời rất nhanh, anh uống một chút café rồi lại nói tiếp:

- Nhưng sẽ không theo cách của cậu. Không bao giờ tớ đùa giỡn với tình yêu.
- Cậu đã bị tình yêu đánh bại bao giờ chưa?
- Hẹn hò thì tớ cũng đã từng. Nhưng yêu hả? Tớ chưa gặp ai để vượt qua từ thích cả. Chỉ thích thôi. Một thời gian. Đến một lúc nào đó, tự dưng tớ lại không còn bất cứ cảm giác nào với cô gái nằm bên cạnh tớ. Tớ chưa bao giờ thích một cái gì đó quá lâu ngoài sự hứng thú tớ dành cho ngành Luật.
- Ước gì tớ được như cậu.
- Cậu thì trái ngược với tớ. Đã chọn cái gì rồi thì không bao giờ rời nó. Nhưng tiếc là những thứ cậu chọn chưa bao giờ là của cậu.
- Cậu có thể cho tớ biết... Tớ đang có thứ gì thuộc vế tớ mãi mãi không?
- Có.
- Cái gì?
- Mẹ con Minh Thư. Họ là của cậu. Cả về pháp luật lẫn cuộc sống bình thường.
- Một nửa là như thế.
- Sao?
- Thôi không có gì đâu. Tớ phải đi đón mẹ vợ. Chào nhé!
Kỳ Tuấn ra sân bay, anh cố ý đón bà Trầm sớm hơn dự kiến vài ngày. Một mặt anh có thể tránh mặt Minh Thư lấy cớ để mẹ con cô gần gũi tâm sự với nhau, một mặt anh giận lẫy cô vì đã làm anh đau lòng. Bà Trầm xuất hiện với khá nhiều thứ lỉnh kỉnh mang theo, Tuấn đã nhờ một trong số những người làm việc ẹ anh ở Hà Nội đích thân đưa đón bà Trầm về tận Sài Gòn. Anh mỉm cười thân thiện:
- Con chào mẹ!
- Ôi, chàng rể quý của mẹ đây rồi.
- Mẹ đi có mệt không ạ?
- Khỏe lắm con ạ. Cái Thư không đến cùng con sao?
- Con muốn cho vợ con bất ngờ.
- Ừ. Mẹ cũng nôn nao gặp nó lắm rồi.
- Con mời mẹ lên xe.
Minh Thư đang ở nhà, cô xếp quần áo cho con cưng ngăn nắp, chiếc cũi của con cũng được sắp xếp xong xuôi. Đó là quà của Ánh Tuyết đặt từ Mỹ với con số không rẻ. Thư cố đi lại thật nhiều để không bị sinh khó. Nghe có tiếng mở cửa, Thư đi ra phòng khách:
- Anh về nhà sớm thế...
Bà Trầm xuất hiện trước mặt Thư, cô bỡ ngỡ rồi xúc động đến rơi nước mắt:
- Mẹ ơi!
- Con gái của mẹ. Xem nào, trông con vẫn đẹp.
- Nhờ phần phước của mẹ đấy.

- Sao mẹ lại vào sớm thế ạ?
- Là anh đó. Anh đã nhờ người của mẹ anh đến đưa mẹ vào Sài Gòn. Anh sợ mẹ đi máy bay không quen.
- Anh này, mẹ đã đi vào một lần lúc đám cưới của chúng ta rồi mà.
- Thôi, mẹ vào tắm rửa rồi chúng ta ăn cơm. Con đã làm thức ăn xong rồi.
Kỳ Tuấn nhanh nhảu:
- Để con cất đồ đạc ẹ.
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, anh hỏi:
- Em có bất ngờ không?
- Anh ngày càng nhiều trò đấy nhé!
Rồi Minh Thư lại đột ngột hôn lên má Kỳ Tuấn, cô âu yếm:
- Là bé muốn mẹ hôn ba đấy nhé. Bé nói với ba cảm ơn ba đã đón bà ngoại vào sớm. Bé yêu ba nhiều.
- Ồ, thật vậy sao cục cưng nhỏ của ba. Ba sợ mẹ buồn vì ba cứ đi suốt nên ba muốn làm mẹ vui, mẹ đã giúp bé hôn ba thì bây giờ ba hôn lại bé nhé.
Tuấn mỉm cười và hôn lên bụng Minh Thư, anh nói:
- Phương Dung cũng xin nghỉ phép một tuần. Trong lúc này anh có nhiều công việc ở tòa soạn, anh hay về trễ. Em đừng giận anh nếu anh về muộn nhé.
- Em hiểu.
- Em nên ngủ sớm và đừng đợi anh. Thôi anh phải về tòa soạn.
- Anh à...
- Chuyện gì vậy?
- Cảm ơn anh thêm lần nữa nhé.
- Có gì đâu. Mình là vợ chồng mà.
- Tối nay em chờ anh về nhé!
- Em nên dành tối hôm nay ẹ em.
- Em biết rồi.
- Gọi cho anh khi em cần anh.
- Bye.

Minh Thư đã bắt đầu cảm thấy lạ khi Kỳ Tuấn bỗng trở nên khác hẳn. Cô cảm thấy anh có gì đó đang giấu cô điều gì đó. Thư muốn đến gặp bác sĩ tâm lý ngay nhưng cô không thể đi khi bà Trầm vẫn còn ở nhà. Thư đành thở dài ra tâm sự cùng mẹ.
Kỳ Tuấn đến tòa soạn mà tâm trạng cứ rối bời. Anh ngồi nhìn màn hình, ước gì đầu óc anh bây giờ nó cũng thoải mái đủ màu sắc như những gram màu anh chọn để design. Cứ hễ cố tập trung làm việc là tai anh văng vẳng cái câu nói xé nát con tim ngày hôm qua của Thư. Cứ hễ nhìn những đôi tình nhân thân mật, anh lại mường tượng ra cảnh Minh Thư mỉm cười ôm đứa bé trên tay nhưng người đi bên cạnh không phải và anh. Tuấn ngồi ở tòa soạn mà tâm trí anh cứ để đâu đâu. Vương Khang nhìn sang monitor của Tuấn mà giật mình:
- Trời ơi, còn thua cả lúc tôi làm thay thế anh.
- Sao? Xấu lắm hả?
- Thôi. Tìm cái gì khác mà làm. Hôm nay trông anh kém quá.
- Ừ.
Kỳ Tuấn đứng trên sân thượng ngẩng ngơ một lát, anh lại mở laptop ra và bắt đầu gõ. Anh muốn để những suy nghĩ của mình vào bài viết, đã lâu rồi Tuấn không lại viết bài. Nhưng hôm nay là một bài viết rất tâm trạng, anh muốn để những người đọc được những tâm tư suy nghĩ của mình.
Trình Can trở về khách sạn, anh đi tắm biển một mình vì Phương Dung muốn ngủ thêm một chút. Can vào phòng thì không thấy cô trên giường, anh chạy vào toilet cũng không có. Trình Can nheo mắt, không hiểu vợ đang ở đâu. Anh vừa định cất giọng gọi vợ thì thấy cô xuất hiện ngoài ban công nhưng cô không thấy anh và đang nói chuyện điện thoại rất say mê với ai đó. Trình Can định hé cửa ra thì nghe tiếng nói của Phương Dung:
- Cứ để từ từ... Hiện tại tôi vẫn cần thời gian. Tôi chỉ vừa tìm được bến đậu mới, khoan hãy hành động.
Trình Can cảm thấy lạ, anh để tai lại gần hơn một chút nữa:
- Với tôi thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ giúp tôi có một bến đỗ bình yên. Tôi không quên ý định trả thù đâu. Đừng lo. Với tôi, tình yêu dành cho anh ấy không chắc là còn mãnh liệt, nhưng tôi làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì trả thù cho anh ấy.
Trình Can như muốn tối mặt mũi khi anh nghe những lời đó, bất chợt tiếng động làm Phương Dung giật mình. Cô quay lại và nhanh tay tắt điện thoại:
- Ơ... Anh đấy hả?
Trình Can không muốn để Phương Dung nghi ngờ, anh nhào tới và ôm hôn Phương Dung...
- Nhớ em quá!
- Anh tắm biển nhanh thế! Em nghĩ anh sẽ đi suốt buổi chiều.
- Biển chẳng còn thú vị vì vắng em.
- Thật thế hả cưng?
- Ừ.
- Mà anh có nghe em nói chuyện không đấy?
- Không. Vừa thấy em là anh tối mắt tối mũi rồi.
- Em ghê gớm vậy hả?
- Ừ.
- Anh muốn thử lại không?
- Thử gì?
- Cảm giác làm anh mê mệt.
Rồi cả hai lại kéo nhau vào giường và tận hưởng những ngày tháng mật ngọt của hai vợ chồng dù Trình Can bắt đầu có những cảm giác lạ lùng đầu tiên, Phương Dung không bình thường chỉ là một Tổng biên tập giỏi.
Buổi tối, Minh Thư và bà Trầm ăn uống xong rồi mà Kỳ Tuấn vẫn chưa về. Bà Trầm hỏi:
- Nó hay bỏ con ở nhà thế hả?
- Dạ không đâu mẹ. Tại anh ấy nhiều việc. Không như thế đâu.
Vừa lúc đó, Kỳ Tuấn trở về nhà. Anh nhìn thấy mâm cơm đang ăn dở, bà Trầm nói:

- Con về muộn thế?
- Con xin lỗi mẹ, nhưng tại nhiều việc quá. Con không thể dùng cơm cùng mẹ.
- Hôm nay mẹ làm nhiều món ăn lắm, anh vào ăn đi. Em vẫn để phần cho anh mà.
- Ừ.
Kỳ Tuấn khá lạnh lùng, anh điềm đạm và nói rất ít trong suốt buổi ăn. Dù những câu hỏi của bà Trầm thì Tuấn đều trả lời rất vui vẻ nhưng nó có vẻ gượng ép lắm. Bà Trầm vẫn còn ngồi xem TV sau bữa cơm, vợ chồng Kỳ Tuấn vào trong phòng. Minh Thư thì cho em bé nghe nhạc, Kỳ Tuấn thì vừa bước ra khỏi phòng tắm. Anh nhìn Minh Thư với nụ cười hạnh phúc của một người sắp trở thành mẹ. Anh không thể nào chấp nhận được hình ảnh cô gào thét trong cơn mơ với nỗi ám ảnh từ anh. Tuấn yêu Minh Thư rất nhiều và quả thực điều đó như nghìn vết cứa vào trái tim khi Tuấn nghe Minh Thư gọi tên Trình Can.
Minh Thư thấy Kỳ Tuấn cứ đứng lặng người trước cửa phòng tắm, cô gọi:
- Anh à, lại đây nè!
- Chuyện gì thế?
- Con đang đạp em này. Em nghĩ anh sẽ nghe được đó.
Kỳ Tuấn cười nhạt, anh tiến lại và mỉm cười ngồi thấp xuống rồi áp tai vào bụng Minh Thư. Gương mặt Tuấn đăm chiêu, anh không nói gì cả, không vui vẻ tâm sự với con nữa. Minh Thư hỏi:
- Cha con anh nói gì với nhau thế?
- Bí mật. Không cho em biết.
- Sao thế?
- Con cưng của anh nói vài điều với anh thôi. Anh cũng nói với con vài chuyện.
- Không cho em biết thật à?
- Để anh ra ngoài pha sữa cho em.
Kỳ Tuấn ra ngoài và anh lấy ly chậm rãi pha sữa, bà Trầm thấy vậy mỉm cười, bà tắt TV bước lại gần anh con rể. Kỳ Tuấn nói:
- Con sẽ chỉ mẹ cách pha sữa. Sau này có có không về được thì mẹ giúp con nhé.
- Vợ đang mang thai, con biết vậy mà sao đi về muộn vậy? Công việc quan trọng hơn cả đứa con sắp chào đời sao?
- Con ... nên vì thế con mới đón mẹ vào sớm với vợ của con. Mẹ của con thì không thể chăm sóc Thư được vì mẹ con vẫn còn kinh doanh. Cho nên, nếu có thể thì con, con không phải là người chồng vô trách nhiệm,... Chỉ là...
- Được rồi. Mẹ sẽ giúp. Dù sao đó cũng là cháu và con gái của mẹ mà.
Minh Thư đợi mãi một lúc lâu, sau đó chỉ có bà Trầm bước vào với ly sữa trên tay. Cô bỏ cuốn tạp chí xuống và hỏi:
- Ủa? Sao lại là mẹ?
- Nó nói ở tòa soạn có việc nó phải làm ngay đêm nay. Con mau uống hết rồi đi ngủ sớm.
- Lạ thật, nãy giờ con có nghe anh Tuấn nói gì đâu.
- Mẹ cũng không rõ. Nó nói mẹ qua ngủ với con. Chắc nó sẽ ngủ bên kia.
Sự nghi ngờ trong Minh Thư ngày một lớn hơn, không rõ vì lý do gì Kỳ Tuấn dạo này luôn trầm lặng, có vẻ rất ưu tư nhưng lại giấu giếm không nói ra. Và hơn hết, lạ lùng một điều là anh đang lẫn tránh cô. Nhưng, điều đó không cho phép cô suy nghĩ quá lâu. Với cô, bây giờ chờ đợi đứa con vẫn là điều ưu tiên nhất.
Ở phía bên kia, Kỳ Tuấn có bận việc gì đâu. Anh chỉ ngồi đó với một ít rượu chát, Tuần muốn xoáy vào lòng mình cái gì đó khó chấp nhận hơn để anh tìm thấy một sự đồng cảm. Và vị chát của rượu không quá nồng để làm Tuấn say nhưng cũng có thể để anh đi vào giấc ngủ một cách tự nhiên...
- Tại sao em lại như thế? Tại sao em không nói rõ ra là em không có tình cảm với anh. Và anh không biết anh có thể chọn cách lánh mặt em như thế này đến bao giờ? Chờ đến khi Âu Trình Can trở về và nói rõ cho hắn biết trong tim em vẫn còn có hắn sao? Tự bao giờ, vì em... anh bỏ mất luôn cái sĩ diện của mình?


Bình luận

Truyện đang đọc