KẾ HOẠCH LÀM BỐ


Trình Can đến thăm Phương Dung, cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt khá xa lạ. Trình Can nói:
- Dù sao thì anh cũng vui vì em cuối cùng đã nhận ra đâu là đúng đâu là sai.
- Giờ họ cũng đã chia tay, anh có cơ hội đến với Minh Thư quang minh chính đại rồi đấy.
- Thư có chia tay Kỳ Tuấn hay không thì họ cũng đã thuộc về nhau rồi. Trái tim cô ấy không dành cho anh. Và anh cũng đã sớm chấp nhận chuyện đó.
- Anh nghĩ tôi tin sao?
- Em à, là lý do chúng ta không tin nhau nên chúng ta mới phải chia tay đấy. Chứ tình cảm...
- Đừng nhắc chữ tình cảm ở đây. Tôi quá mệt mỏi rồi.
- Dù sao đi chăng nữa, anh đến đây là để nói với em. Cả anh và ba đều muốn giúp em, luật sư là do anh mời đến và mong em đừng cự tuyệt.
Phương Dung nhìn Trình Can rồi cô lại nói:
- Đến tận bây giờ, anh vẫn còn cái cử chỉ thương hại mà tôi cực kỳ thù hận đó sao?
- Sao em lại nghĩ vậy?
- Nói cho anh biết, chính vì cái thái độ này của anh mà tôi đã không một chút chần chừ để nói ra tất cả đấy. Đừng đem cái cử chỉ thương hại đó áp dụng cho ai nữa, anh chẳng đón nhận lại được gì ngoài cái nhìn căm ghét người đó dành cho anh đâu.
- Ơ...
Trải qua bao nhiêu chuyện với nỗi thất bại hoàn toàn mà còn phải chịu cái ơn đức lớn từ Minh Thư về việc tha thứ cho việc cô đã gián tiếp gây ra cái chết cho hài nhi nhỏ bé. Giờ đây Phương Dung muốn đền bù lại tất cả rồi sau đó sẽ ra đi thật xa, đến một nơi không ai quen biết cô và quên đi mọi thứ về những gì đã trải qua trong cuộc đời. Nhưng Phương Dung không chắc mình có thể thực hiện được cái điều quá khó khăn kia. Cô quay lại nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Trình Can, cô không hiểu vì sao con người ấy lại luôn theo bảo vệ và che chở ình. Vì tình yêu sao? Phương Dung chưa bao giờ nghĩ Trình Can yêu ai hơn Minh Thư.
Minh Thư vừa dỗ bé Quang Hy ngủ xong, cậu bé ngủ sớm vì mấy ngày về đây được thích thú được bà và mẹ dắt đi chơi. Vẫn còn khá sớm nhưng không khí làng quê đã chìm vào màn đêm tĩnh mịch mất rồi. Cũng may còn có vài ngọn đèn sáng ở cây đa đầu làng. Thư mặc thêm áo khoác và đi ra ngoài. Tình cờ trông thấy Hữu Vinh cũng đang ngồi ở dưới góc đa, mồ hôi nhễ nhại. Trông thấy cô, anh chàng mỉm cười:
- Em vẫn còn thức à?
- Sống ở thành thị quen rồi. Giờ nằm xuống lại cảm thấy thời gian xa xỉ thật.

- Ừ. Ở đây cũng không có gì nên anh chạy bộ, sẵn xem còn nhớ lại đường làng thuở bé tụi mình hay vui chơi hay không?
- Vậy là anh vẫn còn nhớ?
- Cũng không khác gì mấy.
- Anh cũng không ngờ, lâu ngày gặp lại, em cũng chóng vánh kết hôn sinh con rồi lại ly hôn.
- Anh đang giễu cợt em sao?
- Không. Chỉ tiếc thôi. Một đóa hoa thế này mà ai lại nỡ nâng lên rồi hạ xuống như vậy?
Chuông điện thoại Minh Thư rung lên, là số điện thoại của Kỳ Tuấn. Điện thoại hiện lên hình ảnh Kỳ Tuấn chụp hình lúc Minh Thư hôn lên má anh. Hôn rất tình tứ, Hữu Vinh tình cờ nhìn thấy. Minh Thư đứng dậy và nghe mở điện thoại. Cô không trả lời, đầu bên kia Kỳ Tuấn cũng im lặng. Chờ khoảng nửa phút, Minh Thư tắt máy. Rồi Kỳ Tuấn lại gọi lại, Minh Thư lại mở máy, vẫn là một sự im lặng. Lần này cô định tắt máy thì Kỳ Tuấn đã cất tiếng nói:
- Không tìm ra được câu nào nói với anh sao?
- Nếu có thì người gọi chính là tôi.
- Cũng phải.
- Sao? Đơn ly hôn có gì trục trặc à?
- À, dĩ nhiên là không. Người như em một khi đã nghiêm túc ột điều gì thì làm gì có sai sót nào đúng không?
- Quá khen.
- Anh đang say rượu.
- Tôi biết.
- Còn em thì đang say với tình cũ.
- Cái gì?

- Trần Hữu Vinh. Không phải sao?
- Sao anh lại biết?
- Vì sao anh biết không quan trọng. Quan trọng là có hay không?
- Ừ. Có hay không thì tự chúng tôi biết. Chúng ta đã không còn liên quan gì nhau nữa. Cuộc sống của tôi không cần anh xía vào.
- Phải, anh không còn cái quyền đó nữa.
Cả hai dành cho nhau một khoảng lặng khá lâu, rồi Kỳ Tuấn lại thở dài:
- Bỏ qua chuyện đó, trước khi xảy ra chuyện này, rõ ràng chúng ta vẫn rất yêu nhau mà.
- Dĩ vãng rồi. Nhắc lại không có ích gì đâu.
- Nhưng em tin là em chưa quên.
- Dù tôi chưa quên nhưng tôi e là những ký ức đó không đáng để tôi nhớ. Hoàn toàn là giả tạo.
- Nhưng Thái Quang Hy không phải là giả tạo. Đứa con trai của chúng ta là sự thật. Là tình yêu thật. Là hạnh phúc thật của hai chúng ta.
- Quá đủ rồi. Đừng nhắc tới Thái Quang Hy ở đây, anh không có tư cách làm cha nó. Và nếu anh nhắc đến nó cũng chỉ làm tôi thêm hận anh hơn mà thôi.
- Anh nhớ em.
Lại một lần nữa trái tim Minh Thư phải bị giày xéo giữa hận và yêu. Kỳ Tuấn không sai, dù có hận anh đến cỡ nào nhưng không phủ nhận, Thư có yêu Kỳ Tuấn. Thư cảm thấy tim mình rất đau, đau vì một nửa là sự cảm động, anh không hề có một tiếng than trách nào mặc cho bị đối xử như thế, một mặt là nỗi đau chính Kỳ Tuấn gây ra cho cô. Một cú sốc quá nặng mà phải dùng hết lí trí và tình cảm Thư mới đứng dậy được. Và có lẽ giờ đây cô không còn đủ sức lực để lắng nghe bất kỳ điều gì và thứ tha cho bất kỳ lỗi lầm nào từ người đàn ông ấy.
Thư và Vinh cùng nhau tản bộ trên con đường làng, Hữu Vinh hỏi:
- Em có nhớ, ngày xưa chúng ta hay làm gì khi đi cùng nhau không?

- Thì cũng chỉ bàn xung quanh việc học thôi.
- Chúng ta đã từng có mơ ước chung kia mà.
Thư nghiền ngẫm lại, rồi cô lại mỉm cười:
- Chuyện cũng diễn ra gần 10 năm rồi. Anh còn nhớ à?
- Những ký ức về em, thực sự có lẽ anh không bao giờ quên.
Cả hai đều im lặng và tiếp tục bước đi, đã tới nhà Thư. Cô dừng lại, Hữu Vinh nói:
- Có thể em chưa biết, nhưng... đối với anh, gần 10 năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Tình cảm anh dành ối tình đầu anh chưa bao giờ vơi đi. Em có thể...
- Tới nhà em rồi.
Minh Thư dừng lại, rồi Hữu Vinh nắm lấy tay cô. Minh Thư nhìn Hữu Vinh, có một chút ngỡ ngàng, xong, đâu lại vào đó. Cô nhẹ nhàng rút bàn tay ra và nói:
- Chuyện đó qua lâu rồi, em nghĩ, giờ cả hai chúng ta đều đã lớn. Em đã có con. Em không còn là Minh Thư 10 năm trước nữa. Anh vẫn xem em là bạn thì quý hóa lắm rồi.
- Em...
- Đừng nói gì nữa hết. Em hiểu điều anh muốn nói.
Rồi Minh Thư quay vào nhà, cô không nghĩ rằng lần hội ngộ giữa cô và “tình đầu” Hữu Vinh là một điều hay. Chí ít sẽ có gây ra hiểu lầm vì tin này đã lọt đến tai Kỳ Tuấn. Anh sẽ vội đến đây trong mấy ngày tới và làm ầm ĩ chăng?
...
- Không, tôi sẽ không đi đâu cả.
Kỳ Tuấn nhìn Đàm Phúc và Ánh Tuyết rồi nói với giọng khá cương quyết, rồi anh lại nói:
- Chúng tôi có 2 tháng ly thân, nhưng bản thân tôi nghĩ, Thư chỉ cần đúng 1 tháng để quay lại Sài Gòn và giải quyết xong xuôi mọi thủ tục. Khi ấy, có lẽ cô ấy sẽ vui bên tình mới.
- Là tình cũ chứ.
- Tóm lại là người đàn ông ở bên cạnh cô ấy hiện tại...

Tuấn nghĩ ngợi điều gì, anh lại tiếp tục:
-... có thể làm cô ấy quên anh.
- Kỳ Tuấn, không được thiếu tự tin như thế. Bọn này sẽ giúp cậu mà.
- Cảm ơn 2 bạn, nhưng tôi nghĩ đã đến 2 bạn lo đến chuyện riêng của 2 bạn được rồi. Sự chân thành ấy xin gửi lại, giữa chúng tôi đã không còn gì có thể cứu vãn.
Đến đêm, cả hai lại ngồi bên khung cửa sổ ở hai phương trời xa nhau. Lòng đều nghĩ về cuộc hôn nhân tan vỡ chỉ trong tích tắc mà đối với cả hai vẫn còn quá bất ngờ.
“- Có thể nói cho tôi biết tôi phải làm gì không? Tôi vẫn rất hận anh ấy và muốn làm điều gì đó để anh ấy đau khổ như đã và đang đau khổ. Nhưng tôi không biết tôi phải làm một việc gì để điều ấy có thể dễ dàng thực hiện khi tôi có thể vui. Đằng này, cự tuyệt anh, tôi rõ ràng không hề có hạnh phúc.”
“- Em đã khá hơn chưa? Chọn cách bỏ đi như thế có lẽ sẽ khiến cho em được khuây khỏa dù anh đã cố níu giữ. Nhưng có lẽ, ngay từ đầu, em đã không thuộc về anh thì anh có làm gì em cũng sẽ mãi mãi không thuộc về anh.”
Đàm Phúc và Ánh Tuyết cùng nhau đi bộ một đoạn trước khi tiễn cô lên nhà. Ánh Tuyết nói:
- Điều anh muốn có lẽ không thực hiện được rồi.
- Tôi không tin Kỳ Tuấn từ bỏ dễ dàng như vậy.
- Nhưng anh Tuấn không muốn chúng ta giúp nữa.
- Dù nó có nói thế nào, tôi vẫn tin nó cần đến chúng ta.
- Nếu đều anh tin là không đúng thì sao?
Đàm Phúc nhìn Ánh Tuyết, anh suy nghĩ một chút rồi lại đáp:
- Thì tôi vẫn sẽ làm việc ấy.
- Tại sao?
- Vì làm thế cơ hội tôi được bên cạnh em nhiều hơn.
Ánh Tuyết ngạc nhiên nhìn Đàm Phúc, anh không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo tay Ánh Tuyết từ túi áo khoác ra và nắm khá chặt rồi bước tiếp.


Bình luận

Truyện đang đọc