KẾ HOẠCH LÀM BỐ


Minh Thư đã cố ngồi lặng cả đêm qua, cô không tìm được ình một suy nghĩ nào khá hơn là phải tỏ ra như mọi chuyện không có gì và tự âm thầm giải quyết mọi chuyện. Cô vừa mới ngoi ngóp đứng vững sau một đợt sóng dữ dội tưởng chừng như đã đánh gục cô. Cô không phải khi không mà có được cái phao cứu sinh, cái phao cứu sinh ấy đã đổi lại cái giá mà cô phải trả quá đắt. Không những vậy, nó còn để lại những hậu quả không đáng cô. Minh Thư đã bí mật đến phòng khám thai, cô lo lắng sợ người khác nhận ra mình. Cô đang miên man suy nghĩ, chợt...
- Hoàng Ngọc Minh Thư!
Minh Thư ngồi bật dậy, cô vào gặp bác sĩ, Minh Thư hơi run. Bác sĩ mỉm cười:
- Chúc mừng cô, cô đã có thai!
Thư mím môi, cái câu nói mà cô không bao giờ muốn nó lọt vào màng nhĩ rốt cuộc cũng đến rồi. Thư lặng lẽ cố lấy lại bình tĩnh và hỏi bác sĩ:
- Theo tôi được biết thì bào thai càng nhỏ càng dễ phá mà không để lại nguy hiểm phải không ạ?
- Có gì lạ à?
- Cô chỉ mới biết cô có thai trong 1 phút trước và sau đó cô không chần chừ muốn bỏ thai nhi.
- Đó là quyền của tôi. Tôi rất tiếc nhưng tôi không muốn giữ đứa trẻ lại.
- Phải nói cô là một phụ nữ xinh đẹp, có lẽ là rất thành đạt trong sự nghiệp. Nhưng không vì vậy mà cô cho rằng sinh mạng nhỏ này cản trở sự nghiệp thăng tiến của cô chứ?
- Việc đó thì tôi có lí do riêng để làm như vậy.
- Nhưng tôi là bác sĩ, tôi phải có trách nhiệm cùng cô đưa ra giải quyết hợp lí nhất. Trông cô cũng đã không còn trẻ tuổi, đang độ tuổi sinh con lúc này, cô lại phá bỏ thai nhi, sau này cô sẽ hối hận đấy. Tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại...
- Tôi không phải mới biết mình có thai, tôi đến đây là để kiểm tra kỹ lại. Tôi bỏ đứa trẻ không phải vì tôi là bà mẹ nhẫn tâm mà là vì đứa con đã xuất hiện không đúng lúc.
- Có rất nhiều giải pháp cho phụ nữ thành đạt. Cô phải biết là có con là thành công tuyệt nhất trên đời của những người phụ nữ.
- Sẽ là như thế nếu như đứa con này là con của tôi và vị hôn phu. Nhưng thực tế thì không phải. Xin ông, đừng bỏ vào tai tôi thêm một lời nào nữa. Hãy sắp xếp cho tôi ca phẫu thuật sớm nhất trước khi tôi kịp yêu thương đứa trẻ bé bỏng trong bụng.
Minh Thư nghẹn giọng, cô không nói thành lời chỉ để lại danh thiếp của mình rồi bỏ chạy. Cô rời khỏi bệnh viện phụ sản, đi ngang những căn phòng, những đôi vợ chồng đang âu yếm đứa con đang chào đời, ở ngoài khuôn viên sân thì chồng săn sóc từng miếng ăn, thức uống cho bà vợ sắp sinh. Thậm chí còn có những cảng thương yêu nhiều hơn, chồng đưa vợ đi khám thai, không ngừng tíu tít nào là công việc tương lai cho đứa bé, sẽ chọn cho nó cái tên đẹp nhất... Thư hoàn toàn hiểu rõ những điều đó, dù cô chưa từng phải trải qua nhưng ai cũng phải biết rằng, có con, tức là cuộc sống trước đây của mình bây giờ đều phải thêm một dấu cộng. Là cộng đứa trẻ, đứa trẻ sẽ chiếm hoàn toàn thời gian, suy nghĩ và cuộc sống của ba mẹ chúng. Đứa trẻ có ảnh hưởng rất nhiều, kể cả tình yêu thương của ba mẹ chúng dành cho nhau nữa...
Cô không muốn để ai thấy mình trong bộ dạng thế này. Không muốn để ai thấy cô đang lâm vào tình cảnh như thế. Thư lầm lũi trở về tòa soạn. Vừa bước vào thì đã trông thấy cảnh tượng không mấy gì chấp nhận. Thái Kỳ Tuấn - cha của em bé trong bụng Minh Thư đang cười nói vui vẻ với cô nàng ký giả xinh như hoa. Lại còn vuốt tóc và mời cà phê, không hiểu vì sao Minh Thư lại chú ý như vậy. Cô bước đi ngang mà không thèm nhìn, tuy nhiên, Kỳ Tuấn đã để ý, Kỳ Tuấn đuổi theo Minh Thư và anh luôn để Minh Thư không kịp đóng cửa phòng mà tự xông vào. Minh Thư lạnh lùng:
- Đi ra ngoài!
- Tôi có chuyện muốn nói.
- Ngoài chuyện công việc thì chúng ta không có gì để nói.
- Có chứ. Trên danh nghĩa tôi cũng là con cháu của ông Minh, dù sao Âu Trình Can lúc nhỏ tôi cũng từng gọi một tiếng anh. Vậy là cô sắp trở thành chị dâu của tôi rồi.
- Ừ.

- Chị dâu, thế mà tôi đã được...
- Thái Kỳ Tuấn, câm miệng đi!
Minh Thư lớn tiếng khi Kỳ Tuấn nói còn chưa hết câu. Nhìn thấy mọi người bên ngoài đều ngước lên nhìn, Kỳ Tuấn nhếch mép cười:
- Ừ nhỉ, quên đóng cửa!
- Chủ nhật này tôi mong anh đừng có trở thành con khỉ rừng phá hoại buổi party.
- Khỉ rừng rất phá phách à? Xin lỗi, tôi không biết. Tôi chỉ biết là...
Ghé sát vào tai Minh Thư, Kỳ Tuấn cười khinh khỉnh:
- Lúc ngủ môi em hay mím lại, thỉnh thoảng lại chúm chím... Ai cũng muốn hôn!
Minh Thư như muốn nổ tung vì tức giận nhưng nào có thể làm gì hơn khi mấy chục cặp mắt đang nhìn họ và theo dõi những khoảnh khắc tiếp theo. Minh Thư im lặng và đóng chặt cửa phòng lại. Trong khi đó, Trình Can hẹn Phương Dung tới một chỗ bí mật. Phương Dung nói:
- Anh vẫn quyết định đính hôn với cô ta mà chưa biết gì nhiều về cô ta?
- Anh nghĩ anh đã biết đủ rồi. Điều quan trọng nhất anh cũng đã có, là anh yêu Thư.
- Hay là vì anh muốn lãng tránh tình cảm anh dành cho em.
- Em...
Trình Can cứng họng, anh không nói được gì thêm mà chỉ im lặng và thở dài. Phương Dung lao tới ôm Trình Can hôn lấy hôn để. Trình Can kéo ra:
- Không được. Minh Thư đã đến trước em! Chúng ta ngừng lại đi!
- Nhưng em không muốn mất anh đâu.
- Coi như cho anh xin lỗi vì anh đã không dứt khoát ngay từ đầu. Nhưng anh không phải là mẫu đàn ông bắt cá hai tay. Anh thừa nhận anh có chút tình cảm dành cho em nhưng anh đã không để nó đi quá mức. Anh đã dừng lại để chọn những điều đúng đắn không trái đạo nghĩa, em hiểu không?
- Vậy là chỉ cần đám cưới giữa anh và Minh Thư xảy ra, em vẫn có cơ hội chứ gì?
- Nhưng rất tiếc thời gian đến quá gần, đã không còn gì có thể chia rẽ anh và Thư nữa. Anh xin lỗi em!
- Anh không cần phải xin lỗi!
- Nếu có một chữ nếu, chắc chắc anh sẽ làm như vậy.Nhưng vế đằng sau của chữ nếu thì không bao giờ tồn tại Dung ạ. Có thể anh đã thích em, anh quan tâm em nhưng giữa anh và em đã không xảy ra chữ nếu nào hết. Tìm một người khác thay anh yêu thương em đi, em xứng đáng có nhiều hơn như vậy.

- Em không cam tâm!
- Nhưng chỉ có một lối giải quyết duy nhất. Anh xin lỗi em một lần nữa!
Nói rồi Trình Can bỏ đi. Anh biết rằng mình phải dứt khoát, hai người con gái anh đều muốn chọn nhưng anh chỉ có thể chọn một. Can tặc lưỡi tiếc nuối nhìn Phương Dung rồi cho xe chạy.
Nhã Trúc ngồi bật dậy, cô đã ngủ thật ngon. Cô chải tóc và bước ra ngoài, cánh cửa dường như bị chặn bởi thứ gì, Trúc đẩy mạnh và có tiếng la oai oái. Mở cửa ra thì thấy Vương Khang đang nằm sóng xoài mà xoa cái lưng, Nhã Trúc đỡ anh dậy:
- Tôi làm anh đau hả? Có bị sao không?
- Cô mạnh tay thế!
- Xin lỗi!
- Không có gì.
- Sao anh lại ngồi ở đây?
- Tôi ngủ ngoài cửa phòng suốt đêm qua.
- Để làm gì?
- Vì cô chạy rất nhanh. Đã tuột ra khỏi thì khó mà tìm bắt lại được. Chỉ còn cách như thế mà thôi!
- Buồn cười.
Nhã Trúc mỉm cười búng vào mũi Vương Khang và đứng dậy đi vào toilet. Anh cũng mỉm cười đứng bên ngoài cửa mà tâm sự với cô:
- Tôi thích nhìn cô trong bộ dạng thế này hơn.
- Vậy hôm nay có rãnh tháp tùng tôi đi chơi một ngày không?
- Tháp tùng tức là xách đồ phải không?
- Nhẹ thôi mà... Dù sao thì ngày mai anh cũng phải đưa tôi về nhà, và, những người đó sẽ không cho tôi dễ dàng bỏ đi nữa.
Một đôi vợ chồng sắp cưới đang ẵm cùng nhau làm đủ trò để cô con gái chịu ăn kem trông thật là hạnh phúc. Minh Thư đặt tay lên bụng, giá như cô có thể như thế. Nhưng tại vì sự cay nghiệt đã đập đúng vào niềm hạnh phúc sắp đến với cô. Đường tình không phải lúc nào cũng trải một màu hồng. Thư không cho phép mình yếu mềm, cô không thể giữ đứa con. Vì cô thậm chí còn chưa có gia đình, mà oan nghiệt hơn, bào thai cô mang trong bụng không phải là kết quả đẹp giữa cô và người tình. Nó chỉ là kết quả của cuộc tình một đêm, mà cha ruột đứa trẻ thực sự là con người mà Thư không muốn nhắc đến tên ngay lúc này.
- Chào em yêu!

Trình Can đến từ phía sau và hôn lên gáy Minh Thư, cô mỉm cười vuốt mái tóc vuốt gel của anh một cách âu yếm. Trình Can nói:
- Chờ anh lâu chưa?
- Không lâu lắm.
- Sao hôm nay lại có hứng hẹn anh đi đánh tennis thế? Lại vào buổi này?
- Nổi hứng thôi mà.
- Được rồi. Để anh lấy vợt. Chúng ta tìm cặp đánh đôi nhé!
Minh Thư mỉm cười nhìn Trình Can thong thả bước đi. Còn Minh Thư thì lại cứ nhập cuộc mà đầu óc cứ để đâu đâu, cô cứ nhìn Trình Can rồi lại đặt tay lên bụng. Thỉnh thoảng lại hít một hơi dài. THình lình Trình Can gọi lớn:
- Thư, cẩn thận! Bóng tới kìa!
Minh Thư giật mình lập tức theo phản xạ cô dùng hai tay cầm cây vợt tennis nhưng lại không lấy thế đánh mà lại dùng nó che trước bụng. Minh Thư không hiểu vì sao cô lại hành động như vậy, Trình Can vội buông vợt và nói:
- Em không khỏe hả?
- Không. Em mất tập trung tí thôi.
- Thôi, không đánh nữa. Ngày mai đã là ngày chúng ta thông báo đính hôn, anh không muốn em trầy da tróc vảy đâu. Mình vào uống nước rồi anh đưa em đi shopping!
- Cũng được.
Kỳ Tuấn và Phương Dung cùng với Bùi Đàm Phúc vẫn hay ngồi ở góc bàn khuất trong quán bar để bàn tính âm mưu đen tối. Phương Dung bốc đồng:
- Tôi quyết không để buổi đính hôn này diễn ra đâu.
- Chừng nào họ chưa gọi nhau là ông Âu và Âu thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Sao cô lúc nào cũng đặt chuyện này vào tình thế dầu sôi lửa bỏng vậy?
Kỳ Tuấn nhíu mày và uống hết chai bia Henniken. Đàm Phúc nói:
- Kỳ Tuấn nói làm được tức là cậu ta sẽ làm được, cô có hối thúc thì cũng vậy thôi. Cậu ta sinh ra là một kẻ bất trị, không ai có thể yêu cầu được cậu ta cả.
- Cậu luôn bị con nhỏ đó dắt mũi. Thế mà cũng gọi là sát thủ ái tình à?
- Chị nói hơi bị nhiều một chút đấy. Có cần giảm lại không? Tôi cần sự im lặng.
Phương Dung bỏ đi. Đàm Phúc lấy thêm một chai bia cho Kỳ Tuấn:
- Trông cậu không giống một kẻ thua cuộc.
- Chứ trông tớ giống cái gì? Thằng bị dắt mũi như bà chị dâu hờ của chúng ta vừa nói hả?
- Cũng giống đó chứ. Tớ thấy cậu thực sự quan tâm đến thắng thua trong trận này.

- Với Âu Trình Can, bao giờ tớ cũng muốn chỉ duy nhất một chữ thắng.
- Hay là vì cậu đã thực sự có gì đó với con bướm xinh đẹp, kiêu kỳ của cậu.
- Con bướm à?
Kỳ Tuấn mỉm cười và chỉ tiếp tục uống chai bia đầy...
Vương Khang bị Nhã Trúc kéo vào một trung tâm mua sắm quy mô to nhất nhì thành phố. Số tiền thanh toán sau vài lần bước ra bước vào từ phòng thử đồ đã lên đến 8 con số. Vương Khang cố lục lại bóp tiền, anh chưa lãnh lương cộng với việc chuẩn bị vài bộ quần áo cho tháng đi làm chính thức đã ngốn tiền của Vương Khang khiến anh không thể thanh toán cho Nhã Trúc món nào, cho dù là món nhỏ nhất cô chọn. Lúc chuẩn bị đi ra, Nhã Trúc nhìn con gấu bông màu hồng, trông yêu không chịu được. Ai nhìn cũng thấy thích. Tuy nhiên, hình như ai cũng phải ngậm ngùi bỏ đi vì đã ngốn không biết bao nhiêu là xu. Nhã Trúc cũng rất thích, cô kéo Vương Khang lại:
- Tôi thích con đó!
- Cô không có gấu bông à?
- Nhưng anh có công nhận là ai cũng muốn có nó không?Ai cũng thích nó hết. Tôi cũng vậy. Ngày hôm nay anh chưa tặng cho tôi món quà nào, tôi chọn luôn rồi đấy.
- Nhưng...
- Đi đổi xu đi! Nhanh lên!
Vương Khang cũng lấy 10 xu rồi đưa cho Nhã Trúc, cô dúi tay lại:
- Là anh! Anh phải gắp cho được đó nhé! Lúc nhỏ tôi thích con nào, chỉ cần tôi chỉ là anh hai sẽ gắp hết.
- Anh hai cô mà gắp được à?
- Phải. Chỉ cần bảo tôi nhắm mắt lại. Anh ấy sẽ tìm cho tôi con tôi thích.
Vương Khang đâu bao giờ ngó tới trò này, anh chàng lọng cọng đến 10 lần mà không được con thú nào hết. Cả hai tiếc nguồi nguội và ra về. Nhã Trúc tiếc ra mặt:
- Tôi sợ con đó sẽ bị người ta gắp mất!
- Đành chịu thôi. Cơ hội đã đến với chúng ta, nhưng chúng ta không biết nắm bắt.
- Nhưng tiếc quá...
- Tôi không thể làm gì hơn.
- Chỉ cần có niềm tin, nhất định có một ngày tôi sẽ có nó.
Nói rồi Nhã Trúc chạy lên phía trước, Vương Khang nhìn cô rồi lại quay lại nhìn cái tủ thú bông vẫn còn khá nhiều cô cậu tuổi teen đứng ở đó. Con thú bông màu hồng có sức hút ghê thật...
- Chỉ cần có niềm tin...
Vương Khang cứ bị câu nói đó lặp đi lặp lại mãi trong đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc