KIẾN TRÚC SƯ

Tiền Tâm Nhất phản ứng nhanh, nháy mắt hiểu ra lời chị ta nói có ý gì.

Sau cùng, Tiền Tâm Nhất đưa ra một lời nói dối để giảm bớt phiền toái:

– Đủ rồi! – Tiền Tâm Nhất sầm mặt, ngay câu cuối cùng chị ta nói ra, rốt cuộc Tiền Tâm Nhất cũng hiểu tại sao hôm nay chị ta lại hùng hổ gây hấn như vậy.

Lúc ấy anh đi vội, USB vẫn cắm trên máy tính, trong folder có cả bản vẽ anh copy ở nhà, không có file CAD khu triển lãm, nhưng trong Sketchup có mô hình 3D của nó.

– Để phá vỡ cục diện này, em mới quyết định tự vẽ cho mình một khu triển lãm. Thời điểm ấy, em cũng không ngờ bản thân có thể làm tới mức độ này, khu triển lãm của nhóm chúng ta do nhân viên có thâm niên phụ trách, chị cảm thấy khi đó em còn chưa nắm vững điều gì, nhảy ra ôm cả hai khu có thích hợp không?

– Mấy ngày tới em không thể dùng máy tính, anh chỉ có thể gửi ảnh QQ cho em xem thôi. Tâm Nhất phải chăm sóc em, anh có để bụng chuyện cậu ấy nhìn thấy không?

– Anh ấy đang trong giai đoạn nguy hiểm, làm thế này không hay nhưng em vẫn phải xin nghỉ, vậy nên chị cũng nhìn ra đấy, em rất quan tâm đến anh ấy. Tuy nhiên, chuyện này không liên quan gì đến việc em không đưa thiết kế khu triển lãm ra. Giống như chị và Vic, trong công việc chúng em cũng có mối quan hệ cạnh tranh với nhau, ai nhường ai đều là sỉ nhục. Dẫu vậy, thiết kế của em quả thực liên quan tới anh ấy, nếu như phải nói thật, thì thiết kế của em là do anh ấy ép mới có.

Anh có ba file mô hình, một là mô hình khối tháp để phối với chum rượu của kỹ sư Lý, một là mô hình khối tháp để phối với bươm bướm, còn một cái nữa là khối tháp và bươm bướm đặt cạnh nhau.

Thực ra cũng không lâu lắm, anh đã vùng vẫy rất lâu mới thoát khỏi sức hút mãnh liệt của ổ gà, song đối với Myles chỉ cần xuất hiện sớm trước một giây kể từ lúc bọn họ xuất phát đi đấu thầu thì đã là “rất sớm” rồi.

Tiền Tâm Nhất khổ tâm sử dụng chút kiên nhẫn ít đến đáng thương của mình, định bụng sẽ nói chuyện tử tế với Myles, bây giờ mà không giải thích cẩn thận, chắc chắn anh chẳng thể ở lại nhóm F được nữa. Nhóm K chịu đón nhận anh thì cái mác bị đuổi ra khỏi nhà cũng chẳng thể xóa đi được. Anh chẳng làm gì sai hết, cũng không có sở thích đội nồi.

Đặt trên cùng một tấm bối cảnh thì góc nhìn sẽ càng trực quan hơn, mô hình thứ ba là tấm anh hay xem ở nhà, bình thường sẽ không copy vào máy công ty, ấy vậy mà chuyện đời khó lường, anh cũng không nghĩ tới chuyện mất một ngày một đêm mà mình vẫn chưa thể “copy” xong tài liệu.

Hết chương 101

Myles: …

Chị ta bước đi vội vã, rõ ràng muốn né tránh tai mắt của Vic, để chị ta dễ dàng giết anh không kịp trở tay. Tiền Tâm Nhất không phản kháng, mặc chị ta kéo đi, cuối cùng hai người dừng lại ở tận cuối hành lang.

Đổi thành người khác có thể sẽ hoảng hốt, song Tiền Tâm Nhất thì không, ngược lại anh còn híp mắt, trong lòng có chút không vui.

Con người luôn đa nghi, mà trước giờ phỏng đoán đều mang ác ý. Nghe Finn nói, Trần Tây An vừa ngất là anh chạy như mất hồn, Myles không khỏi nghi ngờ, chị ta nghĩ tới nghĩ lui, lẽ nào anh vì tình nhân của mình…

Đến cả Trần Tây An cũng không dám tự tiện lục bản vẽ của anh khi chưa được sự đồng ý, nghĩ thôi cũng biết anh không thích người khác chạm vào đồ của mình. Do anh không tắt bản vẽ cẩn thận, nhưng là người trưởng thành thì cũng phải tự biết giữ đạo đức và lịch sự.

Đặt trên cùng một tấm bối cảnh thì góc nhìn sẽ càng trực quan hơn, mô hình thứ ba là tấm anh hay xem ở nhà, bình thường sẽ không copy vào máy công ty, ấy vậy mà chuyện đời khó lường, anh cũng không nghĩ tới chuyện mất một ngày một đêm mà mình vẫn chưa thể “copy” xong tài liệu.

Hơn nữa, giấu? Anh cần gì phải thế?

Đến cả Trần Tây An cũng không dám tự tiện lục bản vẽ của anh khi chưa được sự đồng ý, nghĩ thôi cũng biết anh không thích người khác chạm vào đồ của mình. Do anh không tắt bản vẽ cẩn thận, nhưng là người trưởng thành thì cũng phải tự biết giữ đạo đức và lịch sự.

Chắc hẳn những người này không biết anh đã phải tốn biết bao công sức mới áp chế xúc động đưa nó ra ngoài ánh sáng. Thậm chí anh còn không dám kể với Trần Tây An, chỉ sợ một câu giật giây nhẹ nhàng của hắn sẽ khiến phòng tuyến của anh sụp đổ.

Cho dù ổ gà bị nói là sao chép, nhưng nó vẫn là thiết kế bắt mắt nhất của khu triển lãm. Myles không thể không thừa nhận, nhóm F không bằng nhóm K, được rồi, kém… một đoạn.

Bươm bướm không phải thứ không thể để người khác nhìn thấy, chẳng qua làm việc phải nói chuyện trước sau. Mặc dù rất nhiều người chẳng quan tâm tới chuyện này, nhưng nguyên tắc xử sự là do mình, không liên quan nhiều đến người khác.

Vic hơi chột dạ, nhưng thấy anh ta không để tâm vụ ý tưởng mới, cũng lập tức yên tâm hơn. Anh ta cười ha ha:

Nếu đưa nó ra từ trước anh sẽ trở thành kẻ cậy tài khinh người, không khỏi đắc tội với kiến trúc sư Lý, đồng nghiệp cũng sẽ cảm thấy anh chỉ biết quan tâm cái lợi trước mắt. Không đưa ra cũng có vấn đề, ánh mắt phức tạp ngay lúc này đây của nhóm trưởng chính là chứng cứ.

Anh không nói rõ là khu triển lãm, chẳng qua Myles không quan tâm tới chi tiết nhỏ này.

– Đến bây giờ Lão Lý vẫn còn thù tôi, và tôi thì luôn cảm thấy sự hà khắc của mình với anh ấy là đáng giá, ít ra cuối cùng cũng đưa ra được một phương án khá ổn! Nhưng tới sáng hôm nay tôi mới phát hiện, khi tôi và Lão Lý vả mặt nhau, khăng khăng cho mình là đúng, thì tất cả mọi động tĩnh đều lọt vào tai cậu. Xem trò hề này cậu thấy sướng lắm đúng không? Ờ, đúng rồi, chắc hẳn còn cả Chen ở nhóm K nữa! Không ngờ hai người là tình…

Chị ta bước đi vội vã, rõ ràng muốn né tránh tai mắt của Vic, để chị ta dễ dàng giết anh không kịp trở tay. Tiền Tâm Nhất không phản kháng, mặc chị ta kéo đi, cuối cùng hai người dừng lại ở tận cuối hành lang.

Nhóm F và Saijing chỉ kém nhau hai điểm, hơn nữa khi ấy khu triển lãm bị trừ ba điểm. Cứ nghĩ tới chuyện “nếu như khi ấy có khu triển lãm này” thì Myles lại nổi điên lên muốn ph4t ti3t. Bấy giờ chị ta chẳng còn nghĩ tới mấy chuyện giao dịch ngầm nữa, trong mắt chị ta chỉ muốn biết tại sao Tiền Tâm Nhất phải giấu nó đi.

Myles khoanh tay, mí mắt trợn lên trên, ánh mắt liếc xéo anh không thân thiện chút nào. Chị ta nhìn Tiền Tâm Nhất với tư thế thăm dò, chờ đợi đáp án từ anh.

Myles cau mày, xem ra có thể chấp nhận được lý do anh đưa ra.

– Vic nhận được thông tin sớm hơn chị một tháng, chuyện này chị muốn điều tra thì có thể điều tra ra được. Khi em được phân công khối tháp, khu triển lãm của Trần Tây An đã thành hình rồi. Em bất cẩn nhìn thấy bản vẽ thiết kế của anh ấy, một khoảng thời gian dài sau đó em đã không nghĩ ra được ý tưởng riêng mình. Chị cũng đã từng được thấy bản vẽ của anh ấy rồi đấy, cảm giác xâm lược thị giác rất mạnh đúng không?

Tiền Tâm Nhất lập tức nhớ tới Cao Viễn.

– Chen, hôm qua chúng tôi đã thảo luận ra một ý tưởng mới cho khu triển lãm, cậu có muốn xem không?

Tốc độ nói và giọng điệu của anh đều rất thiện ý, người bình thường nghe thấy câu này đều nên hạ thấp âm lượng, vậy mà Myles thì ngược lại. Sáng nay, kể từ lúc nhìn thấy mô hình, đầu chị ta đã căng lên như một quả bóng. Vô số phỏng đoán gồng gánh nó tới giới hạn nổ tung, bây giờ bị câu “bệnh viện” châm ngòi, lý trí tức thì vỡ tung thành mảnh vụn.

Chẳng cần phải biết tài cán và năng lực lãnh đạo của Cao Viễn thế nào, trong lòng Tiền Tâm Nhất hiểu rằng cả đời này anh sẽ chẳng gặp được lãnh đạo nào để mặc anh thích làm gì thì làm như ông ta. Đương nhiên khi ấy định vị của anh khác, và chuyện lúc này không liên quan gì tới Cao Viễn hết.

Vốn dĩ chị ta định nói “cái thứ”, nhưng mô hình 3D của bươm bướm dang cánh chuẩn bị bay không thể nào rời khỏi đầu óc. Chị ta là phụ nữ, bề ngoài nhẹ nhàng tinh tế ấy tựa như món đồ hiệu xa xỉ mà chị ta yêu thích, cho dù đắt tới mức không mua nổi, chị ta cũng không nhẫn tâm bôi xấu nó.

Myles không phải đối tượng anh nhướng mi là có thể chất vấn, chút để tâm kia truyền qua neuron thần kinh tới cơ mặt lại biến thành một nụ cười. Tiền Tâm Nhất bất đắc dĩ nói:

Tiền Tâm Nhất bị đẩy lùi về sau một bước, ngoài miệng kiên quyết theo lý của mình, thừa nhận vô cùng thẳng thắn:

– Có giấu gì đâu ạ, sao em không biết nhỉ?

Hết chương 101

Myles chau mày, tay phải rút nhanh ra khỏi khuỷu tay đẩy anh một cái thật mạnh, giọng bất chợt cao vút:

– Đã tới nước này rồi mà cậu còn giả ngây với tôi à Tiền Tâm Nhất! Tôi đã thấy cả rồi, mô hình… khu triển lãm ngay bên dưới khối tháp của cậu!

– Đây là bệnh viện, chị nói nhỏ thôi.

– Đã tới nước này rồi mà cậu còn giả ngây với tôi à Tiền Tâm Nhất! Tôi đã thấy cả rồi, mô hình… khu triển lãm ngay bên dưới khối tháp của cậu!

♣Chương 102♣

Vốn dĩ chị ta định nói “cái thứ”, nhưng mô hình 3D của bươm bướm dang cánh chuẩn bị bay không thể nào rời khỏi đầu óc. Chị ta là phụ nữ, bề ngoài nhẹ nhàng tinh tế ấy tựa như món đồ hiệu xa xỉ mà chị ta yêu thích, cho dù đắt tới mức không mua nổi, chị ta cũng không nhẫn tâm bôi xấu nó.

Nếu đưa nó ra từ trước anh sẽ trở thành kẻ cậy tài khinh người, không khỏi đắc tội với kiến trúc sư Lý, đồng nghiệp cũng sẽ cảm thấy anh chỉ biết quan tâm cái lợi trước mắt. Không đưa ra cũng có vấn đề, ánh mắt phức tạp ngay lúc này đây của nhóm trưởng chính là chứng cứ.

Tiền Tâm Nhất bị đẩy lùi về sau một bước, ngoài miệng kiên quyết theo lý của mình, thừa nhận vô cùng thẳng thắn:

– Chuyện đầu tiên, em và Trần Tây An đã ở bên nhau hơn một năm rồi, sau khi vào công ty mới phát hiện ra quy định quái lạ kia. JMP là công ty tốt, nhưng người yêu cũng là người yêu tốt, chia tay và nghỉ việc, vào chị chị sẽ chọn thế nào?

– Đúng, đó là mô hình do em thiết kế.

***

Anh không nói rõ là khu triển lãm, chẳng qua Myles không quan tâm tới chi tiết nhỏ này.

Trong phòng bệnh chỉ còn cấp trên cấp dưới ngồi nhìn nhau.

Chị ta cười lạnh một tiếng, hếch cằm lên với độ cong lộ rõ vẻ kiêu ngạo:

Chắc hẳn những người này không biết anh đã phải tốn biết bao công sức mới áp chế xúc động đưa nó ra ngoài ánh sáng. Thậm chí anh còn không dám kể với Trần Tây An, chỉ sợ một câu giật giây nhẹ nhàng của hắn sẽ khiến phòng tuyến của anh sụp đổ.

– Tôi đã xem qua mô hình của cậu rồi, ưu hóa từng chi tiết không có gì phải chê hết. Cho dù cậu là thiên tài, tốc độ tay có nhanh đến mấy thì cũng không thể hoàn thành tiến độ ấy trong một hai ngày đêm được. Chú bươm bướm kia và khối tháp ban đầu cậu thiết kế có chung kiểu mẫu, nó đã có từ rất sớm rồi đúng không?

– Kiến trúc sư Lý không từ bỏ khu triển lãm, em sẽ không nhắc tới nó.

Vic ra tay trước chiếm ưu thế:

Thực ra cũng không lâu lắm, anh đã vùng vẫy rất lâu mới thoát khỏi sức hút mãnh liệt của ổ gà, song đối với Myles chỉ cần xuất hiện sớm trước một giây kể từ lúc bọn họ xuất phát đi đấu thầu thì đã là “rất sớm” rồi.

Myles cầm lấy một lon cà phê, vỏ lon thiếc lạnh buốt giữa trời đông giá rét. Chị ta bật nắp lon, nước lạnh thấu tim vừa hay dập bớt cơn nóng nảy trong lòng chị ta.

Cả đêm Tiền Tâm Nhất không ngủ, tinh thần và thể lực đã cạn kiệt, anh cũng lười giải thích chuyện không đâu, chỉ ừ một tiếng, nói sang chuyện khác:

– Đây là bệnh viện, chị nói nhỏ thôi.

Chị ta và Vic đối đầu với nhau bao nhiêu năm nay, không phải thua không ngóc đầu lên nổi, chị ta không thể chấp nhận được khi chị ta đang cố gắng hết sức lại có người ở phía sau kéo chân mình.

Tốc độ nói và giọng điệu của anh đều rất thiện ý, người bình thường nghe thấy câu này đều nên hạ thấp âm lượng, vậy mà Myles thì ngược lại. Sáng nay, kể từ lúc nhìn thấy mô hình, đầu chị ta đã căng lên như một quả bóng. Vô số phỏng đoán gồng gánh nó tới giới hạn nổ tung, bây giờ bị câu “bệnh viện” châm ngòi, lý trí tức thì vỡ tung thành mảnh vụn.

Chị ta nhìn chằm chằm Tiền Tâm Nhất như nhìn kẻ thù, đáy mắt ánh lên sự đau lòng mà đến chị cũng chẳng nhận ra, giọng điệu sinh sự:

Lúc ấy anh đi vội, USB vẫn cắm trên máy tính, trong folder có cả bản vẽ anh copy ở nhà, không có file CAD khu triển lãm, nhưng trong Sketchup có mô hình 3D của nó.

– Mẹ kiếp! Có từ sớm vậy mà cậu không nói với tôi? Cậu có biết khu triển lãm của nhóm chúng ta đã sửa đi sửa lại bao nhiêu lần rồi không? 5 lần, lần nào tôi cũng ép Lão Lý tới mức anh ta chỉ muốn nhảy lầu quách cho xong. Anh ta phải bận túi bụi sửa tới sửa lui.

– Đến bây giờ Lão Lý vẫn còn thù tôi, và tôi thì luôn cảm thấy sự hà khắc của mình với anh ấy là đáng giá, ít ra cuối cùng cũng đưa ra được một phương án khá ổn! Nhưng tới sáng hôm nay tôi mới phát hiện, khi tôi và Lão Lý vả mặt nhau, khăng khăng cho mình là đúng, thì tất cả mọi động tĩnh đều lọt vào tai cậu. Xem trò hề này cậu thấy sướng lắm đúng không? Ờ, đúng rồi, chắc hẳn còn cả Chen ở nhóm K nữa! Không ngờ hai người là tình…

– Đủ rồi! – Tiền Tâm Nhất sầm mặt, ngay câu cuối cùng chị ta nói ra, rốt cuộc Tiền Tâm Nhất cũng hiểu tại sao hôm nay chị ta lại hùng hổ gây hấn như vậy.

Theo lý mà nói, bươm bướm là thiết kế cá nhân, cho dù anh có in nó lên giấy vệ sinh để chùi đít cũng không ai có tư cách chỉ tay sai bảo anh. Nó xuất hiện ở thời khắc mấu chốt, Myles sẽ chỉ mừng như điên thôi còn việc tính sổ với anh thì để đấu thầu xong mới nhắc, hơn nữa chị ta phạt tội công thần thế nào được đây?

Đổi thành người khác có thể sẽ hoảng hốt, song Tiền Tâm Nhất thì không, ngược lại anh còn híp mắt, trong lòng có chút không vui.

Chị ta tức giận mất hết hình tượng như thế kia cũng chỉ vì Trần Tây An.

Cho dù ổ gà bị nói là sao chép, nhưng nó vẫn là thiết kế bắt mắt nhất của khu triển lãm. Myles không thể không thừa nhận, nhóm F không bằng nhóm K, được rồi, kém… một đoạn.

Tiền Tâm Nhất không giả vờ lạnh lùng mà anh lạnh thực sự, khi xuống dưới đây rồi anh mới biết không nên giả vờ. Anh không mang áo khoác, hơn nữa quần áo của Trần Tây An còn dính máu, đề phòng truyền nhiễm nên đã mang đi khử trùng rồi.

Tiền Tâm Nhất phản ứng nhanh, nháy mắt hiểu ra lời chị ta nói có ý gì.

Chị ta và Vic đối đầu với nhau bao nhiêu năm nay, không phải thua không ngóc đầu lên nổi, chị ta không thể chấp nhận được khi chị ta đang cố gắng hết sức lại có người ở phía sau kéo chân mình.

Nhưng với khí thế của hiện tại, quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau.

– Em mời chị uống nước, vừa uống vừa nói.

Quan hệ tình yêu bại lộ hôm qua khiến chị ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận, vấn đề xu hướng tính dục của hai người này có thể nói riêng, công việc mới là vấn đề chính. Ổ gà rất ưu tú, khối tháp của tổ mình cũng rất xuất sắc, tính ra miễn cưỡng bằng nhau.

Nhưng mô hình của ngày hôm nay mới là một đòn chí mạng.

Theo lý mà nói, bươm bướm là thiết kế cá nhân, cho dù anh có in nó lên giấy vệ sinh để chùi đít cũng không ai có tư cách chỉ tay sai bảo anh. Nó xuất hiện ở thời khắc mấu chốt, Myles sẽ chỉ mừng như điên thôi còn việc tính sổ với anh thì để đấu thầu xong mới nhắc, hơn nữa chị ta phạt tội công thần thế nào được đây?

Nhóm F và Saijing chỉ kém nhau hai điểm, hơn nữa khi ấy khu triển lãm bị trừ ba điểm. Cứ nghĩ tới chuyện “nếu như khi ấy có khu triển lãm này” thì Myles lại nổi điên lên muốn ph4t ti3t. Bấy giờ chị ta chẳng còn nghĩ tới mấy chuyện giao dịch ngầm nữa, trong mắt chị ta chỉ muốn biết tại sao Tiền Tâm Nhất phải giấu nó đi.

– Thật sao? Vậy sắp mở đấu thầu lại rồi, tôi cũng chưa từng nghe cậu nhắc tới nó?

Myles chau mày, tay phải rút nhanh ra khỏi khuỷu tay đẩy anh một cái thật mạnh, giọng bất chợt cao vút:

Con người luôn đa nghi, mà trước giờ phỏng đoán đều mang ác ý. Nghe Finn nói, Trần Tây An vừa ngất là anh chạy như mất hồn, Myles không khỏi nghi ngờ, chị ta nghĩ tới nghĩ lui, lẽ nào anh vì tình nhân của mình…

Myles không nói gì, chị ta đã sớm qua cái tuổi trẻ có tình cảm thì uống nước cũng no. Hơn nữa chính vì phấn đấu độc thân nên càng hiểu được người thật lòng đáng quý tới mức nào.

Thế này đã tôn trọng và khách sáo lắm rồi. Trần Tây An rất ít khi được nước lấn tới:

Tiền Tâm Nhất khổ tâm sử dụng chút kiên nhẫn ít đến đáng thương của mình, định bụng sẽ nói chuyện tử tế với Myles, bây giờ mà không giải thích cẩn thận, chắc chắn anh chẳng thể ở lại nhóm F được nữa. Nhóm K chịu đón nhận anh thì cái mác bị đuổi ra khỏi nhà cũng chẳng thể xóa đi được. Anh chẳng làm gì sai hết, cũng không có sở thích đội nồi.

Myles bị anh gắt cũng sững người, chị ta không muốn uống nước của phản đồ, nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn đang đi, vì thế chị ta chỉ đành chạy theo.

Tiền Tâm Nhất tránh qua nhường đường cho một chiếc giường bệnh, chỉ về cầu thang phía cuối hành lang, xuống dưới thông tới đại sải, bên ngoài đại sảnh có máy bán hàng tự động. Anh cau mày dẫn đường trước:

Tiền Tâm Nhất đối diện với ánh mắt ấy:

– Em mời chị uống nước, vừa uống vừa nói.

Tiền Tâm Nhất im lặng một lát mới nói:

Myles bị anh gắt cũng sững người, chị ta không muốn uống nước của phản đồ, nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn đang đi, vì thế chị ta chỉ đành chạy theo.

Bươm bướm không phải thứ không thể để người khác nhìn thấy, chẳng qua làm việc phải nói chuyện trước sau. Mặc dù rất nhiều người chẳng quan tâm tới chuyện này, nhưng nguyên tắc xử sự là do mình, không liên quan nhiều đến người khác.

Nếu như Vương Nhất Phong có mặt ở đây, có lẽ sẽ phải khen anh đánh đâu thắng đó. Giọng to chưa chắc đã cãi thắng, phải có lý, chiến tích của anh tích lũy bởi sự thuyết phục. Một mình Tiền Tâm Nhất dẫn đội bao nhiêu năm, mọi việc đều tính toán chu toàn, văn bản và lời nói đều rõ ràng rành mạch đâu ra đấy, khi nổi cáu vẫn nói năng hùng hồn lý lẽ, không thắng cũng khó.

Chị ta cười lạnh một tiếng, hếch cằm lên với độ cong lộ rõ vẻ kiêu ngạo:

Myles cầm lấy một lon cà phê, vỏ lon thiếc lạnh buốt giữa trời đông giá rét. Chị ta bật nắp lon, nước lạnh thấu tim vừa hay dập bớt cơn nóng nảy trong lòng chị ta.

Hơn nữa, giấu? Anh cần gì phải thế?

Tiền Tâm Nhất nói tiếp:

Tiền Tâm Nhất cũng cầm một lon cà phê tương tự. Anh không uống mà nhét thẳng vào túi quần, có lẽ do anh ăn mặc phong phanh, còn đứng ngoài phòng với thời tiết ngày đông gần mức 0 độ, cho nên giọng nói cũng lạnh băng.

Lần đầu tiên Myles gặp được người tấn công mạnh như Tiền Tâm Nhất, mạnh tới mức chị ta cũng phải ngây ra một lát. Tiền Tâm Nhất vào công ty trong tháng mười, tính một cách nghiêm túc thì đến bây giờ còn chưa chưa xong hai dự án, anh mang lại cho chị ta cảm giác anh thuộc kiểu người vùi đầu vào làm cắn răng không nói gì.

– Myles, hai vấn đề mà chị quan tâm, người trong cuộc là em, quyền giải thích cũng ở em. Bây giờ em nói với chị, nếu như khác với đáp án trong lòng chị, vậy thì chỉ coi như hai chúng ta nhìn sự việc với góc độ khác nhau.

Lần đầu tiên Myles gặp được người tấn công mạnh như Tiền Tâm Nhất, mạnh tới mức chị ta cũng phải ngây ra một lát. Tiền Tâm Nhất vào công ty trong tháng mười, tính một cách nghiêm túc thì đến bây giờ còn chưa chưa xong hai dự án, anh mang lại cho chị ta cảm giác anh thuộc kiểu người vùi đầu vào làm cắn răng không nói gì.

Nhưng với khí thế của hiện tại, quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau.

Tiền Tâm Nhất không giả vờ lạnh lùng mà anh lạnh thực sự, khi xuống dưới đây rồi anh mới biết không nên giả vờ. Anh không mang áo khoác, hơn nữa quần áo của Trần Tây An còn dính máu, đề phòng truyền nhiễm nên đã mang đi khử trùng rồi.

– Tất nhiên để bụng rồi. Xin lỗi, hôm qua tôi đâm vào cậu, vốn dĩ chuyện cần nói còn chưa nói xong, tôi rất xin lỗi. Tuy nhiên chuyện này tôi nhất định phải có được sự xác nhận từ cậu, bởi vì cậu là kiến trúc sư của phương án ban đầu.

Mỗi lúc anh nói chuyện, khói trắng từ miệng và mũi tỏa ra khiến anh có ảo giác như khói đang bốc ra từ nội tạng.

– Chuyện đầu tiên, em và Trần Tây An đã ở bên nhau hơn một năm rồi, sau khi vào công ty mới phát hiện ra quy định quái lạ kia. JMP là công ty tốt, nhưng người yêu cũng là người yêu tốt, chia tay và nghỉ việc, vào chị chị sẽ chọn thế nào?

Anh có ba file mô hình, một là mô hình khối tháp để phối với chum rượu của kỹ sư Lý, một là mô hình khối tháp để phối với bươm bướm, còn một cái nữa là khối tháp và bươm bướm đặt cạnh nhau.

Myles không nói gì, chị ta đã sớm qua cái tuổi trẻ có tình cảm thì uống nước cũng no. Hơn nữa chính vì phấn đấu độc thân nên càng hiểu được người thật lòng đáng quý tới mức nào.

Tiền Tâm Nhất nói tiếp:

– Anh ấy đang trong giai đoạn nguy hiểm, làm thế này không hay nhưng em vẫn phải xin nghỉ, vậy nên chị cũng nhìn ra đấy, em rất quan tâm đến anh ấy. Tuy nhiên, chuyện này không liên quan gì đến việc em không đưa thiết kế khu triển lãm ra. Giống như chị và Vic, trong công việc chúng em cũng có mối quan hệ cạnh tranh với nhau, ai nhường ai đều là sỉ nhục. Dẫu vậy, thiết kế của em quả thực liên quan tới anh ấy, nếu như phải nói thật, thì thiết kế của em là do anh ấy ép mới có.

Ánh mắt Myles chấn động, chợt nhìn thẳng vào mặt anh, muốn kiểm tra xem anh có đang nói dối hay không.

– Cảm ơn anh, không có vấn đề gì, chỉ là một câu nói thôi mà. Vậy em cũng thể hiện thái độ của mình nhé, em không đồng ý bỏ khu triển lãm của mình đi.

Vic đã nghĩ ra ý tưởng mới luôn rồi, bấy giờ cũng ngỡ ngàng.

Tiền Tâm Nhất đối diện với ánh mắt ấy:

– Vic nhận được thông tin sớm hơn chị một tháng, chuyện này chị muốn điều tra thì có thể điều tra ra được. Khi em được phân công khối tháp, khu triển lãm của Trần Tây An đã thành hình rồi. Em bất cẩn nhìn thấy bản vẽ thiết kế của anh ấy, một khoảng thời gian dài sau đó em đã không nghĩ ra được ý tưởng riêng mình. Chị cũng đã từng được thấy bản vẽ của anh ấy rồi đấy, cảm giác xâm lược thị giác rất mạnh đúng không?

– Để phá vỡ cục diện này, em mới quyết định tự vẽ cho mình một khu triển lãm. Thời điểm ấy, em cũng không ngờ bản thân có thể làm tới mức độ này, khu triển lãm của nhóm chúng ta do nhân viên có thâm niên phụ trách, chị cảm thấy khi đó em còn chưa nắm vững điều gì, nhảy ra ôm cả hai khu có thích hợp không?

Myles khoanh tay, mí mắt trợn lên trên, ánh mắt liếc xéo anh không thân thiện chút nào. Chị ta nhìn Tiền Tâm Nhất với tư thế thăm dò, chờ đợi đáp án từ anh.

Trần Tây An dựa vào khung thép đầu giường, thoạt nhìn cơ thể vẫn còn rất yếu, chẳng qua tinh thần không tệ, hắn còn nói đùa:

Myles cau mày, xem ra có thể chấp nhận được lý do anh đưa ra.

Chị ta không thể hiểu được điều này.

Myles không phải đối tượng anh nhướng mi là có thể chất vấn, chút để tâm kia truyền qua neuron thần kinh tới cơ mặt lại biến thành một nụ cười. Tiền Tâm Nhất bất đắc dĩ nói:

Sau cùng, Tiền Tâm Nhất đưa ra một lời nói dối để giảm bớt phiền toái:

***

Tiền Tâm Nhất tránh qua nhường đường cho một chiếc giường bệnh, chỉ về cầu thang phía cuối hành lang, xuống dưới thông tới đại sải, bên ngoài đại sảnh có máy bán hàng tự động. Anh cau mày dẫn đường trước:

– Hơn nữa khi chúng ta đi đấu thầu, nó còn chưa thành hình.

Chỉ có nước tới nhà anh nghiên cứu máy tính thì mới biết được đúng hay sai, Myles nghi ngờ:

– Thật sao? Vậy sắp mở đấu thầu lại rồi, tôi cũng chưa từng nghe cậu nhắc tới nó?

Tiền Tâm Nhất im lặng một lát mới nói:

– Kiến trúc sư Lý không từ bỏ khu triển lãm, em sẽ không nhắc tới nó.

Myles: …

Ánh mắt Myles chấn động, chợt nhìn thẳng vào mặt anh, muốn kiểm tra xem anh có đang nói dối hay không.

Chị ta không thể hiểu được điều này.

– Mẹ kiếp! Có từ sớm vậy mà cậu không nói với tôi? Cậu có biết khu triển lãm của nhóm chúng ta đã sửa đi sửa lại bao nhiêu lần rồi không? 5 lần, lần nào tôi cũng ép Lão Lý tới mức anh ta chỉ muốn nhảy lầu quách cho xong. Anh ta phải bận túi bụi sửa tới sửa lui.

***

Chỉ có nước tới nhà anh nghiên cứu máy tính thì mới biết được đúng hay sai, Myles nghi ngờ:

Nhưng mô hình của ngày hôm nay mới là một đòn chí mạng.

Trong phòng bệnh chỉ còn cấp trên cấp dưới ngồi nhìn nhau.

Vic ra tay trước chiếm ưu thế:

– Có giấu gì đâu ạ, sao em không biết nhỉ?

– Chen, hôm qua chúng tôi đã thảo luận ra một ý tưởng mới cho khu triển lãm, cậu có muốn xem không?

Trần Tây An dựa vào khung thép đầu giường, thoạt nhìn cơ thể vẫn còn rất yếu, chẳng qua tinh thần không tệ, hắn còn nói đùa:

– Mấy ngày tới em không thể dùng máy tính, anh chỉ có thể gửi ảnh QQ cho em xem thôi. Tâm Nhất phải chăm sóc em, anh có để bụng chuyện cậu ấy nhìn thấy không?

Vic hơi chột dạ, nhưng thấy anh ta không để tâm vụ ý tưởng mới, cũng lập tức yên tâm hơn. Anh ta cười ha ha:

Tiền Tâm Nhất cũng cầm một lon cà phê tương tự. Anh không uống mà nhét thẳng vào túi quần, có lẽ do anh ăn mặc phong phanh, còn đứng ngoài phòng với thời tiết ngày đông gần mức 0 độ, cho nên giọng nói cũng lạnh băng.

– Tất nhiên để bụng rồi. Xin lỗi, hôm qua tôi đâm vào cậu, vốn dĩ chuyện cần nói còn chưa nói xong, tôi rất xin lỗi. Tuy nhiên chuyện này tôi nhất định phải có được sự xác nhận từ cậu, bởi vì cậu là kiến trúc sư của phương án ban đầu.

Thế này đã tôn trọng và khách sáo lắm rồi. Trần Tây An rất ít khi được nước lấn tới:

– Cảm ơn anh, không có vấn đề gì, chỉ là một câu nói thôi mà. Vậy em cũng thể hiện thái độ của mình nhé, em không đồng ý bỏ khu triển lãm của mình đi.

– Myles, hai vấn đề mà chị quan tâm, người trong cuộc là em, quyền giải thích cũng ở em. Bây giờ em nói với chị, nếu như khác với đáp án trong lòng chị, vậy thì chỉ coi như hai chúng ta nhìn sự việc với góc độ khác nhau.

Vic đã nghĩ ra ý tưởng mới luôn rồi, bấy giờ cũng ngỡ ngàng.

– Đến bây giờ Lão Lý vẫn còn thù tôi, và tôi thì luôn cảm thấy sự hà khắc của mình với anh ấy là đáng giá, ít ra cuối cùng cũng đưa ra được một phương án khá ổn! Nhưng tới sáng hôm nay tôi mới phát hiện, khi tôi và Lão Lý vả mặt nhau, khăng khăng cho mình là đúng, thì tất cả mọi động tĩnh đều lọt vào tai cậu. Xem trò hề này cậu thấy sướng lắm đúng không? Ờ, đúng rồi, chắc hẳn còn cả Chen ở nhóm K nữa! Không ngờ hai người là tình…Myles cầm lấy một lon cà phê, vỏ lon thiếc lạnh buốt giữa trời đông giá rét. Chị ta bật nắp lon, nước lạnh thấu tim vừa hay dập bớt cơn nóng nảy trong lòng chị ta.Chị ta bước đi vội vã, rõ ràng muốn né tránh tai mắt của Vic, để chị ta dễ dàng giết anh không kịp trở tay. Tiền Tâm Nhất không phản kháng, mặc chị ta kéo đi, cuối cùng hai người dừng lại ở tận cuối hành lang.Hết chương 101

Bình luận

Truyện đang đọc