KIẾN TRÚC SƯ

Để mẹ mình không cảm thấy “cưới vợ rồi thì quên mẹ”, tối hôm đó Tiền Tâm Nhất không quay về nhà nghỉ cạnh khách sạn.

Trong nhà tích tụ một lớp bụi dày, nếu bản thân anh thì chắc chắn anh sẽ làm như không thấy, thay ga giường là được, sau này nơi nào cần lau thì lau chỗ đó. Nhưng Bành Thập Hương rất chăm chỉ, bà tìm được một mảnh khăn lau cũ, muộn rồi vẫn càn quét trong nhà, Tiền Tâm Nhất chỉ đi theo cho có.

Anh cảm thấy chắc chắn bà đã bị k1ch thích bởi nhà của Trần Tây An, đã mấy lần anh thấy bà hé miệng muốn nói gì đó, kết quả không nói gì hết, lãng phí không ít tâm tư và ánh mắt của anh.

Tính anh thẳng như ruột ngựa, suýt chút nữa đã không nhịn nổi hỏi rốt cuộc bà muốn nói gì. Kết quả Trần Tây An gọi điện thoại đến cho anh như thể có thần giao cách cảm, kiếm chuyện nói khiến anh quên đi.

Tiền Tâm Nhất bắt máy, nghe thấy Trần Tây An ở đầu bên kia hỏi: “Đã về đến nhà chưa?”

Tay trái anh ấn lên mảnh giẻ lau, quét qua mấy cái trên bàn trà:

“Tập kích nhà anh xong mới về.”

Trần Tây An là người đoan chính, không lấy làm ngạc nhiên về chuyện ấy: “Kết quả tập kích thế nào?”

“Kết quả tập kích là chín giờ em về đến nhà, vốn dĩ chỉ cần rửa mặt đi ngủ, song bây giờ lại hừng hực khí thế tổng vệ sinh.” Tiền Tâm Nhất oán giận xong, thoáng cái đổi giọng: “Nhưng nhìn biểu cảm của bà thì xem ra đã cho anh full điểm đảm đang đấy.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Trần Tây An có phần đắc ý: “Vậy thì xong đời rồi, mẹ em sẽ nhanh chóng phản chiến thôi.”

Tiền Tâm Nhất cười ngây thơ: “Đừng high nữa, mẹ em là một người phụ nữ kiên cường, anh nhất định phải có kế hoạch trường kỳ kháng chiến, cứ từ từ thôi.”

Trần Tây An không nói đùa với anh nữa, trở về giọng bình thường: “Anh cảm thấy hiện tại cũng rất tốt.”

Không còn vẻ thà chết cũng không gặp mặt nhau, thậm chí còn bắt đầu thỏa hiệp.

Tiền Tâm Nhất có thể cảm nhận được nội tâm chân thành của hắn, hắn không yêu cầu cao với bất cứ ai ngoại trừ bản thân mình, trái tim lý trí chính là một con dao sắc bén, nó sẽ vấy máu bất cứ ai sử dụng nó, Trần Tây An chính là con người như vậy.

Cũng chính vì sự rèn rũa mưu trí này khiến trên người hắn toát ra phong thái lý trí, Tiền Tâm Nhất thích an toàn, cho nên cũng thích hắn.

Đôi mắt Tiền Tâm Nhất như đang cười nhưng ngoài miệng lại nói: “Không được, không được rồi, người phụ nữ quật cường còn đang cọ niêu đất trong bếp, kích động lòng người lắm đúng không?”

“Ừ.” Tiếp đó Trần Tây An đâm thẳng anh bằng lời nói sắc bén: “Anh không nhớ trong bếp nhà em có niêu đất đấy, anh đoán em càng không nhớ.”

Tiền Tâm Nhất cười nghiêng ngả: “Im miệng! Em mua nó trên đường về nhà.”

Thực ra anh không mua, cũng không có nồi cho Bành Thập Hương cọ, tuy nhiên nói đến đây anh mới nhớ ra, sáng mai nên đi siêu thị mua một cái.

“Còn nữa.” Trần Tây An mỉm cười nói: “Em phải chăm chỉ hơn, bằng không mẹ em chăm anh mấy ngày, chắc chắn sẽ cảm thấy em lười đến mức chẳng cần em nữa.”

“Người bệnh như anh thì làm gì được.” Tiền Tâm Nhất khinh thường đưa ra ví dụ: “Một ngày gọt một trăm quả táo? Hay là… li3m bát đĩa còn sạch hơn rửa?”

Trần Tây An không chịu nổi câu phía sau: “Ngoại trừ ăn ra, anh còn có thể học, cảm ơn.”

Tiền Tâm Nhất nhớ tới chuyện hắn là cung Xử Nữ, lập tức cười phá lên: “Ha ha ha, đúng rồi, hôm qua em định hỏi nhưng mà quên mất. Mấy ngày nay anh viết viết vẽ vẽ cái gì, em liếc một cái là anh cố ý lật qua, nhỏ nhen chết được. Nhóm K nhận thêm dự án khu tài chính nào à?”

Trước mắt căn biệt thự mới chỉ có bản phác thảo qua loa, chưa thành hình thì chưa cần thiết phải nói ra miệng. Bởi vì chẳng ai lại dâng tặng nửa chiếc nhẫn hết. Trần Tây An không khẳng định cũng không phủ nhận, cười cười nói lảng sang chuyện khác.

Tiền Tâm Nhất tin thật, còn tấm tắc lấy làm lạ. Vic cà lơ phất phơ mà chẳng ngờ toàn kéo được những mối ngon, còn Myles cả ngày nghiêm túc nhưng luôn đi sau anh ta một bước.

Bành Thập Hương vừa dọn tủ giày vừa dỏng tai lắng nghe con trai mình pha trò, nhận ra rằng con trai bà thực sự đã yêu rồi, mấy lời thiếu dinh dưỡng đến vậy mà cũng nói được ra miệng.

Tiền Tâm Nhất nói hôm nay ở nhà với mẹ, bảo Trần Tây An nghỉ ngơi sớm đi. Cúp máy xong, anh cầm chiếc hộp giày bà đang cầm đặt về chỗ cũ, giục bà mau đi tắm.

Anh đặt chuông báo thức đi mua niêu đất, sáng sớm hôm sau đã thức giấc, chẳng qua vẫn không sớm bằng mẹ anh. Người phải chăm trẻ con sẽ không dậy muộn. Anh đi vòng quanh nhà phát hiện trong nhà không có ai, xuống tầng đi được nửa đường tới siêu thị thì gặp bà xách theo một đống túi nilon về. Lá rau cần lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn rất tươi ngon.

Tiền Tâm Nhất gọi bà một tiếng, giúp bà xách đồ đạc, rồi bảo bà đi ngược lại nửa đường để chọn giúp chiếc niêu đất đun không nứt trong truyền thuyết. Anh máy móc nghe theo lời bà chỉ dạy, nghe xong cũng không biết hai chiếc nồi khác nhau ở điểm nào.

Còn không có thời gian chưng bánh bao và màn thầu, bữa sáng chỉ có bánh trứng, Tiền Tâm Nhất xách bánh và cháo rau mang đến cho Trần Tây An ăn sáng, mẹ anh ở nhà xử lý niêu đất và xương sườn.

Trên đường đi, anh nhìn thấy những tia sáng mặt trời tỏa ánh vàng quanh tầng mây, nhuộm thành một màu sặc sỡ, dự báo hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.

Trong phòng bệnh, đêm qua Trần Tây An ngủ không ngon, khi Tiền Tâm Nhất đến nơi thì hắn vẫn chưa tỉnh, nằm đó khép mi ngủ mơ mơ màng màng, bốn góc chăn ngay ngắn, tựa hồ cả đêm hắn chưa từng trở mình.

Hôm nay hắn có thể xuống giường đi lại rồi.

Tiền Tâm Nhất buông hộp giữ nhiệt xuống, đút bàn tay lạnh cóng vào trong ổ chăn. Trần Tây An bị lạnh vươn tay ra nắm lấy tay anh, kéo anh vào ổ chăn kẹp chặt lấy. Tiền Tâm Nhất gác cằm lên chăn, không kiềm chế được vui vẻ:

– Hôm nay thời tiết đẹp lắm, lát nữa tăng nhiệt em sẽ xích anh ra ngoài đi dạo.

– Nói tiếng người đi. – Cách lớp quần áo Trần Tây An vẫn cảm thấy ngón tay anh lành lạnh, tạm thời chưa định đứng dậy – Vậy ra ngoài đi dạo cùng anh.

Tiền Tâm Nhất không biết tốt xấu đẩy hắn trong chăn:

– Đi đánh răng.

Trần Tây An kẹp tay anh không nhúc nhích:

– Nằm thêm một lát, một phút nữa.

Một phút có lẽ là lượng từ, qua bảy phút hắn mới đứng dậy, bước vững vàng đi đánh răng, nằm lâu nên chân mềm ra, hắn phải mất mấy phút mới thích ứng được.

Tiền Tâm Nhất rảnh rỗi đi vào nhà vệ sinh, xoay tay khóa cửa lại, đứng dựa cửa nhìn hắn đánh răng, cạo râu xong, ngoắc tay ra hiệu gọi hắn tới hôn môi.

Nhà vệ sinh tổng cộng không tới hai mét vuông, cánh cửa đã rộng 800mm rồi, để lấy ánh sáng, nhất định phải làm thêm một khung kính dựng đứng trên cửa gỗ. Mặc dù mặt đã được đánh nhám, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình bóng dưới ánh đèn. Trần Tây An không đi qua đó, vươn tay kéo anh vào góc tường, chặn anh trước chỗ tối.

Hắn khẽ hôn lên đôi môi của người đang nhếch môi cười kia, hơi thở gần trong gang tấc phả lên gương mặt hắn, trong giọng nói khe khẽ mang theo hoài niệm:

– Tâm Nhất, anh muốn về nhà.

Tiền Tâm Nhất xoa xoa đầu hắn, chuẩn bị nói được được được, kết quả vừa mở miệng đã khiến kẻ địch nắm bắt được sơ hở, Trần Tây An lập tức áp môi lên, đầu lưỡi lướt qua bờ môi mềm mại ướt át, khoang miệng mang theo vị chanh tàn dư của kem đánh răng.

Hai người quấn lấy nhau, Tiền Tâm Nhất bất cẩn cắn rách phần trong môi của Trần Tây An li3m bên trong đó. Thiên thời, nhân hoà nhưng địa không lợi. Trong lòng Trần Tây An rộn rạo, khi đẩy anh ra, trái tim như đang nhỏ máu.

Hai người điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhân mô cẩu dạng đỡ nhau ra ngoài ăn sáng.

Điều kiện bây giờ tốt hơn thời bọn họ còn nhỏ rất nhiều. Chăm trẻ con phải chú ý nhiều. Bởi có Lưu Dịch Dương, cho nên Bành Thập Hương không thể không chú ý đến dinh dưỡng. Cộng thêm chuyện bà từng làm hộ lý, cho nên rất để tâm tới những điều mà Tiền Tâm Nhất đã dặn dò, món ăn bà làm ra đều ít dầu ít muối.

Tiền Tâm Nhất không chịu nổi nhạt, chạy xuống siêu thị mini dưới tầng mua một chai dầu ớt Lão Can Ma. Kết quả anh vừa mới mở nắp ra, Trần Tây An chợt lên tiếng nhắc nhở:

– 49%.

Tiền Tâm Nhất đang xúc một đống dầu cay bỗng khựng lại, anh luyến tiếc rũ rũ đậu tương trên đũa xuống, chỉ quệt một ít dầu ớt trên bánh. Hết cơn nghiện, nghĩ tới chuyện sau này phải rời xa ớt cay, tức thì như có sấm sét đang nổ đùng đoàng bên tai anh. Anh nhìn chằm chằm vào lọ Lão Can Ma, lẩm bẩm:

– Niềm vui trong cuộc đời của em bị tước đoạt mất rồi.

Không phải Trần Tây An không hiểu được sức hút của Đào Hoa Bích, hắn dở khóc dở cười múc một thìa cháo, an ủi anh:

– Thanh đạm mới là vị thật, nào, cảm nhận mùi vị nguyên bản của thức ăn đi.

(Đào Hoa Bích: Người sáng lập ra Lão Can Ma, trên lọ dầu ớt ấy cũng in hình bà luôn.)

Tiền Tâm Nhất há miệng, nuốt xuống rồi mà chẳng cảm nhận được gì, cất giọng hận đời:

– Gạo biến đổi gen! Trứng bắc thảo nhiễm chì! Thịt lợn bơm nước!

Trần Tây An đùa cợt vỗ một cái lên đầu anh:

– Chừa cái tội nói thật này!

Tiền Tâm Nhất cười ha ha dùng đũa xé một miếng bánh, sau đó đồng cam cộng khổ với hắn.

Ăn cơm xong anh gọi điện thoại cho Tập Quyên, hai người chia nhau mỗi người một bên tai nghe, bà hỏi đến ai thì người đó nói vào mic. Nghe bà hỏi hết chuyện này chuyện kia.

Tập Quyên hỏi Trần Tây An:

“Bác Tống đến chưa, sáng nay bà ấy mang gì cho con đấy?”

Trong lúc Tiền Tâm Nhất còn đang ngơ ra, Trần Tây An đã khởi tấu rồi: “Mẹ Tâm Nhất đến đây, bọn con cho bác Tống về nhà rồi.”

Tập Quyên biết mâu thuẫn trong nhà Tiền Tâm Nhất, kinh ngạc hỏi mãi “thật sao”, “vậy thì tốt quá”. Tiền Tâm Nhất nghe mà vô cùng chột dạ, anh thầm nghĩ nếu như bà biết được chân tướng, có lẽ sẽ khóc lụt nhà mất.

Tập Quyên vẫn rất vui: “Mẹ Tiểu Tiền có đó không? Cô có thể nói với bà ấy mấy câu chứ.”

Tiền Tâm Nhất đoán đến 80% là bà muốn cảm ơn, bèn nói: “Cháu mang bữa sáng đến đây, trưa mẹ cháu mới đến. Thế này nhé cô, tới giờ cô chú ăn cơm mà mẹ cháu vẫn còn ở đây thì cháu sẽ gửi tin nhắn cho cô, sau đó cô gọi điện thoại cho Trần Tây An được chứ.”

Tập Quyên nói: “Được, được, được, bình thường mẹ cháu thích làm gì, cô tìm chủ đề chung để nói.”

Tiền Tâm Nhất muốn nói mẹ mình thích nấu cơm trông con, cô thích đóng cửa chế tạo tên lửa, hai người làm gì có chủ đề chung nào. Anh chần chừ mấy giây, cơ hội trả lời lại bị Trần Tây An giành mất.

“Mẹ, nói bừa chuyện gì cũng được, nhưng nhớ một điều, đừng bôi xấu con có được không?”

Tiền Tâm Nhất: “…”

“Con người con thật đáng ghét.” Tập Quyên bất mãn: “Mẹ đã nói xấu con bao giờ chưa.”

Giọng phàn nàn của Trần Hải Lâu ở bên cạnh truyền tới: “Không phải nói xấu, trên mạng người ta dùng từ gì ấy nhỉ… à ừ, đúng rồi, là nói xấu cao cấp. Bà cũng thật là, đang yên đang lành thì nói chuyện thời còn mặc quần thủng đít của nó làm gì.”

“Khi đó thú vị, được chưa, chờ đến trưa nói tiếp nhé.” Tập Quyên dối lòng cúp điện thoại. Thực ra nguyên nhân vì sau đó bà đã rời bỏ hắn đến căn cứ làm việc. Đối với bà, thời thơ ấu và thời thanh xuân của con trai chỉ là một khoảng trắng.

Tiền Tâm Nhất rất hứng thú với thời mặc quần thủng đít của người yêu, kết quả bên kia nói cúp là cúp luôn. Anh hưng phấn bám vào người Trần Tây An nói:

– Nào, nào, nào, bà Tập đã nói xấu anh thế nào vậy, để em đánh giá xem sao.

– Thôi đi. – Trần Tây An chẳng tin lời anh nói – Em cũng thuộc dạng nói xấu cao cấp.

Tiền Tâm Nhất vội vàng bày tỏ lòng trung thành:

– Không, không, không, em là fan anh, kiểu fan não tàn tới mức sống chung nhà với anh luôn đấy.

Trần Tây An mặc thêm chiếc áo giữ nhiệt:

– Tại sao nghe lời này có vẻ mất tự nhiên thế nhỉ?

Tiền Tâm Nhất mỉm cười quấn hắn kín mít, quàng thêm khăn, đội thêm mũ. Phẫu thuật xong hắn mắc bệnh sợ lạnh, sau này trời lạnh dần chắc chẳng phong độ nổi nữa.

Hai người khoác tay nhau đi xuống vườn hoa dưới tầng, mai vàng và hoa đón xuân vẫn còn đang ngậm nụ chờ nở rộ, ánh mặt trời sáng ngời ấm áp.

Hai người ngồi d4ng ch4n trên ghế đá, duỗi dài chân, híp mắt phơi nắng tới mức mơ màng buồn ngủ. Hai người dựa vào nhau, ba chiếc túi có bốn bàn tay, nơi này trở thành thế giới nhỏ độc lập của bọn họ.

Không ai nói chuyện, có thể vì lười, cũng có thể vì không nỡ phá vỡ yên tĩnh.

Hấp thụ ánh sáng đến mức đổ mồ hôi, Tiền Tâm Nhất chợt nói:

– Nếu như lần này vẫn không trúng thầu, anh có thất vọng không?

– Có. – Trần Tây An suy nghĩ rồi nói – Nhưng anh vẫn còn niềm tin.

Hết chương 114

Bình luận

Truyện đang đọc