Tại Chính Hiên nhìn ánh mắt Tôn Tình liền nhận ra bản thân đã có chút quá phận hắn cơ bản đang là thị vệ nếu chuyện hôm nay truyền ra bên ngoài lại có không ít sóng gió, liền thu kiếm nhưng vẫn không tránh sang một bên
“Để ta đưa y vào tẩm cung”
“Tại sao ta phải giao thái tử điện hạ cho ngươi”
“Các người đừng có đứng đó mà cãi nhau, thái tử ta tự đỡ người trở về tẩm cung, lui hết đi”
Tôn Tình quát sau đó cố gắng đỡ lấy Ngôn Tuấn Hàn đưa người về tẩm cung, nàng ghét đám nam nhân này chủ tử đang say bọn họ thì ngươi một câu ta một câu thật là từ khi nào đông cung loạn như vậy vậy hả
Ngày hôm sau Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy liền nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của Tôn Tình
“Có chuyện gì vậy”
“Thái tử, hoàng thượng cấm túc người không được ra khỏi đông cung ba tháng”
Ngôn Tuấn Hàn giật mình, y là đang mong phụ hoàng phế truất mình càng tốt sao lại cấm túc ba tháng, ba tháng ở đông cung chả khác gì bắt y đối mặt với Tại Chính Hiên mỗi ngày
“Chuyện là thế nào”
“Bẩm thái tử, hôm nay trên triều có người dâng tấu kể tội trạng thời gian gần đây của người còn có việc chúng ta đến câu lang viện hôm qua”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày
“Được rồi nếu cấm túc vậy chúng ta uống rượu ở đông cung vậy”
“Nhưng mà….
nhưng mà Tứ vương gia đến mang tất cả rượu đi hết rồi”
Ngôn Tuấn Hàn bật dậy, cái gì tất cả rượu đều mang đi, đây là có ý gì
“Ngươi không ngăn cản huynh ấy hay sao”
“Thái tử điện hạ, Tứ vương gia là vì có thánh chỉ cho nên ….
”
“Được rồi ngươi lén trốn ra ngoài cung đến choi Chu Đình mang rượu về đây kêu Viên Trình Nam theo ngươi đi”
Tôn Tình vâng lệnh, chủ tử không ra khỏi đông cung được nhưng nàng thì được a, trước khi đi vẫn nên kêu Kim Hoa An đến đây bảo vệ người tránh Tại Chính Hiên lại gây sự với người
Tôn Tình nghĩ là làm liền cùng Viên Trình Nam trốn khỏi đông cung đến chỗ Chu Đình xin rượu a, quả thật nghe việc Ngôn Tuấn Hàn xin rượu từ hắn, Chu Đình cười cả ngày
Trong đông cung, Kim Hoa An vừa mới hầu hạ Ngôn Tuấn Hàn bận y phục, sau đó theo sau y ra ngoài thế nào liền đụng mặt Tại Chính Hiên, Ngôn Tuấn Hàn lui về sau vài bước, Kim Hoa An nhận ra chủ tử có gì đó không ổn liền lên chắn trước mặt người
“Ngươi làm cái gì”
Tại Chính Hiên không thèm nhìn đến kẻ đang chắn trước mặt mình, một mặt nhìn Ngôn Tuấn Hàn
“Ta có việc bẩm báo thái tử điện hạ ngươi tránh ra”
“Bẩm báo thì đứng ở đây cũng được cần gì đến gần như vậy”
Kim Hoa An nói
“Chuyện quan trọng ta bẩm báo với thái tử không thể để người ngoài nghe được”
Tại Chính Hiến nói sau đó một cước đá Kim Hoa An, khiến Kim Hoa An lùi về sau vài bước, ra tay cũng thật dứt khoác xem ra võ công người này cũng không tầm thường
Tại Chính Hiên tiến lại gần Ngôn Tuấn Hàn, y liền lùi về phía sau không ngừng rung rẩy, Tại Chính Hiên nhíu mày, sao nam nhân khác có thể tuỷ thời đụng y nhưng thấy hắn liền làm ra bộ dạng như vậy
“Hàn nhi”
Tại Chính Hiên nhẹ nhàng gọi
Ngôn Tuấn Hàn ngẩng đầu, hai tiếng Hàn nhi này nghe Tại Chính Hiên gọi liền như một dao đâm vào ngực Ngôn Tuấn Hàn vậy
“Câm miệng”
Ngôn Tuấn Hàn vừa lui về sau vừa quát lớn
“Hàn nhi, ta sẽ không làm gì ngươi nghe ta nói được không”
Tại Chính Hiên có chút cười khổ
“Ngươi cút, ta không muốn nghe gì hết, cũng không được gọi tên ta, tránh ra”
Ngôn Tuấn Hàn bị Tại Chính Hiên kéo tay ôm vào lòng không ngừng vùng vẫy, y ghét người này, kiếp trước là mù quáng yêu kiếp này y chỉ muốn có thể bình yên không muốn đâm đầu vào thứ mù quáng như vậy càng thêm hận Tại Chính Hiên kiếp này vì hắn đã cưỡng ép y
“Ta xin lỗi, Hàn nhi ngươi bình tĩnh lại một chút”
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên không bình tĩnh hơn nữa còn liều mạng vùng vẫy hơn nữa còn dùng hết lực cắn Tại Chính Hiên một cái, Tại Chính Hiên mặc dù đau nhưng vẫn không buông, lúc này một giọng lớn tiếng quát
“Tại Chính Hiên ngươi buông Hàn nhi ra cho ta”
Là Ngôn Tuấn Vỹ, hôm nay trên triều nghe phụ thân cấm túc Ngôn Tuấn Hàn hắn liền lo lắng muốn đến thăm đệ đệ, dù gì từ ngày hôm đó đến nay hắn vẫn chưa đến nhìn qua Ngôn Tuấn Hàn, lúc đến liền thấy một màn này hơn nữa, nhìn thấy Tại Chính Hiên thế mà lại ôm Ngôn Tuấn Hàn, không phải hắn đã có Phùng Kiều Ngọc rồi sao đừng làm khổ đệ đệ của y
Ngôn Tuấn Vỹ kéo Tại Chính Hiên ra sau đó để Ngôn Tuấn Hàn ở sau lưng, nhìn thấy đệ đệ mình rung rẩy liền trừng mắt về phía Tại Chính Hiên
“Tại Chính Hiên phạm thượng với thái tử liền đem ra ngoài đánh năm mươi roi”
Ngôn Tuấn Vỹ nói, Tại Chính Hiên bất đắc dĩ nhíu mày
“Còn ngây ra đó làm gì ngươi tự đi lãnh phạt không cần đợi bổn vương sai người mang ngươi đi hay sao”
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó liền bỏ đi
Kim Hoa An liền chạy đến dùng khăn lao vết máu trên miệng của Ngôn Tuấn Hàn
“Điện hạ không sao chứ, đều là do ta thất trách”
“Không sao, ngươi không phải đối thủ của hắn, ta không trách ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn nói
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn đệ đệ mình liền đau lòng
“Hàn nhi, hắn ta đã làm gì đệ nói cho ta biết ta liền giết hắn”
Ngôn Tuấn Hàn liền lắc đầu, chuyện này suy cho cùng là chuyện của y y không muốn liên luỵ đến ca ca, hơn nữa Ngôn Tuấn Vỹ y làm sao không hiểu người này chứ, chỉ cần biết được chuyện đó chắc chắn sẽ chạy đi đánh Tại Chính Hiên một trận hoặc hơn nữa là giết Tại Chính Hiên, y không muốn tay ca ca mình phải dính máu
“Hàn nhi đệ không nói cũng được nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ biết, Hàn nhi đứa trẻ ngốc này”
Ngôn Tuấn Vỹ liền ôm Ngôn Tuấn Hàn vào lòng
Lúc Tôn Tình cùng Viên Trình Nam trở về nghe Kim Hoa An kể lại mọi chuyện, Tôn Tình liền muốn đến cùng Tại Chính Hiên nói chuyện, kêu hắn từ nay làm đúng bổn phận thị về, tránh ta chủ tử của nàng ra, từ ngày hắn xuất hiện ở đông cung chủ tử chưa ngày nào bình yên cả hơn nữa nhớ lại những chuyện Ngôn Tuấn Hàn âm thầm làm vì Tại Chính Hiên, Tôn Tình liền tức giận, chủ tử nhà mình quả thật quá tốt bụng rồi.