KIẾP NÀY KHÔNG HẬN CŨNG KHÔNG YÊU


Ngôn Tuấn Hàn cười cười
“Những nữ nhân phấn son phiền phức lắm, dù gì ta cũng là theo ý phụ hoàng mà lập thái tử phi mà thôi, còn lại ta không quan tâm”
Tống Kỳ Nam nhìn y lập tức hiểu được tâm sự
“Ta biết ngươi ngoài tên phế nhân họ Tại ra thì không để mắt đến ai, làm vậy đáng ư”
Ngôn Tuấn Hàn không nói
“Đáng, khi nào ngươi gặp được một người khiến ngươi có thể thật tâm yêu y ngươi sẽ hiểu Kỳ Nam”
Tống Kỳ Nam cười nhẹ, nếu thật sự có người khiến hắn phải rung động mà yêu thì chắc chắn ngày đó Tống Kỳ Nam hắn sẽ đổi họ ( nghiệp quật không chừa ai, gửi Tống ca)
“Yên tâm đi trên đời này không ai khiến ta có thể thật lòng yêu như ngươi đâu Tuấn Hàn”
“Gần đây Từ huynh có vẻ bận rộn, võ lâm Bình Thiên lại có chuyện gì sao”
“Không có gì chỉ là gần đây sức hiện một đám người võ công cao cường ra tay đáng sợ, rất nhiều mệnh quan triều đình bị giết một cách kỳ bí, Chu minh chủ cảm thấy sự việc không bình thường sai ta điều tra”
“Ta cũng có nghe nói gần đầy trong triều đồn đại ra rất nhiều chuyện đa phần những kẻ bị giết đều là tham quan”
Ngôn Tuấn Hàn nói, trong lòng thầm mắng những kẻ đó đáng chết, y biết đường những kẻ đó đều là những kẻ có liên quan đến vụ việc Tại tể tướng năm đó cả

“Chu Đình, phụ thân ngươi nhắc ngươi mau trở về nếu không người đập gãy chân ngươi”
Từ Chấn Thiên nhìn sang Chu Đình
“Mặc kệ đi ba lần bốn lượt hâm doạ đánh gãy chân ta, có lần nào đánh đâu ta sợ sao, gãy thì thôi”
Chu Đình đương nhiên không sợ, ai cũng biết Chu minh chủ chỉ có một mình Chu Đình là con trai đương nhiên làm sao dám phế bỏ, không lẻ để con gái là Chu Vân làm người kế vị sao
Từ Chân Thiên lắc đầu, quả thật gia môn Chu minh chủ thật vô phước
Cả bốn người cùng nhau trò chuyện cũng gàn đến tối, hoàng cung sắp đóng cửa, Ngôn Tuấn Hàn cáo từ về trước ba người còn lại sau đoa cũng rời đi
Trên đường về hoàng cung, Ngôn Tuấn Hàn nhìn qua Tôn Tình, tiểu cô nương này theo y cũng đã được mười năm năm đó trong hoàng cung vì thấy nàng bị một đám cung nữ ức hiếp mà nàng không sợ còn đánh lại y thấy vậy liền đem nàng đến đông cung cho nàng học võ nghệ cũng coi như thân tín bên mình, quả thật không phụ sự kỳ vọng của y Tôn Tình thông minh lanh lợi lại làm việc vô cùng hiệu quả ra tay voi cùng tàn nhẫn chỉ có điều một tiểu cô nương mới mười sau tuổi lại như vậy y có chút có lỗi
“Tôn Tình sau này nếu ngươi vừa ý ai, nói với ta ta sẽ cho ngươi rời đi thành thân cùng người đó”
Tôn Tình liền bất ngờ quay sang sau đó mỉm cười nói
“Ta còn nhỏ a, mấy chuyện đó thái tử điện hạ khoan hãy nói, ta còn muốn theo bên cạnh ngài bảo vệ ngài a”
Ngôn Tuấn Hàn cười, tiểu cô nương vẫn là tiểu cô nương mà thôi
Trở về đông cung, Tại Chính Hiên đứng đó nhìn bên ngoài, trời đã tối Ngôn Tuấn Hàn và Tôn Tình vẫn chưa trở về hắn liền lo lắng vừa định về thì thấy cả hai bước vào, Ngôn Tuấn Hàn dường như uống khá nhiều có chút không đứng vững Tôn Tình đang đỡ lấy
“Thái tử điện hạ làm sao vậy”

“Thái tử uống hơi nhiều, ngươi còn đứng đó nhìn không đỡ tiếp ta”
Tại Chính Hiên đỡ lấy Ngôn Tuấn Hàn đưa người vào trong, Tôn Tình lúc này mới thở phào mệt muôn chết đi được mà
Tại Chính Hiên đỡ Ngôn Tuấn Hàn vào phòng, vừa định đi thì bị kéo lại
“Tại sao luôn trốn tránh ta, tại sao ngay cả nói chuyện với ta cũng không được”
Tại Chính Hiên thở dài
“Thái tử người uống nhiều rồi, thuộc hạ sai người nấu canh giải rượu”
“Ta không cần mấy thứ đó, ngươi nói cho ta biết tại sao tại sao ngươi lại xa cách ta như vậy”
Ngôn Tuấn Hàn say vào sức lực thêm một phần, kéo Tại Chính Hiên lại, hắn bị kéo đè lên người y
Ở khoảng cách gần như vậy nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì rượu của vị điện hạ này, Tại Chính Hiên tim đập lệch một nhịp
“Chính Hiên, Chính Hiên ngươi rõ ràng biết hơn ai hết…là ta thích ngươi mà”
Một lần nữa nghe lời này từ miệng Ngôn Tuấn Hàn hắn liền lấy lại bình tĩnh đẩy người ra
“Thái tử uống nhiều thuộc hạ cáo lui”

Ngôn Tuấn Hàn ngồi đó thẫn người, sau đó cười phá lên, thật nực cười cho chính mình vì cớ gì lại cố chấp đến như vậy cơ chứ vì cái gì phải như vậy cơ chứ
Sáng hôm sau, thái tử trở bệnh không ra khỏi phòng, hoàng hậu lo lắng nhưng đến nơi thì lại không vào được vì Tôn Tình chuyển lời từ thái tử rằng ngươi mệt không muốn gặp ai, hoàng hậu đành trở về, vừa bước ra ngoài nàng nhìn thấy Tại Chính Hiên sau đó chỉ biết thở dài
Ngôn Tuấn Vỹ nghe đệ đệ bị bệnh lập tức vào cung nhưng vẫn là không được gặp người, đành bất lực kéo Tại Chính Hiên ra ngoài nói chuyện
“Xảy ra chuyện gì vậy, ngươi và Hàn nhi lại xảy ra chuyện gì, lần trước ngươi nói chuyện cùng Hàn nhi xong y lại bệnh lần này cũng vậy ta thật nghi ngờ gốt cuộc có cái gì”
Tại Chính Hiên im lặng, một lời khó mà nói hết được
“Tại Chính Hiên ngươi, đến ta bây giờ cũng không biết gốt cuộc chúng ta có còn là bằng hữu nữa hay không, ngươi thay đổi nhiều quá rồi”
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài sau đó bỏ đi
Lúc này một bóng đen xuất hiện quỳ xuống trước mặt Tại Chính Hiên
“Thiếu chủ việc của Phùng cô nương lần trước bị người ám hại thuộc hạ đã điều tra, có người nhìn thấy một thân ảnh nhỏ là nữ nhi nửa đêm lén vào phủ bỏ thứ gì đó vào hương mà Phùng cô nương hay dùng, thứ đó không độc nhưng nếu sử dụng nhiều sẽ thành độc trong cơ thể”
Tại Chính Hiên im lặng không nói, thân ảnh nhỏ sao, là người đó
“Được rồi việc này cứ để ta giải quyết, ngươi chuẩn bị mọi thứ cẩn thận, bảo vệ Kiều Ngọc, tuyệt đối không để ai làm hại nàng ấy”
“Thuộc hạ tuân lệnh”
Thân ảnh áo đen liền rời đi
Tại Chính Hiên quay lại đông cung sau đó nhìn thấy Tôn Tình ở bên ngoài cửa phòng của Ngôn Tuấn Hàn đang nghịch gì đó liền nhìn chầm chầm, thân ảnh nhỏ sao, thật quen mắt
Tôn Tình có cảm giác bị người nhìn quay sang liền thấy Tại Chính Hiên nhìn mình liền lên tiếng

“Nhìn ta làm gì, ta còn chưa hỏi ngươi đó làm sao thái tử lại bệnh đêm qua ngươi canh chừng ngài kiểu gì vậy”
“Ta chỉ có việc bảo vệ điện hạ còn người chăm sóc điện hạ là cô mới đúng”
Tôn Tình im bặt miệng, hôm qua nàng tạo điều kiện cho thái tử a, mới rời đi chứ bộ tốt xấu gì nàng cũng là có ý tốt
Ba ngày sau Ngôn Tuấn Hàn cũng khỏi bệnh mà ra ngoài, lần bệnh này hắn thay đổi hoàn toàn khác, ngày trước còn chăm chỉ giúp hoàng thượng xử lí tấu chương, gần đây đều chạy ra ngoài đến trời tối mới trở về, lần nào cũng chỉ có Tôn Tình đi theo, lúc đi tỉnh táo lúc về sai khước không ra gì cả
Ngay cả hoàng thượng cũng bắt đầu trách phạt y, cấm túc y ở đông cung chép phạt đến ngày thành thân với Phan Mạch mới cho ra ngoài
Nửa tháng sau ngày thành thân của Phan Mạch và Ngôn Tuấn Hàn ai nấy đều đến chúc mừng, bá quan văn võ gửi vô số lễ vật đến, Ngôn Tuấn Hàn sau khi lễ nghi rườm rà vừa xong liền uống rượu đến say khước, đến nửa đên mới vào phòng của Phan Mạch, nàng bận hỷ phục đỏ rất xinh đẹp chỉ tiếc là Ngôn Tuấn Hàn lại không quan tâm, mà thực chất Phan Mạch cũng không muốn người phải quan tâm
Tôn Tình đỡ y vào phòng trong lòng thầm mắng, thái tử điện hạ nặng như heo, khổ thân nàng
Thấy Tôn Tình khổ sở, Phan Mạch liền chạy đến đỡ phụ, sau khi đưa được Ngôn Tuấn Hàn lên giường Phan Mạch liền hiểu ý lui ra thì bị Tôn Tỉnh cản lại
“Thái tử phi người đi đâu vậy”
“Ta biết thái tử không thích ta, chỉ là vì người muốn né tránh hôn sự với những nữ nhân khác nên chọn ta, ta biết thái tử thích ngươi”
Tôn Tình lập tức muốn đập đầu a, sao ai cũng cho rằng thái tử thích nàng vậy, thái tử thích người khác thì được thích nàng nàng liền sợ
“Người chớ hiểu lầm a, mặc dù từ nhỏ ta ở bên cạnh thái tử nhưng giữa chúng ta là giữa chủ nhân với thuộc hạ, không hơn không kém a”
Phan Mạch khó hiểu nhìn Tôn Tình sau đó nhìn sang Ngôn Tuấn Hàn.


Bình luận

Truyện đang đọc