KIỀU SỦNG VI THƯỢNG


Hô hấp Thẩm Xu như đông lại, cảm xúc cứng rắn khiến lòng bàn tay nàng nóng lên, ngẩng đầu nhìn xem, đột nhiên rơi vào đôi mắt tràn ngập tình ý của Bùi Vân Khiêm.

Lúc đó, sát khí nơi đáy mắt Bùi Vân Khiêm đã hoàn toàn tan biến, tất cả hoá thành dịu dàng, phản chiếu khuôn mặt thanh lệ của Thẩm Xu.

Khôi phục tinh thần, Thẩm Xu muốn thu hồi tay nhưng vừa mới động đã bị Bùi Vân Khiêm mạnh mẽ ấn trở về.

“Thế nào? Sờ không thích sao?”
Đôi mắt đào hoa của Bùi Vân Khiêm loé lên ánh sáng, hắn cúi đầu đối diện với đôi mắt của Thẩm Xu, khoé miệng như cười như không, “Công chúa còn chưa trả lời thần, công chúa thích dạng người thế nào? Hửm?”
Cả người Thẩm Xu bị Bùi Vân Khiêm giam cầm trong tay, phía sau là ván giường gỗ cứng rắn không thể thoát được.

Nhìn dáng vẻ không có đáp án không bỏ qua của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu điều chỉnh hô hấp, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Bùi Vân Khiêm, khoé miệng mang theo ý cười, “Bổn… bổn cung cảm thấy, tướng quân rất tốt.


Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhướn mày, ý cười càng sâu, giơ tay vuốt tóc mai của Thẩm Xu ra sau tai, “Ồ? Thế sao?”
Vì mạng sống của mình, Thẩm Xu chân thành nhìn Bùi Vân Khiêm liên tục gật đầu.

“Vậy công chúa nói xem, bổn tướng quân có chỗ nào tốt?”
Thẩm Xu sửng sốt, nuốt lời nói đã chuẩn bị tốt vào trong, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bùi Vân Khiêm.

Trên đời này sao lại có người mặt dày vô sỉ thế này chứ?
“Thế nào? Nói không nên lời?” Bùi Vân Khiêm híp mắt, giọng nói cũng âm trầm, “Chẳng lẽ công chúa đang lừa bổn tướng quân? Công chúa còn nhớ kết cục của một người dám lừa dối ta như thế nào không?”
Nghe vậy, trong đầu Thẩm Xu lại hiện lên cảnh tượng đêm thành hôn, nháy mắt mở miệng, “Không! Sao… sao có thể chứ, bổn cung sao dám lừa gạt tướng quân.



Bùi Vân Khiêm không nói gì, ánh mắt dừng trên người Thẩm Xu mang theo ý đánh giá.

“Tướng… tướng quân, tâm địa tướng quân lương thiện…”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm bật cười thành tiếng, “Từ trước tới nay người khác đều mắng bổn tướng quân máu lạnh vô tình, tàn nhẫn độc ác, người nói bổn tướng quân lương thiện chỉ có mình công chúa, nếu như công chúa thật sự muốn nói dối thì cũng nên có thành ý một chút.


Sống lưng Bùi Vân Khiêm cười đến run lên, đôi mắt nhìn Thẩm Xu cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ và sủng nịch.

Cũng không biết vì sao, Thẩm Xu nghe Bùi Vân Khiêm tự nói mình như thế, trong lòng bỗng hụt hẫng lạ thường.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, trịnh trọng nói, “Bổn cung không nói sai, cũng không trái lương tâm, trong lòng bổn cung, tướng quân là người lương thiện nhất thiên hạ này.


Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm giật mình, nửa ngày sau cũng không nói được câu nào.

Thấy hắn như thế, Thẩm Xu cho rằng hắn không tin lời mình nói, nàng theo bản năng nhích lại gần Bùi Vân Khiêm, tay phải đặt lên vai hắn, giống như làm vậy hắn mới cảm nhận được thành ý của mình.

“Trước đây bổn cung suýt chút nữa bị bắt đi hoà thân ở Hung Nô, chỉ có mình tướng quân nguyện ý giúp đỡ bổn cung, mấy hôm trước bị ám sát trên phố, cũng là tướng quân che chở bổn cung, vậy nên mặc kệ người khác có nói thế nào, trong mắt bổn cung, tướng quân chính là người tốt nhất thiên hạ, vĩnh viễn như vậy.


Nghe nàng nói xong, tuy rằng Bùi Vân Khiêm không biểu hiện ra trên mặt nhưng trong lòng sớm đã loạn đến rối tinh rối mù.

Nói đến đây, Thẩm Xu dừng một chút, “Nếu như tướng quân có thể…”
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, “Nếu cái gì?”
Thẩm Xu rũ mắt, giọng nói nhỏ dần, “Nếu ngày thường tướng quân không hung dữ, cười nhiều thêm chút là tốt rồi,”
Bùi Vân Khiêm đưa tay xoa đầu Thẩm Xu, đôi mắt đào hoa chan chứa yêu thương, “Bổn tướng quân đáp ứng người.


Nghe vậy, Thẩm Xu vui vẻ, nhìn Bùi Vân Khiêm khó tin, “Thật sao?”
Hắn gật đầu, “Bổn tướng quân là người nói lời giữ lời.


Thẩm Xu cong môi, cuối cùng trên mặt cũng có ý cười.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới phản ứng lại khoảng cách giữa hai người gần như vậy, giơ tay đẩy hắn thuận tiện kéo dãn khoảng cách.

Lần này vừa hay chạm phải miệng vết thương của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu kinh hô thành tiếng, “Xin lỗi tướng quân, hôm nay tướng quân đã uống thuốc chưa?”
Bùi Vân Khiêm lắc đầu.


“Buổi chiều sắc thuốc xong rồi, ta đi lấy cho tướng quân.

” Nói rồi, Thẩm Xu không để ý tới sự ngăn cản của Bùi Vân Khiêm, nhanh chóng bước về phía phòng bếp.

Thấy thế, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên xoay người châm đèn, sau đó ngồi bên cạnh bàn chờ Thẩm Xu quay về.

Không tới một nén nhang, Thẩm Xu đã mang theo chén thuốc quay về phòng ngủ, nàng đưa chén thuốc tới trước mặt Bùi Vân Khiêm, “Tướng quân, ta mang thuốc tới cho ngươi, nhân lúc còn nóng mau uống đi.


Nhìn chén thuốc trên tay Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu mày khó có thể phát hiện.

Họ Diệp kia học y thuật kiểu gì mà có thể kê đơn thuốc đắng như vậy chứ?
Có thể thấy được thần sắc lo lắng của Thẩm Xu, hắn vẫn gật đầu nhận lấy chén thuốc, chậm rãi uống sạch chén thuốc cực đắng này.

Thấy Thẩm Xu nhìn mình không chớp mắt, trong lòng Bùi Vân Khiêm lại hiện lên một cỗ xúc động khó có thể nhịn nổi, cơ hồ chôn vùi toàn bộ lý trí của hắn.

Thẩm Xu không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn dừng lại, nàng mở miệng hỏi, “Còn chưa uống xong, sao tướng quân không uống nữa?”
Lông mi Bùi Vân Khiêm run run, chậm rãi rũ mắt nhưng khoé môi lại cong lên, “Thuốc này đắng quá.


Nghe vậy, Thẩm Xu cười thành tiếng, không nghĩ tới Bùi Vân Khiêm lớn vậy rồi mà còn sợ đắng như một đứa trẻ vậy.

Nghĩ thế, nàng nhìn Bùi Vân Khiêm rồi chớp chớp mắt, khẽ cười nói, “Vậy ta tới phòng bếp lấy mứt quả cho tướng quân.


Nói rồi, nàng xoay người muốn đi.

Vừa mới xoay người, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.


Chỉ nghe người phía sau cười một tiếng, “Cũng không cần phiền phức như thế.


Không chờ Thẩm Xu phản ứng lại ý tứ trong lời của Bùi Vân Khiêm, nàng cảm nhận được cổ tay bị sức lực mạnh mẽ kéo lấy, tiếp theo cả người ngã vào trong một cái ôm ấp áp, eo bị một đôi tay có lực giữ chắc, cả người dán vào trong lòng Bùi Vân Khiêm.

Nàng chưa kịp mở miệng đã có một cánh tay đặt ở trên gáy, ép nàng ngẩng đầu, trước mắt chỉ thấy Bùi Vân Khiêm chậm rãi cúi xuống, khuôn mặt dần trở nên phóng đại.

Ngay sau đó, xúc cảm mềm mại lạnh lẽo đặt trên môi nàng còn mang theo vài phần ướt át.

Thẩm Xu trợn to hai mắt, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, không khỏi nín thở, trong lòng ngứa ngáy giống như có hàng vạn con kiến bò qua.

Mãi cho tới khi bàn tay Bùi Vân Khiêm đặt trên eo nàng không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve, nàng mới phát hiện bàn tay sau eo kia đã nóng vô cùng.

Một lúc lâu sau, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng trầm thấp, âm cuối còn vô cùng mị hoặc.

“Thở đi.


“Đừng nhịn nữa.




Bình luận

Truyện đang đọc