KIỀU SỦNG VI THƯỢNG


Sau giờ ngọ, Thẩm Xu bưng cơm trưa vào phòng, thấy Bùi Vân Khiêm đã đứng dậy, đang ngồi trước bàn sách, Thẩm Xu nhíu mày, vừa mới hạ sốt sao lại vội vàng xử lý công vụ rồi.

Nàng vốn định mở miệng khuyên bảo, nhưng nghĩ tới tính tình của Bùi Vân Khiêm, lời đến bên miệng lại thôi.

Nghe thấy có người bước vào phòng mình, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu liếc một cái, sau đó cúi đầu giống như không nhìn thấy Thẩm Xu vậy.

Thẩm Xu cũng không tức giận, hai ngày sau khi gả tới đây dáng vẻ hắn vẫn luôn như vậy, nàng chỉ mang đồ ăn vào dọn ra bàn rồi kêu hắn tới ăn.

Sau khi dọn đồ ăn xong, nàng đóng hộp đồ ăn lại, không đợi nàng mở miệng, Bùi Vân Khiêm đã lạnh nhạt nói, “Người tới đây.


Thẩm Xu xoay người nhìn Bùi Vân Khiêm, không biết có phải hắn đang nói chuyện với mình hay không, cứ vậy đứng tại chỗ không động.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm lần nữa ngẩng đầu, Thẩm Xu còn đứng tại chỗ thì nhíu mày, “Trong phòng này còn có người khác sao?”
Nghe thấy lời này, Thẩm Xu mới buông hộp đồ ăn trong tay đi tới.

“Tướng quân.

” Nàng cúi đầu khẽ gọi một tiếng.

Đến gần mới phát giác, chữ Bùi Vân Khiêm thật sự rất đẹp, nét chữ có lực phóng khoáng.

Trên bàn bày biện giấy bút đầy đủ, ngay cả giấy Tuyên Thành hôm qua nàng dùng để luyện chữ cũng đều là hàng cao cấp giá cả xa xỉ của An Dương, trước giờ nàng mới chỉ bắt gặp trên bàn của phụ hoàng.

Nghe thấy tiếng nàng, bút lông trong tay Bùi Vân Khiêm hơi dừng lại, không mặn không nhạt đáp lại một tiếng, sau đó lại khôi phục như ngày thường.

“Sao mới hạ sốt mà tướng quân đã tới đây xử lý công vụ rồi?”
Bùi Vân Khiêm, “Tĩnh tâm.


Nghe câu trả lời của hắn, đầu óc Thẩm Xu không kịp suy nghĩ, trong thời gian ngắn cũng không biết ý hắn là thế nào, tĩnh tâm nghĩa là sợ nàng làm phiền sao? Thẩm Xu nghĩ vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Không khí trong phòng lại lần nữa đông lạnh.


Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm dừng bút ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Biết mài mực không?”
Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn thần sắc của hắn, hơi hơi giật mình, sau khi phản ứng lại thì gật đầu, Bùi Vân Khiêm không nói nữa, tiếp tục cúi đầu xử lý công vụ.

Thấy thế, Thẩm Xu mím môi, ý muốn nàng mài mực giúp sao?
Thẩm Xu tiến lên phía trước, giơ tay cầm lấy mực thỏi trên bàn nhẹ nhàng mài vào nghiên mực, ánh mắt vẫn không tự giác nhìn vào tay Bùi Vân Khiêm.

Bàn tay Bùi Vân Khiêm rất đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn thấy vết chai nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới mỹ quan.

Nếu như buổi tổi hôm đó Thẩm Xu không tận mắt nhìn thấy, mặc cho người khác nói thế nào, nàng cũng không thể tin được bàn tay này lúc cầm kiếm giết người lại vừa sắc bén vừa tàn nhẫn đến thế.

Hôm nay Bùi Vân Khiêm mặc một thân trường bào màu trắng, bên hông có đeo một khối ngọc Dương Chi màu trắng, mái tóc đen dài không buộc lên mà tuỳ ý xoã ở phía sau.

Thần sắc chuyên chú, hàng mi run rẩy, dưới mí mắt có một nốt ruồi khiến người ta không thể rời mắt được, có vài phần nhẹ nhàng của công tử thế gia, mặc cho ai thấy dáng vẻ này của hắn cũng không dám liên tưởng tới vị chiến thần đệ nhất Bắc Lâm khiến người ta sợ hãi kia là một.

Thẩm Xu không khỏi có chút hoảng hốt, nàng nhớ, trước kia cũng có một người thường xuyên mặc bạch y nhẹ nhàng như vậy, chỉ là từ đời trước, đã rất lâu rồi nàng không gặp lại người đó.

Nghĩ đến thiếu niên ôn nhuận như ngọc kia, Thẩm Xu không khỏi có chút thất thần.

Bùi Vân Khiêm thấy Thẩm Xu nửa ngày không có động tĩnh, muốn ngẩng đầu lên nhìn thử, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lại thấy ánh mắt Thẩm Xu đang nhìn mình không rời, không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày Bùi Vân Khiêm nhíu lại, trong lòng bỗng có chút tức giận khó nói.

“Không mài mực thì ra ngoài đi.


Nghe Bùi Vân Khiêm nói chuyện, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, vội vàng cúi đầu thu hồi ánh mắt, theo bản năng nói, “Không… chỉ là cảm thấy hôm nay tướng quân khác với bình thường.


Nghe Thẩm Xu nói thế, Bùi Vân Khiêm có vẻ hứng thú, nhàn nhạt ‘ồ’ một tiếng, sau đó buông bút trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng, “Vậy người nói xem, bổn tướng quân hôm nay có gì khác với bình thường?”
Thẩm Xu sửng sốt, nàng không nghĩ đến Bùi Vân Khiêm sẽ hỏi mình như vậy, động tác mài mực của nàng dừng lại, không biết nên trả lời thế nào.

Bùi Vân Khiêm nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới dời mắt, ngữ khí mang theo sự không vui, “Thất thần chính là thất thần, tìm cớ nhiều vậy làm gì.


Thẩm Xu nghe ra vẻ không vui trong lời nói của hắn, có lẽ là sợ chọc giận hắn, nhanh chóng phản bác, “Không phải, chỉ là bổn cung cảm thấy, hôm nay tướng quân rất… đẹp.



Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu lần nữa, bút trong tay lại không dừng lại, “Đẹp sao?”
Thẩm Xu tự biết không thể rút lại lời nói, sợ chọc giận Bùi Vân Khiêm nên căng da đầu gật gật.

Người như Bùi Vân Khiêm sao lại không nhìn ra Thẩm Xu đang miễn cưỡng, hắn không nói gì, cười nhạt một tiếng rồi cúi đầu, cũng không trả lời Thẩm Xu.

Thấy dáng vẻ của hắn, Thẩm Xu biết cái cớ của mình cũng khiến hắn không tin.

Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bút viết trên giấy và tiếng mài mực của Thẩm Xu.

Hồi lâu sau, Bùi Vân Khiêm mới buông bút.

Thẩm Xu cũng buông mực thỏi trên tay, mở miệng cẩn thận thăm dò, “Tướng quân, nên dùng cơm trưa rồi.


Đến mí mắt Bùi Vân Khiêm cũng không cho nàng, không mặn không nhạt đứng dậy đi tới bàn ăn.

Thẩm Xu cũng đi qua đưa chén đũa cho hắn, lại chậm chạp không ngồi xuống.

Bùi Vân Khiêm tuỳ ý gắp đồ ăn trên bàn, lạnh nhạt nói, “Ngồi đi, sau này có gì nói đó, không muốn nói cũng đừng nói lung tung trước mặt ta.


Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu run rẩy, tự biết mình đuối lý, đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống đối diện Bùi Vân Khiêm, nàng nghĩ, có lẽ lúc này Bùi Vân Khiêm hắn không muốn ngồi gần nàng.

Bùi Vân Khiêm không có hứng thú, cũng không muốn ăn gì, không bao lâu buông đũa rồi quay về giường nằm.

Thẩm Xu nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm, trong khoảng thời gian ngắn có chút hối hận, cũng ăn không vô, đứng dậy thu dọn đồ ăn trên bàn rồi ra ngoài.

Trên giường, Bùi Vân Khiêm nhắm hờ mắt, nghe thấy tiếng đóng cửa của Thẩm Xu mới ngồi dậy, nghĩ tới thần sắc si mê vừa rồi của Thẩm Xu, nàng đang muốn thông qua hắn để nhìn ai?
Nghĩ vậy, bàn tay Bùi Vân Khiêm siết chặt, trong mắt là một mảnh âm u.


Mà sau khi Thẩm Xu ra ngoài cũng không về nghỉ ngơi, trực tiếp đi tìm Lâm Lãng.

“Cái gì? Công chúa, người…”
Thẩm Xu biết ngay biểu tình của Lâm Lãng sẽ thế này, đỏ mặt che miệng nàng ấy lại, “Lâm Lãng, ngươi nhỏ giọng một chút!”
Thấy hành động của Thẩm Xu, Lâm Lãng mới ý thức được mình quá kích động, có chút mất lễ nghi, lại suy nghĩ một chút, với quan hệ của công chúa và Bùi đại tướng quân bây giờ, làm chuyện này cũng không có gì cả…
Lâm Lãng chớp mắt, nghiêm túc gật đầu, lúc này Thẩm Xu mới buông tay.

“Công chúa, người… sao người lại hôn đại tướng quân thế?” Sắc mặt Lâm Lãng có chút mất tự nhiên.

Thẩm Xu trợn mắt, ngồi xuống ghế, “Ngươi nghĩ bổn cung nguyện ý sao? Không phải sợ Bùi Vân Khiêm kia chết à.


Nói đến đấy, Thẩm Xu đột nhiên nhớ tới gì đó, đưa tay xoa ngực, “May là họ Bùi kia đêm qua hôn mê bất tỉnh, đúng rồi, bổn cung tới không phải để nói với ngươi cái này, hình như bổn cung chọc Bùi Vân Khiêm không vui rồi, làm sao bây giờ…”
Nghe vậy, Lâm Lãng mở to hai mắt khó tin, tuy rằng ngày thường công chúa rất vui vẻ, nhưng cũng không phải người không có chừng mực, sao mới gả qua đây có hai ngày đã chọc giận vị dậm chân một cái đã khiến toàn bộ Bắc Lâm run rẩy rồi.

“Công chúa… Sao người lại chọc giận Bùi đại tướng quân thế?”
Trên mặt Thẩm Xu xẹt qua một tia ảo não, uể oải ỉu xìu trả lời, “Hẳn là hắn không thích người khác nói dối trước mặt hắn…”
“Hả? Công chúa người lừa đại tướng quân sao?”
Thẩm Xu kéo ống tay áo, vẻ mặt bất đắc dĩ như đang suy tư cái gì, “Xem như là vậy…”
Nghe vậy, Lâm Lãng hít một ngụm khí lạnh, nghĩ đến mấy lời đồn đại ngày thường cũng không khỏi luống cuống.

Thấy biểu tình của Lâm Lãng, Thẩm Xu biết không thể trông cậy vào nàng ấy, bây giờ nàng phải tìm cách cứu vãn cục diện, nếu không Bùi Vân Khiêm tức giận…
Nháy mắt Thẩm Xu lại nhớ tới cảnh tượng đêm đó, cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, trong lòng lại ảo não hơn, sao nàng lại dám bậy bạ trước mặt hắn chứ?
Sau một lúc cân nhắc, Thẩm Xu đột nhiên nhớ tới trước đây phụ hoàng chọc mẫu phi tức giận thì làm thế nào?
Hình như có tặng trang sức, đồ trang điểm, còn cả ngọc như ý Tây Lương tiến cống.

Nghĩ tới đây, Thẩm Xu càng muốn khóc…
Trang sức, Bùi Vân Khiêm không dùng được, đồ trang điểm càng không, nàng phải đi đâu để tìm ngọc như ý bây giờ.

Ngẫm lại hai rương của hồi môn kia của Phùng thái hậu, một thứ bảo vật cũng không có, huống hồ với địa vị của Bùi Vân Khiêm bây giờ, hắn cũng không thiếu thứ gì cả.

Thẩm Xu nhíu mày, đưa tay xoa trán, thật là khó khăn…
Đang suy nghĩ, Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn thấy Tần Tuần đi qua cửa, là phụ tá đắc lực của Bùi Vân Khiêm, có lẽ sẽ biết sở thích của hắn.

Thẩm Xu vội vàng mở miệng, “Tần hộ vệ!”
Nghe thấy tiếng Thẩm Xu, Tần Tuần dừng chân, cung kính hành lễ với nàng.

Bây giờ Tần Tuần không dám coi khinh Thẩm Xu nửa phần, có thể khiến tướng quân ngoan ngoãn uống thuốc, mười mấy năm qua cũng chỉ có mình nàng, nhớ tới trước đây tướng quân từ Bắc cương trở về, bị thương nặng như vậy, Diệp thần y tận tình khuyên bảo cũng không khiến tướng quân uống một ngụm thuốc nào.


“Phu nhân có gì phân phó.


Tần Tuần hỏi thế lại làm khó Thẩm Xu, nàng đường đường là Linh An công chúa, cũng không thể nói thẳng là mình chọc giận Bùi Vân Khiêm, vì muốn bảo vệ tính mạng nên muốn lấy lòng hắn, hỏi thăm xem hắn thích thứ gì…
Nàng cũng cần mặt mũi mà…
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Thẩm Xu mới nói, “Trong nhà Tần hộ vệ có huynh đệ tỷ muội gì không?”
Tần Tuần sửng sốt, không nghĩ tới Thẩm Xu gọi mình lại để hỏi cái này.

Hơi hồi phục tinh thần, Tần Tuần gật đầu thành thật đáp, “Bẩm phu nhân, có, trong nhà thuộc hạ còn có một đệ đệ và hai muội muội.


Thẩm Xu gật đầu, lại hỏi, “Vậy trong gia đình bình thường, nếu lỡ lời khiến người nhà không vui thì nên làm sao?”
Sắc mặt Tần Tuần cứng lại, hắn không đoán ra Thẩm Xu hỏi cái này để làm gì, chỉ đành trả lời, “Thuộc hạ còn nhớ khi còn nhỏ chọc đệ đệ và muội muội tức giận sẽ đi mua kẹo dỗ dành một lúc là được.


Kẹo… kẹo…
Nghe vậy, khoé miệng Thẩm Xu khẽ nhếch.

Nháy mắt nàng tưởng tượng ra hình ảnh mình cầm mấy viên kẹo đi lấy lòng Bùi Vân Khiêm, tưởng tượng sắc mặt hôm nay của hắn, da đầu Thẩm Xu lại tê dại, nếu thật sự làm như vậy, có khi nàng còn chết nhanh hơn cả đời trước nữa.

“Còn có gì khác không? Nếu mẫu thân ngươi chọc giận phụ thân ngươi thì làm thế nào?”
Tần Tuần cẩn thận suy nghĩ, “Hẳn là mẫu thân sẽ tự tay làm đồ phụ thân thích ăn.


Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Xu sáng lên, khoé miệng cong cong, hỏi lâu như vậy cuối cùng cũng có cách rồi.

Thấy Thẩm Xu không nói gì mà đứng tại chỗ cười ngây ngô, Tần Tuần càng không biết Thẩm Xu có ý gì, hắn dò hỏi, “Phu nhân? Còn có việc gì không?”
Thẩm Xu khôi phục tinh thần phất tay, “Không có việc gì, đa tạ Tần hộ vệ, ngươi bận thì cứ đi đi.


Tần Tuần khom người, “Phu nhân gọi thuộc hạ là Tần Tuần được rồi, nếu phu nhân không còn việc gì, vậy thuộc hạ cáo lui.


Nói xong, Tần Tuần cũng lui ra ngoài.

“Công chúa, người hỏi Tần hộ vệ những thứ đó để làm gì?”
Thẩm Xu khôi phục tinh thần, khoé miệng mang theo ý cười, hơi nhếch cằm lên, “Đương nhiên là nghĩ cách có thể sống sót bình an ở phủ tướng quân rồi!”


Bình luận

Truyện đang đọc