KIỀU SỦNG VI THƯỢNG


Tháng bảy giữa hè, ban ngày thời tiết nóng bức, bây giờ lại là buổi trưa cũng thấy vô cùng oi ả.

Từ nhỏ Thẩm Xu đã sợ nóng, hễ trời nóng là cả người nàng cũng cảm thấy bồn chồn, nửa canh giờ trước dùng xong cơm trưa đã vội vàng chạy tới Nhã Xu các, cũng chính là Bắc các trước kia để tránh nóng, phủ tướng quân to như vậy, sở là chỉ có mỗi chỗ này có thể làm giảm tâm tình nóng nảy của Thẩm Xu.

Tuy rằng Nhã Xu các râm mát, nhưng bây giờ là giữa mùa hè oi bức khó chịu, Bùi Vân Khiêm đã đặc biệt tìm những khối băng lạnh đặt trong Nhã Xu các cho Thẩm Xu hóng mát.

Hiện giờ, một tay Thẩm Xu chống đầu dựa vào bàn, chán chường lay mâm nho đá, thỉnh thoảng cầm lấy một quả định cho vào miệng lại thôi, một mâm nho đá rất nhanh đã tan chảy trước khi bị nàng ăn hết.

Lâm Lãng ở một bên vừa quạt cho nàng vừa nói, “Sao công chúa lại không ăn ạ? Nho sắp tan chảy hết cả rồi.


Thẩm Xu ghé vào trên bàn, nhướn mày, cầm một quả nho đưa vào miệng mình, “Nóng muốn chết, sao gần đây trời lại nóng thế chứ.


Lâm Lãng suy tư gì đó, trong lòng cân nhắc một lát rồi chậm rãi nói, “Có lẽ là do tới Thất Tịch, hàng năm đều thế này, năm nay lễ Thất Tịch lại vừa hay trúng ngày đại thử nên mới nóng như thế.


Nghe vậy, Thẩm Xu ngước mắt nhìn qua, vẻ mặt hơi mê mang, “Thất Tịch? Khi nào là Thất Tịch?”
Trước kia nàng từng nghe mẫu phi nói, Thất Tịch hay còn được gọi là lễ Khất Xảo, vào mùng bảy tháng bảy hàng năm, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước, khi xưa mẫu phi kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ cho nàng nghe, nàng còn rất thích thú, còn trộm cảm thán tình yêu của bọn họ.

Sắc mặt Lâm Lãng thay đổi, ánh mắt nhìn Thẩm Xu cũng không khỏi kinh ngạc vài phần, “Hôm nay đó ạ, không phải công chúa không biết đó chứ?”
Thẩm Xu, “…”
Nàng thật sự không biết.

Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, Lâm Lãng đã nói tiếp, “Vậy công chúa cũng chưa chuẩn bị lễ vật tặng cho tướng quân sao?”
Thẩm Xu mới vừa ăn một quả nho, lúc này tức khắc cảm thấy quả nho không ngọt chút nào.

Đôi mắt hạnh long lanh lộ ra vẻ vô hại, nhìn Lâm Lãng khẽ lắc đầu, bộ trâm cài trên đầu cũng khẽ đong đưa.


Thấy thế, Lâm Lãng giơ tay xấu hổ ho khẽ hai tiếng, vẻ mặt hận sắt không thành thép nhìn Thẩm Xu, “Tại sao công chúa có thể quên được ngày quan trọng thế chứ!”
“Sao ta biết hôm nay là Thất Tịch chứ? Em cũng không nói với ta mà.


Thẩm Xu quay đầu đi, chớp chớp mắt rồi nhanh chóng quăng nồi lên đầu Lâm Lãng.

Nghe vậy, Lâm Lãng nghẹn lời, không đợi nàng ấy nói chuyện, Thẩm Xu lập tức nói tiếp, “Không có thời gian chuẩn bị, cho dù bây giờ đã biết hôm nay là Thất Tịch thì cũng không có gì có thể tặng cả.


Nói rồi, Thẩm Xu chuyển đề tài, nhếch cằm lên nhìn Lâm Lãng, cố ý chơi xấu, “Cho nên đều tại em không nói sớm với ta.


Lâm Lãng, “…”
Nàng ấy phục Thẩm Xu rồi.

Một lúc lâu sau, Lâm Lãng nhận mệnh thở dài, công chúa là chủ tử, chủ tử nói cái gì thì cái đó là đúng.

Lâm Lãng nhìn Thẩm Xu, khuôn mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Vậy cho dù công chúa chưa ăn thịt heo thì cũng không phải chưa từng thấy heo chạy đấy chứ! Nhìn xem người khác tặng người thương cái gì không phải là được rồi sao?”
Nghe vậy, Thẩm Xu ngước nhìn Lâm Lãng một cái không lên tiếng, đời trước mười sáu tuổi nàng phải tới Hung Nô hoà thân, có thể sống được đã là tốt lắm rồi, nào nhìn thấy heo chạy gì chứ…
Thấy một hồi lâu Thẩm Xu không nói gì, Lâm Lãng lần nữa mở miệng nói, “Vậy hôm nay tướng quân có nói gì với công chúa không?”
Thẩm Xu cụp mắt, khẽ hừ một tiếng, “Không hề.


Sáng sớm nay nàng chưa dậy Bùi Vân Khiêm đã lên triều rồi, mãi tới bây giờ vẫn còn chưa về.

Nghe thế, Lâm Lãng nhíu mày, kỳ lạ, tướng quân vẫn luôn chăm sóc công chúa chu đáo, chẳng lẽ hôm nay bận rộn công việc nên cũng quên mất ngày Thất Tịch rồi?
Nghĩ vậy, Lâm Lãng đột nhiên có chút hối hận vì lanh mồm lanh miệng nói với Thẩm Xu hôm nay là Thất Tịch, nếu như công chúa và tướng quân vì chuyện này mà không vui, nàng ấy chính là tội đồ lớn nhất.

Lâm Lãng nghiêng người, vừa định ngẩng đầu nói gì đó với Thẩm Xu, vừa ngước mắt đã thấy thân ảnh cao lớn cách đó không xa đang chậm rãi đi về phía này.


Nàng ấy thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nói, “Công chúa, tướng quân đã trở lại, bây giờ đang đi về phía chúng ta.


Thời tiết nóng bức, Thẩm Xu không có hứng thú với bất kì thứ gì, chỉ ghé vào trên bàn nhàm chán ‘ồ’ một tiếng, lại đưa tay lấy mấy quả nho lạnh cho vào miệng.

Không bao lâu sau, Bùi Vân Khiêm đã bước lên từ thang lầu phía sau, trên người mang theo vẻ nóng bức của thời tiết.

Thấy Bùi Vân Khiêm đã tới, Lâm Lãng khom người hành lễ rồi lui xuống, để lại không gian cho hai người, từ lần săn thú trước trở về, Lâm Lãng phát giác hai người họ ngày càng dính lấy nhau.

Hôm nay Thẩm Xu mặc váy lưu tiên màu đỏ hồng, làn váy đỏ rực kéo dài trên mặt đất, trên hông thắt đai lưng thêu tơ vàng, vòng eo nhỏ nhắn một tay là có thể ôm trọn, mái tóc đen buông xuống, theo gió nhẹ nhàng lắc lư, từ xa nhìn lại rực đỏ như một đốm lửa.

Chỉ là thân mình có hơi đơn bạc, dáng vẻ ghé vào trên bàn giống như tiểu hồ ly bị nóng tới mức buồn bã ỉu xỉu.

Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm chậm rãi cất bước tới gần đã phát hiện xung quanh lạnh lẽo, hắn nhìn bốn phía mới phát hiện Thẩm Xu đã tự chủ trương bỏ thêm nhiều khối đá vào đình tránh nóng, tầm mắt chuyển tới trước bàn Thẩm Xu, trên đó chính là một mâm nho lạnh đã bị ăn hơn nửa, hộp thức ăn bên cạnh thì còn nguyên không động.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, vẻ mặt tức giận, bày nhiều đá như vậy còn chưa đủ, còn ăn nho lạnh nữa, không cần cơ thể này nữa rồi sao?
Bùi Vân Khiêm trầm mặt cởi bỏ áo choàng, cúi người khoác lên vai Thẩm Xu, trầm giọng nói, “Đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, đá lạnh không thể để nhiều quá, cũng không được ăn quá nhiều nho lạnh.


Nói rồi, Bùi Vân Khiêm ngước mắt nhìn một mâm nho chỉ còn lại gần nửa, lại nói tiếp, “Hôm nay nàng được lắm, lại còn gấp đôi số đá với cả số nho.


Trên mặt Bùi Vân Khiêm không hề có ý nói giỡn, hoàn toàn đã nổi giận, “Nàng coi lời bổn tướng quân nói là gió thoảng bên tai đúng không?”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm đưa tay không nặng không nhẹ nhéo một cái trên da mặt mềm mại của Thẩm Xu.

“Tướng quân!”
Vốn dĩ Thẩm Xu đã nóng bức khó chịu, bất mãn muốn tránh thoát khỏi áo choàng của hắn, nhưng cánh tay lại không thoát khỏi đùi, hai tay Bùi Vân Khiêm đã mạnh mẽ buộc chặt đai lưng áo choàng cho nàng.


“Nếu còn động nữa, sau này đá đều đổi thành lá bạc hà hết.


Giọng nói Bùi Vân Khiêm trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai nàng, mang theo uy hiếp nhàn nhạt.

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Xu đã thành thật khoác áo choàng Bùi Vân Khiêm cố chấp mặc cho mình, trời nóng như vậy còn không cho nàng phơi đá, không bằng trực tiếp lấy mạng nàng luôn cho rồi, nàng không cần lá bạc hà đâu.

Thẩm Xu ngồi thẳng người, vẻ mặt không hề tình nguyện, vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm mang theo vài phần tức giận của Bùi Vân Khiêm.

Vì một tương lai có đá, nàng giơ tay cầm lấy một quả nho lạnh trên mâm, lấy lòng đưa tới trước ngực Bùi Vân Khiêm, cười khẽ, “Tướng quân mới từ bên ngoài trở về nhất định là rất nóng, chàng mau nếm thử xem, ngọt lắm đó.


Bùi Vân Khiêm nhìn nàng từ cao xuống, không nhận lấy cũng không nói chuyện.

Thấy thế, trong lòng Thẩm Xu trầm xuống, thầm nghĩ không ổn, lần này sợ là tức giận thật rồi.

Trước kia Bùi Vân Khiêm có dặn dò nhiều lần kêu nàng không nên vừa phơi đá nhiều quá vừa ăn nho lạnh, nhưng nàng thật sự rất nóng, cho dù làm thế vẫn không bớt nóng được.

Một lát sau, Thẩm Xu hậm hực thu hồi quả nho trên tay, cẩn thận suy nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên Bùi Vân Khiêm tức giận với mình, nhất thời nàng cũng không biết nên làm thế nào.

Một lúc lâu sau, nàng một lần nữa đưa tay khẽ kéo ống tay áo của Bùi Vân Khiêm.

Thân mình Bùi Vân Khiêm cứng đờ, tuy rằng không hiện lên mặt, nhưng đôi tay sau lưng đã siết chặt, động tác Thẩm Xu mềm nhẹ, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay hắn giống như mèo nhỏ khẽ cào, trêu chọc lòng hắn rung động.

Đôi mắt hạnh long lanh của Thẩm Xu nhìn hắn, dịu dàng thử nói, “Tướng quân tức giận rồi sao?”
Bùi Vân Khiêm rũ mắt, hầu kết chuyển động, cưỡng chế rung động trong lòng, không mặn không nhạt ‘ừm’ một tiếng, chỉ nhìn nàng không nói thêm câu nào nữa.

Tiểu cô nương lôi kéo tay áo hắn không buông, cụp mắt cân nhắc hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Vậy ta dỗ tướng quân nhé?”
Nghe vậy, trong lòng Bùi Vân Khiêm khẽ động, thân mình không tự giác nghiêng về phía trước, đôi mắt tràn đầy ý cười đối diện với mắt Thẩm Xu, khoé miệng cong lên khó nén ý cười, thấp giọng hỏi nàng, “Dỗ như thế nào?”
Thẩm Xu giơ tay cầm lấy một quả nho lạnh đưa tới trước mặt Bùi Vân Khiêm, khẽ nói, “Tướng quân, ta biết sai rồi, ta không nên ăn quá nhiều nho lạnh, cũng không nên phơi nhiều đá quá.


Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn quả nho trên tay Thẩm Xu, trong lòng bất đắc dĩ, quả nhiên không thể ôm quá nhiều kỳ vọng với nàng.


Không đợi hắn nói chuyện, bên tai đã truyền tới giọng nói ngọt ngào mềm mại của Thẩm Xu, “Chỉ là thời tiết quá nóng, tướng quân tha thứ cho ta lần này được không?”
Nói rồi, Thẩm Xu quay đầu, rất là tha thiết nhìn mâm nho còn lại, sau đó hạ quyết tâm nhìn Bùi Vân Khiêm nói, “Ta cho tướng quân ăn nho lạnh ta thích nhất, coi như bồi tội được không?”
Bùi Vân Khiêm tức cười, dáng vẻ nàng quay đầu lưu luyến nhìn mâm nho kia giống như hắn thật sự muốn cướp đoạt quả nho của nàng vậy.

Nghĩ vậy, Bùi Vân Khiêm hơi nhíu mày, hắn còn không bằng mấy quả nho sao?
Bùi Vân Khiêm hừ lạnh một tiếng, giơ tay nắm lấy tay Thẩm Xu chậm rãi đưa tới bên miệng nàng, “Không ai đoạt với nàng đâu, chỉ là quá lạnh, nên ăn ít thôi.


Khoé miệng Thẩm Xu nhanh chóng cong lên, đầu nhỏ khẽ gật, sau đó một ngụm ăn luôn quả nho lạnh trên tay.

Thấy thế, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cũng cong lên, ánh mắt không chút để ý dừng trên mặt Thẩm Xu, nhướn mày hỏi nàng, “Vừa rồi công chúa nói gì thế?”
“Hả?”
Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn hắn.

Lát sau, Bùi Vân Khiêm chậm rãi cúi xuống tới gần Thẩm Xu, hô hấp ấm áp phả vào mặt nàng, giọng nói trầm thấp mát lạnh, còn có chút quyến rũ.

Hắn nói, “Quả nho rất ngọt, vậy bổn tướng quân cũng muốn nếm thử.


Lời còn chưa dứt, trên môi Thẩm Xu tức khắc bị cảm giác lạnh lẽo bao phủ, ngay sau đó, thứ gì đó ướt nóng cắn lấy khoé môi nàng.

Tiếp theo, đầu óc Thẩm Xu nổ tung một tiếng, khó tin nhìn Bùi Vân Khiêm, trên mặt tức khắc đỏ bừng.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười, đưa tay cọ nhẹ khoé môi nàng, “Quả nho không tồi, rất ngọt.


“Nhưng mà, vẫn là Xu Nhi ngọt hơn.


Lại như vậy!
Thẩm Xu vội vàng quay qua chỗ khác không nhìn hắn nữa, Bùi Vân Khiêm người này thật sự hư hỏng, lâu lâu lại nói mấy lời xấu hổ này trêu đùa nàng!
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm cười thành tiếng, cũng học dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Xu kéo ống tay áo nàng, khẽ nói, “Công chúa tức giận sao?”
“Vậy thần giao bản thân cho công chúa được không?”


Bình luận

Truyện đang đọc