Bùi Vân Khiêm trở về dùng bữa với Thẩm Xu xong xuôi lại vội vàng rời phủ, hơn phân nửa là phải giải quyết hậu quả cứu tế động đất ở Thục Trung, trước khi đi còn dặn dò thuộc hạ không được để Thẩm Xu ăn nho lạnh, cũng không cho nàng tới Nhã Xu các tránh nóng.
Lúc này, Thẩm Xu đang ghé vào trên bàn phòng ngủ, Lâm Lãng đứng ở bên cạnh giúp nàng quạt gió.
“Công chúa đừng tức giận, tướng quân không cho công chúa ăn nho lạnh cũng vì tốt cho công chúa, từ nhỏ cơ thể công chúa đã có tính hàn, thái y cũng đã nói, công chúa tốt nhất đừng nên ăn đồ lạnh, nếu không rất khó để thụ thai đó ạ.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu khẽ hừ một tiếng, liếc Lâm Lãng một cái rồi nói, “Em nghĩ nhiều quá rồi!”
Động tác quạt tay cho Thẩm Xu của Lâm Lãng ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc, “Chẳng lẽ công chúa và tướng quân còn chưa viên phòng?”
Thẩm Xu giật mình, một tay chống đầu bò dậy, mím môi nói, “Hẳn là…”
Trước kia trong cung có công chúa xuất giá sẽ phái ma ma tới dạy lễ nghi, nhưng hai đời Thẩm Xu xuất giá đều quá vội vàng, chuẩn bị trước sau cũng chỉ có ba ngày mà còn không kịp, lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi học mấy thứ đó.
Ánh mắt Thẩm Xu chợt loé, nhìn Lâm Lãng nói, “Cái gì là viên phòng cơ?”
Ngày ngày nàng và Bùi Vân Khiêm đều ngủ chung trên giường, cái này xem như viên phòng rồi?
Nghe vậy, sự kinh ngạc trong mắt Lâm Lãng ngày càng sâu, nhưng nói cho cùng, Lâm Lãng cũng là cô nương chưa xuất giá, dáng vẻ cũng chỉ mới mười mấy tuổi, cho dù biết cái gì là viên phòng cũng khó có thể mở miệng.
(EbookTruyen.
Net)
Nàng ấy cân nhắc hồi lâu trong lòng, sắc mặt mất tự nhiên, lát sau mới mở miệng, “Nô… nô tỳ cũng không biết.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu thu hồi ánh mắt, ‘ồ’ một tiếng, dường như có chút thất vọng.
Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, Lâm Lãng đã tiếp tục, “Nếu như công chúa muốn biết, nô tỳ có một cách.
”
Thẩm Xu cử động thân mình, đột nhiên hứng thú, “Cách gì thế?”
Lâm Lãng ghé xuống bên tai Thẩm Xu, nhỏ giọng nói gì đó, một lát sau, sắc mặt Thẩm Xu đột nhiên đỏ bừng, hai tai cũng nóng hết cả lên.
Nàng mím môi, sự thẹn thùng trên mặt không hề giảm bớt, ngẩng đầu nói, “Thật sự phải làm thế?”
Sắc mặt Lâm Lãng cũng không tốt là bao, “Nếu như công chúa thật sự muốn muốn biết, trước mặt cũng chỉ có cách này thôi.
”
Thẩm Xu cân nhắc hồi lâu mới nói, “Vậy em bí mật đi đi, đừng để mọi người nhìn thấy.
”
Nếu như bị người nào biết được, nàng sợ rằng phải đào hố chôn mình mất.
“Công chúa yên tâm.
” Lâm Lãng lên tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng.
Không quá một chén trà, Lâm Lãng đã ôm hai quyển sách nhỏ trở về.
Thấy thế, Thẩm Xu vội vàng đứng dậy, “Mau vào đi, đóng cửa lại, trên đường có bắt gặp ai không?”
Lâm Lãng thở dốc lắc đầu, sắc mặt nàng ấy đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là vội vàng chạy về.
Thấy thế, Thẩm Xu rót một chén trà đưa cho Lâm Lãng, nói, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
”
Nói rồi, Thẩm Xu rũ mắt nhìn đồ vật trên tay Lâm Lãng, vẻ mặt tò mò, mở miệng nói, “Em nói, chính là cái này sao?”
Lâm Lãng gật đầu, đặt quyển sách lên bàn, “Chính là cái này, là lần trước lúc nô tỳ giúp công chúa sửa soạn lại đồ đạc, phát hiện trong của hồi môn Thái Hậu cho công chúa.
”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Xu lúc đỏ lúc trắng, của hồi môn Phùng Thái hậu không cho nàng thứ gì tốt, vậy mà lại cho nàng thứ đồ này, may là Lâm Lãng thấy được, nếu như bị Bùi Vân Khiêm nhìn thấy, còn không bằng nàng đâm đầu chết cho rồi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu khôi phục lại tinh thần, tay đặt trên cuốn sách ngẩng đầu liếc Lâm Lãng một cái.
Lâm Lãng lập tức hiểu ý, hành lễ nói, “Công chúa yên tâm, nô tỳ không nhìn thấy gì cả, lát nữa nô tỳ sẽ đi tiêu huỷ ngay lập tức.
”
Dừng một chút, Lâm Lãng lại nói tiếp, “Nô tỳ đi ra ngoài canh chừng cho công chúa.
”
Lúc này Thẩm Xu mới yên tâm, giơ tay mở quyển sách trên bàn ra, mấy tờ đầu tiên vẫn còn đỡ, nhưng càng tới trang sau càng lộn xộn, sắc mặt Thẩm Xu mất tự nhiên, bất kể là ai nhìn thấy hai người đang ‘đánh nhau’ trên sách thì vành tai cũng đỏ như nhỏ máu, đừng nói tới công chúa lớn lên từ nhỏ trong cung không rành thế sự.
Thẩm Xu ‘bộp’ một tiếng, khép quyển sách trên tay lại, mặt đỏ tới mức không nói nên lời, xoay người lên giường bọc chăn kín mít.
Vừa mới lên giường, Thẩm Xu đã có chút buồn ngủ, không biết ngủ từ khi nào, một giấc đã là vài canh giờ, chờ nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại trời đã chạng vạng.
Nàng giơ tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, mở miệng gọi một tiếng, “Lâm Lãng, giờ nào rồi?”
Không ai trả lời.
Thẩm Xu nhíu mày, lại gọi một tiếng, “Lâm Lãng?”
Một lúc lâu sau, vẫn không có ai trả lời như cũ.
Thấy thế, Thẩm Xu xoa mắt, vừa mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, đột nhiên không kịp phòng bị đối diện với đôi mắt của Bùi Vân Khiêm khiến nàng sợ tới mức trái tim cũng muốn run rẩy.
“Tướng quân? Sao chàng lại ở đây?”
Bùi Vân Khiêm nhướng mày, cười khẽ một tiếng: “Phòng ngủ của bổn tướng quân mà không thể về được sao?”
“Vậy vừa rồi ta gọi người nửa ngày trời, rõ ràng tướng quân ở trong thư phòng mà lại không đáp lời ta?”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm ngước mắt nhìn Thẩm Xu một cái, cố ý nói, “Công chúa gọi Lâm Lãng chứ đâu phải bổn tướng quân.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, đáy mắt xẹt qua ý cười, không chút để ý thu hồi tầm mắt nói, “Công chúa sợ cái gì chứ? Làm chuyện gì trái với lương tâm sợ bị bổn tướng quân biết sao?”
Thẩm Xu nhíu mày, “Bổn cung có thể làm ra chuyện gì trái với lương tâm được chứ?”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Bùi Vân Khiêm không hề giảm bớt, ánh mắt tuỳ ý dừng trên mặt Thẩm Xu, nhướn mày nói, “Thế sao?”
Nói rồi, hắn đưa tay cầm quyển sách trên bàn lên, đứng dậy từng bước tới gần Thẩm Xu, “Vậy công chúa nói bổn tướng quân xem, đây là cái gì?”
Vẻ mặt Thẩm Xu nháy mắt như sắp nhỏ máu, vậy mà Lâm Lãng không vào trong mang thứ này đi tiêu huỷ, còn bị Bùi Vân Khiêm bắt gặp, chuyện này thật sự rất mất mặt.
Ánh mắt nóng bỏng của Bùi Vân Khiêm từng bước tới gần, Thẩm Xu cúi đầu, tưởng tượng tới thứ hắn cầm trên tay thôi là nàng hận không thể tìm lỗ đất chui xuống.
Thấy Thẩm Xu xấu hổ không dám ngẩng đầu, khoé miệng Bùi Vân Khiêm không tự chủ cười lên vui vẻ, hắn cũng không tính buông tha cho nàng.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm nhẹ nhàng nắm cằm Thẩm Xu, ép nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
Đầu ngón tay hắn thưởng thức từng trang sách, ý cười trong mắt không giảm.
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Xu một hồi, giây lát, hắn tới bên tai Thẩm Xu, giọng nói trầm thấp quyến rũ, “Nếu như công chúa muốn hiểu thì không cần phải xem những thứ này đâu, thần không ngại tự mình dạy công chúa đâu.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu nháy mắt liên tưởng tới hình ảnh trong quyển sách, đầu óc nổ tung một tiếng, nháy mắt nổ vô số pháo hoa.
Không đợi nàng nói chuyện đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Bùi Vân Khiêm vang lên bên tai, “Bây giờ, chúng ta có nên thảo luận một chút về nội dung tranh vẽ trong quyển sách này không? Hửm?”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt Thẩm Xu hoàn toàn đỏ bừng, tới cổ cũng đã đỏ lên hơn nửa.
Nàng giơ tay đẩy Bùi Vân Khiêm ra, xoay người trốn vào trong chăn, che kín cả đầu, thế nào cũng không chịu ra.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nặng nề cười một tiếng, hắn giơ tay cách tấm chăn xoa nhẹ đầu Thẩm Xu, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.
“Không đùa nàng nữa, ra đây, ta đưa nàng đi chơi.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu cử động, lặng lẽ lộ ra cái đầu, đôi mắt hạnh long lanh không chớp nhìn Bùi Vân Khiêm, “Thật sao?”
Bùi Vân Khiêm cụp mắt, nặng nề ‘ừm’ một tiếng, lát sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng che mắt Thẩm Xu lại, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Đừng nhìn ta như vậy, ta sợ mình không nhịn sẽ làm loại chuyện trong sách kia với nàng.
”
Nghe vậy, vẻ mặt của Thẩm Xu vừa mới hoà hoãn một chút lại đỏ bừng trong chốc lát, nàng kéo tay Bùi Vân Khiêm đặt bên miệng cắn một cái, sau đó lại ngước mắt nhìn hắn.
Bùi Vân Khiêm không hề thay đổi sắc mặt, khẽ cong môi nhìn nàng, lúc sau thấp giọng nói, “Cắn xong chưa?”
Thẩm Xu đưa tay hắn ra khỏi miệng, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, ánh mắt chậm rãi di chuyển, đột nhiên xốc chăn của Thẩm Xu lên, cúi người ôm Thẩm Xu từ trên giường xuống, đặt trên đùi mình.
“Lá gan nàng càng lúc càng lớn rồi, còn dám cắn ta? Hửm?”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm khẽ hôn một cái lên miệng nàng rồi mới buông tha.
Bùi Vân Khiêm đặt nàng trên giường, ngồi xổm bên chân nàng, đặt một chân nàng lên đầu gối, “Đeo giày nào.
”
Hắn đưa tay lấy đôi giày đặt chỉnh tề một bên, cẩn thận đeo vào chân cho Thẩm Xu.
Một lát sau, Bùi Vân Khiêm đứng thẳng mình, gục xuống thấp giọng nói, “Đi thôi, bây giờ bên ngoài đang náo nhiệt lắm.
”
Thẩm Xu gật đầu, đứng dậy đi theo phía sau Bùi Vân Khiêm.
“Sao hôm nay tướng quân lại muốn đưa ta đi chơi thế?”
Bước chân Bùi Vân Khiêm không hề dừng lại, nhàn nhạt nói, “Mừng lễ.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, thì ra hắn biết.
Ngoài phủ, Tần Tuần đã sớm chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, thấy Bùi Vân Khiêm dắt Thẩm Xu ra ngoài, hắn khom lưng, “Tướng quân, phu nhân.
”
Bùi Vân Khiêm tượng trưng ‘ừm’ một tiếng rồi đỡ Thẩm Xu lên xe.
Mặt trời đã sớm xuống núi, nhưng người trên đường vẫn rộn ràng nhốn nháo như cũ, xe ngựa một đường đi thẳng.
“Tướng quân, chúng ta đi đâu đây?”
Bùi Vân Khiêm ngước mắt nhìn, “Tới thành Đông.
”
Hôm nay là lễ Khất Xảo, mỗi năm cứ đến dịp này là thành Đông lại có hội chùa, bờ sông còn có thả đèn hoa đăng cầu phúc, nhất định tiểu cô nương sẽ thích.
“Ồ.
” Thẩm Xu gật đầu, không nói gì nữa.
Dọc đường đi, Bùi Vân Khiêm đều chợp mắt, hôm nay chưa tới giờ Thìn hắn đã phải đi xử lý công việc, mãi tới giờ Dậu mới được hồi phủ.
Bùi Vân Khiêm không nói lời nào, suốt đường đi Thẩm Xu nhàm chán, chốc lát lại xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, sau đó lại nhìn chằm chằm Bùi Vân Khiêm, trầm mê sắc đẹp của hắn.
Chưa tới một nén nhang, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Bùi Vân Khiêm hơi nhíu mày, chậm rãi mở to mắt.
Không đợi hắn nói chuyện, ngoài xe ngựa đã truyền tới tiếng của Tần Tuần, “Tướng quân, người trước mặt quá nhiều, xe ngựa không qua được.
”
Thẩm Xu đang ngồi nhàm chán, nghe thấy lời này lập tức mở miệng, “Nếu phía trước xe ngựa không qua được, vậy chúng ta đi từ đây đi?”
Nói rồi, Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, “Tướng quân?”
Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn Thẩm Xu một cái, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng rồi nói, “Một khi đã vậy, chúng ta xuống dưới cùng đi.
”
Nghe vậy, đôi mắt Thẩm Xu sáng rực lên, không hề trì hoãn xốc màn xe xuống dưới.
Tần Tuần nói không sai, lúc này trên đường vô cùng đông đúc, hai bên phố còn có rất nhiều quầy hàng, nhiều người kết bạn đồng hành đi chung, vô cùng nào nhiệt.
Thẩm Xu vừa mới xuống xe ngựa, còn chưa kịp nhấc chân, bàn tay đột nhiên đã bị một cái tay khác nắm lấy.
Giọng nói lạnh nhạt trước sau như một truyền từ đỉnh đầu xuống, “Quá nhiều người.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm nắm tay Thẩm Xu chậm rãi cất bước về phía trước.
Không bao lâu sau, Thẩm Xu dừng bước, nàng giơ tay chỉ vào quầy hàng cách đó không xa, hưng phấn lôi kéo Bùi Vân Khiêm, “Tướng quân tướng quân, nơi đó có bán đồ chơi làm bằng kẹo, chúng ta qua đó mua một cái được không?”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm theo ngón tay Thẩm Xu nhìn thoáng qua, gật đầu rồi đưa nàng tới đó.
Bùi Vân Khiêm, “Ông chủ, đồ chơi làm bằng kẹo bán như thế nào?”
Ông chủ, “Ba đồng một cái, năm đồng hai cái.
”
Bùi Vân Khiêm, “Ta lấy hai cái.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm quay đầu hỏi Thẩm Xu, “Hai cái đủ ăn chưa?”
Thẩm Xu cười gật đầu.
Thấy thế, ông chủ nói, “Phu nhân tới chọn hai cái đi, nếu như không thích còn có thể làm cái khác.
”
Thẩm Xu gật đầu, “Ta muốn làm hình hai chữ cái được chứ?”
“Có thể, phu nhân muốn làm chữ nào?”
“Một cái chữ Bùi, một cái chữ Thẩm.
”
Một lát sau, ông chủ đưa hai chữ cái đã làm xong cho Thẩm Xu.
Không đợi Thẩm Xu nói gì, Bùi Vân Khiêm đã kéo tay nàng, “Đi thôi.
”
Hai người đi rồi, Tần Tuần móc một thỏi bạc đặt lên sạp hàng, “Không cần thối lại.
”
Tiếp theo, nhanh chóng chạy phía sau hai người.
Thẩm Xu đưa cái kẹo hình chữ ‘Bùi’ cho Bùi Vân Khiêm, “Tướng quân, cái này cho chàng.
”
Thấy thế, Tần Tuần há hốc mồm, vốn định mở miệng ngăn cản nhưng giây tiếp theo lại thấy Bùi Vân Khiêm đã đưa tay nhận lấy.
“Cho ta?”
Thẩm Xu gật đầu, “Cái này ăn ngon lắm đấy, tướng quân nếm thử xem.
”
Ngay sau đó, Tần Tuần lập tức nhìn thấy Bùi Vân Khiêm thật sự nếm thử một ngụm, còn nhìn Thẩm Xu cười, “Đúng là ăn khá ngon.
”
Thấy thế, Tần Tuần nhịn không được nuốt nước miếng, trước kia đồ ăn chỉ cần hơi ngọt một chút thôi là Bùi Vân Khiêm đã sai người ném đi làm lại, đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu Tần Tuần cảm thấy mình không quen Bùi Vân Khiêm rồi.
Người đi trên đường càng ngày càng nhiều, hai người đi tầm một chén trà mới tới hội chùa địa phương, lúc tới nơi thì đang khai hội, quầy hàng ven đường càng rực rỡ muôn màu.
Thẩm Xu thấy cái gì cũng mới lạ, bất tri bất giác trên tay Tần Tuần đã nhét đủ loại đồ vật.
“Tướng quân, nơi đó có bán mặt nạ, chúng ta đi xem đi.
”
Nói rồi, Thẩm Xu lôi kéo Bùi Vân Khiêm đi về hướng đó.
Thẩm Xu tuỳ tiện cầm một cái mặt nạ hồ ly đặt lên mặt, khẽ cười nói, “Tướng quân, đẹp không?”
Ý cười nơi khoé miệng Bùi Vân Khiêm không giảm, khẽ nói, “Đẹp.
”
“Thế sao?”
Nói xong, Thẩm Xu tháo mặt nạ xuống, giơ tay ướm thử lên mặt Bùi Vân Khiêm, suy tư một chút rồi gật đầu, “Tướng quân đeo cũng đẹp lắm, chúng ta mua hai cái đeo cùng nhau được không?”
Bùi Vân Khiêm gật đầu, ý cười đáy mắt ngày càng rõ ràng, giọng nói cực kỳ dịu dàng, “Được.
”
Sau khi thanh toán xong xuôi, Thẩm Xu chọn hai cái mặt nạ tương tự nhau, đeo một cái lên cho Bùi Vân Khiêm, còn một cái thì tự mình đeo.
Xoay người lại, Thẩm Xu lại thấy phía sau quầy hàng bày đủ loại bình nhiều màu sắc, “Tướng quân, ta tới nơi đó xem thử nha.
”
Nói rồi, không đợi Bùi Vân Khiêm đáp lời đã nhanh chóng chạy về quầy hàng phía bên kia.
Tay Bùi Vân Khiêm chỉ bắt được khoảng không, hắn nhíu mày nhích người qua đó.
Chờ hắn qua tới nơi, không biết tiểu cô nương đang nói gì với ông chủ, giơ tay tiếp nhận cái ly ông chủ đưa mình đặt bên miệng, không đợi Bùi Vân Khiêm lên tiếng ngăn cản, Thẩm Xu đã uống hết thứ ở trong ly.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm đen mặt đi qua cướp ly trên tay nàng, xoay đầu lạnh lùng hỏi ông chủ, “Ngươi cho nàng uống cái gì?”
Bùi Vân Khiêm không có ý tốt, ông chủ nào gặp người thế này bao giờ, hiển nhiên bị doạ sợ không nhẹ, lời nói cũng ngập ngừng không hề nhanh nhẹn, “Là… là rượu trái cây.
”
Bùi Vân Khiêm nhíu mày, không đợi hắn nói gì, tiểu cô nương bên cạnh đã lôi kéo hắn, giọng nói mềm mại ngọt ngào, “Tướng quân, thứ trong ly kia uống thật ngon, ta còn muốn uống nữa.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm liếc Thẩm Xu một cái, đưa tay giống như trừng phạt nhéo mặt nàng một cái, “Uống say rồi?”
Vẻ mặt Thẩm Xu đỏ bừng, hiển nhiên là đã say nhưng vẫn dùng sức lắc đầu, “Không có.
Không uống say.
”
Bùi Vân Khiêm cúi đầu nhìn nàng một lát rồi cười khẽ, chặn bế ngang nàng lên.
“Lá gan đúng là càng lúc càng lớn, còn dám uống rượu, trở về sẽ trừng phạt nàng.
”