Tháng bảy năm sau, giữa mùa hè ve kêu ồn ào, thời tiết cũng ngày càng nóng bức, không khí oi ả, tới con bướm ngày thường tới hoa viên nhỏ có thể nhìn thấy cũng biến mất không thấy đâu, sợ bị phơi hỏng cánh.
Bụng Thẩm Xu đã lớn dần, ngày lâm bồn cũng sắp tới.
Gần một tháng qua đi, Thẩm Xu nôn nghén ngày càng nghiêm trọng, đồ vừa mới ăn xong chưa tới một nén nhang đã nôn ra sạch sẽ.
Mới đầu còn có thể ăn chút chè hoặc ăn sơn tra khai vị, sau này không ăn gì được cả, ngửi thấy mùi đồ ăn thôi cũng đủ để khiến nàng phải lăn lộn nửa ngày.
Hôm nay Bùi Vân Khiêm vừa mới mang bữa tối vào phòng, Thẩm Xu đã không nhịn được lấy tay bịt mũi chạy xa.
Bùi Vân Khiêm vội vàng bưng cháo trắng ra xa, sợ Thẩm Xu ngửi thấy.
Thẩm Xu có một tật xấu, lúc nôn nghén không cho người hầu hạ, mới đầu cũng vì việc này mà nổi tính xấu với Bùi Vân Khiêm nhiều lần, mãi tới sau này Bùi Vân Khiêm đành phải đứng đợi xa phía sau Thẩm Xu, chờ nàng nôn xong mới đi qua.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu chậm rãi đứng thẳng người, đôi mắt ngập nước khiến Bùi Vân Khiêm nhìn cũng thấy khó chịu, hận không thể chịu đựng nỗi khổ này thay nàng.
Bùi Vân Khiêm nhanh chóng chạy tới đỡ Thẩm Xu lên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Đỡ hơn chút nào chưa? Ta rót nước giúp nàng nhé.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm đỡ Thẩm Xu ngồi dậy, lại giơ tay lấy gối đầu cho Thẩm Xu dựa vào rồi mới xoay người đi giúp nàng rót nước.
Bùi Vân Khiêm đưa nước cho Thẩm Xu, “Uống chậm một chút.
”
Thẩm Xu giơ tay nhận lấy ly nước, suy yếu dựa vào giường gật đầu, có thể thấy đã bị cái bụng lớn này lăn lộn không nhẹ chút nào.
“Tướng quân.
”
Một tiếng gọi này của Thẩm Xu mềm mại như bông, đôi mắt ửng đỏ mang theo hơi nước, hơi ấm ức một chút, Bùi Vân Khiêm nghe thấy mà trong lòng cũng hụt hẫng, giọng nói cũng mềm mại hơn nhiều.
“Sao vậy? Có phải là khó chịu lắm không, ta phái người gọi Diệp Minh Tu tới xem cho nàng nhé.
”
Từ sau khi Thẩm Xu có thai, Bùi Vân Khiêm đã kéo Diệp Minh Tu về trong phủ ở, chỉ sợ Thẩm Xu có việc gì.
Diệp Minh Tu thích sự tự do, ban đầu không muốn nhưng cũng khó có thể chống lại sự đe doạ dụ dỗ ngày ngày của Bùi Vân Khiêm, chỉ thiếu nước trực tiếp bị Tần Tuần cho người trói về phủ.
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
Thấy thế, Thẩm Xu vội vàng giữ chặt cổ tay hắn, “Không cần đâu, chỉ là buồn nôn nên khó chịu thôi.
”
Thẩm Xu lắc lắc tay Bùi Vân Khiêm, đôi mắt long lanh nhìn hắn, khẽ nói, “Chàng ở cùng ta một lát đi.
”
Nhiều ngày nay Bùi Vân Khiêm bận rộn việc trong quân doanh, số lần hai người gặp nhau cũng bớt đi một chút.
Dáng vẻ Thẩm Xu như vậy khiến Bùi Vân Khiêm đau lòng không chịu nổi, từ đầu Bùi Vân Khiêm đã trong trạng thái Thẩm Xu nói gì nghe nấy, sau khi Thẩm Xu có thai lại càng bị nàng trị tới mức ngoan ngoãn dễ bảo, tuy rằng Thẩm Xu cũng có hơi bộc phát tính xấu một chút, nhưng mỗi lần nàng làm nũng là hắn lại hận không thể móc trái tim ra đưa nàng.
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm dừng trên mặt Thẩm Xu, sủng nịch lại bất đắc dĩ, hắn khẽ nhéo mặt nàng, dịu dàng dỗ dành, “Không ăn cơm là không được, chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát rồi ăn.
”
Từ nhỏ cơ thể Thẩm Xu đã yếu ớt, nếu như còn không ăn cơm, chưa đợi tới ngày sinh sợ rằng cơ thể người mẹ đã suy sụp trước.
Nghe vậy, Thẩm Xu nhíu mày, không đợi nàng nói câu nào đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm tiếp tục dỗ dành, “Ngoan, không phải mấy ngày trước nàng nói muốn ăn kẹo đường phèn sao, ăn tối xong rồi chúng ta đi mua.
”
Thẩm Xu ngước mắt nhìn bát cháo trên bàn, đáng thương nhìn Bùi Vân Khiêm, ý đồ rõ ràng.
Bùi Vân Khiêm đưa tay dịu dàng xoa tóc Thẩm Xu, “Thêm một chuỗi hồ lô đường nữa, được không?”
Đêm đó, bụng Thẩm Xu bắt đầu làm loạn.
Tới gần canh ba, toàn bộ phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người bận rộn trước sau ở Nam Các.
“Người đâu, mau chuẩn bị nước ấm.
”
“Ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa, mau đi đóng cửa sổ lại, thai phụ không thể chịu gió, mau lên.
”
Tháng trước Bùi Vân Khiêm đã tìm hai bà đỡ tốt nhất kinh thành vào phủ ở trước để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, trước mắt, bọn họ và mấy thị nữ đắc lực trong phủ đều đang ở bên trong đỡ đẻ, Diệp Minh Tu đứng ngoài chỉ huy, toàn phủ từ trên xuống dưới bận rộn, Bùi Vân Khiêm đứng một bên cũng đã đỏ mắt, lông mày không hề giãn ra.
Từng cơn đau kéo đến, Thẩm Xu nhịn không được kêu thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào run rẩy.
Ngoài cửa, Bùi Vân Khiêm cũng đã lo lắng không yên, cũng bất chấp tất cả đạp cửa vào trong.
Thấy thế, Diệp Minh Tu có hơi sửng sốt một chút rồi cũng vui vẻ hẳn lên, cả đời này của họ Bùi, xem như xong rồi.
Diệp Minh Tu vừa mới khôi phục tinh thần đã nghe tiếng bà mụ trong phòng kinh hô, “Trời ạ, sao tướng quân lại vào đây?”
“Vào trong phòng sinh không may mắn, ngài mau ra đi.
”
Bùi Vân Khiêm mắt điếc tai ngơ, quỳ gối bên giường Thẩm Xu, “Đừng sợ.
”
Thẩm Xu nắm chặt ống tay áo Bùi Vân Khiêm, vành mắt ửng đỏ, thật sự quá đau.
Nàng run rẩy gọi một tiếng, “Tướng quân.
”
Cổ tay Bùi Vân Khiêm khẽ động, nắm chặt lấy tay nàng dịu dàng dỗ dành, “Ta ở đây rồi, nàng đừng khóc.
”
An ủi Thẩm Xu xong xuôi, Bùi Vân Khiêm mới ngẩng đầu hỏi bà đỡ trong phòng, “Sao rồi?”
Bà đỡ cũng biết đây là lần đầu Bùi Vân Khiêm sinh con, vội vàng mở miệng trấn an, “Đây mới chỉ là bắt đầu, nước ối vừa vỡ, có lẽ là cần thêm lúc nữa.
”
Nói rồi, bà đỡ dừng nhìn hai người kiêm điệp tình thâm*, trong lòng cân nhắc một lúc mới nói, “Phòng sinh chứa máu không may mắn, sợ là sẽ ảnh hưởng tới tướng quân, tướng quân vẫn nên…”
(*ý chỉ phu thê ân ái, tình cảm sâu nặng)
Không đợi bà đỡ nói xong, Bùi Vân Khiêm đã cắt lời, “Không sao, bổn tướng quân không có nhiều cấm kỵ như thế.
”
Nghe vậy, bà đỡ cũng không dám nhiều lời thêm nữa, dù sao đại tướng quân Bùi Vân Khiêm và phu nhân phu thê tình thâm, toàn bộ Sở Kinh thành không ai không biết, còn trở thành giai thoại dân gian.
Phòng sinh đột nhiên có thêm một đại nam nhân, thích ứng trong chốc lát khả năng là không được, cả một đám không biết nên đặt chân tay đâu cho tốt.
Cuối cùng vẫn là bà đỡ có kinh nghiệm lâu nhất trong phòng phục hồi tinh thần đầu tiên, chỉ huy nói, “Mau lấy thêm nến tới đây, chiếu sáng phòng hơn chút.
”
Sau đó chỉ tay vào một thị nữ đứng bên cạnh, “Ngươi lấy thêm một chậu nước ấm, một cái kéo và đi đốt thêm nến.
”
Vừa dứt lời, cơn đau nữa lại kéo tới, Thẩm Xu chỉ cảm thấy trong bụng có thứ gì đó đang kéo thẳng xuống dưới như muốn xé rách cả lục phủ ngũ tạng của nàng.
“Sắp sinh rồi, phu nhân dùng sức, cố gắng hơn.
”
“Nước ấm, nước ấm đâu, nhanh lên!”
Ba cơn đau kéo tới liên tục, Thẩm Xu sớm đã không còn sức lực, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy dài giống như mồ hôi cả đời đã dùng cho lúc này.
Lăn lộn mãi cho tới hừng đông, trong phòng mới có tiếng trẻ con khóc nỉ non, cả một phòng người nhẹ nhàng thở ra.
“Chúc mừng tướng quân, chúc mừng phu nhân, là một tiểu công tử.
”
Bà đỡ vội vàng ôm đứa trẻ tới trước mặt Bùi Vân Khiêm, còn chưa tới trước mặt hắn đã thấy Bùi Vân Khiêm nắm chặt tay Thẩm Xu, đáy mắt đỏ bừng, dịu dàng mềm mại an ủi, dáng vẻ trong mắt trừ phu nhân vừa mới sinh xong ra không chứa nổi ai khác.
Thẩm Xu nâng tay thở gấp, “Bùi Vân Khiêm, ta mệt mỏi quá.
”
Bùi Vân Khiêm cúi đầu hôn nhẹ lên tay nàng, khẽ nói, “Vất vả cho nàng rồi, Xu Nhi.
”
Thẩm Xu, “Con đâu rồi?”
Bùi Vân Khiêm giật mình, lúc này mới nhớ tới con mình, không đợi hắn nói chuyện, bà đỡ đã ôm đứa trẻ qua đặt trong ngực nàng.
“Phu nhân, ở đây ạ.
”
Thẩm Xu cử động muốn nhìn rõ hơn, Bùi Vân Khiêm vội vàng nâng nàng dậy, “Là con trai.
”
Thẩm Xu, “Ừm, là con trai.
”
“Bùi Vân Khiêm.
”
“Sao thế?”
“Chàng thích con trai không?”
Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn Thẩm Xu, nhéo lòng bàn tay nàng, “Chỉ cần là nàng sinh, ta đều thích.
”
Bà đỡ còn đứng bên cạnh, Thẩm Xu có chút ngượng ngùng, nàng mím môi thẹn thùng quay sang chỗ khác không nhìn hắn nữa, “Tướng quân, ta mệt rồi, muốn ngủ một lát.
”
“Được, đợi nàng tỉnh chúng ta sẽ ăn cùng nhau, nàng muốn ăn gì để ta cho người đi làm.
”
Nói xong, Bùi Vân Khiêm chỉ để lại Lâm Lãng và vài thị nữ ở trong phòng ngủ chăm sóc Thẩm Xu, còn lại theo hắn ra ngoài.
Thấy Bùi Vân Khiêm trầm mặt đi ra ngoài, Diệp Minh Tu không nhịn được nói, “Nữ nhân sinh con đều vậy cả, người ta thì vui mừng, ngươi lại ngược lại, cứ như ai thiếu nợ ngươi trăm lượng hoàng kim vậy.
”
Bùi Vân Khiêm không nói gì, chỉ nhìn Diệp Minh Tu một cái rồi quay đi, “Tần Tuần, đưa Diệp thần y hồi phủ.
”
“…”
Dùng xong là vứt.
Bùi Vân Khiêm đi rồi, Diệp Minh Tu mới nhìn thấy cánh tay phải dưới ống tay áo của hắn thấm máu, không ổn chút nào.
Ban đêm, vị kia trong hoàng cung đưa đại lễ tới cửa, mười mấy cái rương lớn, thái giám truyền chỉ đọc suốt mười lăm phút mới đọc xong danh sách quà tặng.
Thẩm Xu trong phòng mơ màng mở mắt hỏi Lâm Lãng, “Bên ngoài sao lại ồn ào thế, ta đau đầu quá.
”
Nghe vậy, Lâm Lãng nhanh chóng cúi xuống, “Công chúa tỉnh rồi, cơ thể có khó chịu chỗ nào không?”
Thẩm Xu lắc đầu, “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Giọng nói Thẩm Xu không tốt lắm, nàng đã bị cái thai trong bụng hành gần mười tháng chưa có một giấc ngủ ngon, vừa mới ngủ say được một lát đã bị đánh thức.
Lâm Lãng cân nhắc một chút mới mở miệng, “Bẩm công chúa, là bệ hạ biết được công chúa đã sinh nên cho người đưa quà tới.
”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Xu loé lên, lông mi khẽ run.
Từ sau khi biết Thẩm Việt tính kế mình, nàng chưa từng gặp hắn lần nào, cũng không biết Bùi Vân Khiêm có truyền lời kia tới cho hắn chưa, nhưng mà thấy lâu lâu Thẩm Việt lại tặng quà một lần, xem ra Bùi Vân Khiêm đã nói toàn bộ câu kia rồi.
Trước giờ Thẩm Việt đưa quà tới cho Thẩm Xu nàng còn có thể trả lại, nhưng hôm nay thì khác, người ta nói là quà cho cháu trai, Thẩm Xu cũng không thể trả về được.
Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm đã đẩy cửa bước vào, thấy Thẩm Xu thì lông mày cũng giãn ra vài phần, khẽ nói, “Xu Nhi, nàng tỉnh rồi.
”
Thẩm Xu gật đầu, “Ngoài cửa…”
“Là bệ hạ.
”
Thẩm Xu cong môi, “Nếu đã đưa tới rồi thì cứ nhận đi.
”
Bùi Vân Khiêm, “Được, đều nghe nàng.
”
Kể từ lần đó, quan hệ giữa Thẩm Xu và Thẩm Việt càng trở nên kỳ lạ, Bùi Vân Khiêm đã truyền lời của Thẩm Xu một chữ cũng không thiếu cho hắn.
Ngày ấy đánh cờ, trên mặt vị bệ hạ luôn xuất hiện với mặt nạ tâm cơ thâm trầm bỗng nhiên hiện rõ một vết nứt.