Chờ hai người ra khỏi phòng ngủ đã gần tới giờ Tuất, bữa tối đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ hai người ra dùng bữa.
Lúc hai người tới sảnh ngoài, đồ ăn đã dọn lên hết, Bùi Vân Khiêm giúp Thẩm Xu kéo ghế dựa một bên ra, sau đó mới tự nhiên ngồi xuống cạnh nàng, đưa mắt nhìn một loạt đồ ăn trên bàn, đều là món Thẩm Xu thích ăn.
“Tướng quân, sao hôm nay lại chuẩn bị nhiều đồ ăn thế?”
Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn mười món ăn trên bàn, chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thẩm Xu, “Nhiều cỡ nào? Ta không thấy thế.
”
Thẩm Xu nhất thời nghẹn lời, cũng không biết hôm nay Bùi Vân Khiêm làm sao, đầu tiên là về sớm, sau đó…, lúc này còn cho người làm một bàn đồ ăn long trọng như vậy, nếu như không biết còn tưởng rằng hôm nay là một ngày đặc biệt.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Thẩm Xu yên lặng xác nhận trong lòng hôm nay không phải sinh nhật Bùi Vân Khiêm cũng không phải sinh nhật nàng xong mới cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, dù sao cũng đã lăn lộn gần nửa ngày, nàng đói lắm rồi.
Lúc ấy, ngoại trừ Bùi Vân Khiêm ra, bây giờ hắn có đói không Thẩm Xu cũng không biết.
Thấy Thẩm Xu động đũa, Bùi Vân Khiêm cũng cầm đũa trong tay lên, thong thả ung dung gắp cho nàng mấy món nàng thích ăn.
(EbookTruyen.
Net)
Mắt thấy bát trước mặt mình sắp bị Bùi Vân Khiêm chất thành núi nhỏ, Thẩm Xu nhịn không được nói, “Tướng quân, đủ rồi, nhiều như vậy ta cũng không ăn được hết.
”
Bùi Vân Khiêm ngước mắt nhìn Thẩm Xu, đặt nột miếng sườn heo chua ngọt vào bát nàng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, khẽ ‘ừm’ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Nhìn ‘núi nhỏ’ trước mặt mình, Thẩm Xu linh động mở miệng nói, “Tướng quân, nhiều đồ ăn như vậy hai người chúng ta cũng không thể nào ăn hết, không bằng kêu Lâm Lãng và Tần Tuần ngồi xuống cùng ăn, được không?”
Bùi Vân Khiêm không có biểu tình dư thừa nào cả, chỉ hơi nhướn mày nói, “Nàng làm chủ là được.
”
Nghe vậy, khuôn mặt Thẩm Xu mang theo ý cười, tuy rằng nàng là công chúa nhưng từ nhỏ đã không cấm kỵ điều gì, cũng không có nhiều quy củ.
Thẩm Xu thường xuyên cảm thấy ăn cơm một mình lạnh lẽo, nhiều người ăn chung mới náo nhiệt, có thể ăn nhiều hơn bình thường hai bát.
Bùi Vân Khiêm cho phép, Thẩm Xu quay đầu nói với Tần Tuần đang bảo vệ ở một bên, “Tần Tuần, mau lại đây ngồi xuống ăn cơm.
”
Tần Tuần giật mình, không nghĩ tới Bùi Vân Khiêm sẽ thật sự đồng ý với Thẩm Xu, trong lòng cân nhắc hồi lâu, hắn mới cung kính cúi người nói, “Thuộc hạ không dám, vẫn là phu nhân và tướng quân cứ cùng nhau dùng bữa đi ạ.
”
Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, Bùi Vân Khiêm bên cạnh đã mở miệng, nhàn nhạt nói, “Phu nhân bảo ngươi ngồi thì ngươi ngồi đi.
”
Nghe vậy, Tần Tuần mới khom người nói cảm ơn rồi nơm nớp lo sợ kéo ghế ngồi xuống.
“Phu nhân, Lâm Lãng còn đang dỗ tiểu thiếu gia ngủ, thuộc hạ đi kêu nàng ấy tới đây.
”
Nói rồi, Tần Tuần đứng lên, làm bộ phải đi ra ngoài.
Thẩm Xu gật đầu, lên tiếng, “Nếu như còn chưa ngủ, vậy mang cả A Yến tới đây đi.
”
Tần Tuần khom người, “Vâng, phu nhân.
”
Nói xong, Tần Tuần xoay người ra ngoài, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Tần Tuần đi rồi, Thẩm Xu lại lần nữa cầm đũa bắt đầu giải quyết ‘núi nhỏ’ trước mặt.
Không tới một chén trà, hai người đã mang A Yến đi vào.
“Tướng quân, phu nhân.
”
Sau khi vào trong, Tần Tuần ngồi ở vị trí vừa rồi, còn Lâm Lãng ôm Bùi Yến ngồi bên cạnh Thẩm Xu.
Từ lúc vào, đôi mắt của Tiểu Bùi Yến đã không rời khỏi Thẩm Xu, thỉnh thoảng còn vươn tay múa máy.
Thấy thế, Lâm Lãng không nhịn được nói, “Vừa rồi tiểu thiếu gia vẫn luôn khóc ở trong phòng, cũng không biết có phải nghe hiểu lời Tần Tuần nói hay không, vừa nghe thấy tới dùng bữa cùng phụ thân mẫu thân là lập tức nín khóc, cũng cười từ khi vào tới giờ.
”
Nghe thấy lời này, Bùi Vân Khiêm không nhịn được cười thành tiếng, thầm nghĩ cũng chỉ là đứa nhóc mới sinh, sao có thể hiểu được người lớn nói gì.
Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm nghiêng người cụp mắt nhìn Bùi Yến đang nằm trong lòng Thẩm Xu.
Bé con mềm mại bụ bẫm, mắt nhỏ mũi nhỏ miệng nhỏ, chỗ nào cũng nhỏ, khuôn mặt còn chưa nảy nở hết trông cũng rất đáng yêu.
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên.
Thấy Bùi Vân Khiêm nhìn Bùi Yến không chớp mắt, Thẩm Xu không nhịn được nói, “Tướng quân, chàng xem, A Yến giống chàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm ngước mắt nhìn Thẩm Xu rồi lại nhìn Bùi Yến trong ngực nàng.
Hắn hơi nhíu mày như suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới mở miệng nói, “Nàng đẹp hơn, hẳn là giống nàng nhiều hơn.
”
Thẩm Xu chớp mắt nhìn Bùi Vân Khiêm, lại lần nữa cúi đầu nhìn bé con trong ngực, “Thế sao? Sao ta lại cảm thấy khuôn mặt này giống tướng quân nhiều hơn thế.
”
Bùi Vân Khiêm khẽ cười, giơ tay gắp một miếng thịt cuốn phù dung đặt vào bát Thẩm Xu, khẽ nói, “Nàng nói giống ai thì giống người đó.
”
Từ sau khi Bùi Yến vào trong, đôi mắt Thẩm Xu không rời khỏi người bé con, Bùi Vân Khiêm nhìn ra được, Thẩm Xu thật sự thích đứa nhỏ này.
“Tướng quân, chúng ta lấy nhũ danh cho A Yến được không?”
Động tác của Bùi Vân Khiêm dừng lại, sau đó khôi phục như bình thường, “Nàng muốn lấy nhũ danh gì?”
Thẩm Xu ngẩng đầu, đôi mắt hạnh long lanh nhìn Bùi Vân Khiêm, khẽ nói, “Tướng quân đặt đi.
”
Dù sao tên tướng quân đặt cũng hay hơn.
Cái tên Bùi Yến này chạm tới trái tim Thẩm Xu, lúc Bùi Vân Khiêm vừa nói với nàng, nàng không chút do dự đã đồng ý.
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm khẽ ‘ừm’ một tiếng, gắp một miếng nấm vào trong bát mình, lại ngẩng đầu nhìn Bùi Yến một cái mới nói, “Vậy gọi là Thạch Đầu đi.
”
Thẩm Xu, “??? Thạch Đầu?”
Bùi Vân Khiêm gật đầu.
“Vì sao chứ?”
Bùi Vân Khiêm gắp đồ ăn vào bát Thẩm Xu, không mặn không nhạt nói, “Tên xấu, dễ nuôi.
”
Thẩm Xu, “???”
Đường đường là một Trấn Quốc đại tướng quân, gia tài bạc triệu sắp bằng cả quốc khố, vậy mà còn ‘dễ nuôi’?
“Không được!”
Thẩm Xu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng phản đối, “Không thể đặt nhũ danh khó nghe như vậy cho con trai được!”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm ngước mắt, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Xu chớp một cái rồi lại rời đi, không chút để ý nói, “Vậy nàng đặt đi.
”
Dù sao ta cũng không muốn đặt.
Bùi Vân Khiêm gật đầu không nói nữa, vừa ăn cơm vừa chờ xem Thẩm Xu có thể đặt nhũ danh gì cho Bùi Yến.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu khẽ cười mở miệng, “Ta nghĩ kỹ rồi.
”
“Cái gì?”
Thẩm Xu cúi đầu nhìn Bùi Yến trong lòng, nhìn không được nhéo má bé con, “Chàng nhìn con xem mềm mại tròn trịa như một quả bóng vậy.
”
Nói rồi, Thẩm Xu chớp chớp mắt nhìn Bùi Vân Khiêm, “Vậy kêu Cầu Cầu được không?”
Bùi Vân Khiêm ngước mắt, ánh mắt dừng trên mặt ‘Bùi Cầu Cầu’, gật đầu nói, “Được thôi.
”
Bùi Vân Khiêm vừa nhìn qua, vừa hay Bùi Cầu Cầu cũng mở đôi mắt to đen nhánh tò mò nhìn hắn.
Thấy Bùi Vân Khiêm nhìn mình, bàn tay nhỏ còn vươn ra, gãi gãi về phía Bùi Vân Khiêm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bùi Cầu Cầu đột nhiên nhếch miệng cười thành tiếng, đôi mắt đào hoa cười rộ lên cong cong giống cha mình y như đúc.
Chẳng qua, đôi mắt Bùi Vân Khiêm mang theo vài phần lạnh lẽo và trầm tĩnh, mà đôi mắt Bùi Cầu Cầu lại long lanh sáng ngời.
Thấy thế, đáy lòng Bùi Vân Khiêm như bị thứ gì đó làm cho tan chảy, đáy lòng mềm nhũn, khoé miệng cũng không nhịn được cong lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt với Bùi Cầu Cầu.
Có lẽ là do buổi chiều bị Bùi Vân Khiêm doạ sợ, bây giờ lại thấy hắn cười với mình, dường như Bùi Cầu Cầu rất vui vẻ, tay nhỏ múa may trong không khí.
Bùi Vân Khiêm hiếm khi có hứng thú, ma xui quỷ khiến đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Bùi Cầu Cầu, bé con như nhận được tín hiệu, dùng bàn tay mập mạp của mình nắm lấy ngón tay Bùi Vân Khiêm, giống như bắt gặp thứ gì mới lạ, híp mắt cười rộ lên.
Tuy rằng Bùi Cầu Cầu đã được mấy tháng, nhưng gần đây Bùi Vân Khiêm bận rộn vì Thẩm Việt mới đăng cơ chưa lâu, rất nhiều gánh nặng đều dừng trên người hắn, ngày ngày bận việc chân không chạm đất, có khi còn không được uống ngụm nước nào, buổi tối trở về cũng chỉ ở bên Thẩm Xu, hoàn toàn không nhớ tới mình có một đứa con trai mới sinh.
Thẩm Xu thấy sắc mặt Bùi Vân Khiêm dần trở nên nhu hoà, cục đá trong lòng cũng dần rơi xuống đất, phản ứng buổi chiều của Bùi Vân Khiêm đã thực sự doạ Thẩm Xu nhảy dựng, chuyện cha ghen tị với con trai mình là lần đầu tiên nàng được thấy.
Sau bữa tối, Bùi Cầu Cầu được Lâm Lãng bế tới chỗ bà vú uống sữa, Bùi Vân Khiêm và Thẩm Xu lần nữa đi về phòng ngủ.
Thẩm Xu bị lăn lộn cả một buổi trưa, tới giờ eo nhũn lưng đau, về phòng cũng không muốn làm gì cả, nhanh chóng thay quần áo ngủ.
Nàng không quan tâm tới Bùi Vân Khiêm, trực tiếp ra sau bình phong thay đồ, tuỳ tay ném xiêm y lên giá, xoay người nhắm mắt bò lên giường.
Vừa mới lên giường, Thẩm Xu đã phát giác ra cái gì đó không thích hợp, mở mắt đã thấy người nào đó tốc độ còn nhanh hơn mình, đã sớm thay đồ nằm lên giường.
Thẩm Xu không để ý tới hắn, nằm xuống ngay gần đó theo cánh tay Bùi Vân Khiêm, cũng lười đưa tay tìm chăn, vừa lên giường đã nhắm mắt.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm chậm rãi đứng dậy, giơ tay kéo chăn giúp Thẩm Xu, lại ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong ngực.
Giọng nói mềm mại lại giống như hờn dỗi đáng thương, “Bùi Vân Khiêm, ta mệt mỏi quá.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm ngẩn người, nháy mắt đã hiểu được, hắn vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ nhìn Thẩm Xu cười rồi nói, “Không động vào nàng.
”
Nghe những lời này Thẩm Xu mới yên lòng, nhắm mắt nặng nề đi vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như Thẩm Xu nghe thấy Bùi Vân Khiêm hỏi nàng.
“Xu Nhi, vì sao nàng thích Bùi Yến như vậy?”
Thẩm Xu mơ màng ‘ừm’ một tiếng, giọng nói cũng so với ngày thường mềm mại hơn không ít.
Nàng khẽ nói, “Bởi vì, thằng bé là con trai của chúng ta.
”
“Là con của ta và chàng.
”
Thế nhân nói Bùi Vân Khiêm máu lạnh vô tình, giết người như ma, trên đời này, tất cả mọi người đều sợ hắn, không có ai yêu hắn.
Chỉ có Thẩm Xu.
Từ sau khi có Bùi Yến, trên đời này, người yêu Bùi Vân Khiêm lại nhiều thêm một người.