Thẩm Xu muốn làm gì sao Lâm Lãng có thể ngăn được, nàng nặng nề kéo váy áo dọc theo trước sân mà đi.
Ban đêm gió lạnh từng cơn, nàng không nhịn được nắm chặt vạt váy, có lẽ đêm tối quá mức an tĩnh, vậy nên xung quanh có một tiếng động nhỏ thôi Thẩm Xu cũng nghe thấy rõ.
Đi qua phòng chính là tiểu viện, Thẩm Xu mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, nàng không nhịn được dừng bước, tuy trong lòng có chút bất an, nhưng do dự một lúc vẫn tiếp tục đi tới cánh cửa đang khép hờ kia.
Chẳng lẽ là Bùi Vân Khiêm đang ở đây?
Thẩm Xu rón rén đi tới cửa, ẩn mình trong bóng đêm, chậm rãi thăm dò đầu nhìn qua, góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng phía bên trong.
Đầu tiên nàng thấy trong tiểu viện có hai người, một người mặc y phục đỏ chính là Chu Tước hôm nay thay Bùi Vân Khiêm đón dâu, một người khác mặc đồ đen từ đầu tới chân, nếu đoán không lầm, đây chính là phụ tá đắc lực còn lại của Bùi Vân Khiêm – Tần Tuần.
Mà trên mặt đất có hắc y nhân đang nằm, không thể thấy rõ mặt nhưng lại nhìn ra cả người hắn ta toàn máu, hơi thở thoi thóp.
Sau đó chỉ thấy một tay người nọ cầm kiếm, khớp xương rõ ràng, làn da trắng lạnh, thủ đoạn dứt khoát, thanh kiếm lập tức đâm sâu vào ngực người nằm trên mặt đất, rút ra trong nháy mắt, máu tươi lại ào ạt chảy ra, hắc y nhân kia cuối cùng không còn nhúc nhích nữa.
Thẩm Xu theo bản năng giơ tay che miệng che mũi, sợ mình sẽ phát ra âm thanh kinh động người bên trong.
Tiếp theo, nàng nhìn về phía người cầm thanh kiếm kia, sau khi thấy rõ người đó là ai, Thẩm Xu càng sợ hãi không thôi.
Người nọ cầm kiếm đứng trong tiểu viện, gió nhẹ nhàng thổi bay vạt áo của hắn, mái tóc hỗn độn, đứng từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên đất.
Dưới ánh trăng, làn da người nọ trở nên lạnh lẽo, giữa mày là sự đạm bạc xa cách, đáy mắt mang theo sát khí chưa tan, môi mím thành một đường thẳng, trong tay còn cầm thanh kiếm nhuốm máu, giống như người chết trên tay hắn là chuyện bình thường.
Mà giờ này, người đứng trong tiểu viện cầm kiếm đoạt mạng người khác không phải ai khác chính là ‘phu quân’ của nàng, Bùi Vân Khiêm.
Nghĩ đến lời đồn trước đây, Thẩm Xu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thân mình run rẩy, vất vả lắm mới ổn định được cơ thể, lại không cẩn thận va phải xiềng xích ở cửa, phát ra tiếng kêu leng keng kinh động người bên trong.
“Ai?”
Nghe thấy âm thanh, sát khí trong mắt Bùi Vân Khiêm loé lên, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Xu chạy trối chết, Bùi Vân Khiêm thu hồi tầm mắt, may mắn bản thân khống chế được thanh kiếm trong tay.
Mà Chu Tước cũng thấy rõ người bên ngoài là ai, nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm một lúc mới thử nói, “Tướng quân, ngoài cửa hình như là phu nhân.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm khôi phục tinh thần, đưa kiếm trong tay cho nàng, ngữ khí trước sau như một không chút hơi ấm, “Ta có tính toán.
”
Nói rồi, hắn nhìn lướt qua người trên mặt đất, thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói, “Sau này còn có người đột nhập thì trực tiếp giết chết, đừng mang tới đây, chướng mắt.
”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, chân bước ra sân.
Tần Tuần và Chu Tước tại chỗ nhìn nhau, trước đây tướng quân không cảm thấy chướng mắt mà, hơn nữa, tiểu viện này không phải dùng để thẩm vấn phạm nhân sao?
Theo lý mà nói, hôm nay là đại hôn của tướng quân, hẳn là phải có rất nhiều người đến ăn mừng, nhưng tướng quân sợ người có rắp tâm bất lương nhân cơ hội trà trộn, chỉ là không nghĩ tới vẫn có người tâm cơ xâm nhập.
Bên kia, sau khi Thẩm Xu chứng kiến chuyện xảy ra trong tiểu viện, cả người run rẩy, nhanh chóng chạy về phòng ngủ Bùi Vân Khiêm, tự cầu nguyện một vạn lần là đừng ai thấy mình.
Nhìn thấy Thẩm Xu sắc mặt trắng bệch chạy về, Lâm Lãng nhanh chóng nghênh đón, “Công chúa, người làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Lãng, Thẩm Xu mới yên lòng bắt lấy cánh tay nàng ấy, phát hiện hai chân mình vì sợ hãi mà nhũn ra, cả người đều phải dựa vào sức lực của Lâm Lãng mới đứng vững được, giọng nói run run, “Mau… mau đỡ ta trở về.
”
Thấy dáng vẻ này của Thẩm Xu, Lâm Lãng cũng sợ hãi không thôi, bất chấp lời Chu Tước nói đỡ Thẩm Xu vào phòng.
Nàng ấy nắm lấy tay Thẩm Xu, “Công chúa, người sao vậy?”
Thẩm Xu nuốt nước miếng, trong đầu chợt loé lên hình ảnh vừa rồi, nắm chặt ống tay áo, “Ta… ta nhìn thấy, Bùi Vân Khiêm giết người, ở ngay tiểu viện sau phòng chính.
”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó giọng nói lạnh nhạt truyền tới, “Vi thần bái kiến công chúa.
”
Giọng nói kia so với gió bên ngoài còn lạnh hơn, hai người trong phòng nghe thấy đều cả kinh, Thẩm Xu theo bản năng ngừng thở, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, sống lưng rợn lên, quạt tròn vừa cầm lấy rơi xuống.
Thẩm Xu cứng đờ xoay người lại, chỉ thấy bóng dáng cao lớn mặc đồ đỏ đứng ngoài cửa.
Đuôi mắt nam nhân khẽ híp lại, khoé miệng cười như có như không, trong mắt cũng không có sát khí khiến người ta sợ hãi như vừa rồi, nếu như Thẩm Xu không bắt gặp cảnh tượng Bùi Vân Khiêm giết người không ghê tay như vừa rồi, sợ là nàng đã cảm thấy người trước mặt mình là công tử dịu dàng thanh nhã.
Một lúc sau, Thẩm Xu mới cầm lấy quạt tròn che mặt, ổn định hô hấp, tìm lại giọng nói của bản thân, chậm rãi mở miệng, “Tướng… tướng quân miễn lễ.
”
Bình tĩnh suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm thật sự là nam tử tuấn mỹ nhất Thẩm Xu từng gặp hai đời, chỉ là bây giờ khuôn mặt tuấn mỹ đó không che giấu được sự lạnh lẽo trên người hắn.
Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt đảo mắt qua Thẩm Xu, sau đó mới chú ý tới Lâm Lãng đang đứng bên cạnh nàng, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt cũng sắc bén hơn.
Trái tim Lâm Lãng run rẩy, nháy mắt hiểu ra cái gì, vội vàng quỳ gối xuống bên chân Bùi Vân Khiêm, “Bùi… Bùi đại tướng quân tha mạng, nô tỳ, nô tỳ không cố ý vào trong, thật sự là không yên tâm để công chúa trong phòng một mình nên mới…”
Lâm Lãng còn chưa nói hết đã bị Bùi Vân Khiêm lạnh lùng cắt lời, “Đi ra ngoài,”
Nghe vậy, Lâm Lãng biết bây giờ mình xem như may mắn bảo vệ được tính mạng, nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng, còn không quên thuận tay khép cửa phòng lại.
Lâm Lãng đi rồi, trong phòng lại lần nữa rơi vào trầm tĩnh, thậm chí tiếng châm rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy, chỉ là không khí có chút quỷ dị.
Thẩm Xu cúi đầu, tay cầm quạt tròn che kín mặt mình.
Bùi Vân Khiêm đứng tại chỗ không động, khoé miệng cong lên, rất có hứng thú đánh giá Thẩm Xu đang ngồi trước mặt mình.
Giá y đỏ rực, vòng eo thon nhỏ dùng một tay là có thể ôm trọn, phác hoạ đường cong lả lướt, chỉ là… thân ảnh ấy có chút đơn bạc.
Bùi Vân Khiêm nhịn không được bước tới, giơ tay gỡ quạt tròn đang che trước mặt Thẩm Xu xuống.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Xu cả kinh lui về sau nửa bước, trong mắt là cảnh giác, “Tướng quân làm gì thế?”
Bùi Vân Khiêm cười khẽ, làm bộ như không hiểu sự cảnh giác trong đáy mắt Thẩm Xu, chậm rãi giương mắt, “Quạt tròn này công chúa không muốn để bản tướng quân gỡ xuống, còn muốn để ai gỡ xuống?”
Giọng nói lạnh khiến người ta sợ hãi.
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm lạnh lùng nhìn Thẩm Xu một cái, cũng không để ý tới nàng nữa, ngồi vào bàn bên cạnh, bày ra khí chất ‘Trấn Quốc Đại tướng quân’ vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù không làm gì cũng thấy nguy hiểm, nhìn thôi cũng thấy sợ.
Bây giờ Thẩm Xu mới phát hiện phản ứng vừa rồi của mình quá lớn, rất mất lễ nghi, đầu óc nàng trống rỗng đứng tại chỗ, ngón tay nắm chặt ống tay áo, há miệng thở dốc muốn giải thích nhưng nửa chữ lại không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng trên tay nàng, lãnh đạm nói, “Lại đây.
”
Thân hình Thẩm Xu cứng đờ, ngón tay siết chặt, sau đó lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, hai chân không tự giác mà run rẩy, không phải là biết nàng vừa thấy cảnh tượng không nên xem nên muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu càng không dám động, đầu cũng không ngẩng lên, sợ sẽ chung kết cục với hắc y nhân vừa rồi.
Thấy Thẩm Xu chậm chạp không tới, Bùi Vân Khiêm híp mắt hứng thú, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Xu, cách nàng ba tấc rồi cúi đầu, thấp giọng, “Sợ ta?”
Giọng nói của hắn không nghe ra vui buồn hờn giận, ngược lại mang theo vài phần trêu chọc khiến Thẩm Xu nhíu mày.
Nàng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, cố tìm dũng khí nói, “Không sợ.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười thành tiếng, nhịn không được đưa tay nâng cằm nàng lên.
Hắn híp mắt, ghé sát mặt Thẩm Xu, một lúc sau mới nhướn mày, “Không sợ? Vậy vừa rồi chạy cái gì? Hửm?”
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Xu lộp bộp một tiếng, quả nhiên vẫn bị hắn thấy được, nghĩ đến lời đồn trước nay nghe thấy, nàng hít một hơi sâu, theo bản năng nhắm chặt mắt, ai không biết còn tưởng nàng sắp ra pháp trường.
Một lúc sau, Bùi Vân Khiêm cười, cũng không biết cô nương này nghĩ cái gì, rõ ràng là vừa rồi tận mắt chứng kiến hắn xử lý thích khách đã sợ muốn chết, bây giờ lại bày ra dáng vẻ chuẩn bị ra pháp trường, sợ hắn ăn nàng sao?
Bùi Vân Khiêm hừ lạnh một tiếng buông Thẩm Xu ra, xoay người ngồi về bàn, đưa tay cầm lấy rượu hợp cẩn rót ra hai ly, đặt lên bàn mang theo tiếng vang không nhỏ.
Thấy Thẩm Xu còn đứng yên tại chỗ, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu, mặt trầm xuống lạnh lùng nói, “Muốn ta mời người?”
Nghe vậy Thẩm Xu mới mở to mắt, không tự giác cắn chặt môi, nắm chặt ống tay áo chậm rãi dịch từng bước tới bàn.
Rõ ràng chỉ là vài bước mà nàng cảm giác như bước tới cánh cửa tử thần vậy.
Nàng đi tới bên cạnh Bùi Vân Khiêm, dọc theo bàn ngồi xuống.
Bùi Vân Khiêm giơ tay cầm lấy chén rượu đưa tới trước mặt Thẩm Xu, đôi mắt hạnh tinh xảo của nàng nhìn hắn lộ ra vài phần mê mang,
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm cười thành tiếng, thật đúng là không có lúc nào là không đề phòng hắn.
“Là rượu hợp cẩn.
”
Một lát sau, hắn lại nhìn Thẩm Xu nói thêm một câu, “Không có độc.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu tức khắc cảm thấy trên mặt mình nóng rát, vội giơ tay nhận lấy chén rượu trên tay Bùi Vân Khiêm, hận không thể lập tức chui xuống đất.
Nàng cúi đầu, vừa định đưa chén rượu hợp cẩn tới bên miệng lại bị Bùi Vân Khiêm bắt lấy, không đợi Thẩm Xu khôi phục tinh thần, chỉ thấy Bùi Vân Khiêm đã vòng cánh tay hai người lại, làm nghi lễ giao bôi, đôi mắt lộ ra vẻ giễu cợt và cuồng vọng trời sinh, khoé miệng cong lên, đôi mắt nhìn nàng rồi chậm rãi uống sạch chén rượu hợp cẩn.
Thẩm Xu bị hành động này của hắn làm cho cả kinh, một lúc sau chén rượu vẫn không động, cuối cùng vẫn là Bùi Vân Khiêm đẩy bàn tay đang nắm chén rượu của nàng tới bên miệng, nàng mới kịp phản ứng uống rượu.
Tận mắt nhìn thấy Thẩm Xu uống cạn chén rượu, trong lòng Bùi Vân Khiêm mới thoải mái đôi chút, sắc mặt cũng hoà hoãn vài phần.
Hắn chậm rãi nâng mắt, ánh mắt như có như không dừng trên mặt Thẩm Xu, nhẹ cong môi bắt đầu tính sổ, “Bây giờ, công chúa không ngại nói với bản tướng quân, vừa rồi chạy làm gì? Hửm?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính chỉ là một người cổ đại bình thường, tính tình mềm mại, tính cách của nàng không liên quan tới việc nàng trùng sinh hay không.
Có người nói đời trước nữ chính từng thấy giết người rồi vì sao vẫn sợ, thế gặp cảnh giết người lần đầu rồi, lần thứ hai bạn còn sợ không?
Dù sao thì tôi sợ nên nữ chính của tôi cũng sợ!