LÀM DÂU ÂM PHỦ



Trăng máu nhô lên cao.
​Tịch Liễu lõa lồ chạy trốn giữa mảnh đồng không mông quạnh, cho dù cô có cố gắng chạy như thế nào đi chăng nữa cũng trốn không thoát khỏi Hiên Viên Mặc.
​Hắn tựa như là cái bóng của cô, cô đi tới đâu, hắn đều theo sát cô tới đó.
​"Cầu xin anh buông cho tôi."
​Thân thể Tịch Liễu run lên, đáy mắt Hiên Viên Mặc không có một tia thương cảm.
​"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
​Âm thanh lạnh băng như từ dưới địa ngục truyền ra.

Tịch Liễu bị đặt trên đồng cỏ.
​Cỏ dại xoẹt qua làn da mềm mại của cô, giống như những lưỡi dao bén nhọn đang không ngừng cứa lên da thịt cô dưới ánh trăng máu đỏ thẫm ghê rợn.
​Tịch Liễu đau khổ giãy dụa, cầu xin Hiên Viên Mặc nhưng không có chút tác dụng nào, hàm răng sắc nhọn cắn lên cái cổ khiêu gợi của cô, sau đó hắn phun máu ra, dính hết lên người cô.

​"Ah..."
​Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Tịch Liễu bỗng mở choàng mắt, phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.
​Cô nằm trên giường, áo ngủ trên người cũng vẫn hoàn hảo không có hao tổn gì.

Nhưng thân thể lại đau đớn, giống như bị phanh thây xé xác, đặc biệt là dưới hạ thân, đau buốt vô cùng.
​Tịch Liễu cố gắng đứng dậy, chân vừa mới chạm đất, đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
​Giấc mộng này thật chân thật, thân thể đau nhức khiến cho cô không phân biệt rõ được đến tột cùng là mộng hay là sự thật.

Sự hoảng sợ trong giấc mộng vẫn còn tồn tại, nó giống như một bàn tay to lớn bóp chặt lòng cô lại, khiến cô đau nhức không thở nổi.
​"Tính toong."
​Chuông cửa vang lên!
​Tịch Liễu khó khăn bò dậy mở cửa.
​Bốn phía không người, trước cửa ra vào có một cái hòm, trong hòm có một con búp bê cao khoảng tầm 30cm, nó ăn mặc phong cách cổ đại, hoa văn trên thân thể rõ ràng, có thể nhìn thấy được.
​Kinh khủng nhất chính là ngũ quan của con búp bê này, giống hệt người đàn ông trong mộng của cô đêm qua.
​Cơ thể Tịch Liễu run lên, hòm bị đổ, con búp bê ở bên trong hòm rơi ra, đầu của nó lăn đến bên chân Tịch Liễu.
​Hai con mắt vốn chắm chặt đột nhiên mở lớn, giống như chết không nhắm mắt, nó cứ nhìn chằm chằm vào Tịch Liễu, nhưng rồi khóe môi tự nhiên lại nhếch lên.
​"Ah..."
​Tiếng thét thảm thiết, tê tâm liệt phế vang lên.

Tịch Liễu bị dọa sợ, cô ngồi xụi lơ trên nền đất lạnh lẽo.

​"Cô không sao chứ?"
​Thanh âm hỏi han ân cần của hàng xóm vang lên.

Chỉ có điều khi cô vừa mới ngẩng đầu lên thì đã không thấy cái đầu kia nữa, ngay cả thân thể của con búp bê kia cũng biến mất.

Chỉ còn lại cái hòm trống rỗng trên mặt đất, nhắc nhở Tịch Liễu, tất cả những chuyện vừa rồi đều không phải là mộng.
​Bối rối lắc đầu, Tịch Liễu không biết giải thích chuyện vừa rồi như thế nào.

Cô đáp lại người hàng xóm là không sao, sau đó cố gắng đứng dậy, đi vào trong nhà, khóa chặt cửa lại.
​Đi vào phòng khách, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, con búp bê vừa nãy bỗng biến thành người đàn ông trong mộng, hắn an vị ngồi trên ghế sa lon, nghiêng đầu mỉm cười với cô.
​Tịch Liễu thở gấp, ngực phập phồng lên xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng phát ra tiếng: "Anh rốt cuộc là ai?"
​"Tới đây."
​Hiên Viên Mặc ngoắc ngón tay về phía Tịch Liễu.

Tịch Liễu phát hiện thân thể mình như bị khống chế, bước từng bước về phía hắn.

​Cô trơ mắt nhìn bản thân đi về phía hắn rồi quỳ xuống.
​Đầu óc cô trống rỗng, chỉ nghe thấy Hiên Viên Mặc nói: "Từ nay về sau, cô chính là nô lệ của ta, ta bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó."
​Tịch Liễu bị đặt lên bàn uống trà, giống như một con chó đang nằm sấp chờ bị làm thịt, còn hắn tựa như con dã thú, điên cuồng xé nát quần áo cô.
​Tịch Liễu đến nằm mơ cũng không ngờ, thân thể của cô sẽ bị đoạt đi dưới tình huống như thế này.
​Từ trên bàn trà, xuống mắt đất, rồi lại đến trên giường.
Tác giả: Chuẩn soái ca lên được phóng khách, xuống được phòng bếp, có thể làm được ở mọi nơi.

(~.~).

Mọi người share truyện ủng hộ mị nhé.


Bình luận

Truyện đang đọc