Tịch Liễu được Hiên Viên Mặc bế lên giường, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, cẩn thận giống như cô là một món đồ chơi dễ vỡ.
Lúc tay của hắn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Tịch Liễu lại giữ chặt tay của hắn.
Cô không nói gì chỉ dùng hai mắt đẫm lệ của mình, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Buông ra!"
Âm thanh lạnh băng vang lên giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, tay của cô bị hắn gạt sang một bên.
Cô lao tới ôm chầm vào hắn, cái ôm rất chặt như sợ chỉ một giây sau hắn sẽ biến mất.
Giấc mộng kia thật chân thật! Chứng kiến hắn chết, lòng của cô liền đau thắt lại, giống như có một thanh đao cắt từng mẩu thịt trên người cô xuống, giống như rút gân mổ xẻ cô ra làm trăm mảnh.
Thân thể Hiên Viên Mặc có chút cứng đờ, hắn không nhúc nhích mà để cô tùy ý ôm ấp.
Tịch Liễu nghẹn ngào nói: "Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại hận tôi như vậy? Tôi không muốn anh hận tôi."
Cô khóc vô cùng đáng thương giống như một đứa bé không biết mình làm sai chuyện gì.
"Buông ra!"
Hiên Viên Mặc gạt tay Tịch Liễu ra, hai con ngươi đỏ tươi lộ ra hàn ý.
Lòng bàn tay của hắn có máu, dù thế nào hắn cũng không kịp để ý, đối mặt với tiếng khóc ủy khuất của Tịch Liễu, hắn lựa chọn cách biến mất.
Thoáng chốc, toàn bộ căn phòng ngủ liền vắng tanh, tĩnh lặng đến đáng sợ.
"Tại sao?" Tịch Liễu điên cuồng gào lên.
Phòng ngủ lại rơi vào tĩnh lặng nhưng không ai đáp lại cô cả làm cô khóc đến sưng cả mắt.
Hình ảnh trong mộng kia thật đáng sợ, nó cứ quanh quẩn ở trong đầu cô mãi không tiêu tan.
Cô bò dậy, đi mở máy tính lên, nhìn tài liệu mà giáo sư để lại cho cô.
Trên màn hình còn có hình của một tấm bia khắc những văn tự cổ, Tịch Liễu thuộc đội khảo cổ nên cũng biết dịch đoạn văn tự cổ đại này.
Cô muốn biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Trên bia ghi lại cuộc đời của Hiên Viên Mặc, hắn là người bảo vệ Trung Hoa, dù là hoàng đế cũng phải nhún nhường Hiên Viên Mặc ba phần.
Nhưng trong ngày đại hôn, toàn bộ người của Hiên Viên gia đều bị tiêu diệt, hơn nữa đều thi thể đều bị rơi đầu, tử trạng vô cùng thê thảm, tân nương thì không rõ tung tích.
Trong mộng, cô mặc giá y đỏ thẫm, thi thể chất đầy đất, cuối cùng cô cũng tìm thấy Hiên Viên Mặc.
Hắn mặc y phục của một tân lang thời cổ đại.
Cố Thanh Thanh đã từng nói qua, là do cô dâm loạn phản bội lại đại nhân nên mới tạo ra cục diện như bây giờ, đây cũng chính là nguyên nhân Hiên Viên Mặc hận cô!
Nhìn chằm chằm vào văn bia, hai mất Tịch Liễu lại đẫm lệ.
Cô không biết bây giờ mình nên làm gì, dung mạo tuấn mỹ mà lạnh lẽo của Hiên Viên Mặc không ngừng hiện lên trong trí óc cô.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng cười quỷ dị của Phượng nữ: "Ha ha ha"
Tịch Liễu bịt kín lỗ tai, cô không muốn nghe tiếng cười của Phượng nữ thế nhưng nó lại cứ lọt vào tai cô một cách rõ ràng: "Ha ha ha"
"Ah!"
Tịch Liễu đưa tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống mặt đất bao gồm cả cái laptop.
Cô như bị phát điên, vừa ôm chặt đầu vừa dùng sức đánh lên bàn: "Đừng cười nữa, đừng quấn lấy tôi."
Tịch Liễu căn bản không có cách nào chấp nhận kiếp trước của mình, cô không phải là một kẻ dâm loạn, cô cũng sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện hại chết trượng phu của mình.
Tuy ở kiếp này Tịch Liễu chưa từng yêu đương nhưng cô lại đối với tình yêu vô cùng cố chấp.
Cô tin rằng, yêu một người là phải ở bên nhau trọn đời trọn kiếp!
Ở trong mộng, rõ ràng cô yêu Hiên Viên Mặc như vậy, có thể cuối cùng đã phản bội lại hắn, còn làm hại Hiên Viên gia bị diệt môn.
"Hiên Viên Mặc, tôi không phải là Phượng nữ."
Tịch Liễu gào lên, mặt mũi tràn đầy nước mắt, không thừa nhận đó là mình.
Cô là Tịch Liễu, không thể nào có chuyện cô là loại người ai cũng có thể lấy làm chồng, càng không có khả năng hại chết gia tộc Hiên Viên.
"Cô điên đủ chưa?"
Hiên Viên Mặc đột nhiên xuất hiện, túm chặt bả vai của Tịch Liễu.