LÀM DÂU ÂM PHỦ



Trước cửa mộ, à không, chính xác là một cái cửa động đang mở to giống như một con quái vật miệng rộng đang cắn nuốt từng người đi vào.
​"Vào ngay đi!"
​Dưới ánh trăng, thần sắc sư mẫu dữ tợn, bà nắm chặt tay Tịch Liễu như sợ cô bỏ chạy.
​"Sư mẫu."
​Tịch Liễu giãy dụa tay, sợ hãi được không dám bước vào trong.Trước kia ở cục cảnh sát cô có nghe người ta nói qua, những người vào trong đây thám thính tình hình đều chết hết cả.

Hơn nữa thi thể đều bị chia làm hai khúc, tử trạng vô cùng thê thảm.
​"Bên trong có vật có thể đối phó với ma quỷ, cô không muốn giết...!những tên ma quỷ kia?"
​Thanh âm sư mẫu sắc bén, làm tim Tịch Liễu run lên.

Mấy ngày qua, Hiên Viên Mặc không ngừng muốn cô, ép buộc cô phải mang thai con của hắn.


Hắn muốn tra tấn cô đời đời kiếp kiếp, hắn thậm chí còn nói không chết không ngừng.

Tịch Liễu do dự.

Sư mẫu thấy thế thì nhếch miệng cười, kéo tay Tịch Liễu đi vào hầm mộ tối om.
​Bên trong rất tối, ánh đèn pin điện thoại yếu ớt chỉ chiếu sáng được con đường đi nhỏ hẹp, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Tịch Liễu sợ hãi đến nỗi thân thể cứ run lên bần bật.

Không biết đi bao lâu, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một khung gian rộng lớn.
​Hai người họ đi vào một gian phòng, chính giữa gian phòng có cắm một thanh kiếm, thân kiếm phát ánh sáng chiếu sáng cả gian phòng như là ban ngày.
​Sư mẫu buông tay Tịch Liễu ra, nhìn ngắm thanh kiếm rồi cười lên sung sướng: "Tìm được rồi, chính là nó - hiên viên kiếm."
​Tịch Liễu ngơ ngác nhìn thanh kiếm kia, trong đầu bỗng hiện lên vô số hình ảnh, tốc độ cực nhanh, cô không kịp nhìn thì đã biến mất.
​"Đi đi!"
​Sư mẫu đột nhiên đẩy bả vai Tịch Liễu, cô bị đẩy bất ngờ, không kịp đề phòng nên liền ngã nhào xuống đất.
​Sư mẫu trừng mắt nhìn cô, thần sắc dữ tợn: "Chỉ cần nhổ hiên viên kiếm lên, tất cả những tên ma quỷ kia đều sẽ bị hồn phi phách tán."
​"Hồn phi phách tán?"
​Trong đầu Tịch Liễu chợt hiện ra cặp mắt âm u của Hiên Viên Mặc, không hiểu sao nội tâm đột nhiên đau đớn.


Sư mẫu thấy cô do dự liền nói: "Đúng, đây không phải là điều cô muốn sao? Bằng không chúng ta đều phải chết!"
​"Nhanh đi!"
​Sư mẫu dùng sức đẩy cô, Tịch Liễu giống như một con rối bị giật dây, cô bước từng bước về phía hiên viên kiếm.

Hào quang bao phủ quanh thân cô.

Hai chân Tịch Liễu giống như đeo chì, nặng vô cùng, mỗi một bước đều như dùng hết sức lực toàn thân, vô cùng gian nan.
​"Cô còn không mau rút kiếm lên báo thù cho giáo sư và mọi người!"
​Dưới sự thúc giục của sư mẫu, Tịch Liễu vươn tay nắm chặt hiên viên kiếm.
​"Nhanh rút nó lên!"
​Sư mẫu lại gào to, Tịch Liễu cắn chặt răng, dùng hết sức để nhổ nó lên.
​"Hừ!"
​Thanh âm già nua giống như từ địa ngục truyền đến, hào quang đột nhiên biến mất, Tịch Liễu phát hiện mình đang đứng giữa một bãi tha ma, trước mắt cô là một cái bia mộ rất lớn, kiếm cũng không thấy đâu nữa.Bọn cô căn bản không phải đi vào hầm mộ cổ, sư mẫu liên tiếp lui về phía sau.

Tịch Liễu quan sát bốn phương tám hướng, nơi đây ma quỷ chằng chịt, bọn họ trừng mắt nhìn cô, mặt mũi tràn đầy oán độc, hận không thể xông tới ăn thịt, uống máu cô.

​"Độc nhất là lòng dạ đàn bà!"
​Khuôn mặt già nua của Hiên Viên lão gia tử bỗng xuất hiện, đứng bên cạnh hắn là Hiên Viên Mặc, hai mắt âm u lạnh lẽo đến cực điểm.
​"Nhìn nữ nhân mà ngươi che chở đi, chỉ cần có cơ hội, ả ta đều muốn giết ngươi!"
​Thanh âm lão gia tử lăng lệ ác liệt, dọa Tịch Liễu sắc mặt trắng bệch.

Cô có ngốc cũng biết mình đã bị trúng kế, những cái này đều là do ma quỷ làm để dò xét cô.
​Hiên Viên Mặc không nói gì, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự lạnh lùng, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trở nên xanh trắng, móng tay đâm sâu vào da thịt, máu chảy ra từng giọt từng giọt.
​Đau đến thấu xương nhưng lại không kịp đau lòng..
​"Đại thù không báo, hậu hoạn chưa diệt trừ, chúng ta khó mà có hậu thế!"
​Lão gia tử hét lớn, đám ma quỷ kia cũng hào hùng hô lên: "Giết ả!"


Bình luận

Truyện đang đọc