"Ah..."
Tiếng hét sợ hãi vang vọng khắp cả gian nhà xác.
Tịch Liễu muốn chạy nhưng hai chân lại không nghe theo sai bảo, nó cứ mềm nhũn làm cô ngã phịch xuống đất.
Thi thể không đầu, xoay người nhặt cái đầu của nó lên, rồi nó cứ cầm lấy cái đầu của mình như vậy, đi tới trước mặt Tịch Liễu: "Ta chết rất thảm a..."
Rõ ràng nói mình chết thảm, nhưng nó lại cười, cười đến nỗi làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
"Yêu nghiệt!"
Bà xuất hiện, đứng chắn trước mặt Tịch Liễu, con quỷ kia lại điên cuồng kêu gào: "Bà già đáng chết, ngươi chán sống rồi à?"
"Tịch Liễu, con mau chạy đi!"
Bà không quay đầu lại, nhưng bà vừa nói xong thì cửa nhà xác tự động mở ra.
Tịch Liễu khóc, cô biết mình không nên bỏ rơi bà: " Con đi thì bà phải làm sao bây giờ?"
"Chạy mau!"
Bà không kịp đáp, xông lên đánh nhau với con ma nữ.
Tịch Liễu cố gắng đứng dậy, chạy ra khỏi nhà xác.
Đứng tại cửa ra vào, Tịch Liễu nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Cô thấy bà bị con ma nữ kia đạp bay, sau đó nó còn tiến lên đá bà.
Một màn này đã hoàn toàn kích thích đến Tịch Liễu!
"Ah."
Tịch Liễu hét lên, cô liều lĩnh chạy về phía con ma nữ, bà đã vì cô mà chết qua một lần rồi, cô không thể để bà tiếp tục vì cô mà phải chịu những loại thống khổ này.
"Muốn chết!"
Con ma nữ nghênh đón Tịch Liễu với một nụ cười hung tàn, đầu của nó bay lên, miệng mở rộng muốn cắn mặt Tịch Liễu.
"A..."
Tịch Liễu vô thức che mặt, chợt nghe thấy một tiếng phịch.
Cô mở to mắt vừa hay nhìn thấy đó là đầu của con ma nữ đang va đập vào tường.
Hiên Viên Mặc đứng chắn trước mặt cô, hai mắt lạnh băng nhìn cái đầu người đnag nằm lăn lóc trên mặt đất, âm thanh lạnh lẽo như đến từ địa ngục truyền ra: "Nói cho lão gia tử, nếu ông ta còn tiếp tục nhúng tay vào chuyện của bổn tọa thì bổn tọa tuyệt đối sẽ không khách khí!"
Con ma nữ không dám thốt lên một lời nào, đột nhiên biến mất.
Hiên Viên Mặc xoay người, thấy Tịch Liễu đã chạy qua chỗ của bà cô.
"Bà, con xin lỗi." Tịch Liễu nghẹn ngào không nói lên lời, bà bị như vậy đều là do cô làm hại.
Bà cười lắc đầu: "Tịch Liễu nghe lời, không khóc, không khóc."
Thân thể của bà dần dần trở nên trong suốt, Tịch Liễu thấy vậy liền khóc to: "Bà!"
"Đồ ngốc, bà chỉ đi đầu thai thôi, mười tám năm sau sẽ lại là một trang hảo hán." Bà vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt Tịch Liễu, sau đó hóa thành không khí.
"Bà!"
Tịch Liễu ngồi dưới đất, khóc đến nỗi toàn thân phát run.
Người thân duy nhất của cô trên thế giới này cứ như vậy mà biến mất, chỉ còn trơ trọi mỗi mình cô sống lẻ loi trên cõi đời này.
"A..."
Hét khàn cả giọng, Tịch Liễu nhìn về phía Hiên Viên Mặc kêu to: "Tôi sống không bằng chết, anh đã hài lòng chưa?"
Hiên Viên Mặc không trả lời, yên lặng biến mất.
Tịch Liễu không biết mình nên ra khỏi cái nhà xác này như thế nào, cô theo chỉ dẫn của y tá, chờ đời họ tới đưa cô ra.
Thời điểm đi đưa tro cốt đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Tịch Liễu ôm hũ tro cốt đi trên đường cái, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào người cô.
Ấy vậy mà cô lại cảm thấy thân thể mình rất lạnh.
Bà không còn nữa rồi!
Trên đời này sẽ không còn ai giống như bà, vì cứu cô mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần.
Mà cô còn phải đi về, đối mặt với con ma đáng sợ kia.
Tịch Liễu không muốn quay về, cô ngồi trên một chiếc ghế dài ở ven đường, lặng lẽ nhìn xe cộ qua lại tấp nập, miệng lầm bầm lầu bầu: Bà ơi, bà nói xem, con sống còn có ý nghĩa gì?"
"Bà ơi, con nhớ bà lắm, con đi tìm bà được không?"
Người qua lại trên đường ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, nhưng không có ai dừng chân lại.
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, rơi lên hũ tro cốt.
Tịch Liễu hy vọng kỳ tích xuất hiện, bà có thể đứng ở trước mặt cô, lộ ra nụ cười yêu thương, cưng chiều giống như ngày xưa.
Hoặc đây chỉ là một giấc mộng, lúc cô tỉnh lại thì mọi thứ sẽ trở về như cũ, bà đang ở trong nhà, chờ cô trở về để dạy dỗ một trận.