LÀM DÂU ÂM PHỦ



Lão gia tử vươn tay.

Trong không khí Tịch Liễu cảm giác có một cánh tay đang nắm chặt cổ cô.

Cảm giác khó thở truyền đến, cô dùng sức giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ trên không trung.

Cô muốn kêu cứu nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Cô nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Mặc, hai môi trắng bệch không ngừng mấp máy như đang ngấm ngầm cầu hắn cứu giúp.
​Hiên Viên mặc lạnh lùng quay đầu, không nhìn cô nữa, chỉ là trong ánh mắt lạnh lẽo u tối đấy lại hiện lên vẻ buồn bã, bàn tay của hắn đã chảy ra máu, gân xanh nổi lên rõ rệt trông rất ghê sợ.
​"A..."
​Tịch Liễu nghẹn ngào hô lên.

Đầu óc cô trống rỗng, có lẽ cô sắp chết rồi.

Trong không trung cô thấy bà đang đứng mỉm cười vẫy tay với cô, nụ cười từ ái ấy khiến cho lòng cô cảm thấy thật ấm áp.

Thật ra thì chết cũng tốt.

Cô chưa bao giờ sợ chết, cô chỉ sợ những trận tra tấn vô tận, sống không bằng chết.

​Cảm giác khó thở truyền đến ngày càng mãnh liệt, Tịch Liễu nhắm mắt lại dường như trông thấy một vầng hào quang, trong vầng hào quang ấy có một người đàn ông đang mỉm cười với cô.
​Hắn nói: "Bên nhau trọn đời trọn kiếp."
​Nước mắt chậm rãi rơi xuống, Tịch Liễu muốn đáp lại nhưng cô không phát ra được thanh âm nào.

Cô chỉ muốn nói: "Chết thì cùng chết."
​"Đủ rồi!"
​Hiên Viên Mặc quát lớn, khí tức quanh thân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, trên mặt đất thậm chí còn có một tầng sương mỏng.

Tay lão gia tử đột nhiên buông lỏng, Tịch Liễu ngã xuống, thân thể mềm nhũn nằm trên đồng cỏ, hơi thở yếu ớt.
​"Ngươi dám ngỗ ngược với ta!"
​Lão gia tử trừng mắt nhìn Hiên Viên Mặc, tóc dài tung bay trong gió, hai con ngươi bỗng tràn ra máu làm người ta sợ hãi.

Hiên Viên Mặc mím chặt môi, nhìn thẳng vào lão gia tử: "Không dám, chỉ là trong bụng cô ấy đã có huyết mạch của Hiên Viên gia, cho dù như thế nào đi chăng nữa lão gia tử cũng không thể giết chắt trai của mình."
​"Ngươi!"
​Lão gia tử giận đến sôi máu, ông nhìn hắn một lúc lâu rồi biên mất.

Đám ma quỷ nhìn nhau rồi cũng biến mất theo.
​Tịch Liễu nằm nhoài trên mặt đất, cả người vô lực giống như một con búp bê vải.

Hiên Viên Mặc chậm rãi tiến lên, ôm cô vào lòng.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu áp sát vào lồng ngực hắn, lông mi hơi run rẩy, hình như cô đang mơ.

Cô mơ thấy một biển hoa rất rộng lớn.

Cô dựa vào vai Hiên Viên Mặc làm hắn giật nảy mình, chạy đi thật nhanh.

Trông thấy hành động khờ khạo của hắn cô mỉm cười rạng rỡ.
​"Ha ha ha, Mặc ca ca, huynh mau lại đây."
​Cô như một tiểu công chúa vô ưu vô lo, được hắn sủng trong lòng bàn tay.

Khóe môi Tịch Liễu bất giác cong lên, tay víu chặt vào mép áo Hiên Viên Mặc.
​Mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn ở chóp mũi, cô phát hiện có rất nhiều người chết.

Cô mặc y phục tân nương màu đỏ thẫm, khóc lóc điên cuồng, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Mặc ca ca trong đám xác chết.
​Cuối cùng, đầu của hắn lăn đến bên chân cô làm trái tim cô run lên.

Tịch Liễu cau mày, không tự giác nắm chặt mép áo của Hiên Viên Mặc hơn rồi đột nhiên mở to mắt.
​Đập vào mắt cô chính là cái cằm trơn bóng như ngọc của Hiên Viên Mặc.

Tựa hồ phát giác cô đang nhìn mình nên Hiên Viên mặc cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau.
​Nhìn thấy hắn, nội tâm cô chợt mềm nhũn, cuối cùng cũng không trụ được mà chảy nước mắt.
​"Khóc cái gì?"
​Thanh âm Hiên Viên Mặc lạnh lùng nhưng mang theo phần không tự nhiên, rõ ràng thần sắc lãnh đạm như vậy, nhưng hai tay lại ôm chặt Tịch Liễu, dường như ngầm khẳng định rằng hắn sẽ là chỗ dựa vững chãi nhất cho cô.
​Tịch Liễu không nói lời nào, trong lúc nhất thời khung cảnh tuyệt vọng trong giấc mộng kia lại xuất hiện trong đầu làm tâm tình cô trở nên rất phức tạp.


Bình luận

Truyện đang đọc