Điên rồi!
Thế giới này thật sự điên rồi!
Tịch Liễu cuộn tròn trên sô pha, cơ thể cứ run lên bần bật, cô xác định vừa rồi không phải là ảo giác, cô trong gương, thật sự có mỉm cười với cô, nụ cười u ám thập phần khủng bố ấy không ngừng hiện lên trong tâm trí cô.
"Leng keng!"
Chuông cửa vang lên, Tịch Liễu đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cửa nhà.
Thanh âm rõ ràng của bà từ ngoài truyền vào: "Tịch Liễu, bà tới rồi đây, mau mở cửa cho bà đi! "
Trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, sợ hãi đến mức thở không nổi.
Không phải bà đã chết rồi sao?
"Tịch Liễu! "
Bà vẫn đứng ở cửa gọi, Tịch Liễu đứng dậy, không biết có nên đi qua đó hay không.
Cửa kẽo kẹt chậm rãi mở ra, bà đứng ở ngoài cửa, trên mặt là nụ cười từ ái, bà vẫy tay với cô: "Tới đây, mau tới đây! "
"Bà! "
Tịch Liễu vừa gọi vừa lao tới, cô nhào vào lòng bà, khóc nức nở.
Cái ôm của bà thật lạnh, âm khí thâm nhập vào lỗ chân lông trên đã thịt cô, lạnh đến thấu xương.
Nhưng Tịch Liễu không chút nào để ý, cô gắt gao ôm bà, không nghĩ muốn tách ra.
"Ngoan! "
Thanh âm có điểm kỳ quái, Tịch Liễu ngẩng đầu nhìn về phía bà, cô thấy nụ cười của bà giống y như nụ cười của người phụ nữ ở trong gương.
Đây không phải bà!
Trực giác mách bảo Tịch Liễu mau chạy, nhưng kịp làm gì thì bà đã vươn tay bóp chặt cổ cô lại: "Đi cùng với bà được không?"
"Phanh!"
Hiên Viên Mặc che chắn trước mặt Tịch Liễu, nhìn bà bị đá bay xuống mặt đất, biểu tình lạnh băng: "Người của bổn toạ, ngươi cũng dám động?"
Hắn tiến lên một bước.
Bà gắng gượng đứng dậy định chạy nhưng động tác của Hiên Viên Mặc lại nhanh hơn một nhịp, hắn hung hăng dẫm lên người bà.
"A! ! "
Tịch Liễu hét lên, chân bà tựa như không khí, thoáng chốc đã biến mất.
Hiên Viên mặc xoay người, thấy Tịch Liễu đang che miệng, hoảng sợ nhìn hắn.
Lông mày bất giác nhíu lại, hắn lạnh lùng nói: "Trở về đi!"
"Tôi muốn được gặp bà, tôi cầu xin anh đó!"
Tịch Liễu quỳ xuống, hèn mọn cầu xin, nước mắt cô tựa nhưng những hạt trân châu, chậm rãi rơi xuống đất.
"! ! "
Không thấy hắn đáp lại, Tịch Liễu liền ngẩng đầu lên, cô bỗng phát hiện chỉ có một mình cô đang quỳ gối ở nơi hoang vu vắng vẻ này, không biết Hiên Viên Mặc đã biến mất từ lúc nào.
Không nói gì nghĩa là ngấm ngầm đồng ý, Tịch Liễu kinh ngạc đứng dậy, chạy thật nhanh xuống dưới.
Lúc Tịch Liễu tới bệnh viện thì đã là buổi chiều, cô bị y tá đưa tới nhà xác.
Cô như ý nguyện gặp được bà.
Bà an tĩnh nằm trên cáng, đã không còn chút hơi thở nào.
"Bà! "
Cô cầm lấy tay bà, thật lạnh!
Xúc cảm lạnh băng này nhắc nhở Tịch Liễu: Bà sẽ không bao giờ tỉnh lại.
"Thực xin lỗi! "
Nghĩ đến là vì cô, nên bà mới có thể xảy ra chuyện, nước mắt Tịch Liễu lại rơi xuống lã chã.
Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô và bà sống nương tựa lẫn nhau suốt hai mươi mấy năm qua, không ngờ cô với bà lại phải rời xa nhau dưới hoàn cảnh như thế này.
"Tịch Liễu! Chạy mau! "
Là tiếng của bà, tiếng của cứ bà vang lên bên tai tôi, giống như bà đang ghé sát vào tai cô để nói chuyện.
Tịch Liễu theo bản năng quay đầu lại nhưng phía sau không có một bóng người.
Thanh âm của bà bỗng trở nên sắc bén: "Chạy mau! "
Không đợi Tịch Liễu kịp phản ứng lại, cửa nhà xác đột nhiên đóng sầm lại.
"Ha ha! "
Tiếng cười thê lương giống như muốn đâm thủng màng nhĩ người khác.
Sắc mặt Tịch Liễu trắng bệch, không biết có nên đi ra ngoài hay không, nhưng với kinh nghiệm đã từng trải của cô thì chắc chắc cánh cửa kia không mở ra được.
Bỗng nhiên bàn tay trắng bệch đặt lên bả vai cô.
Cô quay đầu lại nhìn thì thấy một con ma nữ đang nghiêng đầu, cô ta mặc quần áo của nô tì thời cổ đại, khoé miệng cô ta khẽ nhếch lên để lộ ra hàm răng trắng xoá.
Đột nhiên đầu của cô ta rơi xuống đất, nó lăn đến bên chân Tịch Liễu, hai mắt nhìn về phía cô rồi cười khanh khách.