LÀM DÂU ÂM PHỦ



Là Hiên Viên Mặc!
​Hắn ngồi bên cạnh giường, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm vào cô, thần sắc đen tối, đôi đồng tử sâu hút như ẩn chứa một nỗi buồn thảm thiết.
​Tim Tịch Liễu như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, làm cô đau nhức đến nỗi hai mắt ẩn chứa một tầng sương mù.
​"Khóc cái gì?"
​Hiên Viên Mặc hừ lạnh, Tịch Liễu mới biết rằng cô đang khóc.

Cô chật vật lau đi nước mắt, nhưng vẫn không ngăn được.

Cô dứt khoát khóc thành tiếng: "Tại anh lại làm như thế với tôi?"
​Tịch Liễu giống như một đứa bé, cứ gào khóc thảm thiết.

Cô không hiểu, tại sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy, thậm chí ngay cả giáo sư, Cố Thanh Thanh, cũng đều muốn giết chết cô.
​Môi Hiên Viên Mặc mím chặt, trong vô thức móng tay đã khảm sâu vào lòng bàn tay, tới chính hắn cũng không có phát giác.

​"Tôi cầu xin anh, tha cho tôi đi!"
​Tịch Liễu túm chặt quần áo của hắn, hai mắt mông lung, đẫm lệ cầu xin.
​Đáy mắt Hiên Viên Mặc hiện lên tia lạnh lẽo, hắn đột nhiên hất tay Tịch Liễu ra, đứng thẳng người dậy, ngữ khí kiên quyết nói: "Muốn sống mà đi xuống âm phủ, vậy thì hãy dưỡng thân thể thật tốt rồi sinh con cho bổn tọa."
​Hắn đi rồi! Lưu lại Tịch Liễu ngồi ở trên giường, bất lực khóc thút thít.

Cô không biết tìm ai hỗ trợ, cũng không dám đi tìm người khác, cô giống như một điềm xấu, ai đụng phải cô đều sẽ chết.
​"Rầm rầm rầm"
​Tiếng đập cửa ầm ầm từ bên ngoài truyền vào, giờ phút này đã là nửa đêm canh ba.

Tịch Liễu ngừng tiếng khóc, có chút hoài nghi lỗ tai của mình, thời điểm này mà cũng có người tìm cô sao?
​"Rầm rầm rầm" Tiếng đập cửa ngày một dồn dập, trong màn đêm yên tĩnh này lại hiện lên càng rõ ràng.

Tịch Liễu chần chừ đi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách không bật đèn nên rất tối, bên ngoài cửa phòng vẫn bị gõ liên hồi.

Thanh âm từ ngoài truyền vào: "Tịch Liễu, em ở đâu?"
​"Sư mẫu?"
​Tịch Liễu vội vàng đi tới trước cửa, theo ánh mắt của con mèo nhìn ra bên ngoài.

Sư mẫu đứng tựa ở ngoài cửa, thần sắc sốt ruột.

Tịch Liễu rất muốn mở cửa, nhưng vừa chạm vào tay cầm thì cô lại dừng lại.

Cô nghĩ tới giáo sư và Cố Thanh Thanh bọn họ đều chết rất thảm, nếu như sư mẫu mà vào thì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
​"Sư mẫu mau đi đi, đừng gõ cửa nữa."
​Tịch Liễu buông tay cầm ra, hướng về phía bên ngoài kêu to.


Chắc chỉ có trời mới biết cô muốn mở cửa cho sư mẫu như thế nào.

Ở một nơi khủng bố như thế này, hai người có thể ở bên nhau để xoa dịu nỗi cô đơn.

Nhưng cô không dám! Cô sợ sau khi mở cửa xong sẽ phải chứng kiến cảnh đầu của sư mẫu nằm lăn lóc dưới nền nhà.
​"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhiều người như vậy đều chết hết cả rồi? Em mau nói cho cô biết đi?" Sư mẫu lại kêu to.

Tình cảm của bà với giáo sư rất tốt, trong hoàn cảnh âm dương cách biệt thế này, có lẽ ai cũng không chịu đựng nổi.
​Tịch Liễu khóc đến nỗi hai chân xụi lơ, ngã phịch xuống mặt đất: "Em cũng không biết, là mộ Hiên Viên muốn biến những người động vào mộ của họ thành quỷ, bọn họ muốn báo thù.

Bọn họ đã giết tất mọi người, nhưng lại còn..."
​Tịch Liễu không biết nên nói như thế nào nữa, cô muốn nói cho sư mẫu biết, chủ nhân của ngôi mộ ấy còn muốn tra tấn cô, muốn cô sinh một đứa bé ma cho hắn.

Hiện giờ cô chỉ có thể nói với sư mẫu: "Sư mẫu, giáo sư muốn em nói cho cô biết, ông ấy yêu cô!"
​Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc buồn bã thảm thiết.


Thật lâu sau cũng không có động tĩnh.

Tịch Liễu đứng dậy, theo ánh mắt của con mèo nhìn ra ngoài, ngoài cửa không có một bóng người.

Có lẽ sư mẫu đã đi rồi.

Tịch Liễu chỉ hi vọng bà có thể sống tốt, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
​Đột nhiên! Mắt con mèo biến thành màu đỏ, Tịch Liễu sửng sốt.

Trong ánh mắt con mèo đột nhiên hiện lên bóng dáng của một con ma nữ tóc dài, hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng của nó đang không ngừng chảy máu.

Nó cứ nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi nở một nụ cười u ám.
​Da đầu Tịch Liễu lập tức run lên, cô không ngừng lùi về sau, cuối cùng bị vấp chân nên ngã phịch xuống đất.


Bình luận

Truyện đang đọc