LÂM THỊ LANG CỐ

Cánh môi nóng lên, Cố Nghiên Thu đã chủ động hôn nàng




Lễ kết hôn của Lâm Duyệt Vi và Cố Nghiên Thu được cử hành tại giáo đường lớn nhất thành phố B.

Hai đại hào môn Lâm - Cố liên hôn, đây là sự kiện trọng đại nhất gần đây trong giới thương nhân.

Hôn lễ ngày ấy diễn ra dưới nền trời xanh lam được khắc thêm một màu nắng vàng rực rỡ, tạo thành một đường chân trời chia tách mảnh trời và đất thành hai thế giới riêng biệt, từng tia nắng chiếu lên mảng vườn xanh ngắt trải rộng, thong dong ưu nhã mà xuyên qua dòng người tấp nập.

Buổi lễ còn chưa bắt đầu, mọi người đã bắt đầu nghị luận sôi nổi.

"Nghe nói tiểu thư nhà họ Cố cũng thật sự là đáng thương, mẹ qua đời chưa bao lâu Cố tổng đã mang tiểu tam về phù chính, không chỉ vậy còn mang về theo một vị anh trai hờ, chưa hết đâu nha, đứa con riêng ấy nghe nói còn lớn hơn cô ấy hai tuổi đầu, rõ ràng trước khi Cố tổng kết hôn đã ra ngoài truyền bá phong lưu rồi."

"Nghe nói Cố Nghiên Thu trước giờ vẫn luôn theo học ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp về nước mới nghe thấy tin dữ này, sửng sốt đến một giọt nước mắt cũng không thể rơi nổi, trông coi trước linh đường Cố lão phu nhân ba ngày ba đêm, sau đó còn phải vui vẻ hoan nghênh người anh trai mới."

"Con bé Nghiên Thu ấy tôi còn chưa kịp bế lần nào, bây giờ ...... Aizzz."

"Cho rằng con bé thật chịu nhận người mẹ và vị anh trai hờ ấy à? Thật ra chỉ muốn cùng đứa con riêng tranh gia sản thôi, nghĩ con gái của lão cáo già họ Cố là cây đèn cạn dầu sao?" Có người cười nhạt, đong đưa ly rượu đế cao màu đỏ thẫm, "Cứ chờ mà xem đi, bây giờ Cố Nghiên Thu đã leo lên cành cây cao nhà họ Lâm, nhà họ Cố e rằng sẽ sớm thay đổi thời tiết thôi."

- Phía sau khán đài tổ chức hôn lễ -

Nhân vật chính Cố Nghiên Thu đang được mọi người đàm luận thì ngồi ngay ngắn trước gương, trên đầu gối còn lật mở một phần báo cáo mang tên《 tính khả thi của phương án XXX 》, dáng ngồi đoan chính đến gần như cứng nhắc, mái tóc dài đen nhánh như mây, tản mát sau chiếc cổ thon dài như thiên nga.

Váy cưới bằng lụa mềm mại bên dưới ánh đèn tản ra một tầng ánh sáng nhu hòa như ngọc, lớp vải dệt tinh tế được cắt may hoàn mỹ ôm sát cơ thể càng thêm lung linh hấp dẫn. Cô gái trong gương ước chừng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, dung nhan tuy sắc sảo nhưng lại đượm vẻ cô đơn.

Bên tay Cố Nghiên Thu rũ xuống một chuỗi Phật châu, ngón tay cái không nhanh không chậm mà lần qua từng hạt từng hạt một. Cả người giống như một cây trầm hương đã nhóm lửa, trang dung tinh xảo cùng trang phục hoa lệ, nhưng vẫn toát ra vẻ trầm ổn mà mộc mạc, hoàn toàn khác với bầu không khí "khắp chốn mừng vui" bên ngoài.

Thư ký gõ rồi mở cửa, cung cung kính kính mà nhắc nhở cô: "Tiểu Cố tổng, sắp tới giờ rồi."

"Tôi biết rồi." Cố Nghiên Thu khép folder lại, thư ký giúp cô nhận lấy bỏ vào trong túi công văn.


Chuyên viên trang điểm giúp cô bổ trang thêm một lần cuối cùng, cô vốn dĩ đã xinh đẹp, ngũ quan xuất chúng, thêm chút phấn son thì lại càng kinh thiên động phách. Chuyên viên trang điểm hôm nay đã vì nhìn cô mà sửng sốt thất thần rất nhiều lần, nhưng Cố Nghiên Thu cũng chưa nói gì, mỗi lần cô đều chỉ lẳng lặng chờ đối phương hoàn hồn, cực kỳ có giáo dưỡng. Ngược lại càng khiến chuyên viên trang điểm cứ liên tiếp đỏ mặt xin lỗi.

"Không sao." Giọng cô trầm thấp an tĩnh, chất giọng lạnh nhuận tựa như ánh trăng bàng bạc chiếu lên nham thạch nơi đáy nước.

Chuyên viên trang điểm giơ tay giúp cô buông khăn voan xuống, tinh tế quan sát một phen, khuôn mặt cô được miêu tả tỉ mỉ dưới lớp lụa trắng như ẩn như hiện, càng thêm rung động lòng người. Chuyên viên trang điểm đã từng trang điểm cho nhiều người như vậy, trong đó không thiếu minh tinh nổi tiếng, nhưng tư tâm vẫn cảm thấy có thể có tướng mạo cùng khí chất như Cố Nghiên Thu vậy , thì chỉ có thể thêm đếm trên đầu ngón tay.

"Hôn lễ bắt đầu rồi." Người tới lại nhắc nhở thêm lần nữa.

Động tác Cố Nghiên Thu lần hạt Phật châu hơi khựng lại, treo lên cổ tay, rồi lộ ra một nụ cười ngắn ngủi: "Đi thôi."

***

Cánh cửa dẫn lên lễ đường mở rộng, tân khách và gia nhân đã ngồi đầy bàn, một đôi tân nhân nắm tay bước qua hoa môn, trong làn váy tầng tầng lớp lớp mềm mại, váy cưới thuần trắng đầy thánh khiết. Hai người bước qua, khiến những tán hoa tử đằng lay động. Một chiếc khay phấn điêu ngọc trác màu đỏ rực, được đặt bên cạnh đôi tân nhân.

Vị mục sư hiền lành nhìn đôi bích nhân trước mặt, hòa ái mà tiến hành những câu hỏi thành tín nhất.

"Cô Lâm Duyệt Vi, bất luận bần cùng, tật bệnh, thống khổ, giàu có, khỏe mạnh, khoái lạc, hạnh phúc, cô cũng nguyện ý ở bên cô Cố Nghiên Thu không rời không bỏ, một đời một thế yêu thương che chở cô ấy?"

Lâm Duyệt Vi không chút do dự, nói: "Tôi nguyện ý."

"Cô Cố Nghiên Thu, bất luận bần cùng, tật bệnh, thống khổ, giàu có, khỏe mạnh, khoái lạc, hạnh phúc, cô cũng nguyện ý ở bên cô Lâm Duyệt Vi không rời không bỏ, một đời một thế yêu thương che chở cô ấy?"

Cố Nghiên Thu cũng không chút chần chờ, đầy khí phách mà nói: "Tôi nguyện ý."

Cố Nghiên Thu biết lúc này nhất định đang có người đang tự cắn nát hàm răng trắng của mình, may mà vị Lâm tiểu thư trước mắt này, đáp ứng cùng cô thành hôn.

Lâm Duyệt Vi nhận thấy Cố Nghiên Thu đang nhìn mình, đôi mi thanh tú dưới lớp khăn voan hơi hơi lay động.

Mục sư: "Tôi nhân danh chúa, tuyên bố hai vị chính thức thành hôn, bây giờ hai người có thể trao đổi nhẫn cho nhau."

Hai chiếc nhẫn đều là kiểu nữ, màu bạc đơn giản tô điểm bởi một hạt kim cương, là do Lâm Duyệt Vi chọn. Nàng đáp ứng kết hôn, Cố Nghiên Thu đối với bất kỳ yêu cầu nào của nàng cũng đều không có gì dị nghị.


Cố Nghiên Thu mang bao tay đăng-ten, nắm lấy tay Lâm Duyệt Vi, lấy một chiếc nhẫn từ trên khay, chậm rãi đeo lên ngón áp út của nàng, viên kim cương phản chiếu ánh sáng, tô điểm trên ngón tay thon dài càng trở nên phá lệ xinh đẹp.

Người ta vẫn hay nói ngón áp út trên tay trái nối liền với trái tim, mặc dù chỉ là một bản khế ước, nhưng trong lòng cô vẫn có một loại cảm xúc khó hiểu đang tuôn trào, cô thuận thế nhìn về phía chuỗi ngọc trên cổ tay, chuỗi châu phảng phất cũng đang yên tỉnh mà ôn nhu chăm chú nhìn cô.

Cô rũ mắt, thu lại một chút thủy quang loáng thoáng nơi đáy mắt.

Đối phương cũng bắt chước làm theo, đeo nhẫn vào cho cô, thời điểm người ấy tới gần mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể phảng phất toả ra rất dễ chịu. Lâm Duyệt Vi tiến tới rất gần, tựa như mặt hai người sắp dán vào nhau, khi cả hai tách ra còn nghe cô ấy thấp giọng khích lệ cô một câu: "Tay của chị rất đẹp."

Cố Nghiên Thu lễ phép đáp trả: "Em cũng vậy."

Lâm Duyệt Vi hơi mỉm cười.

Xem như trao đổi thổi phồng lẫn nhau.

Mục sư: "Bây giờ hai vị có thể hôn nhau."

Khi hai người đồng thời vén khăn voan, thì đều khẽ giật mình.

Nếu nói ra chắc tất cả mọi người đang ngồi đây sẽ không tin, nhưng trước khi kết hôn cả hai chưa từng gặp mặt.

Cố Nghiên Thu từ khi sinh ra đã có một đôi mắt đan phượng rất điển hình, lúc nào cũng lấp lánh ánh nước tự nhiên dao động, khóe mắt hướng xuống, đuôi mắt rất dài, phía trước hơi hơi nhếch lên, đồng tử đen láy, mỗi khi chăm chú nhìn vào ai, thì tựa như có thể câu đi hồn phách của người ấy, cánh môi mỏng manh khẽ mím, tự mang trong người khí chất cấm dục. Không cần phải mở miệng nói chuyện, chỉ cần đứng ở bất kỳ nơi nào, cũng đều có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật cao nhã trân quý.

Đẹp đến khiến tất cả mọi người tại đương trường không thể dời đi ánh mắt.

Nhưng trong những người đó không bao gồm Lâm Duyệt Vi.

Mục sư lặp lại một lần: "Bây giờ hai vị có thể hôn nhau."

Cố Nghiên Thu nhìn Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi đang suy nghĩ chuyện khác, nên không nhìn cô.

Mục sư: "Hai vị cô dâu?"


Lâm Duyệt Vi ngước mắt, vừa vặn chạm phải đồng tử lạnh lùng xinh đẹp của đối phương: "Hả?"

Cánh môi nóng lên, Cố Nghiên Thu đã chủ động hôn lên môi nàng.

......

Sau khi hôn lễ kết thúc, tới nơi không còn ai, Cố Nghiên Thu bèn cố ý nói với Lâm Duyệt Vi: "Xin lỗi."

"Vì sao lại xin lỗi?" Lâm Duyệt Vi không rõ nội tình.

"Vừa rồi chưa được em đồng ý đã hôn em." Cố Nghiên Thu nhìn nàng, đáy mắt là một chấm mực phản chiếu trong ánh đèn, mười phần chân thành.

"À, không sao, do tôi thất thần." Lâm Duyệt Vi nhún vai, không để bụng, dù sao đều là trình tự.

"......"

"......"

Hai người lâm vào một bầu không khí ngượng ngùng đến vi diệu.

Cố Nghiên Thu ho nhẹ một tiếng, đề nghị: "Tiệc cưới đã bắt đầu rồi, chúng ta đi thay quần áo đi?"

Lâm Duyệt Vi rốt cuộc được giải thoát khỏi không khí ngượng ngùng đến khó thở, cười nói: "Ừm."

Động tác Cố Nghiên Thu có chút nhanh, bèn đứng trước cửa phòng thay đồ chờ người, nét mặt trầm tĩnh, không biết còn tưởng rằng đây không phải ngày vui trọng đại gì với cô.

"Bên này." Sau khi Lâm Duyệt Vi bước ra, nhìn về phía phát ra tiếng Cố Nghiên Thu, đáy mắt thoáng hiện ra một tia kinh diễm.

Váy cưới long trọng, lễ phục đoan trang, trang điểm nhẹ trông rất thích hợp, nhưng trên cổ tay lại mang một chuỗi Phật châu, có hơi chướng mắt một chút, cô ấy không biết hôm nay là ngày gì sao?

Cố Nghiên Thu hơi cong lưng, vươn một bàn tay về phía nàng, Lâm Duyệt Vi đặt tay lên tay cô, hai người nắm tay nhau đi về phía trước, tóc mai tư mài, hệt như một đôi tình lữ ân ái. Cố Nghiên Thu lớn hơn so với Lâm Duyệt Vi bốn tuổi, lại trèo cao liên hôn với Lâm gia, đương nhiên phải chiếu cố nàng, bèn nói: "Tôi nghe dì nói em không giỏi giao tiếp, chờ lát nữa khi người khác hỏi chuyện, em không cần phải nói, cứ để tôi trả lời."

"Rượu tôi giúp em cản, tửu lượng của tôi cũng khá."

"Mời rượu xong em có thể qua chỗ mẹ, tôi sẽ tới tìm em."


Cô lại nhìn nhìn đôi vai ngọc trắng như tuyết của đối phương lộ ở bên ngoài, hỏi: "Lạnh hay không? Muốn tôi quay lại lấy áo khoác cho em?"

Người này có chất giọng lạnh, mỗi khi nói chuyện giống như dùng trường kiếm gõ lên đá dưới đáy nước, tựa như gió mát thanh hàn.

Lời còn chưa dứt, đã thấy bả vai Lâm Duyệt Vi tức khắc co rúm lại một chút: "......"

Cố Nghiên Thu hiểu ý mà dừng lại, hòa nhã nói: "Em ở chỗ này chờ tôi trong chốc lát, tôi quay lại lấy."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh càng lúc càng xa, Lâm Duyệt Vi liếm liếm môi trên, không biết nghĩ đến chuyện buồn cười gì, mà ngón tay thon dài cứ gõ lên lan can bên cạnh, nghiền ngẫm một hồi lại cong cong khóe môi.

Cố Nghiên Thu trở về rất mau, trên người có thêm chiếc áo choàng lông dê quả thật ấm áp hơn rất nhiều, Lâm Duyệt Vi uể oải cúi thấp cằm, lễ phép mà xa cách cảm ơn: "Làm phiền Cố tiểu thư."

"Lâm tiểu thư khách khí rồi."

Trong tiệc cưới, Cố Nghiên Thu dẫn Lâm Duyệt Vi tới từng bàn kính rượu, đối phương gặp cô cháu gái hiền lành nên rất nhiệt tình chúc rượu, thỉnh thoảng còn có người khoác tay lên bờ vai cô, Lâm Duyệt Vi dùng dư quang quan sát biểu tình của Cố Nghiên Thu, phát hiện suốt cả quá trình cô đều không chút dao động.

Từ đầu tới cuối Lâm Duyệt Vi cũng không hề uống một ngụm rượu nào, thứ nàng đựng trong cốc thật ra là nước, ngay cả Cố Nghiên Thu cũng không biết.

Nhưng thật ra có rất nhiều người kính rượu nàng, rốt cuộc thì nàng vẫn là hòn ngọc quý trên tay của Lâm thị. Cố Nghiên Thu nói chuyện giữ lời, nói ngăn thì tất cả đều ngăn giúp nàng, chứ nếu không với kiểu kính rượu này, thì cho dù là nước cũng đủ khiến Lâm Duyệt Vi nàng sặc.

Cuối cùng cả hai ngồi xuống cùng bàn với hai bên gia đình, Cố Nghiên Thu hô một tiếng "Ba", Cố Hòa ừ một tiếng, tặng cho cô và Lâm Duyệt Vi hai bao lì xì, uy nghiêm lại không mất từ ái mà nói: "Hôn nhân hạnh phúc, tốt tốt đẹp đẹp."

Sau mẹ và vị anh trai hờ cũng một người một bao lì xì, nói một câu chúc may mắn.

Mẹ của Lâm Duyệt Vi thì nhiệt tình hơn nhiều, lôi kéo Cố Nghiên Thu nói đông nói tây, lại hỏi ở nước ngoài như thế nào, hay lại hỏi vừa trở về có thích ứng hay không, Cố Nghiên Thu nhất nhất trả lời, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Vĩnh viễn biết đúng mực, hiểu tiến thối, thức lễ tiết, vĩnh viễn lộ ra cảm giác thanh cao cao ngạo mà xa cách. Còn Lâm Duyệt Vi thì chỉ thờ ơ lạnh nhạt trong suốt bữa tiệc, trong mắt nàng thì cô vợ mới cưới về này chẳng khác gì: một cỗ người máy, mỗi bước vận hành đều như được lập trình sẵn.

Ngón tay nhỏ dài khẽ dùng nĩa cắt một mẫu bánh ngọt phương tây màu ngà sữa trên đĩa, Lâm Duyệt Vi vừa ăn, bàn tay trắng khẽ che miệng, không ai thấy được nàng đang nở nụ cười mà không phải cười trên môi.

Không biết người như vậy mất đi thần thái sẽ có dáng vẻ gì?

Sau khi tiệc cưới kết thúc, hai người cùng bước lên xe trong ánh nhìn dõi theo của hai bên gia trưởng, chiếc xe lăn bánh tiến tiến vào màn đêm sâu thẳm.

Khoảng chừng nửa giờ sau, chiếc Maybach màu đen tuyền ngừng lại ngay trước một tòa biệt thự ba tầng độc lập, tài xế quay đầu lại nói: "Tiểu thư, phu nhân, tới hôn phòng rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc