LÂM THỊ LANG CỐ

Cố Nghiên Thu tắm lâu hơn mọi ngày.

Lâm Duyệt Vi ở bên ngoài sấy khô đầu tóc, nhìn chung quanh bốn phía một vòng, tiếng nước bên trong vẫn chảy mãi không ngừng, nàng nhàm chán mà cúi đầu lướt di động, mở tài khoản Weibo lên.

Vừa lên Weibo đã thấy đăng bài đoàn phim khởi động máy, cũng chính là vào mấy ngày trước, lúc ấy nàng vừa share bài xong nhìn thấy mấy bình luận "Mami yêu cưng" linh tinh xong rồi thôi, bao gồm cả bài share Thiệu Nhã Tư ủng hộ nàng cũng chỉ trả lời xong thì thoát Weibo.

Lúc này xem bình luận lại phát hiện có một số khá đặc biệt.

【 sáng ngắm gương soi, buồn thay mái tuyết: Phi, không biết xấu hổ 】

【 hiểu mưa và gió của người: Rác rưởi, ghê tởm [ nôn mửa ]】

【fajdkafjsk: Ha ha, anti cả đời 】

【 Máy điêu khắc O: Kéo người xuống ngựa dẫm người thượng vị là có ý gì? Tiềm quy tắc à? 】

......

Lâm Duyệt Vi nhìn đến hai ID đầu tiên nàng bỗng nhớ tới một người, Phương Hiểu Hiểu. Điểm xong chủ trang ba người này, phát hiện đều là fan của Phương Hiểu Hiểu. Sau khi Phương Hiểu Hiểu bị phanh phui quan hệ bất chính với nam tinh đã kết hôn, thì danh tiếng xuống dốc không phanh, ngay sau đó công ty bèn đóng băng công tác của nàng ở nơi tối tăm nhất, sau đó không còn tham dự bất luận hoạt động nào nữa.

Nhưng bây giờ cho dù cô ta có cắn thuốc lắc thì fan não tàn vẫn sẽ tẩy trắng, ít một sinh hoạt cá nhân thì tính là cọng hành gì, đây cũng chỉ là chuyện xấu ảnh hưởng nhân phẩm nàng, mà không ảnh hưởng sự chuyên nghiệp tu dưỡng trong công tác, cho nên bây giờ fan của Phương Hiểu Hiểu vẫn còn có thể vì nàng mà bất bình, Lâm Duyệt Vi hoàn toàn có thể lý giải.

Vào ngày thường, nếu Lâm Duyệt Vi thích hoặc thưởng thức diễn viên hay minh tinh nào đó, nhưng chẳng may bị phanh phui khuyết điểm nhân phẩm, thì chỉ cần người ấy vẫn giữ vững được độ chuyên nghiệp như xưa, nghiêm túc phụ trách công tác, có thể tạo ra một nhân vật thuyết phục người xem, trong lòng Lâm Duyệt Vi sẽ không sinh ra cái nhìn khác, cách một tầng sương mù ngắm hoa, hơn nữa sự tình thật giả khó có thể phân biệt, những gì giới báo chí nói không nhất định là thật sự, mà hình tượng công chúng tốt cũng không nhất định là thật sự tốt, có thể do giấu quá tốt thôi, ngay đến cả bản thân nàng cũng vậy.

Nhưng đối với những người chống lại, ngoại trừ không não ngốc nghếch chửi rủa những chuyện đại loại như vậy, những người khác nàng cũng có thể lý giải, nhân vật công chúng đặc biệt là những nhân vật công chúng có một số lượng lớn fan vị thành niên, lời nói việc làm của bọn họ vô hình trung đều sẽ trở thành tác dụng bị ảnh hưởng tiêu cực, đạo đức cá nhân bại hoại sẽ làm đối tượng vị thành niên sinh ra ảnh hưởng bất lương.

Phương Hiểu Hiểu đã từng nổi lên nhờ nhân khí, người được lự kính như nàng, hơn nữa còn có người không để bụng khuyết điểm đạo đức cá nhân, sau khi Phương Hiểu Hiểu rớt đài, Lâm Duyệt Vi không biết từ nơi nào chui ra tiếp nhận vai nữ phụ 2 trong《 đô thị sương mù 》 của Phương Hiểu Hiểu,đứng mũi chịu sào là chuyện vô cùng bình thường.

Lâm Duyệt Vi nhìn thấy những bình luận này hoàn toàn không ngại, nàng thậm chí thay fan mà cảm thấy đáng thương, tuyệt đại đa số người còn không biết Phương Hiểu Hiểu đã bị công ty đóng băng thật, hiệp ước của nàng ấy còn có hai ba năm, khoảng thời gian kế tiếp nhất định sẽ trải qua hoàn toàn yên lặng. Giới giải trí đổi mới nhanh như vậy, hai ba năm không có tác phẩm mới, nữ nghệ sĩ không được lộ mặt, muốn Đông Sơn tái khởi thì nói dễ hơn làm, huống chi là một nghệ sĩ có vết nhơ việc xấu, hy vọng mấy năm sau nàng tái nhậm chức lần thứ hai, những vị fan lưu lại này còn có thể ủng hộ nàng hoàn toàn như trước đây.

Lâm Duyệt Vi như con ngựa lạc đàn đột nhiên nhảy ra nhận 《 đô thị sương mù 》,lúc trước trên diễn đàn không phải nàng chưa từng bị nghị luận, nhưng đó là bởi vì bây giờ nàng chưa nổi, sau khi tiết mục kết thúc cũng không có lưu lượng bao lớn, không thể dẫn phát phạm vi thảo luận trọng đại.

Trong thảo luận có người mở rộng đại não nói Lâm Duyệt Vi chơi tâm cơ cố ý kéo Phương Hiểu Hiểu xuống ngựa, mượn cơ hội thượng vị, bị những người khác bác bỏ, thứ nhất nàng là một tiểu-trong-suốt, ở trong giới không hề có nhân mạch, thứ hai nàng cùng Phương Hiểu Hiểu đều là nghệ sĩ cùng một công ty, rõ ràng là đứng ra giải vây, tuy rằng với nhân khí và địa vị của nàng bây giờ nhận một nhân vật như vậy thoạt nhìn thật sự hơi miễn cưỡng, thứ ba chính do tin nóng của vị nhân sĩ "trong giới" nào đó -- nhân sĩ trong giới này là thủy quân cao cấp do Lâm Duyệt Vi kêu Giang Tùng Bích mời, chuyên theo dõi bát quái trên diễn đàn -- rất nhiều tin tức đều dọn từ diễn đàn đến Weibo lên men lần nữa, phàm mỗi lần có gì cần lăng xê, Douban x Zhihu x khu diễn đàn thì có thể nhìn ra điềm báo trước, nhân sĩ trong giới thừa cơ tạo một chút tin đồn, nói Phương Hiểu Hiểu cùng hai nữ tinh khác tranh đoạt chuyện quyền phát ngôn, việc này nói có sách mách có chứng, trước đó thả ra rất nhiều bằng chứng, thành công mà di họa Giang Đông[1], chuyện Phương Hiểu Hiểu đánh rớt tài nguyên tất cả đều được đẩy đến chỗ hai nữ minh tinh bên kia, tạo thành sai lệch nhất định, tất cả mọi người đều đoán ra chuyện này tương đối khả nghi, thảo luận đến vui vẻ vô cùng, cuối cùng quên mất sự tồn tại của nhân vật tên Lâm Duyệt Vi.

[1] Họa thủy đông di 祸水东移 còn gọi là Di họa Giang Đông/ Giá họa Giang Đông: ý chỉ giá họa người khác, từ người khác gánh tội thay.

Cũng chính vì Lâm Duyệt Vi bây giờ vẫn chưa nổi, nếu nàng có lưu lượng như Khuất Tuyết Tùng hay Đường Tâm Nguyên, thì hiện tại đã nổi lên không biết bao nhiêu bình luận về nàng, thảo luận tiểu hoa lục đục với nhau, tương lai một ngày nào đó nếu Lâm Duyệt Vi nổi tiếng, những việc này của nàng sẽ bị lấy ra như chuyện xưa mà nhắc lại, từ lúc nàng bắt đầu tham gia tiết mục kỳ thứ nhất, thì đã được định trước sẽ có ngày bị dân mạng đào tám tấc đất lên.

Nghĩ đến Khuất Tuyết Tùng, Lâm Duyệt Vi không thể tránh khỏi xuất thần, trên hai trang diễn đàn nổi danh bát quái kiếm được tên của Khuất Tuyết Tùng, nói chuyện nàng ấy đang béo phì, bày rất nhiều ảnh ra, đều là những hoạt động doanh nhân nàng từng tham gia trước đây, dáng người trên màn ảnh đã biến dạng, nếu không phải Lâm Duyệt Vi chính mắt gặp qua Khuất Tuyết Tùng, biết nàng kỳ thật gầy đến một cơn gió cũng có thể thổi bay, nàng cũng sẽ tin theo.

Sinh hoạt cá nhân của nữ nghệ sĩ luôn bị đào bới, nào là dáng người, diện mạo ngay cả tuổi tác cũng không tha, đơn giản chỉ có mấy thứ này, sinh hoạt cá nhân bị nói quá nhiều thì sẽ biến chất, nhưng không nguy hại, ngay cả người qua đường cũng không tin, dáng người diện mạo là thứ trực quan nhất, vì Khuất Tuyết Tùng fan và anti đại chiến đến vui vẻ vô cùng, trận địa so với bên chỗ Lâm Duyệt Vi còn lớn hơn.

Trên diễn đàn lúc nói chuyện này, có nhắc tới vẻ tiều tụy của Đường Tâm Nguyên trên Weibo, trông có vẻ già mà vẫn leo lên được top Hot Search, Đường Tâm Nguyên trước khi cùng chồng trước ly hôn đã ngây người trên Hot Search hơn hai ngày trời, tự kiếm đủ danh tiếng cho mình, bây giờ mới một hai tháng, có một số người qua đường còn "Ngẫu nhiên gặp được" thứ bá chiếm Hot Search, tám trăm account marketing liên thủ, cùng nhau nói mặt nàng xuống sắc, thế lực fan khổng lồ của Đường Tâm Nguyên bèn chiến đấu bôn tẩu khắp nơi, nói account marketing bịa đặt, bình luận phía dưới an bài không rõ ràng.

Bởi vì trước khi Đường Tâm Nguyên dứt khoát quyết đoán, một chân đạp bay ông chồng trăng hoa, số lượng Weibo người qua đường theo dõi bỗng tăng vọt, tình huống fan với anti nửa nọ nửa được cải thiện khá nhiều, trên cơ bản đều đứng về phía Đường Tâm Nguyên.

Khuất Tuyết Tùng đã từng nói, lời đồn bên ngoài về nàng đều do những người đứng sau đối thủ cạnh tranh Đường Tâm Nguyên này bày trò, truyền tới truyền luôn riết rồi ai cũng tin là thật, mà chuyện Khuất Tuyết Tùng bị chê béo phì cùng gương mặt tàn tạ của Đường Tâm Nguyên đều được nêu lên cùng thời điểm, Lâm Duyệt Vi đương nhiên sẽ liên tưởng đến có thể do những người đứng sau hai nàng bôi đen đối phương, hai người đều đã xuất đạo được mười mấy năm, đều là lưu lượng hoa đán sau năm 85, rất có tiếng trong giới, lúc nào cũng bị đem ra so sánh, account marketing chỉ cần nhắc tới tên một trong hai người, thì sẽ nổi lên một trận tinh phong huyết vũ, fandom đồng một chút đã xé đến trời đất u ám.

Thật là lời đồn?

Lâm Duyệt Vi nghĩ đến mê mẩn, ngay cả khi tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng tự lúc nào cũng không biết.

"Suy nghĩ gì vậy?"

Lâm Duyệt Vi ngửi thấy mùi sữa tắm, mới ngửa đầu nhìn đã thấy Cố Nghiên Thu đứng ngay trước mặt nàng, Cố Nghiên Thu vận một bộ áo ngủ màu lam, phía trước in hình một con rùa đen, cùng với con in trên áo của Lâm Duyệt Vi có lẽ là một đôi.

Lén lút chuẩn bị đồ ngủ đôi mà lại không nói với nàng, Lâm Duyệt Vi ở trong lòng tấm tắc một tiếng, giơ tay ra ôm lấy eo Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu vội tránh đi, nói: "Chị còn chưa sấy tóc."

"Em sấy cho chị." Máy sấy nằm trong tầm tay Lâm Duyệt Vi, nên nàng vội thuận tay ra lấy.

Cố Nghiên Thu giành trước, nói: "Để chị tự."

Lâm Duyệt Vi trừng mắt.

Cố Nghiên Thu: "...... Vậy em đến đây đi." Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.


Lâm Duyệt Vi một tay vuốt tóc cô, nhịn không được bấm một cái lên bả vai cô, Cố Nghiên Thu ăn đau, nhưng không dám phát ra tiếng, Lâm Duyệt Vi nói: "Chị có thể thôi cái dáng vẻ như thể lâm đại địch ấy đi không, em không phải dâm ma hiểu chưa?"

"Chị còn chưa nói em là......" hai chữ sau Cố Nghiên Thu ngượng ngùng không nói ra được.

"Vậy chị tránh em như vậy làm gì?"

"Chị không tránh em."

"Chị còn nói?"

"Thật không phải tránh em, mà chị sợ em......" Giọng Cố Nghiên Thu nhỏ nhẹ đến chẳng nghe thấy gì, Lâm Duyệt Vi không nghe rõ, lỗ tai tiến đến môi cô hỏi: "Chị nói gì?"

Lúc này Lâm Duyệt Vi rốt cuộc nghe rõ.

"Sợ em khó kìm lòng nổi."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Hay cho một câu khó kìm lòng nổi, còn không phải nói nàng là dâm ma sao?

Lâm Duyệt Vi quả thực giận không thể át, lại không thể khiến người yêu chịu đau, chỉ có thể sinh hờn dỗi đến nghẹn chính mình.

Cố Nghiên Thu giải thích nói: "Ý chị nói không phải như em nghĩ đâu, chị xem trong TV, với tiểu thuyết đều nói sau khi tắm xong, rất dễ dàng phát sinh loại chuyện này, cho nên chị muốn chúng ta bình tĩnh một chút trong đoạn thời gian này."

"Vậy không ngủ cùng nhau càng không dễ dàng xảy ra, em dứt khoát lên lầu là được rồi." Lâm Duyệt Vi tức muốn sặc máu nói.

"Không được, không thể, mami không cho phép." Cố Nghiên Thu vứt ra ba câu phủ định.

Lúc này thái độ Cố Nghiên Thu khá kiên quyết, Lâm Duyệt Vi nói: "Câu cuối chị vừa nói gì?"

Cố Nghiên Thu: "Không có gì, chị xin rút lại."

Lâm Duyệt Vi xem nhẹ câu nói kia, tính tình tiếp tục đi lên, nói: "Vậy em càng phải đi lên lầu, em sấy tóc cho chị sẽ lập tức đi, nếu còn ngủ ở lại chỗ này thì em chính là...... con chuột."

"Em vốn luôn là chuột mà." Cố Nghiên Thu chọc trúng chỗ đau của nàng.

Lâm Duyệt Vi hừ khẽ một tiếng, bật máy sấy lên chế độ tối cao nóng nhất, sấy quả đầu Cố Nghiên Thu thành Kim Mao Sư Vương, mới thổi đi được một chút nộ khí.

Sấy xong, Cố Nghiên Thu vuốt vuốt mái tóc dài của mình, quay mặt lại, cười nói: "Vẫn là em giỏi nhất, bây giờ ngay cả gội đầu sấy tóc cũng đều rành."

Lâm Duyệt Vi ở phim trường ít nhiều gì cũng là nữ cảnh sát hình sự, vì nhân vật yêu cầu nên phải cắt tóc đến vai, dài hơn tai một chút, nhưng lại ngắn hơn cổ một chút, anh khí già dặn lại không mất đi khí chất thiếu nữ, tôn vinh nét đẹp không khó phân nam nữ của nàng, khai phá tới cực hạn, lúc tạo hình ra mắt Trần Huyên còn mua cho nàng một đợt Hot Search, đa số người qua đường không quen biết nàng cũng đều khen nàng, đương nhiên cũng có một số người biết nàng, tận hết sức lực mà nói xấu nàng, tiết mục đã mang đến cho mọi người một ấn tượng cố định mà nàng khó lòng thoát khỏi, trong mắt của mọi người Lâm Duyệt Vi vẫn một cái bình hoa di động.

Lâm Duyệt Vi cong môi thổi thổi tóc mái trên trán, không tỏ ý kiến.

Nàng đang giận mà, không thể cùng Cố Nghiên Thu đáp lời.

Cố Nghiên Thu hôn hôn lên trán của nàng, nhìn chăm chú vào mắt nàng, nhoẻn miệng cười, nói: "Em thật đẹp."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Không xong, hình như nàng sắp kiên trì không nổi nữa, nàng không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy và sâu thẳm ấy của Cố Nghiên Thu, vừa nhìn vào đã binh bại như núi đổ, đầu váng mắt hoa ngay sau đó thì tìm không ra hướng bắc.

Cố Nghiên Thu tiện đà dùng gương mặt cọ cọ lên má nàng, gò má của tuổi trẻ tràn ngập Collagen, vừa lạnh vừa mềm nhẵn.

Quả tim Lâm Duyệt Vi bắt đầu khẽ run.

Cố Nghiên Thu rũ mắt, sờ tay nàng, mang theo vài phần lấy lòng.

Lâm Duyệt Vi buồn bã nói: "Không sợ em hóa thân thành dâm ma sao?"

Cố Nghiên Thu: "......"

Lập tức dừng hành động vuốt ve thu tay về.

Lâm Duyệt Vi nhịn cười nhịn đến vất vả, nhưng kỹ thuật diễn của nàng gần đây có tiến bộ nhảy vọt, đương nhiên có thể chịu đựng, mặt vô biểu tình mà búng tay lên mu bàn tay Cố Nghiên Thu, thâm trầm mà nói: "Cô gái à, cô đang chơi với lửa đấy."


Cố Nghiên Thu: "......"

Câu này hình như nghe hơi quen tai.

Vừa nghĩ tới, Cố Nghiên Thu đã nhớ ra lúc còn học sơ trung, đây rõ ràng là phong cách của bá tổng trong các tiểu thuyết thịnh hành phố lớn ngõ nhỏ thời bấy giờ, cho dù trong trường học quý tộc thì cũng có không ít nữ học sinh truyền tay nhau đọc, có đôi khi còn còn sắm vai nhân vật, Cố Nghiên Thu đã từng "Bị bắt" đọc qua hai quyển, điều này cũng khiến tam quan của nàng bị tổn thương không hề nhẹ, từ đó chỉ dám đứng xa mà trông. Mà câu Lâm Duyệt Vi vừa nói, hình như trong tiểu thuyết thường hay có những đoạn sau.

"Còn gì nữa?"

"Còn gì nữa là gì?"

"Lời thoại này phía sau còn gì nữa?"

"À thì là cô đã thành công mà hấp dẫn được sự chú ý của tôi a~, cho cô một trăm vạn, lập tức rời xa con tôi, chị hỏi câu này à?"

"Ừm." Cố Nghiên Thu một lời khó nói hết mà nhìn nàng, ánh mắt của cô rõ ràng đang nói -- không ngờ trước đây em cũng xem mấy thứ này.

Lâm Duyệt Vi tranh thủ thời gian vứt nồi: "Đều do Giang Tùng Bích đọc không đấy, rồi nàng lại nói cho em, không liên quan tới em."

Cố Nghiên Thu nói: "Chị cũng chưa từng nói em đọc mà."

Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy thì tốt rồi."

Cố Nghiên Thu lại nói: "Nhưng tổng tài không nên là chị sao?"

Lâm Duyệt Vi vừa muốn phản bác bây giờ cô vẫn chưa phải là tổng tài, cùng lắm chỉ là tổng tài trong tương lai, tâm niệm vừa chuyển, bèn thản nhiên nói: "Đúng vậy, chị là tổng tài, cho nên chị phải--"

Cố Nghiên Thu bỗng trầm tư.

Lâm Duyệt Vi dùng một bàn tay vòng lấy cổ cô, tràn ngập ý ám chỉ mà liếm liếm cánh môi, bàn tay từ từ luồn vào cổ áo Cố Nghiên Thu, nói: "-- làm gì đó Sweetheart (cục cưng) nóng bỏng của chị chứ?"

Cố Nghiên Thu: "!!!"

Cái quỷ gì vậy? Sweetheart (cục cưng) nóng bỏng?!

Cố tổng tài bị Lâm cục cưng làm cho sợ tới mức lùi lại ba bước, trong nháy mắt tổng tài không đứng dậy nổi.

Lâm Duyệt Vi cười ha ha.

Cố Nghiên Thu lòng còn sợ hãi.

Lâm Duyệt Vi vẫy vẫy tay với cô, nói: "Sweetheart, qua đây."

Cố Nghiên Thu không nhúc nhích, Lâm Duyệt Vi chủ động bước qua ôm eo nàng, ôm cô gọn vào lòng mình, giống như Cố Nghiên Thu không phải đang đang sắm vai tổng tài bá đạo, nàng hôn lên từng sợi tóc của cô say mê mà nói: "Em rất thích bộ dáng hay thẹn thùng của chị."

Cố Nghiên Thu nói: "Mấy phút?"

Lâm Duyệt Vi: "??? Mấy phút gì?"

Cố Nghiên Thu nói: "Không phải thay phiên sao?" Cô vớt lấy di động bên cạnh nhìn thoáng qua, "10 giờ 22 phút."

"Mười phút." Lâm Duyệt Vi cắn nhẹ lên cổ Cố Nghiên Thu, "Chị đừng phá hư không khí được không."

"Rồi."

Cố Nghiên Thu không phá hư không khí thành thành thật thật ngây người trong vòng tay nàng mười phút, vừa đủ thời gian, cô tính đổi vị trí, vậy mà động tác Lâm Duyệt Vi cực nhanh chui vào trong chăn mất: "Em buồn ngủ quá à, em muốn đi ngủ."

Muốn bỏ qua chuyện này.

Nhưng Cố Nghiên Thu sao có thể dễ dàng bỏ qua được, muổn ngủ cũng được, chỉ cần nằm trong lòng nàng đủ mười phút thì cô cho nàng ngủ.

Lâm Duyệt Vi đẩy đẩy cánh tay bắt nàng gối đầu lên, oán trách nói: "Chị có thể đừng tính toán chi li như thế được không hả? Hai chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt, chị không thể nhường em một chút à?"

"Nãy giờ nhường em nhiều lắm rồi, lần này do em ăn gian, người không thể nói không giữ lời."


"Mấy cặp khác có giống chúng ta đâu chứ?"

"Người khác và chúng ta không quan hệ."

Vị Cố Nghiên Thu cứng đầu quen thuộc mà Lâm Duyệt Vi biết đã trở lại, tình yêu đầy nguyên tắc, mọi thứ bình đẳng, nghiêm túc đến bảo thủ.

Lâm Duyệt Vi thở dài, thành thành thật thật mà uốn mình trong lòng Cố Nghiên Thu, bởi vì không thoải mái nên nàng không ngủ được, bèn như lúc còn nhà, trước khi ngủ cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện phiếm.

"Chị có ấn tượng thế nào về Khuất Tuyết Tùng?" Lâm Duyệt Vi hỏi. Hỏi xong nàng liền hối hận, Cố Nghiên Thu chỉ là người ngoài, đánh giá đại khái sẽ không giống nàng.

"Nữ diễn viên cùng em hợp tác lần này à?"

"Chị biết?"

"Em cho rằng chị không chú ý chút nào? Chị là bạn gái của em đó." Cố Nghiên Thu rất nghiêm túc mà nói, "Từ công ty đầu tư cho tới từng diễn viên đóng cùng em, chị đều biết hết."

"Chị..." Lâm Duyệt Vi nghe Cố Nghiên Thu nói vậy thì mặt đỏ tim đập, vội bình phục trong chốc lát, rồi mới nói, "Vậy Khuất Tuyết Tùng đó, chị có ấn tượng như thế nào?"

"Hồi xưa nàng từng đóng một bộ phim truyền hình rất nổi, chị cũng từng xem qua, diễn rất khá, sau khi biết nàng cũng đóng trong bộ phim này chị có lên mạng tra một chút tư liệu, không đến nổi tệ."

"Người đại diện của em nói nàng sưu tập tem."

Cố Nghiên Thu bày ra vẻ mặt ngây thơ, Lâm Duyệt Vi giải thích ý nghĩa của việc sưu tập tem, Cố Nghiên Thu lập tức nói: "Vậy em cách xa nàng một chút."

"Em còn cách khá xa nữa là khác, em sợ cùng nàng phát sinh một chút giao thoa nàng sẽ chú ý tới em, nhưng gần nhất đã xảy ra hai việc."

Lâm Duyệt Vi nói tới chuyện Khuất Tuyết Tùng hai lần đánh bậy đánh bạ giúp nàng diễn sâu.

"Em hoài nghi nàng đang giúp em?"

"Đúng vậy." Lâm Duyệt Vi gật đầu.

"Nếu muốn giúp em vì sao phải âm dương quái khí như vậy?"

"Nếu biết em sẽ không hỏi chị rồi." Lâm Duyệt Vi thay đổi tư thế trong lòng Cố Nghiên Thu, từ cánh tay gối lên trên vai cô, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nàng chỉ chỉ vào bả vai Cố Nghiên Thu, nói, "Ngày mai tới đoàn phim chị giúp em quan sát một chút, xem khả năng quan sát của chị có chuẩn hay không."

"Ừm, vậy chị giúp em quan sát." Cố Nghiên Thu ôm chặt lấy Lâm Duyệt Vi trong lòng, vì được ỷ lại này mà cảm thấy mới lạ vui sướng.

"Ngủ đi."

"Ngủ ngon."

"Chị mặc quần áo cẩn thận, coi chừng nửa đêm dâm ma lui tới." Lâm Duyệt Vi cố ý nói giỡn.

"Đâu có ai lại tự nói mình là dâm ma như em." Sau hai lần Cố Nghiên Thu đã nhìn thấu nàng miệng cọp gan thỏ, chỉ biết nói ngoài miệng mà thôi, thực tế thì không dám hành động.

Lâm Duyệt Vi nhe răng, cố tình uy hiếp, chợt nằm thẳng người xuống, nhắm mắt lại, thoải mái dễ chịu mà thở dài: "Ngủ ngon, tiểu khả ái."

"Ngủ ngon, đại...... Dâm ma." Cố Nghiên Thu suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra được hai chữ cuối.

Lâm Duyệt Vi cười muốn ngất xỉu, nhưng vì giấc ngủ nên cố nhịn xuống, nói: "Đáng ghét, đừng chọc em nữa, ngày mai phải dậy sớm tới phim trường."

"Ừm, lần này thật sự ngủ."

Lâm Duyệt Vi lôi kéo một bàn tay của Cố Nghiên Thu, mười ngón tay đan vào nhau, đặt lên eo đối phương, rồi cơn buồn ngủ đánh úp lại, khiến nàng đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Buổi sáng nàng bị đồng hồ báo thức đánh thức, so với ngày thường hình như còn sớm hơn một chút, nàng gọi điện thoại cho Vương Viên Viên ở trên lầu, nhờ cô giúp nàng lén lấy quần áo mới xuống thay.

Vương Viên Viên nhận được tin tức bèn đi xuống lầu, Cố Nghiên Thu mở cửa, ôn tồn lễ độ mà nhận đồ giúp Lâm Duyệt Vi, lần thứ hai thấy Cố Nghiên Thu, Vương Viên Viên vẫn còn kinh diễm, nhìn cô lâu hơn vài giây, mới dời tầm mắt đi.

Lâm Duyệt Vi nằm ở trên giường quan sát, nói chuyện sặc mùi dấm chua: "Cố tổng thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a~."

Lâm Duyệt Vi cũng rất đẹp, nhưng trước nay chưa từng thấy Vương Viên Viên hoa si vì nàng lần nào. Thứ nhất bởi vì nàng là người trong giới, vô hình trung nàng có một ấn tượng cố định về người trong giới, thứ hai bởi vì diện mạo của Lâm Duyệt Vi cũng không ôn hòa, mà giống một đóa hoa hồng có gai, đẹp thì đẹp đó, nhưng luôn khiến người cảm thấy xa cách, không như Cố Nghiên Thu xinh đẹp đến bình dị gần gũi.

Đừng nói Vương Viên Viên, ngay cả Lâm Duyệt Vi có đôi khi cũng phải ngây người trước vẻ đẹp của Cố Nghiên Thu, cho dù là một tiểu Cố tổng luôn lạnh lùng đạm mạc, hay là một Cố đáng yêu luôn lộ ra những mặt khác mà người ngoài không thấy.

Cố Nghiên Thu thấy Lâm Duyệt Vi ghen thì chỉ cười cười, nói: "Thì đã sao? Chị không thích bọn họ."

Lâm Duyệt Vi luôn dính phải chiêu này, lập tức vươn đôi tay từ trong chăn ra, Cố Nghiên Thu biết ý bước tới ôm nàng vào lòng, hỏi: "Còn không dậy nổi?"

"Dậy mà." Lâm Duyệt Vi ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể lại lười biếng. Nói đến thật kỳ quái, Lâm Duyệt Vi từ nhỏ đến lớn luôn có lực tự chủ rất tốt, ai cũng thích ngủ nướng, nhưng nàng chưa bao giờ ngủ nướng, cho dù tối hôm trước ngủ muộn cỡ nào thì sáng hôm sau vẫn rời giường đúng giờ, lúc đóng phim càng không cần phải nói, mỗi ngày nàng đều là người đến phim trường sớm nhất. Nhưng mỗi khi ở gần Cố Nghiên Thu, bệnh lười hơn hai mươi hai năm qua của Lâm Duyệt Vi lại được bộc phát triệt để.

Nàng tựa trán trên vai Cố Nghiên Thu, rõ ràng không buồn ngủ, lại nói: "Buồn ngủ......"

"Vậy ngủ thêm một lát, mấy giờ em muốn dậy, lát nữa chị gọi em dậy."


"Không được, phải đóng phim nữa~."

"Vậy em mau dậy."

"Không dậy nổi."

"......" Cố Nghiên Thu bó tay.

Có đôi khi cô gái của bạn cũng sẽ làm nũng đầy mâu thuẫn thế này với bạn, nhưng nàng không nhất định cần bạn đưa ra một lựa chọn nào dùm nàng, mà chỉ muốn hưởng thụ cảm giác này. Lâm Duyệt Vi tự mình lăn lộn trên giường xong, cảm thấy mỹ mãn mà xốc lên chăn xuống đất, Cố Nghiên Thu mở to mắt nhìn nàng: "Không phải em nói không dậy nổi sao?"

Lâm Duyệt Vi vuốt trên khuôn mặt Cố Nghiên Thu, nói: "Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ."

"...... Ừm." Cố Nghiên Thu không hiểu nàng có lạc thú lăn lộn như vậy, vừa lúc Lâm Duyệt Vi muốn thay quần áo, cô biết điều vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thuận tiện ôm bộ đồ hôm nay cô muốn mặc theo.

Lâm Duyệt Vi thay xong quần áo, Cố Nghiên Thu cũng vừa vặn rửa mặt xong bước ra, hôm nay nàng mặc một chiếc áo thun màu trắng mỏng, trên má ướt nước, cả người sáng lấp lánh, hoàn toàn không khác gì nữ sinh cao trung mười bảy người tám tuổi.

Lâm Duyệt Vi nhìn cô vài lần, cảnh đẹp ý vui hơn rất nhiều, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Áo thun trắng, quần đùi ngắn, đôi chân tuyệt mỹ tất cả đều lộ ở bên ngoài.

Lâm Duyệt Vi nói: "Chị có thể bảo thủ hơn chút không?"

Cố Nghiên Thu: "......"

"Được rồi." Lâm Duyệt Vi trực tiếp đi tới vali của cô.

Cố Nghiên Thu: "Khoan đã."

"Đây là gì?" Lâm Duyệt Vi đã thấy được một chiếc hộp lạ ở một góc vali, nàng cầm lên, không thể trách nàng sáng mắt, chỉ có thể nói chiếc hộp này quá bắt mắt, trong cả chiếc vali toàn quần áo và mỹ phẩm dưỡng, chỉ có nó làm bằng gỗ.

"Em có thể mở ra không?" Lâm Duyệt Vi hỏi.

Cố Nghiên Thu tựa hồ có hơi không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy em không xem."

Nàng trả chiếc hộp về chỗ cũ, tiếp tục lựa vài bộ quần áo. Tuy nàng tò mò, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện khiến Cố Nghiên Thu khó xử, trong tình yêu quan trọng nhất chính là tín nhiệm lẫn nhau.

Nàng giúp Cố Nghiên Thu tìm một bộ áo tay dài, quần jean, nói: "Mặc bộ này đi."

Nàng lại quay đầu nhìn vào chiếc hộp, nàng rất muốn biết trong hộp là gì, nhưng vì tỏ vẻ mình tín nhiệm trong lúc đó, nên chỉ có thể nhịn lòng hiếu kỳ xuống.

Cố Nghiên Thu thay bộ quần áo Lâm Duyệt Vi chọn cho cô, còn đội mũ và mang thêm khẩu trang, Lâm Duyệt Vi đánh giá cô một phen, hoàn toàn y hệt hình tượng Cố Nghiên Thu đứng dưới sân khấu trong lần hoạt động trước đây của nàng.

Lâm Duyệt Vi nhướng mày hỏi: "Lần trước chị nói chị chỉ là người qua đường......"

Cố Nghiên Thu nói thẳng: "Giả bộ, chị đặc biệt tới chỉ để nhìn mình em."

Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng mà trút một hơi thở.

Lời âu yếm giản đơn mà thô bạo của Cố thị lại tới nữa rồi, tim Lâm Duyệt Vi đập đến rối tinh rối mù, bỗng nhào tới xóa nhòa son môi trên môi Cố Nghiên Thu.

Vương Viên Viên gọi điện thoại tới thúc giục, Lâm Duyệt Vi khẽ nhếch miệng để Cố Nghiên Thu giúp nàng son môi lại, nói chuyện hàm hàm hồ hồ: "Lập tức tới."

Lâm Duyệt Vi lúc đóng lúc mở miệng: "Xong chưa?"

Cố Nghiên Thu: "Đợi chút, sắp rồi. Còn không phải tại em, rõ ràng sắp phải ra cửa rồi, mà còn......" Còn nhanh như hổ đói vồ mồi nhào tới chỗ cô, ngoại trừ tô lại son môi ra, còn phải lau mặt đi bổ trang lại.

Lâm Duyệt Vi vừa oán trách lại hạnh phúc mà nói: "Em không phải cố ý mà, ai bảo chị câu dẫn em."

Vương Viên Viên nghe đến tức khắc cả người đều không ổn.

Vương Viên Viên: "Em mau lên đi, đừng lưu lại dấu vết há, cúp trước."

Lâm-Cố hai người nhìn nhau, trong mắt đều viết cùng một câu hỏi: Nàng đang nói gì vậy?

Esley: Dạo này lịch post sẽ bất định, mọi người đừng bấn loạn nhé =))

[1] Họa thủy đông di 祸水东移 còn gọi là Di họa Giang Đông/ Giá họa Giang Đông.

Giang Đông chỉ sở quốc cổ đại. Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở vương phái người hỏi Tề vì sao tiến công? Quản Trọng nói rằng Sở có hai đại tội danh là : 1 không hề đúng hạn tiến cống, 2 là Chu Chiêu vương nam tuần chết ở Hán Thủy không thể trở về.

Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiêu vương chết cũng đâu liên quan đến Sở.

Vì thế, "Di họa Giang Đông" ý chỉ giá họa người khác, từ người khác gánh tội thay.


Bình luận

Truyện đang đọc