Đón nhận ánh mắt nghi vấn từ Cố Nghiên Thu.
Lâm Duyệt Vi vội làm bộ vui sướng, nhấn mạnh một lần: "Không có mộng du, thật tốt quá, đây không phải chứng minh trạng thái tâm lý của chị đã khá hơn nhiều sao?" Mười phần khoa trương.
Cố Nghiên Thu: "......"
"Một ngày không mộng du mà thôi, vốn dĩ không phải ngày nào chị cũng mộng du." biểu tình Cố Nghiên Thu rất bất đắc dĩ, cô chú ý tới tư thế ngủ lúc này của cô và Lâm Duyệt Vi, khoảng cách xa như vậy có lẽ lúc ngủ nàng không hề nắm tay cô, tạo thành không gian rộng giữa hai người đến có thể nhét vừa một người.
Đồng hồ đặt trên tủ đầu giường hiển thị buổi sáng 6 giờ 58 phút.
Tối hôm qua hai người gần 12 giờ mới ngủ, sau khi tắm rửa, đại khái khoảng 12 giờ rưỡi thì chìm vào giấc ngủ, ước chừng ngủ hơn 6 giờ. Đây là lần đầu tiên Cố Nghiên Thu ngủ ngon như vậy sau khi về nước, không có ác mộng, cũng không có mộng du, buổi sáng dậy thần thanh khí sảng, cảm giác thân thể đều khoan khoái hơn rất nhiều.
Cố Nghiên Thu mỉm cười: "Rời giường?"
"Ừm." Lâm Duyệt Vi trả lời.
Hai người một trước một sau rời giường, đồ dùng vệ sinh cá nhân Cố Nghiên Thu đều để lại ở phòng cách vách, cô tới thế nào thì ra đi thầm lặng thế ấy, còn chu đáo mà đóng kỹ cửa phòng. Lâm Duyệt Vi chợt nảy sinh một loại cảm giác kỳ diệu, hai người giống như vừa trải qua tình một đêm, sau khi tỉnh dậy thì đường ai nấy đi.
Thay thế cảnh tượng như vậy, nghĩ thôi cũng có chút kích thích.
À mà, Cố Nghiên Thu vẫn còn chưa trả tiền qua đêm.
Lâm Duyệt Vi xoay tròn rồi nhảy cởn lên, mở to mắt nhảy nhót mà vào phòng tắm, tắm rửa sơ, rửa mặt rồi thay một bộ đồ hằng ngày ở nhà, rời phòng, tung tăng ở dưới lầu dạo một vòng, không thấy Cố Nghiên Thu đâu, đi vòng vèo lên lầu, giơ tay gõ gõ cửa phòng Cố Nghiên Thu.
Nàng mạnh mẽ đè ép hai khóe môi đang cong lên, bày ra nụ cười mười phần phù hợp nghi lễ xã giao.
Gõ lần thứ nhất không có ai trả lời.
Lâm Duyệt Vi dán tai lên ván cửa trong chốc lát, thần sắc dừng một chút, gõ lần thứ hai, nhẹ nhàng lần thứ ba.
Bên trong truyền đến tiếng bước chân, Lâm Duyệt Vi đứng thẳng người, như một kỵ sĩ chờ đợi công chúa kiểm duyệt, hơi ngưỡng cằm, bày ra phong thái xưa nay chưa từng có.
Cửa phòng ở trước mặt nàng mở ra, Lâm Duyệt Vi mới vừa há mồm, Cố Nghiên Thu đã bày ra một động tác im lặng với nàng : "Suỵt."
Lâm Duyệt Vi dùng khẩu hình hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Cố Nghiên Thu hạ giọng nói: "Chị đang cùng người Videocall."
Lâm Duyệt Vi vãnh tai nghe xong, mơ hồ nghe được một tiếng mèo kêu. Nàng gật gật đầu với Cố Nghiên Thu, nói: "Chị đi đi, đại khái mất bao lâu?"
"Một lát."
Cố Nghiên Thu cười cười, rồi mới đóng cửa phòng lại.
Lâm Duyệt Vi ở ngoài cửa mân mê môi.
Mới sáng sớm đã cùng người Videocall, quần áo trên người cô vẫn như lúc vừa rời giường, tắm cũng chưa tắm, vậy mà đã hàn huyên hơn mười-hai mươi phút đi. Lâm Duyệt Vi đi bộ xuống lầu, chặc lưỡi một đường, cảm thấy mình bây giờ không chạy thoát khỏi mùi vị giấm chua lão Sơn Tây.
***
"Này, cùng ai nói chuyện đấy?" Người bạn ở nước M xa xôi đang nuôi Schrodinger nói, Schrodinger lại muốn chạy, bị nàng một phen kéo trở về, ở dưới tay nàng kêu " Meo meo ".
"Không ai cả, bạn cùng phòng của mình." Hai mắt Cố Nghiên Thu cong lên.
"Bạn cùng phòng à? Cười đến ngọt ngào như thế, cậu cảm thấy mình sẽ tin sao?" Cô bạn chớp đôi mắt to một chút.
Cố Nghiên Thu có chút thẹn thùng, vội nói sang chuyện khác: "Đến cùng có việc gì, vừa sáng sớm, không, vừa chạng vạng đã quấy rầy mình."
"Không có việc gì a, chỉ nhớ cậu thôi."
"Vậy mình cúp."
"Có việc, khi nào rảnh cậu hãy về một chuyến, Jenny mắc bệnh nặng, bác sĩ nói không còn bao nhiêu thời gian, cậu vẫn còn kịp trở về gặp mặt nàng lần cuối cùng."
Biểu tình Cố Nghiên Thu đông lại, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ba tháng trước." Cô bạn thở dài, "Nàng biết ở nhà cậu xảy ra nhiều chuyện, rất bận, nên vẫn luôn không cho mình nói với cậu, bệnh tình mấy hôm trước đột nhiên trở nặng, hiện tại còn đang nằm trên giường bệnh, mình nghĩ nàng hẳn sẽ rất muốn trông thấy cậu."
Jenny là một người bạn tốt khi cô còn du học ở nước ngoài, có thiên phú dị bẩm, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở Wall Street, trở thành một con trâu cày trong muôn vàn tài chính, vốn dĩ cho rằng tiền đồ đã bắt đầu rực rỡ, sao biết ông trời đột nhiên biến cuộc đời cô thành một trò cười.
Cô bạn gởi hình sang cho Cố Nghiên Thu, là một bức ảnh Jenny tiều tụy mà nằm trên giường bệnh, mặt mang mặt nạ dưỡng khí, cùng cô gái năm nào biện luận đầy khí phách hăng hái trước mặt các giáo sư như hai người hoàn toàn khác nhau.
***
Lâm Duyệt Vi ngụy trang, lái xe ra cửa mua bữa sáng về, tuy rằng Cố Nghiên Thu khiến nàng tức giận, nhưng nàng là đại nhân có đại lượng, đối với người nàng đang yêu thầm, thì không nên phát giận.
Nàng điều chỉnh tâm tình, ngâm nga dọn bữa sáng lên bàn, bánh tiêu, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh có nhân, Xiao Long Bao (Tiểu Long Bao), cháo các loại, những gì Cố Nghiên Thu thích nàng đều chuẩn bị.
Lâm Duyệt Vi chụp ảnh lưu niệm, đây là lần đầu tiên nàng cùng Cố Nghiên Thu dùng mối quan hệ tâm bình khí hòa ăn bữa sáng cùng nhau, là một bữa sáng vô cùng có ý nghĩa đáng kỷ niệm.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Cố Nghiên Thu một bàn tay vòng Phật châu trên cổ tay, trong cảnh tượng vội vàng xuống lầu.
Lâm Duyệt Vi vui vẻ ra mặt: "Cố......"
Cố Nghiên Thu không chờ nàng nói xong, vội nói: "Ngại quá Duyệt Vi, chị có chút việc gấp, phải ra cửa mấy ngày, có chuyện gì em cứ gọi điện thoại cho chị."
Thoạt nhìn Cố Nghiên Thu hết sức sốt ruột, từ trên lầu đi đến cửa lớn mất không quá mười giây, cơ hồ chạy rất vội, đổi giày đóng cửa, liền một mạch lưu loát, nháy mắt một cái ngay cả bóng dáng cũng chưa kịp nhìn thấy.
Lâm Duyệt Vi đem những lời sau nuốt trở vào, quay đầu nhìn về phía bàn ăn.
Chuẩn bị nhiều như vậy có ích lợi gì, người ta ngay cả liếc nhìn một cái cũng không thèm.
Lâm Duyệt Vi cảm giác được sự thất bại nặng nề, nàng chưa từng bỏ công ra khiến người khác vui vẻ, cũng không biết khi thích một người, ngoại trừ tâm tình nhảy nhót, thì còn sẽ giống như bây giờ, rầu rĩ trong lòng, như bị một tảng đá lớn đè lên đầu, ngồi yên tại chỗ cái gì cũng không muốn làm.
Lâm Duyệt Vi ăn hai miếng Tiểu Long Bao, rốt cuộc ăn không vô.
Di động đinh một tiếng.
Nàng liếc mắt một cái, lấy lại giải khóa, click mở.
【 Tây Cố: Thực xin lỗi, lâm thời có việc gấp, không thể cùng em ăn bữa sáng 】
Lâm Duyệt Vi nghĩ: Ah, hóa ra chị ấy vẫn thấy.
Nhưng có việc gấp gì có thể khiến cô ngay cả bữa sáng cũng không rảnh lo ăn, là bởi vì người cùng cô videocall sao? Meo? Rốt cuộc là ai? Nàng chưa từng thấy Cố Nghiên Thu rối loạn như vậy bao giờ.
Cố Nghiên Thu từng nói cô độc thân, nhưng cô chưa từng nói không có người trong lòng.
Lâm Duyệt Vi nhịn không được miên man suy nghĩ, lý trí khuyên nàng miên man suy nghĩ như vậy có chút vô lý, nhưng người một khi đã có một tư duy cố định, thì những tư tưởng khác bất quá chỉ vì củng cố, gia tăng suy đoán vốn có mà thôi.
Nàng vội mạnh mẽ rút về tư duy đang phát tán, bình tĩnh mà trả lời Cố Nghiên Thu.
【 Hai chữ Mộc: Ừm 】
Cố Nghiên Thu gọi một cuộc gọi quốc tế, cụ thể dò hỏi bệnh tình Jenny, chờ đến sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô mới ngã đầu ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng loạn thành một khối, nhắm mắt lại.
Lâm Duyệt Vi cất đồ ăn sáng, rồi vội ra cửa không kịp chờ tin nhắn của Cố Nghiên Thu.
Lâm Duyệt Vi cũng rời khỏi nhà.
Công ty không cho nàng thông cáo an bài, nói tuyển trợ lý cũng chậm chạp không thấy đâu, xe không có, tài xế không có, cái gì cũng đều không có. Lâm Duyệt Vi vì phù hợp thân phận gia đình bình thường của mình, mà tự mua một chiếc xe sang tay.
Hôm nay Thiệu Nhã Tư có buổi thử kính《 kính trong tay》, nhưng nàng biết quá muộn, liên hệ đạo diễn tự đề cử mình cũng không còn kịp nữa rồi. Chí hướng rộng lớn của Lâm Duyệt Vi như cự lão còn trong tã lót, ruồi bọ không đầu, tạm thời phấn đấu cũng không biết phấn tới chỗ nào, nàng đề máy chiếc xe sang tay chạy đi tìm Giang Tùng Bích.
Giang Tùng Bích mới vừa dọn dẹp xong, xinh xinh đẹp đẹp mà đi đường mang theo gió, tính đi làm, bị một cú điện thoại của Lâm Duyệt Vi kéo lại.
Giang Tùng Bích xin nghỉ nửa ngày giả bệnh, Lâm Duyệt Vi nói cô không làm việc đàng hoàng, Giang Tùng Bích chỉ lo cười ha ha.
Nửa giờ sau, hai người xuất hiện tại một quán cà phê nào đó.
Giang Tùng Bích vừa thấy nàng lộ ra biểu tình rất hiếm lạ, thổi phồng nói: "Xuất đạo cái khác xưa liền ha, nhìn xem khí chất siêu sao này."
Cô ra sức vỗ mông ngựa nịnh nọt, Lâm Duyệt Vi xốc xốc mí mắt, tính cho cô một đạp, nhưng nhịn xuống, nhàn nhạt mà nói: "Dừng lại."
Giang Tùng Bích lập tức càng thổi càng hăng hái: "Nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh này, nhìn mà xem. Cậu a~, đã không phải Lâm Duyệt Vi nữa rồi, cậu hiện tại là Nữu Hỗ Lộc · Lâm Duyệt Vi."
Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng chặc một tiếng, bưng ly cà phê lên làm bộ muốn hất nước, Giang Tùng Bích một vừa hai phải, nói: "Ha ha ha ha, mình chỉ đùa một chút thôi, bằng không cuộc sống sẽ không thú vị a, cậu nói xem có phải hay không?"
Lâm Duyệt Vi nhấp một ngụm cà phê đen, không thêm sữa không thêm đường, Giang Tùng Bích nhìn nàng đến thấy đắng dùm.
Lâm Duyệt Vi không hé răng, Giang Tùng Bích theo thói quen, độc xướng một mình như mọi ngày, hai tay chống ở trên bàn, chế nhạo nói: "Mình nghe nói nghệ sĩ mới xuất đạo đều rất bận, hôm nay rốt cuộc trận gió nào đã thổi cậu tới bên mình, thế mà chịu sủng hạnh một phi tử nhiều năm bị vắng vẻ trong hậu cung thế này."
"Diễn sâu quá rồi đó." Lâm Duyệt Vi bình luận xong, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Chính là bởi vì sau này sẽ rất bận, cho nên mình mới thừa dịp còn chưa bận tìm cậu tụ hội."
"Ấy, mình cảm động quá." Giang Tùng Bích thâm tình nhìn nàng chăm chú.
"......" Lâm Duyệt Vi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Giang Tùng Bích một phen xuân tâm nước chảy về bi*n đ*ng, kéo mặt nàng lại nói: "Làm gì vậy, lãng phí biểu tình của mình."
Lâm Duyệt Vi thở dài một hơi thật dài, thiên hồi bách chuyển, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Lúc này Giang Tùng Bích mới thật sự cân nhắc, "Bạn học Lâm Duyệt Vi à, có phải bạn vì chuyện khác mới tìm mình không a?"
Lâm Duyệt Vi liếc nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.
Với tính tình của Giang Tùng Bích, bạn đừng để cho nàng phát hiện manh mối còn đỡ, một khi đã phát hiện mà đào không ra, ruột gan cồn cào nàng có thể cả đêm ngủ không yên, "Rốt cuộc chuyện như thế nào a? Cậu còn chưa tin mình à?"
"......"
Giang Tùng Bích: "Công tác?"
"......"
"Cảm tình?"
Lâm Duyệt Vi lại thở dài.
Kỳ thật cả hai chuyện đều phiền, chẳng qua là điều thứ hai phiền đến rõ ràng hơn một chút.
"Cố Nghiên Thu làm gì cậu? Hay nên nói cậu đã làm gì người ta?" Giang Tùng Bích nói trúng tim đen.
Lâm Duyệt Vi mở lớn hai mắt.
Giang Tùng Bích nghiêng liếc nàng một chút: "Mình còn không biết cậu à? Đừng nói với mình cậu còn đang rối rắm xem cậu có thích hay không nữa, mình từng phân tích rồi, chỉ do cậu không tin thôi."
"Không phải."
"Vậy thì là cái gì?"
"Vì sao con người phải yêu thích một người khác chứ?"
Giang Tùng Bích: ".................."
Lâm Duyệt Vi hoang mang nói: "Nếu không có loại tình yêu như vậy, thì sẽ không có nhiều phiền não, nếu yêu thích là một chuyện vô dụng, vậy vì sao lại muốn có được thứ cảm tình ấy?"
Giang Tùng Bích: ".................."
Lâm Duyệt Vi cúi đầu dùng muỗng nhỏ quấy ly cà phê, nói: "Làm sao để từ thích một người biến thành không thích một người đây?"
Nàng lo chính mình dông dài, ngẩng đầu nhìn Giang Tùng Bích: "Sao cậu không nói lời nào?"
Giang Tùng Bích nhún nhún vai nói: "Cậu muốn mình nói cái gì?"
"Àh...."
"Phụ họa cậu nói yêu thích là một chuyện vô dụng, hay chỉ cậu cách từ thích biến thành không thích một người?" Giang Tùng Bích khẽ ngã ra sau, "Thẳng thắn mà nói, mình không có. Bất quá mình cảm thấy cậu thế này, thì hoàn toàn hỏng rồi."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Ngón tay Giang Tùng Bích điểm lên mặt bàn: "Sợ hãi rụt rè, một chút cũng không giống cậu trước đây, vô duyên tìm mình ra vì chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này."
Lâm Duyệt Vi nhướng mày nói: "Lông gà vỏ tỏi?"
"Không phải sao? Mình còn cho rằng cậu muốn cùng mình thương lượng nghiệp lớn đẩy ngã, ai biết cậu còn đang trong giai đoạn ê a học bước, nhấc không nổi bất luận thứ tình cảm mãnh liệt nào."
"Làm người đừng ác mồm ác miệng như vậy có được không."
"Chuyện thường tình." Giang Tùng Bích chống cằm, ngủ gà ngủ gật, thật sự không muốn nghe nàng dông dài vô dụng.
"Cậu không cảm thấy bây giờ mình đang lâm vào cảm tình rối rắm, yêu cầu được khuyên bảo sao?"
"Không cảm thấy a."
"Nhưng mình đây để tâm vào chuyện vụn vặt thì làm sao bây giờ?" Lâm Duyệt Vi tận sức biến vấn đề này thành vấn đề lớn, bay lên đến hình thái ý thức, nhưng lại bị Giang Tùng Bích châm chọc như thế, khiến nàng cũng bắt đầu âm thầm cảm thấy, mình có phải thật sự đang làm ra vẻ không tự biết hay không.
"Vậy cứ để tâm đi, một cú điện thoại của người ta, một ánh mắt thôi cũng có thể an bài cậu đến rõ ràng." Giang Tùng Bích lười biếng mà trả lời nàng, thoạt nhìn giống như sắp phải ngủ rồi.
Giang Tùng Bích tự biết mình cũng từng là người gặp qua sóng to gió lớn, đương nhiên, cũng thấy được chuyện của người khác, cô cũng từng không mặn không nhạt mà trải qua vài mối tình với một số bạn trai, cảm tình đương nhiên có, nhưng chưa có mối tình nào được dài lâu. Thể nghiệm tình yêu, luôn là trước ngọt sau đắng, nếu là yêu thầm, thì chính là trước đắng sau ngọt, đắng ngọt trộn lẫn, mỗi ngày đều còng lưng leo mười tám con đường núi. Chịu phải nhiều đắng, cho dù muốn từ bỏ, cũng sẽ vì một chút ngọt đối phương ngẫu nhiên cho mình mà binh bại như núi đổ.
Lâm Duyệt Vi hiện tại chính là đang nổ, cứng miệng nói mình không thích người ta, chờ đến khi Cố Nghiên Thu xuất hiện ở trước mặt nàng, thì tâm thành thật hơn so với ngoài miệng.
Giang Tùng Bích không muốn khuyên giải vô vị.
Lâm Duyệt Vi đếm đếm, nói: "Chị ấy đã hai giờ rồi chưa trả lời tin nhắn của mình."
Giang Tùng Bích dùng đầu ngón tay móc móc lỗ tai, "Bao lâu? Cậu lặp lại lần nữa?"
Lâm Duyệt Vi đỏ mặt lên, chính mình cũng ngượng ngùng nói.
Hai người mặt đối mặt uống cà phê ăn điểm tâm ngọt, Lâm Duyệt Vi vẫn bị đè nén như cũ, Giang Tùng Bích liếc nhìn thần sắc của nàng, cũng không cùng nàng nói thấu, Lâm Duyệt Vi là một người trưởng thành, nên học cách xử lý cảm tình của chính mình.
Lúc ra về, Lâm Duyệt Vi cùng Giang Tùng Bích nhắc tới một sự kiện, muốn cô hỗ trợ nàng, Giang Tùng Bích đồng ý, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc: "Không phải cậu có công ty quản lý sao? Bọn họ chuyên nghiệp hơn mình không thể so sánh được a?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Người đại diện của mình, có chút cứng nhắc ......"
Giang Tùng Bích "Ừm" một tiếng, vẫn hơi mơ màng hồ đồ.
Lâm Duyệt Vi nói: "Cậu cứ nói trực tiếp với bên kia là được, người khác biết làm, dùng bao nhiêu tiền cậu ghi nợ dùm mình, sau này mình sẽ trả lại."
"Vậy thì không cần."
"Phải trả lại, từ lúc quay tiết mục, cậu đã giúp mình không ít tiền, tuy rằng nhà cậu có tiền, nhưng cũng không phải rớt từ trên trời xuống, không tính lợi tức đã tốt lắm rồi."
"Được rồi được rồi." Giang Tùng Bích ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng căn bản không tính ghi sổ.
Lâm Duyệt Vi nhìn thấu cô, nói: "Mình muốn xem hóa đơn, cậu kêu họ in ra, phải được kiểm duyệt."
Giang Tùng Bích: "......"
Thật là sợ nàng.
Lâm Duyệt Vi cùng cô nói hết chính sự và việc tư, rồi ngồi cả buổi chiều trên sô pha phòng khách, gởi tin nhắn cho từng chỉ đạo sư và lão sư có ấn tượng không tồi trong trí nhớ, uyển chuyển hỏi một chút có cơ hội nào hay không. Đa số chỉ đạo sư cơ bản đều trả lời, có nói xin lỗi, có nói chuyện quanh co, có một vị đạo sư còn gởi về một tin nhắn thao thao bất tuyệt, lấy kinh nghiệm của người từng trải khuyên nàng không cần nóng nảy, rồi nói một đống lớn đạo lý về nhân sinh vân vân, ngoại trừ việc ký hợp đồng với Bạch Hoa, Bạch Hoa trong quá trình quay tiết mục tuy rằng không phải cùng nàng giao lưu quá nhiều, nhưng sự thưởng thức trong mắt khá rõ ràng, đến bây giờ Lâm Duyệt Vi cũng không rõ vì sao nàng rõ ràng đang bước trên một con đường đầy rộng mở, mà lại đột nhiên gặp phải chuyển biến như vậy. Nàng không tiếp xúc được với Bạch Hoa, cho dù có gặp, cũng nhất định không có can đảm chất vấn đối phương, rốt cuộc thì từ trước tới nay Bạch Hoa chưa từng hứa hẹn với nàng điều gì.
Ngô lão sư khóa Biểu diễn cho nàng một kiến nghị thiết thực, kêu nàng thường xuyên đi tham gia thử kính, hoặc tới đài truyền hình tìm cơ hội. Nhưng ngoại trừ việc này, cũng không thể giúp gì hơn.
Lâm Duyệt Vi dùng lò vi ba đinh hâm bữa sáng, máy tính đặt trên bàn cơm, vừa ăn cơm vừa sửa lại tư liệu nắm trong tay xem có thể tìm được vị đạo diễn, sản xuất, hay phương thức liên lạc của tiền bối nào không, suy tính giăng lưới, vạn nhất có thể vớt lên được một con tép cũng tốt.
Khi nàng làm việc khá chuyên tâm, chỉ ngẫu nhiên nhớ tới Cố Nghiên Thu đến bây giờ cũng chưa nhắn tin lại cho nàng.
Lâm Duyệt Vi cả người đều tràn ngập nhiệt tình, cảm giác như mình còn có thể công tác suốt đêm 48 tiếng đồng hồ, hành trình dần dần để lộ cơ hội nàng có thể tìm được thử kính, cho dù có một tia hy vọng, nàng vẫn không đặt quá nhiều hy vọng, đây là một ưu điểm của nàng.
Buổi tối 8 giờ, Lâm Duyệt Vi nhận được điện thoại của Thiệu Nhã Tư.
Thiệu Nhã Tư ở đầu dây bên kia hưng phấn nói: "Vi Vi, mình thử kính đạt rồi!"
Thiệu Nhã Tư đột nhiên thay đổi xưng hô, có thể do quan hệ giữa hai người đã chuyển biến, càng thêm thân mật. Lâm Duyệt Vi ngừng ngón tay đang gõ bàn phím, thiệt tình thành ý mà chúc phúc nói: "Chúc mừng cậu."
"Đạo diễn rất thích mình, người đại diện nói lập tức có thể ký hợp đồng."
"Lợi hại." Lâm Duyệt Vi vỗ tay.
"Người đại diện nói không thể nói cho bất luận kẻ nào, sợ có người cướp vai, nhưng mình trộm mà nói với cậu."
Lâm Duyệt Vi nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Mình nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cũng không cần nói với mình."
Thiệu Nhã Tư ha ha cười nói: "Không được, mình phải nói với cậu, lần đầu tiên mình bắt được nhân vật, mình cao hứng, ngoại trừ cậu thì không biết nói cùng ai."
"Cậu có thể nhịn một thời gian mà."
"Không được mình nghẹn chết mất."
"Vạn nhất tin tức để lộ, chẳng phải cậu sẽ hoài nghi mình à?" Lâm Duyệt Vi cảm thấy chính mình đã nhắc nhở đến đủ rõ ràng, hai người rốt cuộc có quan hệ cạnh tranh, bạn bè là bạn bè, công tác là công tác, phải phân rõ giới hạn, khoảng cách thân cận quá không nhất định là tốt.
"Sẽ không, mình tin tưởng cậu, để lộ khẳng định là từ chỗ người khác, không liên quan tới cậu."
"Cậu......" bất luận Lâm Duyệt Vi khuyên sao cô cũng không nghe, đành phải từ bỏ.
Nhưng bây giờ Lâm Duyệt Vi còn không biết,nỗi lo lắng ẩn trong lòng nàng sẽ có một ngày trở thành sự thật trong tương lai, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn so với trong dự đoán của nàng nhiều.
Thiệu Nhã Tư nói: "Đạo diễn tên Lưu xx, năm nay bốn mươi hai tuổi, có một đứa con trai học tiểu học, tính cách ôn hòa, ít khi cáu giận, nhưng mà......"
Thiệu Nhã Tư bất thình lình nói đến khiến Lâm Duyệt Vi ngẩn người, nghe tới đoạn sau mới kịp phản ứng lại, Thiệu Nhã Tư đang ngâm nga tư liệu của đạo diễn Lưu cho nàng, Thiệu Nhã Tư đưa số điện thoại của Lưu xx cho Lâm Duyệt Vi, nói: "Mình cũng không biết có hữu dụng hay không, đều do người đại diện nói với mình trước khi thử kính, chị ấy lôi kéo mình nói rất nhiều, mình nghĩ mắt thấy mới là thật, hôm nay nhìn thấy đạo diễn Lưu xong mới dám nói với cậu, cậu đừng trách mình không nói sớm một chút."
"Sao lại như vậy? Mình cảm ơn cậu còn không kịp." Lâm Duyệt Vi bật cười.
"Vậy được," Thiệu Nhã Tư nói, "Mình thấy đoàn phim này tựa hồ còn thiếu người nha, mình đề cử với đạo diễn, cậu cảm thấy thế nào?"
"Không cần."
"Sao vậy?" Thiệu Nhã Tư lắp bắp kinh hãi, không phải Lâm Duyệt Vi đang cần một cơ hội sao?
"Cậu còn chưa đứng vững gót chân, không cần vì chuyện của mình mà nhọc lòng, mình có thể tự lực được."
"Mình thấy đạo diễn còn rất......"
Lâm Duyệt Vi vô cùng đau lòng nhức óc mà đánh gãy lời cô: "Hãy là chú Hải Âu tung cánh tự do." Cô cũng là một người mới, lòng cao hơn trời, còn muốn mang nàng cùng bay, chẳng khác nào muốn cùng nàng gãy cánh. Lâm Duyệt Vi nói xong vẻ mặt nghiêm khắc mà nói, "Không chuẩn đề cử mình với đạo diễn."
"Chuyện này...." Giọng Thiệu Nhã Tư có hơi ủy khuất.
"Chờ cậu nổi, mình lại ôm đùi cậu, cậu muốn mang mình bay đi đâu thì bay đi đó, được rồi chứ?"
"...... Thành giao." Vẫn không cao hứng.
"Quay đầu lại mình mời cậu ăn cơm."
"Được đó!" Thiệu Nhã Tư hoàn toàn cao hứng.
"Nhưng không thể quá sang, mình không có tiền."
"Ha ha ha không có việc gì mình có tiền, mình mời khách."
Ứng phó xong Thiệu Nhã Tư, Lâm Duyệt Vi nhìn giao diện chính, theo bản năng chọn app có icon hình nói chuyện màu xanh lục, không có tin nhắn từ Cố Nghiên Thu, nàng lại quay về giao diện chính, ma xui quỷ khiến chọn thông tin danh bạ, trượt xuống tới số điện thoại của Cố Nghiên Thu.
Ngón tay nàng cách màn hình chỉ khoảng hai ba cm, đang xem ký lục trò chuyện, thì di động đột nhiên ong ong ong chấn động lên, thứ chớp động trước mắt đúng là cuộc gọi từ Cố Nghiên Thu.
Lâm Duyệt Vi còn tưởng rằng mình không cẩn thận lỡ gọi cho cô, theo phản xạ có điều kiện ấn tắt máy.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Nàng đang muốn gọi lại, Cố Nghiên Thu đã gọi tới lần nữa.
"Sao lại cúp điện thoại của chị?" Giọng điệu ủy khuất.
"Không cẩn thận, em không phải cố ý." Lâm Duyệt Vi mềm lòng thành một đống bùn nhão, tay đặt trên đùi, khẩn trương cào trên vải quần.
Giang Tùng Bích nói thật đúng, chỉ cần Cố Nghiên Thu gọi điện thoại đến thì đã khiến nàng rõ ràng tất cả, chỉnh trái tim nàng đến chế độ đập nhanh loạn xạ.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng bật lửa, lạch cạch, lạch cạch, cực kỳ thanh thúy.
Lâm Duyệt Vi thấy cô vô cùng an tĩnh, mơ hồ còn nghe được tiếng gió, nhẹ giọng hỏi: "Chị...... Xảy ra chuyện gì?" Nàng lại hỏi một câu, "Chị đang ở đâu?"
"Chị ở," Cố Nghiên Thu ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời màu lam, gió nhẹ thổi quét qua lá cây, tạo ra những âm thanh sàn sạt, khẽ thở dài, nói, "Ở ven đường."
Cô vừa mới cùng người thân và bạn bè Jenny, tiễn cô ấy đi đoạn đường cuối cùng, cũng may còn có thể gặp nhau lần cuối. Bật lửa do Jenny để lại cho cô xem như một món quà, cô mặc kệ nó có phải di vật hay không, trong lòng cô nó chỉ là một món quà.
Cố Nghiên Thu không thể nói trong lòng cô bây giờ có cảm giác gì, đây là lần thứ hai trong cuộc đời cô đối diện cảnh người thân cận nhất bỏ đi, lần đầu tiên là mẹ cô, cho dù ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có, lần thứ hai chính là Jenny, được tận mắt nhìn thấy đối phương an tường mà rời đi. Cô phát hiện mình hoàn toàn khác những người khác, hình như cô đã vô tình đánh mất năng lực bi thương, hoặc nên nói cô chỉ có cảm xúc rất nhạt nhòa.
Tận đến giây phút khi cô nghe được giọng nói của Lâm Duyệt Vi.
Bật lửa bị mở ra rồi đóng lại, Cố Nghiên Thu rũ mắt nhìn nó, hốc mắt chậm rãi ướt nhòe.
Cô ngồi trên ghế đá ven đường, trong tầm mắt mơ hồ chiếu ra hình dáng chiếc bật lửa, từng đoạn ký ức như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên, mỗi một cảnh đều vô cùng rõ ràng, mà sau này sẽ không bao giờ còn nữa.
Lâm Duyệt Vi nghe thấy tiếng khóc nức nở rất nhỏ, sợ tới mức lập tức đứng lên: "Xảy ra chuyện gì? Chị ở đâu, em đi tìm chị."
"Chị không sao." Cố Nghiên Thu nói trong tiếng nức nở.
Tâm Lâm Duyệt Vi nói trời xanh à! Đây mà còn nói là không sao, chị tha cho em đi có được không.
"Cố Nghiên Thu, chị mau nói cho em biết chị ở đâu, cho chị ba giây đồng hồ. Một, hai......"
"......"
"Hai rưỡi, 2.6......" Lâm Duyệt Vi đang rất tức giận, nhưng lại không có biện pháp khác, cho dù có phải đếm tới 2.99999 ...... cũng phải đếm.
Cố Nghiên Thu rốt cuộc khai kim khẩu.
Giọng nói thực nhẹ thực nhẹ, mang theo giọng mũi rầu rĩ: "Em có thể dỗ dành chị được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay chỉ có một cô bé Cố đáng yêu khóc thút thít (*°°*)
Cố công đảng không cần thất vọng, ai cười đến cuối cùng, ai mới là người thắng, Cố công cố lên!
Esley: * Đau lòng quá không nói nên lời *