LÂM THỊ LANG CỐ




Lâm Duyệt Vi bị công ty nuôi thả nửa tháng, ngay khi nàng căn bản không còn ôm bất cứ hy vọng nào đối với công ty, thì người đại diện Trần Huyên lại gọi điện thoại cho nàng.

"Chị giúp em nhận quảng cáo, buổi sáng có rảnh không? Tới công ty nhìn xem, có thể ký hợp đồng nếu muốn."

Trần Huyên hoặc là vào sáng sớm tinh mơ hoặc là hơn nửa đêm khuya khoắt liên hệ nàng, giống như từ khe hở moi ra được một chút xíu thời gian vậy, hôm nay chính là vào sáng sớm, Lâm Duyệt Vi từ trên giường bắn dậy, kinh động Giang Tùng Bích bên người.

"Quảng cáo?"

"Đúng vậy."

"Dạ được, đại khái mấy giờ ạ?" Lâm Duyệt Vi hận không thể lập tức vọt tới, ngoài miệng lại khắc chế hỏi

"Khoảng 10 giờ."

"Em sẽ tới đúng giờ, 10 giờ đúng không ạ?"

"Ừm, tôi ở công ty chờ em."

Giang Tùng Bích chờ nàng cúp điện thoại, chớp chớp mắt, bĩu môi hỏi nàng: "Người đại diện rốt cuộc còn sống à?"

"Ừm, còn sống." Lâm Duyệt Vi rời giường, rửa mặt chải đầu trang điểm.

Giang Tùng Bích vốn dĩ muốn theo nàng rời giường, vừa thấy thời gian, lập tức đổ xuống giường: "Mới 7 giờ? Hai người không phải hẹn 10 giờ sao?"

"Đến sớm một chút cũng không có lỗi."

"Không phải mình nhiều chuyện, nhưng cậu là một diễn viên, nửa tháng rồi, mà ngay cả một cơ hội thử kính cũng không cho cậu, nhận quảng cáo xem như xong chuyện à?" Giang Tùng Bích không tham gia giới giải trí cũng biết quảng cáo là tiêu hao, đóng phim mới là tích lũy.

"Có quảng cáo cũng không tồi, cứ từ từ thôi." Người nên mắng chữi như Lâm Duyệt Vi cũng đều mắng chữi trong lòng hết rồi, oán giận không thể giải quyết vấn đề, Giang Tùng Bích oán giận theo càng không cần phải nói.

Lâm Duyệt Vi bị nuôi thả lâu như thế, mỗi ngày ở bên ngoài lắc lư, qua một quảng thời gian dài Giang Tùng Bích cũng không thấy tiến triển gì, hỏi Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi còn đang nghĩ xem nên lấy cớ gì để gạt cô, thì Giang Tùng Bích đã nói một câu "Có phải khuê mật hay không?", đành phải nói theo sự thật.

Giang Tùng Bích mắng cẩu công ty cả đêm, tới tận rạng sáng mới ngủ vì quá mệt, cũng không biết có phải do miệng cô quá linh hay không, mà mới vừa mắng xong, công ty đã nhớ tới Lâm Duyệt Vi.

Chiêu trò giữ fan không thể dùng hoài, tháng sau đại sứ nhãn hiệu Z tuyên truyền đương nhiên là giả dối sẽ hóa hư ảo, các fan bị lùa chạy một vòng, đều có chút tức giận vì bị các fandom khác khuyên bằng sự bỉ ổi phát dục.

Cộng thêm chuyện, Thiệu Nhã Tư cùng Lâm Duyệt Vi ở trong tiết mục từng xào CP, hai nhà fandom kết thành kẻ thù truyền kiếp, vốn dĩ cũng là đối thủ cạnh tranh, âm thầm so đo tính toán. Sau khi tiết mục kết thúc không lâu, Thiệu Nhã Tư vừa ký hợp đồng với công ty mới đã bắt được vai nữ phụ thứ hai trong phim truyền hình 《 kính trong tay 》 của đạo diễn Lưu nổi tiếng, quảng cáo, tuyên truyền, tuần lễ thời trang không có gì là không tham gia, mà hoàn toàn tương phản Lâm Duyệt Vi tin tức gì cũng đều không có.

Các loại bát quái trên diễn đàn đã gắn cho Lâm Duyệt Vi cái mác "Xuất đạo tức đỉnh" , một đám đều ở đó châm chọc mỉa mai. Bây giờ có người cười chế nhạo là còn có nhiệt độ, chờ đến ngày nào đó tên họ của nàng biến mất trên diễn đàn, thì mới thật là khét.

Lúc trước thử kính cho bộ phim chiếu mạng, Lâm Duyệt Vi đã nghe lời Trần Huyên cự tuyệt, mặc dù Trần Huyên không nói, nhưng nàng cũng không tính nhận ký hợp đồng. Nàng có cơ sở xuất đạo, nếu như nói có thể, nàng không muốn lựa đại một phim dở tệ để đóng, một khi đã mất hình tượng thì không biết phải dùng bao nhiêu bộ phim hay để cứu vãn, phần lớn các diễn viên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai lại không tiếc hy sinh chính mình chứ.

Sau khi rời khỏi nhà Giang Tùng Bích, nàng không lái xe, tự mình kêu taxi đi tới giải trí Trái Cây.

Lúc đến chỉ mới 9 giờ rưỡi, Lâm Duyệt Vi gõ cửa văn phòng Trần Huyên, bị cho biết Trần Huyên còn chưa tới công ty. Cũng phải, Trần Huyên là người bận rộn, dưới tay ngoài nghệ sĩ còn có những việc vặt vãnh khác, Lâm Duyệt Vi bèn ngồi xuống ghế sô pha ngoài văn phòng chờ, nhân viên công ty đối với nghệ sĩ ký hợp đồng đều thấy nhiều không trách, thiên vương thiên hậu đều như thế, huống chi Lâm Duyệt Vi, có người rót cốc nước cho nàng đặt ở trên bàn trà, thì liền tránh đi.

10 giờ, Trần Huyên đúng giờ xuất hiện, Lâm Duyệt Vi mới vừa đứng lên, phát hiện sau lưng cô còn đi theo một người, là một cô gái trẻ tuổi cũng cỡ nàng, tay kéo cánh tay Trần Huyên, không biết ở bên tai cô nói gì, Trần Huyên bất đắc dĩ lại dung túng mà cười.

Cô gái này Lâm Duyệt Vi biết, họ Tiếu, kỳ tài ngút trời, là một cô ca sĩ toàn năng vừa hát hay vừa biết sáng tác, trong thị trường âm nhạc hôm nay, giống như một con hắc mã sát nhập tầm mắt đại chúng, có được một số lớn ủng hộ, các buổi biểu diễn trong nước lúc nào cũng chật ních người.

Thử hỏi có người đại diện nào không thích nghệ sĩ có thể kiếm tiền cho mình chứ?

"Trần tỷ." Lâm Duyệt Vi từ sô pha đi tới hai bước, chào hỏi Trần Huyên.

Trong ánh mắt Trần Huyên xuất hiện sự mê mang, rồi sau đó ôn hòa mà nói: "Là tiểu Lâm à, em chờ tôi lâu chưa?"


"Không có, em vừa đến." Lâm Duyệt Vi mỉm cười.

Trần Huyên chú ý thấy cốc nước nàng đặt ở trên bàn trà, chỉ còn lại một phần năm. Trần Huyên trầm mặc hai giây, vỗ vỗ tay cô gái bên người, dặn dò cô đi chỗ khác chơi, ca sĩ Tiếu không có nhan sắc xuất chúng, bất quá cô cũng không cần dựa vào mặt ăn cơm, chớp chớp mắt với Lâm Duyệt Vi, ngây thơ nói: "Tỷ tỷ, chị thật xinh đẹp, em có xem qua tiết mục của chị nga."

Hai người sinh cùng năm, ca sĩ Tiếu chỉ nhỏ hơn nàng vài tháng tuổi, gọi tỷ tỷ có hơi quá.

Lâm Duyệt Vi có chút xấu hổ: "Cảm ơn."

Ca sĩ Tiếu ha ha cười, vẫy tay: "Bái bai a, lần sau gặp."

Lâm Duyệt Vi gật gật đầu, "Lần sau gặp."

"Dì Huyên Huyên, giữa trưa con mời dì ăn cơm, nhất định phải nể mặt nha."

Tuy rằng tuổi tác Trần Huyên đủ làm mẹ ca sĩ Tiếu, nhưng bị kêu "Dì" đối với phái nữ mà nói đều sẽ tạo thành cảm thụ không tốt. Lâm Duyệt Vi quan sát thần sắc Trần Huyên, phát hiện cô chẳng những không giận, mà còn mỉm cười chân thành hơn cả khi đối diện Lâm Duyệt Vi, "Kết thúc dì gọi điện thoại cho con."

Ca sĩ Tiếu nhảy nhót mà chạy, hoàn toàn khác xa so với hình tượng ngự tỷ đại ma vương mà dân mạng đồn đại, Lâm Duyệt Vi không khỏi cảm khái năng lực đóng gói bao bì của công ty.

Trần Huyên mở cửa văn phòng, đối diện Lâm Duyệt Vi mở miệng nói: "Vào đi."

Đây là lần thứ hai Lâm Duyệt Vi tới văn phòng cô, lần đầu tiên là ôm khát khao đối với tương lai, hôm nay lại ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền mà tới. Không có công ty hậu thuẫn, Lâm Duyệt Vi mới biết được cái gì gọi là một cây chẳng chống vững nhà chân chính. Trong khoảng thời gian này nàng lục tục tham gia rất nhiều buổi thử kính, thuận lợi thông qua có tốt có xấu, những bộ phim không thể tham gia thì không nói, nhưng có những tổ chế tác tương đối tốt, lúc thử kính rõ ràng có thể nhìn ra đối phương rất vừa lòng, nhưng khi kết quả công bố lại luôn luôn tương phản. Ngành sản xuất này không thiếu minh tinh, cũng không thiếu diễn viên, cái thiếu chính là bối cảnh và nhân mạch, đại đa số đều phải dựa vào công ty quản lý ở phía sau thao túc. Chẳng sợ bạn là người hay tiên, không có người nâng đỡ bạn, thì bạn cũng chỉ như viên minh châu phủ đầy bụi trần.

Lâm Duyệt Vi thật ra còn một con đường khác để đi, nhưng lúc trước nàng đã nói, nàng không muốn đi con đường ấy.

Lâm Duyệt Vi ngồi đối diện Trần Huyên, Trần Huyên từ trong ngăn kéo lấy hợp đồng ra, đẩy qua, nói: "Sau khi tiết mục kết thúc lục tục có rất nhiều sản phẩm tìm tới muốn em làm người phát ngôn cho họ, không phải sản phẩm hạng ba thì là báo giá quá thấp, nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng tìm được cho em một quảng cáo thích hợp."

Lâm Duyệt Vi mở hợp đồng, là một nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da đưa ra thị trường một dòng sản phẩm mới, nàng từng nghe qua, giá sản phẩm ổn định, danh tiếng trong cảm nhận mọi người cũng không tồi, Trần Huyên báo giá cho nàng, sau khi xong việc cũng có hơn mười vạn, tóm lại tốt hơn trong dự đoán của Lâm Duyệt Vi rất nhiều.

Lúc Lâm Duyệt Vi đang xem hợp đồng, Trần Huyên không ngừng nhéo ấn đường.

"Trần tỷ đau đầu sao?"

"Bệnh cũ. Tối hôm qua không ngủ ngon, mấy ngày nay vội đến chân không chạm đất."

Lâm Duyệt Vi biết một nghệ sĩ dưới tay cô gần đây bị tuôn ra gièm pha, đại khái mấy ngày nay Trần Huyên đều phải giúp đối phương loại trừ nguy cơ quan hệ xã hội, hôm qua dư luận trên mạng xoay ngược một vòng lớn, không sai biệt lắm đã áp xuống được.

Lâm Duyệt Vi không biết nội tình rốt cuộc như thế nào, nhưng nàng rất tán thành năng lực làm việc của Trần Huyên.

Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy giấy bút ra, viết một địa chỉ xuống, tên cùng một dãy số, xé xuống đưa qua chỗ Trần Huyên, Trần Huyên tiếp nhận, nhìn chữ viết trên đó, hỏi: "Đây là cái gì?"

Lâm Duyệt Vi từng luyện thư pháp, chữ có khí khái rất tốt, trông rất đẹp mắt.

"Là địa chỉ của một thầy Trung y tinh thông châm cứu, trị liệu đau đầu đặc biệt có tác dụng."

Mặt Trần Huyên lộ vẻ chần chờ.

Lâm Duyệt Vi nói: "Ba em cũng có bệnh đau đầu, uống thuốc đều không có tác dụng, chính do vị y sĩ này chữa khỏi, cách đây không xa, chị thuận đường thì có thể tới xem thử, chịu đựng đau đầu cũng không phải biện pháp."

"Cũng được." Trần Huyên thuận tay đặt tờ giấy dưới laptop.

Lâm Duyệt Vi không nói thêm, cũng không nghĩ cố tình ân cần ngược lại sẽ thu nhận phản cảm, nàng nhìn nhìn hợp đồng thấy không thành vấn đề, xoay bút ký xuống. Trước khi Trần Huyên kịp mở miệng, Lâm Duyệt Vi đã đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Trần tỷ, gần đây có cơ hội thử kính nào thích hợp không, em muốn đóng phim."

Trần Huyên có chút ngoài ý muốn, cô không nghĩ nàng sẽ hỏi thẳng thế này.

Theo ánh mắt của Trần Huyên, Lâm Duyệt Vi là một cô gái rất có tiềm chất nổi trội, cô có lòng tin có thể đào tạo nàng, nhất định sẽ đưa nàng tới đỉnh cao mà nàng mong muốn, nhưng...... hiện tại trước mắt cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.

Trần Huyên nói: "Tôi sẽ giúp em tìm cơ hội, nếu có cơ hội, tôi sẽ điện thoại báo cho em."


Cô nói rất dễ nghe, nhưng Lâm Duyệt Vi không tin nửa chữ nào, nếu nàng hỏi xin một nhân vật nào đó, Trần Huyên cự tuyệt thì nàng mới không lấy làm lạ, đằng này chỉ là một cơ hội thử kính mà thôi, cô gọi điện thoại động động miệng một chút là được, không cần tiêu phí nhiều sức lực, người khác chẳng lẽ không nể mặt cô.

Lâm Duyệt Vi từ ánh mắt của cô nhìn ra có ẩn tình khác, chỉ là ẩn tình ấy rốt cuộc là gì, nàng vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết sao?

Trước khi đi, Trần Huyên nói: "Đã tuyển xong trợ lý cho em rồi, đây là phương thức liên hệ cô ấy, em quét một chút."

Lâm Duyệt Vi quét mã thêm trợ lý, lúc sau hàn huyên hai câu, gặp được ở công ty, mới gặp đã như cộng sự nhiều năm, trợ lý là một cô gái, lớn hơn nàng hai tuổi, mặt tròn, họ Vương, tên là Viên Viên.

Vương Viên Viên muốn gọi nàng một tiếng Vi tỷ, bị Lâm Duyệt Vi cự tuyệt, nói cô còn lớn hơn nàng, sau đó thì kêu là Vi Vi.

Mặc dù trợ lý đã ký hiệp nghị bảo mật, nhưng Lâm Duyệt Vi không biết cô ấy là người của mình hay là người của Trần Huyên, không dám cùng cô nhiều lời. Vương Viên Viên cũng không có tật nói nhiều, cứ như thế đi theo nàng.

Đối diện đi tới một nữ nhân khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu mặc đồ công sở, một thân đồ tây màu xám, đi đường mang theo gió, tóc búi cao, không chút cẩu thả. Lâm Duyệt Vi nhìn thấy bèn nhanh chân nhường đường, người nọ vốn dĩ chỉ nhìn thẳng lướt qua, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Duyệt Vi một cái, khóe miệng cong thành ý cười ý vị thâm trường.

Lâm Duyệt Vi phát lạnh sau gáy.

Lúc người nọ đi xa, Lâm Duyệt Vi hỏi trợ lý bên cạnh: "Người đó là ai?"

Vương Viên Viên nói: "Là người đại diện quản lý tổ hai Lưu tổng."

Người đại diện Trần Huyên của Lâm Duyệt Vi là quản lý tổ một, Lâm Duyệt Vi hơi suy tư, hỏi: "Lưu tổng với Trần tỷ có phải quan hệ không tốt hay không?"

Vương Viên Viên nói một cách uyển chuyển: "Là không tốt lắm."

Lâm Duyệt Vi nhìn biểu tình của cô, cảm thấy có lẽ không phải không tốt lắm, mà là rất không tốt. Trong công ty quan hệ cạnh tranh rất bình thường, đặc biệt là vị Lưu tổng này thoạt nhìn có tác phong không khác gì Trần Huyên, khôn khéo giỏi giang, hai người đại diện, dưới tay có một đám nghệ sĩ. Nhưng rõ ràng Lâm Duyệt Vi cùng Lưu tổng ngày xa không oán, ngày gần vô thù, đang êm đang đẹp vì sao lại có biểu tình đó với nàng, chỉ có thể giải thích vì cô ấy cùng Trần Huyên có "Thù".

Lâm Duyệt Vi cùng Vương Viên Viên đi tới một nơi yên lặng, bắt đầu hỏi Vương Viên Viên tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Vương Viên Viên bèn nói, đây cũng không phải bí mật to lớn gì ở công ty. Quản lý nghệ sĩ cấp cao của tổng bộ sắp điều nhiệm, vị trí này bỏ trống, có khả năng sẽ chọn Trần Huyên hoặc vị Lưu tổng này lên nhậm chức, vốn dĩ bên trong công ty cạnh tranh tương đương kịch liệt, hiện tại càng như muốn đánh vỡ đầu nhau, nghệ sĩ dưới tay hai người thường xuyên tranh nhau đoạt tài nguyên, bất quá tài nguyên ở công ty đều là ai tới trước dành trước, đoạt thì cứ đoạt thôi, chỉ là mùi lửa đạn trong công ty càng đậm.

Lâm Duyệt Vi là thuộc hạ của Trần Huyên, Lưu tổng vừa gặp đã thấy khó ưa, đặc biệt bây giờ nàng còn đang trong trạng thái nửa ướp lạnh, không biết khi nào mới có thể chính thức phá băng, đối phương vui sướng khi người gặp họa đúng chuyện thường tình.

Lâm Duyệt Vi nghe Vương Viên Viên nói xong, tâm niệm vừa chuyển, hỏi: "Viên Viên, chị có biết vì sao em được phân công cho Trần tỷ không?" trực giác nói cho nàng biết phân đoạn giao người ở chỗ nàng đã xảy ra chút vấn đề.

Vương Viên Viên lắc lắc đầu.

Lâm Duyệt Vi cũng không thất vọng, đối phương chỉ là một trợ lý nho nhỏ thôi, từ trước đến nay cũng không tiếp xúc đến mấu chốt gì. Thông qua việc nàng cùng Vương Viên Viên nói chuyện với nhau, trên cơ bản xác định được đối phương là một người không có tâm kế, người như vậy ở bên nàng cũng khiến nàng nhẹ nhõm hơn một chút.

Lâm Duyệt Vi nhận vị trí phát ngôn cho sản phẩm mới, đãi ngộ ở công ty cũng cao hơn một ít, có trợ lý, có xe chuyên dùng và tài xế riêng, bởi vì tạm thời không có quay hay chụp quảng cáo, nên cũng chưa cần dùng tới.

Lâm Duyệt Vi giữa trưa cùng Vương Viên Viên ăn cơm, từ chỗ Vương Viên Viên hỏi rất nhiều chuyện có quan hệ tới nghệ sĩ dưới tay Lưu tổng và Trần Huyên, biết thì đối phương đều nói, ánh mắt Lâm Duyệt Vi chớp động, cũng không biết lại đang có chủ ý gì.

Chờ hết thảy kết thúc, Lâm Duyệt Vi khẽ nâng tay nhìn nhìn đồng hồ,đã là buổi chiều ba giờ, nàng ở ven đường đón xe taxi, báo một địa chỉ.

Giang Tùng Bích tan tầm trở về, thấy Lâm Duyệt Vi đang ngồi trong phòng khách, bật thốt lên: "Sao lại tới nữa?"

Mười phần ghét bỏ.

Lâm Duyệt Vi muốn thổ huyết, nói: "Ý gì, mình không thể tới à?" Lâm Duyệt Vi ném một cái gối qua, tức giận đến không nhẹ.

"Ấy không phải ý này," Giang Tùng Bích đón lấy chiếc gối, vội vàng bu lại, cười làm lành nói, "Ý của mình là, sao cậu lại hỏng cùng Cố Nghiên Thu ở bên nhau, gần quan được ban lộc a."

"Chị ấy đi công tác." Lâm Duyệt Vi khẽ đảo mình trên sô pha.

"Cho nên cậu mới trông như sống không còn gì luyến tiếc?" Giang Tùng Bích trêu ghẹo nàng.


Lâm Duyệt Vi giật tấm chăn che lên khuôn mặt, không nói.

Giang Tùng Bích nhạy bén quét radar, không ổn nha, lần trước Lâm Duyệt Vi còn làm bộ không để bụng nhưng mà ba câu nói không rời Cố Nghiên Thu, hiện tại sao lại thật sự không thèm để ý?

Giang Tùng Bích kéo chăn ra, một khuôn mặt tiến đến trước mặt nàng, hỏi: "Hai ngươi cãi nhau à?"

"Không có." Lâm Duyệt Vi tâm nói Cố Nghiên Thu là Bồ Tát sống, có thể cãi nhau mới là lạ.

"Thế cậu chạy tới đây làm gì?"

"......"

Nói ra thật mất mặt, Lâm Duyệt Vi là đang trốn tránh Cố Nghiên Thu.

Thời gian lùi lại khoảng nửa tháng trước.

Buổi sáng hôm ấy Cố Nghiên Thu không quan tâm mà ôm lấy eo nàng, muốn dựa vào nàng ngủ, Lâm Duyệt Vi hoảng hốt một trận, bình tĩnh mà đẩy cô ra.

Cố Nghiên Thu chỉ cười cười, cười đến có chút như đang bỡn cợt, nụ cười ấy trông rất xa lạ, xuất hiện trên khuôn mặt Cố Nghiên Thu lại có vẻ khó nói không nên lời.

Lâm Duyệt Vi khẳng định nàng hoàn toàn không thích nụ cười mang hơi hướng tính kế này.

Hơn nữa Cố Nghiên Thu là người đã có bạn gái, vì sao còn phải làm ra mấy hành động ái muội này với nàng.

Nàng cùng Cố Nghiên Thu dùng bữa sáng, Cố Nghiên Thu đi làm, nàng đi ra ngoài chạy chuyện của nàng, buổi tối một người ở phòng ăn, một người ở thư phòng, chỉ khi ngủ mới nằm trên cùng một chiếc giường, cứ như thế an tường không có việc gì mà qua mấy ngày.

Mỗi khi Cố Nghiên Thu cố gắng tiếp cận nàng, đều bị Lâm Duyệt Vi dùng đủ loại lấy cớ chắn rớt, tận cho đến mấy ngày trước, Cố Nghiên Thu phải đi công tác, Lâm Duyệt Vi mới cảm giác được thần kinh bớt căng thẳng, lại qua thêm hai ngày, nàng bỗng cảm thấy cả căn nhà trống trải như vũ trụ bao la, Giang Tùng Bích lại hẹn nàng, nên nàng liền chạy tới chỗ Giang Tùng Bích.

"Thế ai nói nhà mình là nhà cậu, mình tới ở hai ngày cậu đã ghét bỏ như vậy, vậy mình đi là được chứ gì." Lâm Duyệt Vi dùng một câu chặn họng khiến Giang Tùng Bích không nói nên lời, liên lục túm nàng trở về, nhận lỗi.

"Là mình lo lắng cho cậu mà."

"Không có gì phải lo lắng, cậu nhọc lòng quan tâm chính mình đi."

"Mình?" Giang Tùng Bích cười, "Mình mỗi ngày đều thật sự vui vẻ a, công ty buôn bán bình thường, tiền tiêu vặt nhiều tới xài không hết."

Lâm Duyệt Vi thấp thỏm nóng nảy, thuận miệng dời đi đề tài một chút, nghe Giang Tùng Bích nói xong thì trong lòng càng nghẹn muốn chết, lại kéo chăn lên che đầu.

Giang Tùng Bích chọc chọc cánh tay của nàng, Lâm Duyệt Vi không hề có động tĩnh.

Giang Tùng Bích nghiêng đầu trầm ngâm một lát, cầm di động lên lầu, cô có số điện thoại của Cố Nghiên Thu, tuy rằng không xác định quan hệ hai người phát triển đến mức độ nào, nhưng nói bóng nói gió một chút vẫn có thể.

【 Ba điểm Thủy: Cố tiểu thư, chị có ở đó không? 】

【 Tây Cố: [ mỉm cười ] có 】

Giang Tùng Bích: "......"

Nếu không phải cô quen biết người nhắn, chắc chắn sẽ vác búa ra đập người vì cái icon mặt cười thần thánh này.

【 Ba điểm Thủy: Nghe Lâm Duyệt Vi nói chị đi công tác? 】

【 Tây Cố: Ừm, hôm nay vừa trở về 】

【 Ba điểm Thủy: Hai người cãi nhau sao? 】

【 Tây Cố: Không có 】

【 Ba điểm Thủy: Em cũng nghĩ sẽ không [ cười ]】

【 Tây Cố: Ừm......】

Giang Tùng Bích cảm thấy hàng dấu chấm này ẩn chứa đầy tin tức phong phú.

Cãi nhau hay không cãi nhau không quan trọng, nhưng rõ ràng Cố Nghiên Thu đang tức giận, cô không phải không cảm nhận được thái độ của Lâm Duyệt Vi. Buổi sáng hôm ấy, cô thấy Lâm Duyệt Vi có thái độ lãnh đạm, bèn chủ động chọn dùng một phương pháp tương đối cấp tiến để thử, cô đã từng thấy Trình Quy Diên dùng chiêu này với cô bé ngoại quốc, Trình Quy Diên giống như có ma lực, cứ như vậy khẽ dựa khẽ dỗ, khiến tiểu cô nương thần hồn điên đảo, thiếu chút ở ngay trước mặt Cố Nghiên Thu đóng phim người lớn.

Đương nhiên, Cố Nghiên Thu không tính xem, chỉ tính học hỏi một xíu. Tuy rằng hành động như vậy hoàn toàn chênh lệch xa với hành vi cư xử của Cố Nghiên Thu ngày thường, nhưng Cố Nghiên Thu vẫn mạo hiểm học một chút, kết quả hoàn toàn ngược lại.


Lâm Duyệt Vi tuyên bố đơn phương cùng cô chiến tranh lạnh, Cố Nghiên Thu không thể hiểu được, mấy ngày đầu cố gắng hàn gắn quan hệ, nhưng Lâm Duyệt Vi dầu muối không ăn, giống như hạ quyết tâm muốn cùng cô phân rõ giới hạn.

Cố Nghiên Thu đương nhiên cũng có cá tính riêng, nếu không sau khi kết hôn cũng sẽ không dùng lời lạnh nhạt với Lâm Duyệt Vi. Vì thế cô cũng đơn phương chiến tranh lạnh, phát triển trở thành song phương chiến tranh lạnh.

Cố Nghiên Thu đi công tác tìm thanh tịnh, Lâm Duyệt Vi trốn đến chỗ Giang Tùng Bích, hai người đã sắp một tuần chưa nói lấy một câu, ngay cả tin nhắn cũng không có.

Lâm Duyệt Vi ở Giang gia trốn một ngày rồi lại một ngày, mãi cho đến khi chụp xong quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da, Lâm Duyệt Vi mời Giang Tùng Bích ăn cơm, cũng khao chính mình một chút.

Giang Tùng Bích gần đây đang cưa một cô gái, mới vừa mười tám tuổi, đang học năm nhất đại học, mơn mởn như chồi non mới nhú. Giang Tùng Bích vô cùng mê luyến nàng, lúc ăn cơm cứ luôn chơi di động, đánh chữ không ngừng, ngẫu nhiên còn gởi tin nhắn thoại, miệng lưỡi đại tỷ tỷ tràn ngập hơi thở mặt người dạ thú.

Lâm Duyệt Vi ở một bên cảm khái thói đời bạc bẽo, lòng người trước sau không như một, Giang Tùng Bích cười ha ha, tiếp tục dỗ dành tiểu cô nương.

Lâm Duyệt Vi nhàn đến nhàm chán, cũng lướt Weibo, xem như giết thời gian, cưỡi ngựa xem hoa mà lướt nhanh, đột nhiên ngón tay nàng dừng một chút, kéo trở về.

Weibo về nước mới đăng ký của cô bạn online Cố Nghiên Thu hơn nửa vạn năm không đăng status thế mà đã đăng thế này:

【 buổi sáng dậy phát hiện bị bầm, không biết buổi tối đụng phải chỗ nào [ thở dài ][ ảnh bắp chân ứ đọng máu.jpg]】

Phỏng chừng do buổi tối mộng du không cẩn thận đụng phải, nếu Lâm Duyệt Vi chịu ở nhà sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ thấy thật khó nuốt xuống.

Cố Nghiên Thu thoạt nhìn tuy rằng rất ổn trọng, nhưng nội tâm hẳn vẫn rất thích ỷ lại vào người khác, hôm đó cô dựa vào nàng có lẽ chỉ vì muốn chợp mắt một lát mà thôi, có đôi khi nàng quá buồn ngủ cũng sẽ ăn vạ Giang Tùng Bích, chỉ vì vậy mà nghĩ đối phương bắt cá hai tay có phải quá võ đoán hay không?

Còn có nụ cười ấy của cô, có thể cũng do nàng hiểu lầm, căn bản không có ý tính kế nàng.

Do nàng vô cớ gây rối rồi.

Lâm Duyệt Vi tỉnh mộng, quyết định về nhà nói lời xin lỗi.

Giang Tùng Bích thấy nàng đột nhiên đứng dậy, "Ấy" một tiếng, một giây đồng hồ đều không bỏ được di động xuống, đẩy đĩa qua, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Đi lấy tương hả? Lấy giúp mình tương thịt bò."

Lâm Duyệt Vi nghiêm túc mà nói: "Mình phải về nhà."

Giang Tùng Bích vội vàng nhét thịt vào trong miệng: "Mình còn chưa ăn xong, chờ mình một lát."

Lâm Duyệt Vi lắc đầu: "Mình nói là mình về nhà mình."

Giang Tùng Bích: "???"

Lâm Duyệt Vi tính tiền trước, cũng không quay đầu lại mà đi mất rồi.

Giang Tùng Bích ngơ ngác mà nhìn theo bóng dáng nàng, đã lâu không thấy trả lời, cô bạn nhỏ không chờ được, nhắn tin liên hoàn đoạt mệnh tới, điện thoại không ngừng ong ong ong kêu lên, Giang Tùng Bích ôn tồn mà dỗ dành một lúc, dỗ đến người ta rất cao hứng. Buổi tối Lâm Duyệt Vi không trở về nhà cô, vậy cô cũng không cần về nhà, Giang Tùng Bích kéo túi xách, xuân phong đắc ý, đi hưởng dụng bữa ăn khuya đặc biệt của riêng cô.

***

Cố Nghiên Thu không xác định đăng Weibo như vậy Lâm Duyệt Vi có nhìn đến hay không, cũng không biết đối phương sẽ có phản ứng gì. Cô ngồi ở trên sô pha, ngửa đầu nhìn đồng hồ treo tường trôi qua từng phút từng giây, ống quần một chân được kéo cao lên, lộ ra vết máu đọng.

Đây không phải do cô mộng du đụng phải, mà do buổi sáng không cẩn thận đá phải góc bàn trà.

Huyền quan truyền đến tiếng mở cửa, Cố Nghiên Thu nắm chặt Phật châu trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm TV, hoàn toàn giống như không nghe thấy gì.

Tiếng bước chân Lâm Duyệt Vi càng ngày càng gần, dư quang nơi khóe mắt xuất hiện thân ảnh của nàng, Cố Nghiên Thu chép miệng, đứng dậy khập khiễng mà lên lầu.

Lâm Duyệt Vi: "!!!"

Tối hôm qua bị thương nghiêm trọng như thế sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Nghiên Thu: Dùng tới tuyệt chiêu khổ nhục kế người mới chịu trở về, ảnh ba ba ủy khuất.jpg

Mạnh mẽ thả thính, là đòn trí mạng nhất

Esley: Toi chết trong sự ôn nhu đầy dụ hoặc này mất huhuhu Cố công đảng đâu rồi, cho Es lên tàu với ~ Cầu cứu vớt~


Bình luận

Truyện đang đọc