LÂM THỊ LANG CỐ

Khuất Tuyết Tùng: "Em tin sao?"

Lâm Duyệt Vi theo bản năng từ bỏ giãy giụa: "......"

Nếu nàng nói Tôi tin, tin chị bị bệnh tâm thần, thì đối phương có thể đại phát từ bi buông tha nàng hay không?!

Khuất Tuyết Tùng cùng nàng nhìn nhau trong chốc lát, Lâm Duyệt Vi vẫn không nói gì, Khuất Tuyết Tùng buông nàng ra, xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh quen thuộc, phủi tay rời đi.

Vương Viên Viên vội vàng chạy lại, "Vi Vi, em không sao chứ?"

"Không có việc gì." Lâm Duyệt Vi nhìn theo bóng dáng Khuất Tuyết Tùng, lòng còn sợ hãi mà nói, "Thật không thể hiểu được."

"Chị ghi lại hết tất cả rồi, không sợ bọn họ giở trò." Vương Viên Viên chỉ chỉ di động trong tay, giúp nàng sửa lại cổ áo.

Lâm Duyệt Vi: "Em thật sự không hiểu, chị ta rốt cuộc muốn làm gì? Có phải em nên đi hỏi Trần tỷ một chút không."

Vương Viên Viên nói: "Muốn hỏi thì hỏi đi, nhưng Trần tỷ hẳn cũng không biết."

Lâm Duyệt Vi cũng nghĩ vậy, nàng lo sợ mà trở về ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bé của mình, kêu Vương Viên Viên tùy thời bảo hộ xung quanh nàng, Khuất Tuyết Tùng mà còn đến như thế lần nữa, nàng sợ chính mình sẽ nhịn không được phải đánh trả.

Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám nắm cổ áo nàng như xách một con gà con đến vậy, nếu không phải đang ở trong giới thân bất do kỷ, Lâm Duyệt Vi đã sớm cho đối phương một quyền rồi.

Khuất Tuyết Tùng tản bộ rồi quay về phòng nghỉ riêng, trợ lý sau lưng nhắm mắt theo đuôi rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Tuyết Tùng, hôm nay như vậy có phải hơi quá đáng không?"

"Quá đáng chỗ nào?"

"Tuy rằng người ta là người mới, nhưng dù sao cũng là người của giải trí Trái Cây, người đại diện Trần Huyên của cô ấy cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì, đều là người trong giới cả, nói không chừng ngày nào đó sẽ đụng phải nhau."

"Vậy à, tôi làm gì?" Khuất Tuyết Tùng ngồi vào ghế trang điểm, nhấc một chiếc lược lên từ bàn trang điểm, chải sơ lại mái tóc dài của mình bị gió bên ngoài thổi rối loạn, vui vẻ nói.

"Mình làm gì mà không biết sao?"

"Không biết a, cô thấy gì à?"

"Tôi thấy cái gì, hiện trường nhiều người như vậy đều thấy hết." Trợ lý bốc hỏa, nói, "Tôi còn thấy trợ lý Lâm Duyệt Vi dùng di động ghi lại toàn bộ quá trình, đến lúc đó mua người nói cô ở đoàn phim chơi đại bài, ức hiếp người mới --"

Khuất Tuyết Tùng dùng tay ra hiệu ngăn câu chuyện của người nọ lại, nghiêng đầu nhìn qua, trợ lý vừa thấy biểu tình của nàng đã tự động im miệng.

Khuất Tuyết Tùng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nói đi, sao không nói tiếp?"

Trợ lý nhấp môi, không dám nói tiếp.

Khuất Tuyết Tùng làm bộ làm tịch mà thở dài, nhìn người bằng nửa con mắt, nói: "Phương Văn, có phải cô ỷ anh mình là người đại diện của tôi, nên cho rằng mình cũng có chút quyền hạn hay không?"

Trợ lý co rúm lại một chút: "...... Tôi không có."

"Vậy à?" Khuất Tuyết Tùng ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp, "Tôi thấy cô cũng quản rất nhiều đấy, đừng nói là cô, cho dù anh cô có ở đây đi nữa, tôi thích làm gì thì làm, còn chưa tới phiên cô nhiều lời."

Trong mắt trợ lý bỗng hiện lên một tia tàn nhẫn, rũ mi xuống.

Khuất Tuyết Tùng rũ mắt nhìn móng tay vừa làm, nói: "Có phải lại tính quay đầu lại tìm anh cô cáo trạng a~? Nói tôi tùy ý làm bậy, không nghe công ty an bài, tôi khuyên cô không cần uổng phí sức lực ấy đâu."

Khuất Tuyết Tùng đứng lên, dùng lược chỉ vào bả vai người nọ, "Bây giờ tôi sẽ trực tiếp gọi cho anh cô, cô bị đuổi việc."

"Khuất Tuyết Tùng!" Trợ lý nâng mắt lên, không che dấu sự chán ghét trong mắt mình chút nào.

"Lộ nguyên hình rồi à?" Khuất Tuyết Tùng vẫn nở nụ cười không đau không ngứa, "Trước khi cô bị đuổi việc, nói cho cô nghe một đạo lý làm người, nhìn mình đừng nhìn đến quá cao, nhìn người khác cũng đừng nhìn đến quá thấp."

Trợ lý cả giận nói: "Cô bất quá chỉ là kẻ mà ai cũng có thể làm chồng --"

Khuất Tuyết Tùng ra tay như điện dùng lược cho cô nàng một cái tát.

Trợ lý ngốc ra, tận đến khi cơn đau rát trên mặt kéo tới.

Khuất Tuyết Tùng chưa cho cô nàng cơ hội nói chuyện, chỉ tay ra cửa: "Cút!"

Trợ lý nhìn nàng vài lần, ủy khuất mà bụm mặt đi ra ngoài.

Khuất Tuyết Tùng an vị chờ trong phòng hóa trang, vừa đọc kịch bản vừa chờ, ước chừng qua gần một giờ, di động của nàng mới vang lên, điện báo biểu hiện người đại diện Phương Lâm.

Khuất Tuyết Tùng nhận điện thoại, nhàn nhạt nói: "Phương Văn nói với anh hết rồi à?"

Phương Lâm: "Ừm."

Khuất Tuyết Tùng: "Vậy anh có gì muốn nói với tôi sao?"

Phương Lâm cười nói: "Không, chỉ xin em bớt giận, con nít không hiểu chuyện, có đôi khi không biết chừng mực."

Khuất Tuyết Tùng buông tay vuốt một góc của kịch bản, nhíu mày nói: "Tôi không thích có người cả ngày ở bên tai kêu vo ve như muỗi nhắc mãi một chuyện."

"Tôi biết tôi biết, tôi đã giáo huấn nó, để tôi phái người khác qua chỗ em."


"Làm phiền anh, anh Phương."

"Không phiền, em đóng phim đi, chú ý thân thể."

"Ừm."

"Tôi bận chút việc, tối nay lại gọi điện thoại cho em."

"Ừm."

Khuất Tuyết Tùng cúp điện thoại, ngã mình ra ghế dựa, nhắm mắt lại chợp mắt.

***

Vương Viên Viên dùng ngón tay chọc chọc bả vai Lâm Duyệt Vi, nói: "Em xem đó là ai?"

Lâm Duyệt Vi nhìn theo tầm mắt cô, "Đó không phải trợ lý của Khuất Tuyết Tùng sao? Sao không ở cạnh nghệ sĩ của mình?"

Phương Văn đi dạo quanh phim trường, thỉnh thoảng thì xem di động trong tay, biểu tình thoạt nhìn như vừa ăn phải chuyện ủy khuất nào đó. Vương Viên Viên nói: "Nhìn dáng vẻ như là vừa bị đuổi ra ngoài?"

"Em cũng thấy vậy." Lâm Duyệt Vi quay mặt, nói, "Mặc kệ đi, đâu có liên quan tới chúng ta. Này --"

Vương Viên Viên nói: "Chị qua đó hỏi thăm xíu."

Vương Viên Viên là trợ lý, Phương Văn cũng là trợ lý, tuy rằng nghệ sĩ của hai người có địa vị lớn nhỏ kém rất xa nhau, nhưng cho dù hai người thân nhau người khác cũng sẽ không chú ý.

Phương Văn liên tiếp gọi ba bốn cuộc điện thoại, nhưng anh họ Phương Lâm đều không chịu nhận, trong lúc cô đang phiền lòng, thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng một người: "Văn Văn tỷ, sao chị lại ra đây?"

Lâm Duyệt Vi xem xong tuồng kịch trước mặt, Vương Viên Viên cũng vừa lúc trở về.

Vương Viên Viên dán vào tai nàng hồi báo tin tức.

"Phương Văn không chỉ không có đầu óc, còn có tính hay nổi nóng, dẫn dụ một hồi là nói ra hết. Vừa rồi Khuất Tuyết Tùng không phải đối với em không được tốt sao, ở đây có không ít người đều thấy được, cô ấy đi khuyên hai câu, Khuất Tuyết Tùng bèn đuổi cổ ra ngoài, còn muốn kêu cô ấy cuốn gói."

Lâm Duyệt Vi tấm tắc một chút.

Nàng đột nhiên nhớ tới, hỏi: "Như vậy có được tính là chơi đại bài không?"

Vương Viên Viên trả lời: "Không tính, cùng lắm chỉ được tính tính tình không tốt thôi, Khuất Tuyết Tùng cũng không trút giận giữa phim trường, hơn nữa ai đúng ai sai còn chưa biết đâu."

Vương Viên Viên nói: "Đúng rồi, người đại diện của Khuất Tuyết Tùng, Phương Lâm là anh họ Phương Văn, cô ấy đang gọi điện thoại muốn cáo trạng với anh họ, em nói xem cô ấy có ngốc hay không ngốc, trừ khi Phương Lâm cũng không có đầu óc giống cô ấy, cho dù cô ấy cáo trạng hay nói trắng gì cũng được, nếu thật có bản lĩnh, đã có người anh họ lợi hại như thế thì không chỉ làm một trợ lý quèn, rõ ràng chỉ tùy tiện giao công tác cho cô ấy làm đại."

Khuất Tuyết Tùng cùng Phương Lâm là gì chứ, là đối tác, cả hai đều có giá trị lợi dụng vô cùng lớn, Khuất Tuyết Tùng nương theo sự sắp xếp của Phương Lâm một đường nổi danh, Phương Lâm cũng bởi vì tạo ra một hoa đán nổi tiếng như Khuất Tuyết Tùng mà giá trị con người tăng gấp bội, hai người hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể bởi vì một kẻ hèn mọn như Phương Văn mà tổn thương hòa khí hai bên.

Lâm Duyệt Vi cười nhạo nói: "Nói không chừng Phương Lâm còn phải xin lỗi Khuất Tuyết Tùng, mong chị ta đừng nóng giận."

Vương Viên Viên nói: "Chính là đạo lý này."

Hai người thấy có người nhìn qua chỗ mình, bèn giảm âm lượng vốn dĩ từ cực nhỏ thành không còn nghe thấy gì. Nói đến cùng, những việc này cũng không liên quan tới Lâm Duyệt Vi, nàng chỉ có thể bổ sung thêm một ít ấn tượng về Khuất Tuyết Tùng -- Cái tôi lớn, càng không thể chọc vào người này.

Sau đó mấy ngày liền Lâm Duyệt Vi càng tránh càng xa Khuất Tuyết Tùng, sau khi nàng báo cáo chuyện này với Trần Huyên, Trần Huyên nghe nói Vương Viên Viên đã ghi lại video, bèn nói gởi video qua cho cô xem.

Lâm Duyệt Vi nhạy bén hỏi: "Video này có tác dụng gì sao?"

Trần Huyên nói: "Gởi qua trước đi, tạm thời chưa cần dùng tới, chuyện này em không phải lo lắng, em đóng phim cho đến nơi đến chốn là được rồi, tôi nghe đạo diễn nói em cũng rất nghiêm túc."

"Sao em dám không nghiêm túc." Lâm Duyệt Vi nói.

"Học hỏi thêm, mấy ngày nữa tôi tới gặp em." Trần Huyên nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói, "Tôi phải qua hải quan, có việc WeChat cho tôi."

"Ok."

"Bye."

"Bye."

Lâm Duyệt Vi đảo người ra sau, phần lưng chạm vào chăn đệm mềm mại, vớt di động trên đầu giường vừa đặt xuống, mới phát hiện hôm nay đã là thứ bảy. Đóng phim không có ngày nghỉ, nếu không phải cố ý xem, căn bản sẽ không chú ý tới chuyện này.

【 Hai chữ Mộc: Về Cố gia chưa? 】

Lâm Duyệt Vi đã gởi tin nhắn cho Cố Nghiên Thu, nhưng cô không lập tức trả lời.

【 Hai chữ Mộc: Xử lý xong nhắn tin cho em】 lại gởi thêm một tin, Lâm Duyệt Vi bèn vội làm chuyện của mình.

***

Buổi chiều ngày thứ bảy Cố Nghiên Thu tới Cố trạch, trong nhà chỉ có mình Cố Phi Tuyền, hơn nữa Cố Phi Tuyền còn nói Cố Hòa đã cùng Hạ Tùng Quân ra ngoài dạo phố.

Từ sau lần trước đạt thành hợp tác, mối quan hệ giữa Cố Nghiên Thu và Cố Phi Tuyền đã nảy sinh một chút biến hóa vi diệu, loại biến hóa này mắt thường khó mà phát hiện ra, nhưng về mặt tâm lý, cả hai người đều cảm giác có thứ gì đó trong lòng đang dần đổi thay.


Cố Phi Tuyền từ trên lầu bước xuống đứng bên sô pha, hỏi: "Cô về phòng hay ở phòng khách ngồi chờ?"

"Phòng khách đi, có thể gặp ngay."

"Vừa hay tôi cũng muốn gặp." Cố Phi Tuyền ngồi xuống trước, không để lộ vẻ anh cố ý muốn lưu lại, làm như vậy sẽ giống Cố Nghiên Thu học theo anh.

Cố Nghiên Thu hồ nghi mà liếc nhìn anh.

Cố Phi Tuyền làm bộ không phát hiện ra ánh mắt này, kêu dì giúp việc rót hai hai cốc nước mang lại đây.

Cố Phi Tuyền: "Muốn xem TV không?"

Nếu là trước đây, Cố Nghiên Thu có khả năng sẽ cho rằng Cố Phi Tuyền cố ý chèn ép cô, đánh phủ đầu cô, nhưng bây giờ, cô lại dùng một loại biểu tình một lời khó nói hết với Cố Phi Tuyền, không nói gì.

Cố Phi Tuyền phản ứng lại, ngượng ngùng mà im lặng.

Nơi này là chỗ Cố Nghiên Thu sống qua hơn hai mươi năm, Cố Phi Tuyền bất quá chỉ ở đây có mấy tháng thôi, mà đã tự nhiên như xem chính mình thành chủ nhân, tiềm di mặc hóa [1]thật sự đáng sợ.

[1] Tiềm di mặc hóa: Thay đổi một cách vô tri vô giác.

Hai người uống nước của chính mình, đối diện không nói gì trong chốc lát.

Dì giúp việc ở trong phòng bếp làm một ít điểm tâm, người hầu đều không ở vòng quanh phòng khách, Cố Nghiên Thu mở miệng hỏi Cố Phi Tuyền đang trầm mặc: "Chuyện lần trước tôi nhờ anh......"

Cố Phi Tuyền lắc lắc đầu.

Cố Nghiên Thu: "Anh chưa hỏi, hay có vấn đề gì?"

Lần trước Cố Nghiên Thu kêu Cố Phi Tuyền đi nghiệm chứng một chút, Thẩm Hoài Du đến tột cùng có biết sự tồn tại của Hạ Tùng Quân hay không, hơn nữa sau khi cùng Cố Hòa kết hôn còn từng liên hệ.

Cố Phi Tuyền: "Sau khi về nhà tôi đã cố nhớ lại mỗi ký ức từ nhỏ đến lớn một lần, xác thật không hề phát hiện bóng dáng khả nghi nào của mẹ cô. Tôi cũng từng hỏi mẹ tôi, nhưng mẹ tôi cô cũng biết rồi, oán hận của bà đối với mẹ cô chất chứa rất sâu, vừa nhắc tới tên mẹ cô, cảm xúc bà đã mất khống chế, nói không lựa lời mà chửi rủa, tôi cũng có nói bóng nói gió mà thử qua vài lần, mẹ tôi ngoại trừ phát giận ra, còn hỏi tôi có phải đã quên ăn tết phải về hai người, gia trưởng nhắc mãi, nghe nhiều thấy rất phiền, cô cũng biết mà."

Cố Nghiên Thu không biết, từ nhỏ cô đều không bị Thẩm Hoài Du nhắc nhở lần nào.

Cố Phi Tuyền: "Bà luôn thúc giục tôi tìm bạn gái, hôm tôi đi gặp cô bàn chuyện, vừa về nhà thay quần áo đã bị bà phát hiện, còn cho rằng tôi tìm được cô gái nào vừa ý rồi, một hai phải bắt tôi nắm chặt, aizz."

Cố Nghiên Thu trong một giây tìm được trọng điểm, nhíu mày nói: "Anh vì sao phải về nhà thay quần áo?"

Cố Phi Tuyền: "......"

Cố Phi Tuyền giải thích nói: "Ở công ty bị cà phê làm bẩn."

Cố Nghiên Thu gật đầu: "Àh."

Cố Phi Tuyền cường điệu một lần: "Tôi thật bị cà phê làm dơ áo sơ mi."

Cố Nghiên Thu kỳ quái mà nhìn anh: "Tôi nghe thấy mà." Vì sao phải lặp lại lần nữa?

Cố Phi Tuyền không hé răng, liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục uống nước.

Cố Nghiên Thu nghĩ: Không thể hiểu được.

Cô nói: "Có cơ hội, giúp tôi hỏi một chút đi."

"Tôi......" Cố Phi Tuyền suýt buột miệng thốt ra "Bằng vào cái gì kêu tôi giúp cô hỏi, lâu như thế rồi mà cô còn chưa chịu nói gì với tôi", lời đã vọt tới bên miệng, lại ma xui quỷ khiến mà nuốt trở vào, "Tôi sẽ tận lực."

Cố Nghiên Thu gật đầu một cái: "Làm phiền."

Cố Phi Tuyền thấp giọng nói câu: "Không cần khách khí."

Cố Nghiên Thu nghe vậy lại liếc nhìn anh một cái.

Cố Phi Tuyền ngồi ở đối diện cô chẳng những ngồi đến cả người không được tự nhiên, hơn nữa còn thỉnh thoảng bị cô nhìn qua với ánh mắt ấy làm anh tâm hoảng ý loạn, cảm giác như muốn nhìn ra thứ gì đó trên người anh, tuy rằng anh cũng không biết mình có gì có thể lộ ra.

Cố Phi Tuyền không thể nhịn được nữa mà đứng lên: "Tôi về phòng."

Cố Nghiên Thu: "Ừm, về đi."

Cố Phi Tuyền trừng mắt liếc nhìn cô một cái, lên lầu.

Cố Nghiên Thu: "???"

Sao Lâm Duyệt Vi thích trừng cô, bây giờ đến ngay cả ông anh trai hờ cũng thích trừng cô.

Nói đến Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu bèn lấy di động từ trong túi ra giải khóa, nhìn ảnh tự sướng của Lâm Duyệt Vi được cô chỉnh thành hình nền điện thoại đến phát ngốc một lát, cũng không biết Lâm Duyệt Vi bây giờ đang làm gì, khẳng định nàng đang nỗ lực đóng phim.


Cố Nghiên Thu lại xem Weibo của Lâm Duyệt Vi một lần , dường như đánh dấu từ trên xuống dưới, từng bài đăng trên Weibo, lưu đến status thứ hai mươi, ngoài cửa truyền đến tiếng vang của ô tô.

Cố Nghiên Thu cất di động, nặn ra ý cười trên mặt.

Cố Hòa cùng Hạ Tùng Quân nắm tay vào cửa, nếu cô không phải con gái ruột của Thẩm Hoài Du và Cố Hòa, hay sau khi mẹ cô vừa qua đời Cố Hòa đã nhanh chóng đi bước nữa, Cố Nghiên Thu nghĩ, cô hẳn sẽ vì hai phu phụ thập phần ân ái này mà chúc phúc.

Hạ Tùng Quân là một tiểu nữ nhân điển hình, dù trong lòng bà có nhiều oán hận với Cố Hòa hơn đi nữa, thì trong tình cảnh này cũng không khỏi lộ ra vài phần ý cười thiệt tình hạnh phúc, ngay cả nét tươi cười khi bà nhìn thấy Cố Nghiên Thu cũng lây dính chút chân thành hiếm thấy: "Nghiên Thu, con tới sao không nói cho chúng ta biết một tiếng?"

Cố Nghiên Thu: "Con đã nói với anh hai."

Anh hai Cố Phi Tuyền cũng nghe được tiếng ô tô mới từ trên lầu xuống dưới đứng ở đầu cầu thang: "???"

Hạ Tùng Quân nhìn về phía Cố Phi Tuyền, trách: "Thằng này, em gái tới cũng không chịu thông báo một chút."

Cố Phi Tuyền: "...... Con quên mất." Thong dong mà nhận lấy cái nồi oan uổng này.

Cố Nghiên Thu nhướng mày.

Cố Phi Tuyền quay đầu lại nhìn cầu thang phía sau, nụ cười trên môi vụt biến mất.

Sau khi khôi phục gương mặt bình tĩnh, Cố Phi Tuyền lại tiếp nhận các túi đồ trong tay Cố Hòa, tấm tắc nói: "Mẹ cũng thật là, sao lại mua nhiều như thế."

"Ba con kêu ta mua đấy."

Cố Hòa ở bên cạnh dung túng nở nụ cười, tựa như một người chồng yêu thương vợ mình rất đỗi bình thường.

Cố Phi Tuyền không biết sao lại nhìn thoáng qua về phía Cố Nghiên Thu, thấy đối phương rũ xuống hàng lông mi thật dài. Trong lòng Cố Phi Tuyền đột nhiên đặc biệt dâng lên chút hụt hẫng, đặt những túi đồ xuống một góc rồi không nói thêm gì nữa.

Cố Hòa nhận thấy con trai có chút khác thường cũng nhìn theo mắt anh, đáy mắt hiện lên vài phần do dự và thống khổ.

Cố Hòa dừng một chút, nói: "Nghiên Thu, con đi theo ta, ta có vài lời muốn nói với con."

Hai mẹ con Hạ Tùng Quân nhìn Cố Hòa cùng Cố Nghiên Thu lên lầu.

Nụ cười Hạ Tùng Quân trên mặt dần dần biến mất, nói với Cố Phi Tuyền: "Con có thể có chí khí tranh dành xíu không? Sao chưa bao giờ thấy ông ấy đơn độc tìm con nói chuyện vậy?"

Tâm tình Cố Phi Tuyền không được tốt, lười đến cùng bà tranh cãi, nói thẳng: "Được tiện nghi cũng đừng khoe mã."

"Mẹ được tiện nghi khoe mã khi nào?"

"Tự mẹ biết."

"Con nói rõ ràng đi!"

Cố Phi Tuyền hai tay đút trong túi quần, chu chu môi, nói: "Mẹ biết rõ ba bởi vì vắng vẻ Cố Nghiên Thu nên trong lòng áy náy mới dẫn nàng đi, nói thế nào thì nàng ấy cũng là con gái thân sinh của Cố Hòa, đừng quá phận."

"Mẹ quá phận gì, Cố Hòa vĩnh viễn không để ý tới nàng mới tốt đó."

"Mẹ à." Cố Phi Tuyền nhíu mày thật chặt.

Hạ Tùng Quân lập tức chữi: "Con rốt cuộc bị sao vậy? Gần đây cứ hay giúp đỡ nó, còn cứ nhắc tới người mẹ đã chết của nó, con rốt cuộc là con ai hả? Hay do nữ nhân kia dùng kế gì với con, làm con --"

"Mẹ," Cố Phi Tuyền ngắt lời bà, cả giận nói, "Nói năng cẩn thận!"

"Mẹ nói không suy nghĩ đó, nhưng vẫn phải nói, con có còn nhớ ai làm hại chúng hai mẹ con chúng ta rơi vào tình trạng như bây giờ hay không, ngoại trừ người đàn bà đáng chết kia, bây giờ xác thật đã chết rồi, thì chỉ còn Cố Nghiên Thu tiểu tạp này -- Hm --"

Cố Phi Tuyền dùng bàn tay thô dày chặt chẽ đè lại miệng Hạ Tùng Quân, hai mắt tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm bà.

Hạ Tùng Quân: "Hm hm!" ( buông ra! )

Bà cắn vào lòng bàn tay Cố Phi Tuyền, Cố Phi Tuyền ăn đau, nhưng vẫn không buông tay, nhíu mày cảnh cáo: "Mẹ không được nói bậy nữa."

Rốt cuộc anh cũng là con trai bà, Hạ Tùng Quân từ bỏ không tiếp tục cắn nữa, gật gật đầu, Cố Phi Tuyền mới chịu buông bà ra, Hạ Tùng Quân lập tức la lối khóc lóc nói: "Tạo phản rồi tạo phản rồi, con trai dám đánh cả mẹ nó."

Cố Phi Tuyền: "......"

Hạ Tùng Quân: "Thằng này mày đi đâu vậy? Đứng lại đó!"

Cố Phi Tuyền cũng không quay đầu lại mà đi lên trên lầu, để lại tất cả quở trách cùng oán giận của Hạ Tùng Quân ở phía sau.

Cố Hòa dẫn Cố Nghiên Thu vào thư phòng, cho cô một quyển sách, nói đây là một quyển sách ông đang xem gần đây, muốn Cố Nghiên Thu cũng đọc thử, học hỏi một chút. Rõ ràng vừa rồi Cố Hòa không biết làm sao, nên mới dẫn Cố Nghiên Thu vào đây, tạo thành cục diện như bây giờ.

Cố Nghiên Thu nhìn Cố Hòa đã bạc một bên mái đầu, đột nhiên mở miệng: "Mẹ con yêu ba sao?"

Cố Hòa cúi đầu, ngón tay vuốt ve án thư bên cạnh, sau một lúc lâu, mới cười khổ mở miệng nói: "Vấn đề này rất quan trọng sao?"

"Với con mà nói không quan trọng, nhưng đối với người mà nói không quan trọng sao, ba ba?"

"Không quan trọng." Cố Hòa lắc lắc đầu, nhìn về phía cô, "Với ta mà nói cũng không quan trọng, nửa đời sau của nàng vẫn luôn bên ta, và người ở bên nàng đến cuối đoạn đường sinh mệnh cũng vẫn luôn là ta."

"Ba ba."

"Huh?"

"Thật sự không quan trọng sao?" Cố Nghiên Thu nhìn thẳng vào mắt ông, lại hỏi một lần nữa.

Hốc mắt Cố Hòa bỗng chốc đỏ lên, ông nâng mắt, nhìn lên trần của thư phòng. Yết hầu ông bắt đầu co thắt, há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ làm một động tác xua tay bảo cô đi ra ngoài.

"Con xin lỗi, ba ba."

Cố Nghiên Thu thối lui đến cửa thư phòng, rồi đóng cửa lại.


Khi cửa phòng khép lại trong nháy mắt ấy, Cố Nghiên Thu nhìn thấy Cố Hòa đang dùng tay che lấy mắt mình.

Cô xoay người, Cố Phi Tuyền đang đứng trước cửa.

Mặt Cố Phi Tuyền trầm như nước, lại đề nghị lần nữa, nói: "Nói được rồi chứ?"

Cố Nghiên Thu do dự thật lâu, rồi gật đầu.

Hai người đi lên sân thượng ở tầng cao nhất.

Gió thu dạt dào, quần áo tung bay trong gió, Cố Nghiên Thu nhìn về phía trời cao mênh mông, hỏi một câu: "Tôi có thể tin tưởng anh không?"

Cố Phi Tuyền đứng cách cô vài bước cũng nhìn về nơi xa nhất trong tầm mắt cô, vẫn trả lời cô một câu: "Tôi không giống mẹ tôi, nếu em không tin tôi, bây giờ đổi ý không nói vẫn còn kịp."

"Tôi biết anh và mẹ anh không giống nhau."

"Từ khi nào?"

"Đại khái là lần trước khi anh đáp ứng tôi."

"Tôi còn tưởng rằng mình giấu rất khá."

"Vừa rồi sao lại giúp tôi?"

"Giúp khi nào?"

"Khi tôi nói, tôi đã báo với anh rằng tôi sẽ về nhà."

"Đại khái bởi vì tôi thiện lương đi." Cố Phi Tuyền cúi đầu cười.

Cố Nghiên Thu cũng cười: "Tôi cũng rất thiện lương."

"Nếu trên thế giới đã khó được có hai người thiện lương gặp nhau, vậy chúng ta làm quen lại từ đầu đi." Cố Phi Tuyền quay người, đối mặt với Cố Nghiên Thu, vươn một bàn tay ra, "Tôi tên Hạ Phi Tuyền, rất vui khi được quen biết em."

"Cố Nghiên Thu, tôi cũng vậy."

"Thuận tiện nói một câu, tôi trước giờ không nghĩ tới muốn cướp gia sản thuộc về em."

"Tôi cũng không nghĩ anh có thể cướp được thứ gì từ tay tôi."

"Quá cuồng vọng đi?"

"Thử xem sẽ biết."

Hai người bắt tay nhau, ngẩng đầu nhìn nhau cười, ngũ quan tương tự chiếu vào trong mắt lẫn nhau, huyết mạch tương liên.

Sau khi buông ra tay, Cố Nghiên Thu nói: "Tôi muốn nói."

Cố Phi Tuyền: "Từ từ."

Cố Nghiên Thu: "Xảy ra chuyện gì?"

Cố Phi Tuyền giơ ba ngón tay lên, tuyên thệ nói: "Hôm nay những gì em nói với tôi, nếu tôi tiết lộ với người thứ ba, thì cả đời tôi sẽ khốn cùng, không được chết yên."

Cố Nghiên Thu: "......"

Cố Phi Tuyền cười để lộ hàm răng trắng tinh: "Bảo hiểm gấp đôi."

Qua một lát, mặt Cố Nghiên Thu chuyển sang hướng khác, cười khẽ lẩm bẩm: "...... Ấu trĩ hay không ấu trĩ."

Anh trai ấu trĩ Cố Phi Tuyền không nghe thấy những lời này, thúc giục nói: "Mau nói mau nói."

Cố Nghiên Thu nói ra hết mọi chuyện cô tra được về mẹ, cô có giấu đi một số chuyện, nhưng phần lớn mọi chuyện cũng đủ cho Cố Phi Tuyền tiêu hóa trong một đoạn thời gian, Cố Phi Tuyền giơ tay khép cằm mình lại, nói: "Nếu mẹ em cong, vì sao còn muốn cùng Cố Hòa kết hôn?"

"Tôi không biết, có thể do cảm tình xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Trước đó khi tôi đi tìm chú Tiêu -- tài xế cũ của nhà chúng ta, ông ấy nói lần đầu tiên ba gặp mẹ tôi là vào một đêm tuyết lớn, bà thất hồn lạc phách mà đi ở trên đường cái, bị xe mém va phải."

"Chia tay? Hay do bạn gái qua đời?"

"Tôi không biết bạn gái bà là ai." Cố Nghiên Thu lắc đầu.

Cô từng hỏi ông cậu ba, và những người già khác trong thôn mà Lưu tiên sinh tìm được, bọn họ đều không biết người bạn học năm ấy Thẩm Hoài Du dẫn về tên gì, đừng nói tên, ngay cả họ cũng không biết.

"Ông cậu ba của tôi nói, lúc ấy trong thôn đều gọi người đó là sinh viên, sinh viên ở thôn quê rất ít, nên không cần biết tên, một danh hiệu như vậy đã đủ rồi. Sinh viên ấy tới thôn thẹn thùng cũng sợ hãi, thường xuyên đều cùng mẹ tôi ra vào có đôi, người trong thôn hỏi cái gì đều do mẹ tôi trả lời, căn bản cũng không ai cần biết tên người ấy."

"Mẹ em tốt nghiệp ở đâu?" Cố Phi Tuyền nghĩ nghĩ, hỏi.

Cố Nghiên Thu nói: "Đại học C." Sau khi tìm được Thôn Dương Thanh, muốn biết mẹ cô rốt cuộc tới đâu học đại học rất dễ dàng.

Cố Phi Tuyền nói: "Nếu không bắt tay từ đại học C đi? Trước tiên tra bạn học cùng lớp hoặc cùng ký túc xá, dựa theo tính khả năng mà nói, cùng lớp hoặc cùng ký túc xá là dễ dàng nảy sinh tình cảm đồng tính nhất, tra cùng khóa trước, cuối cùng mở rộng đến toàn giáo."

"Điều tra diện rộng như vậy có phải quá lớn không?"

"Em ngốc à?" Cố Phi Tuyền búng ngón tay lên ót cô một chút, "Mẹ em xinh đẹp như vậy, cùng lớp cùng khóa mà không để lại ấn tượng gì à? Nói không chừng còn là hoa hậu giảng đường đấy, hỏi một chút xem người năm ấy thân với hoa hậu giảng đường nhất, không phải có thể điều tra ra cô bạn gái ấy rốt cuộc là ai à?"

Mấy ngày này bởi vì nhiều sự thật liên tiếp đánh tới nên Cố Nghiên Thu như người đi giữa cơn mê, bây giờ bỗng như thể hồ quán đỉnh, lập tức phải gọi điện thoại cho Lưu tiên sinh, cô đột nhiên hậu tri hậu giác mà liếc mắt nhìn Cố Phi Tuyền một cái, giơ tay sờ sờ trán mình.

"Vừa rồi có phải anh hay không......"

Cố Phi Tuyền nhanh chóng giấu mu bàn tay ra sau lưng, điên cuồng lắc đầu: "Không có, tôi cái gì cũng chưa làm."

Tác giả có lời muốn nói: Chân tướng sẽ bị vạch trần sao?

Esley: Cảnh báo là tới tận chương 147 chân tướng mới được vạch trần =))


Bình luận

Truyện đang đọc