LÂM THỊ LANG CỐ

(Xin lỗi chứ thính đấy đừng đớp)

Vì vẫn chưa tới 6 giờ sáng, nên Lâm Duyệt Vi theo Cố Nghiên Thu trở về phòng ngủ, Schrodinger ở phía sau xoắn cặp mông chắc nịch uyển chuyển nhẹ nhàng mà đuổi kịp, hình như nó cũng muốn theo vào quấy rối.

Đi đến cửa phòng, Cố Nghiên Thu từ từ mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, Schrodinger đang rảo bước tiến tới cửa phòng bỗng khựng lại.

Lâm Duyệt Vi cảm giác như cả bộ lông xoã tung của nó cũng đang run run.

Cố Nghiên Thu dùng chân móc xuống bụng dưới Schrodinger, nâng nó ra ngoài cửa, rồi đóng cửa lại.

Tiếng cào cửa quen thuộc lại vang lên, vừa sáng sớm tinh lực đã tràn trề, Cố Nghiên Thu sớm biết mà ngăn cản hành vi mềm lòng của Lâm Duyệt Vi, ngắn gọn lão luyện mà nói: "Mẹ hiền chiều hư con."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cố Nghiên Thu bị mạnh mẽ ấn xuống giường nút ra thêm mấy dấu ấn ký, Lâm Duyệt Vi mới chịu buông tha cô, không thể tin được nói: "Sao bây giờ em mới phát hiện chị xấu miệng vậy?"

Cố Nghiên Thu: "Chị chỉ nói với em lời lão tổ tông truyền lại thôi mà." Cô không hề xấu miệng.

"Chị --" Lâm Duyệt Vi lại muốn "Bạo hành gia đình", Cố Nghiên Thu vội xin tha nói: "Chị buồn ngủ quá a~." Nói xong còn gãi đúng chỗ ngứa mà chảy xuống hai hàng nước mắt.

Lâm Duyệt Vi hung hăng nói: "Mau ngủ."

Cố Nghiên Thu nháy mắt nhìn nàng: "Em không ngủ sao?"

"Em ngủ chứ." Lâm Duyệt Vi từ trên người Cố Nghiên Thu xoay người nằm xuống giường, nói, "Không phải do chị lộn xộn à? Nói buồn ngủ mà chứ chọc em không ngừng nghỉ."


Cố Nghiên Thu lập tức nhắm mắt: "Ngủ ngủ, à...... Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Lâm Duyệt Vi cúi người nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, xúc cảm cực mềm và ấm.

Hai người sóng vai nằm xuống, Cố Nghiên Thu dùng một bàn tay nhấc áo ngủ Lâm Duyệt Vi lên, tay dán lên eo và bụng nàng, máy sưởi trong nhà còn không ấm áp bằng thân nhiệt của cô, ngay cả đôi tay cũng vậy.

Thần kinh Lâm Duyệt Vi khẩn trương và căng thẳng, âm thầm nghĩ: Người ta đều nói buổi sáng con người có dục vọng mạnh nhất, Cố Nghiên Thu có phải muốn làm gì không? Bây giờ Schrodinger vẫn đang ở bên ngoài cào cửa, khẳng định không vào được, nàng có nên cự tuyệt không?

Song lại vui vẻ cảm thán: Không ngờ Cố Nghiên Thu còn có dáng vẻ này.

Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt chờ Cố Nghiên Thu, sau một lúc lâu qua đi, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương, nàng mới trợn mắt nghiêng đầu nhìn lại, Cố Nghiên Thu đã ngủ rồi, hóa ra cô thật muốn ngủ với nàng, trải qua chuyện tối hôm qua, tiến triển chỉ tới mức không còn ôm eo nàng cách quần áo khi ngủ nữa.

Hành động này của Cố Nghiên Thu cứ khiến Lâm Duyệt Vi nghèn nghẹn, làm lòng cô ngứa ngáy khó chịu, đầu óc cứ như chiếc xe lửa tu tu chạy không khống chế nổi.

Vận động não đến mệt mỏi, nàng mới đặt tay mình lên mu bàn tay Cố Nghiên Thu đang còn trên eo nàng, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Schrodinger cào cửa một hồi, phát hiện ba mẹ không có phản ứng gì, hoàn toàn bỏ mặc nó, mới nhảy nhót mà bước ung dung xuống lầu tìm miêu lương.

Schrodinger ăn xong bữa sáng, ở trong phòng khách vận động trong chốc lát -- có thể do Cố Nghiên Thu có yêu cầu khắc nghiệt với nó, nên đã giúp nó từ một con mèo lười nhác, vì duy trì thân hình hoàn mỹ mà biết tự thân vận động. Vận động xong, Schrodinger đi phòng bếp nhảy vào nồi đun nước ngồi xổm, nó không phải thích nồi sắt, mà vì thích ngồi trong nồi sắt có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Hôm nay cũng là một ngày đẹp trời với ánh nắng rực rỡ, Schrodinger thích ý mà mị mị đôi mắt màu xanh ngọc, dùng đầu lưỡi hồng phấn liếm láp da lông của mình.

Cũng không biết ba mẹ khi nào mới có thể rời giường.


***

Ba mẹ ngủ một giấc qua bữa sáng, Lâm Duyệt Vi nằm mơ thấy nàng với Cố Nghiên Thu làm cho xong chuyện đêm qua chưa làm, quá trình vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, cũng vô vạn triền miên.

Lần này sau khi kết thúc mới bị Schrodinger dẫm tỉnh.

Schrodinger? Schrodinger à!

Sao nó lại tới nữa?

Lâm Duyệt Vi bị gián đoạn "thời gian quý báu", người đổ đầy mồ hôi mà tỉnh lại, nặng nề trút vài hơi thở, Cố Nghiên Thu bên cạnh đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi dùng hai giây mới phân biệt được đâu là mơ đâu là hiện thực, không phải cảnh trong mơ, bởi vì Cố Nghiên Thu vẫn còn mặc quần áo, không có chút cẩu thả nào. Nàng trong mộng cũng coi như tiêu phí tinh lực rất lớn, chống khuỷu tay lấy nước trên tủ đầu giường uống.

Vừa vươn người dậy đã thấy không ổn, sao người nàng lạnh căm căm vậy, nàng cúi đầu nhìn, đã thấy vạt áo bị cở ra hơn phân nửa.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Áo ngủ của nàng cơ bản đều không có nút, nhưng vì khi nghiên cứu tư liệu nàng phát hiện cởi nút áo trong quá trình kia rất có tình thú, nên tối hôm qua mới cố tình mặc bộ này, bây giờ thật đúng là, nhưng......

Lúc sáng nàng ngủ còn bình thường, sao bây giờ lại, do ai làm?


Nàng chuyển hết sự hoài nghi trong ánh mắt về phía Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu vô tội mà giơ đôi tay lên nói: "Không phải chị, em tự làm đó."

"Em em em em....tự?" Lâm Duyệt Vi suýt cắn phải đầu lưỡi.

Cố Nghiên Thu nhịn không được thấp giọng cười: "Chị tận mắt nhìn thấy em tự mình cởi."

Lâm Duyệt Vi hận không thể lập tức giả chết, nhưng trốn tránh không phải phong cách của nàng, hơn nữa trước đó nàng học tập rất nhiều tư liệu mà vẫn có thể bại trận thảm hại trước một tờ giấy trắng như Cố Nghiên Thu.

Cho nên Lâm Duyệt Vi vẫn tự cường trấn định mà uống xong miếng nước, nói: "Đúng vậy, em mơ thấy, mơ thấy chị, còn là loại rất kịch liệt."

Nàng nói trắng ra như vậy, Cố Nghiên Thu lại không thể mặt dày như nàng, tối hôm qua chỉ do ý loạn tình mê nên cô mới có phát ngôn khác thường như vậy. Ánh mắt không che nổi sự ngượng ngùng, nhưng cô lại muốn biết trong mộng Lâm Duyệt Vi có dáng vẻ gì.

Vì thế cô mím môi, thần sắc rối rắm, cuối cùng đỏ mặt hỏi một câu thật nhẹ: "Vậy......kịch liệt thế nào?"

Lâm Duyệt Vi cảm giác như sắp đứt mạch máu não, cảnh trong mơ với hiện thực hợp làm một, nàng cắn răng, tựa hồ đang rất nhẫn nhịn chuyện gì nói: "Schrodinger hiện không có ở đây."

Cố Nghiên Thu: "Hả?"

Lâm Duyệt Vi hôn cô, nói: "Cho nên sẽ không có ai quấy rầy chúng ta......"

Những âm thanh tiếp theo chỉ còn lại tiếng hai người hôn nhau.

Lâm Duyệt Vi nhiệt tình đến sắp thiêu rụi toàn bộ căn phòng, Cố Nghiên Thu giơ tay chống lên bả vai nàng, Lâm Duyệt Vi ngay từ đầu còn cho rằng cô nghiện nhưng ngại, sau khi phân tích lực đạo trên tay cô, mới hiểu cô thật sự đang cự tuyệt.

Cố Nghiên Thu thối lui khỏi lòng nàng, kéo áo ngủ trượt xuống một bên vai lên, cài lại cúc áo, trên mặt vẫn còn màu hồng nhàn nhạt, nói: "Đang là ban ngày."

Lâm Duyệt Vi mặt chôn vào gối đầu, lăn qua trái rồi lăn qua phải, ngồi dậy: "Được rồi." Dù sao trong mộng nàng cũng đã làm rồi, cứ tính là thành công đi, không so đo chuyện này với Cố Nghiên Thu.


Hai người cùng đi rửa mặt, Cố Nghiên Thu phun nước súc miệng, đột nhiên nói: "Buổi tối chúng ta đi siêu thị đi."

Lâm Duyệt Vi mờ mịt: "Hả? Đi làm gì?"

Từ nhỏ đến lớn Lâm Duyệt Vi luôn là đại tiểu thư, muốn gì chỉ cần nói một tiếng là được, đi dạo siêu thị đối nàng là một chuyện rất xa xôi, mỗi năm nàng chỉ đi đúng một lần, vào những dịp tết ta, nàng đi theo mẹ, nữ sĩ Nhiễm Thanh Thanh vô cùng chú trọng không khí trong lễ mừng năm mới.

Cố Nghiên Thu nhìn bồn rửa tay, vặn vòi nước, cô vốn đã rửa tay rồi lại rửa thêm lần nữa, nói: "Mua chút đồ."

Lâm Duyệt Vi nói: "Mua gì cơ? Chờ lát nữa em lên mạng đặt cho chị, siêu thị quá nhiều người, tính tiền còn phải xếp hàng. Hơn nữa tuy bây giờ em vẫn chưa nổi tiếng, nhưng lỡ bị nhận ra, đối với cả hai chúng ta đều không tốt......"

Nàng không thích lắm, đột nhiên nghe thấy Cố Nghiên Thu nhỏ giọng nói gì đó.

Lâm Duyệt Vi sửng sốt một chút: "Chị nói gì?"

Cố Nghiên Thu đề cao âm lượng, bất đắc dĩ nói: "Mua đồ dùng tình nhân...... còn có."

Cố Nghiên Thu chỉ chỉ cái ly, nói: "Cái này, có thể mua một cặp."

Bây giờ Lâm Duyệt Vi mới hiểu, nàng cơ hồ không khống chế nổi tâm tình của mình, dứt khoát không khống chế nữa, ôm Cố Nghiên Thu dùng sức mà hôn một cái.

Đồ dùng tình nhân!

Tình nhân đó!

Chúa ơi, Lâm Duyệt Vi sắp muốn điên, nàng sẽ cùng Cố Nghiên Thu ra ngoài mua đồ dùng tình nhân, mua một cặp ly, một cặp dép, một cặp khăn lông, cái gì cũng đều có đôi có cặp, vừa nghe đã thấy hưng phấn rồi.

Nàng có muốn dạo siêu thị không? Dạo chứ! Dạo đến gẫy chân luôn cũng được, dù có phải xếp hàng tính tiền dài đến Thần Võ Môn cũng phải đi!


Bình luận

Truyện đang đọc