LÂM THỊ LANG CỐ




Lâm Duyệt Vi nằm ở trên giường, một bàn tay gối đầu, nhìn trần nhà xuất thần.

Giang Tùng Bích thì mặt đầy cảnh xuân mà cầm di động, không ngừng chọc chọc vào màn hình. Giang Tùng Bích là một người rất lười biếng, so với Lâm Duyệt Vi thì càng giống một phú nhị đại trong ấn tượng của đại đa số người hơn, cô thích ăn nhậu chơi bời, những thứ có thể khiến cô khuya rồi mà còn thức đêm chiến đấu hăng hái như thế, không phải theo đuổi người ta thì chính là chơi game.

Trông tư thế ấy không giống như đang chơi game, góc độ bắt tay cũng không đúng, mắt Lâm Duyệt Vi chuyển động, không chút để ý hỏi: "Cậu còn làm gì đó, còn chưa ngủ được à?"

"Mấy giờ rồi?"

"12 giờ." Lâm Duyệt Vi vớt di động qua liếc mắt một cái.

"Còn sớm." Giang Tùng Bích nhìn cũng không thèm nhìn nàng, "Cậu ngủ trước đi, mình đang bận."

"Rốt cuộc bận gì?"

Giang Tùng Bích giơ màn hình điện thoại tới trước mặt nàng: Làm sao theo đuổi phụ nữ thuộc hệ cấm dục.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Giang Tùng Bích nắm tay nói: "Mình phải lên một kế hoạch tác chiến hoàn mỹ."

Lâm Duyệt Vi: "Cậu nghiêm túc?"

Giang Tùng Bích nghiêng đầu nói: "Mình giống nói giỡn sao?"

Lâm Duyệt Vi: "Trước giờ không phải cậu luôn thích nam sao? Lần trước còn nói muốn theo đuổi một cậu sinh viên khóa dưới."

Giang Tùng Bích "Ah~~" thanh, nói: "Cậu ta so với Cố Nghiên Thu kém quá xa, hơn nữa không có tính khiêu chiến, mình chỉ việc động một ngón tay thì cũng có thể câu được, vẫn là theo đuổi Cố Nghiên Thu có ý nghĩa hơn."

Giang Tùng Bích buông điện thoại xuống, biểu tình kích động mà nói: "Cậu không biết đâu, chị ấy rất giống nữ chính bước ra từ tiểu thuyết, quá hoàn mỹ."

Lâm Duyệt Vi mười phần khiếp sợ nói: "Cậu rõ về chị ta lắm sao mà dám nói như vậy? Hay là cận thị nặng rồi."

Giang Tùng Bích xua tay nói: "Không sao, sau này từ từ sẽ rõ."

Lâm Duyệt Vi xùy một tiếng, nói: "Nhan cẩu[1], đừng tự tìm lý do cho mình."

[1] giống từ nhan khống, yêu cái đẹp, mê cái đẹp, chạy theo cái đẹp như chó, v.v

Giang Tùng Bích lại cầm lấy di động, viết note nhắc nhở chính mình: "Thật đúng là không được đầy đủ, bắt đầu từ nhan sắc, rồi tới khí chất, chị ấy là một viện bảo tàng, mình muốn đào lên nghiên cứu."


"Ớn lạnh." Lâm Duyệt Vi chui vào trong chăn, xoay người đưa lưng về phía Giang Tùng Bích, nhắm mắt nói, "Mình ngủ trước, cậu cứ viết công lược của cậu đi."

"Ừa."

Giang Tùng Bích tắt đèn trần mở đèn đọc sách, giúp Lâm Duyệt Vi kéo góc chăn.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lâm Duyệt Vi nghe tiếng bên tai, cưỡng bách chính mình ngủ, không biết mấy giờ thì từ trong mộng tỉnh lại, xoay người phát hiện đèn trong phòng vẫn còn sáng. Lâm Duyệt Vi xoa xoa mắt: "Còn chưa ngủ?"

Giang Tùng Bích nhìn hiển thị giờ trên góc phải di động: "Buổi tối qua luôn rồi, lát sáng mình ngủ sau, dù sao bây giờ cũng không có lớp."

"Luận văn tốt nghiệp viết xong chưa? Sắp tới không phải giao bản thảo sao?"

Giang Tùng Bích: "Á."

Cô tức khắc lâm vào rối rắm, nên viết nghiên cứu thả thính công lược trước hay nên viết luận văn trước.

Lâm Duyệt Vi: "Theo mình quan sát, Cố Nghiên Thu với ni cô không có gì khác biệt, tu thân dưỡng tính, hai tháng sau mới theo đuổi, hoàn toàn không thành vấn đề, cậu viết luận văn tốt nghiệp tương đối quan trọng hơn, mình nhớ ba mẹ cậu đối với phần luận văn này của cậu rất để bụng, mấy hôm trước còn nhắn tin bảo mình phải nhớ giám sát cậu."

Mặt Giang Tùng Bích trong nháy mắt gục xuống, ngay cả công lược cũng không còn tâm tư làm nữa.

Giang Tùng Bích hâm mộ nói: "Cậu thật giỏi quá đi, mới học kỳ 1 đã viết xong luận văn tốt nghiệp, học kỳ này hoàn toàn không còn gì để làm, chỉ cần chờ thông qua vấn đáp."

Lâm Duyệt Vi dùng hai tay nhéo mặt nàng, "Thì mình cũng chỉ gõ từng chữ từng chữ một lên bàn phím như bao người thôi, thành thật viết luận văn đi, thế nhé, mình ngủ tiếp."

"Tiểu Vi Vi ơi~~." Giang Tùng Bích từ phía sau chọc bả vai Lâm Duyệt Vi.

"Làm gì?"

"Cậu có thể hay không......"

"Không thể."

"Mình còn chưa nói gì mà."

"Mình biết cậu muốn nói gì, luận văn của cậu, cậu tự viết."

"Hừ."

"Hừ cũng vô dụng, thành thật viết luận văn đi, nhà cậu còn chờ cậu kế thừa gia nghiệp đấy."


"Cậu lại không biết sức của mình à, mình sợ nhà mình sẽ bại trong tay mình mất, sau này cậu vào giới giải trí làm đại minh tinh, chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt, đến lúc đó có muốn giúp đỡ cũng không được."

"......"

"Sao cậu không để ý tới mình?"

"Viết luận văn đi." Lâm Duyệt Vi đưa lưng về phía cô, lạnh nhạt vô tình mà nói.

"Hú hú hú."

"......"

Giang Tùng Bích hú hét hai câu thì ngừng nghỉ, chui vào trong chăn ngủ, Lâm Duyệt Vi nhéo cô: "Viết xong mới được ngủ."

"Mình mệt rùi."

"Cả đêm sao không thấy cậu buồn ngủ."

"Ai nha." Giang Tùng Bích ôm lấy nàng bằng tứ chi, cường thế trấn áp trụ nàng, "Cậu như thế nào như thế @ bắt. Y bình dối tám đao giận tị uyển chuy mị phiến! br />

"Người ta có rớt môn cũng còn nhiều điểm hơn cậu."

"A a a a a." Giang Tùng Bích nói không nói liền la lối khóc lóc, Lâm Duyệt Vi đến cuối cùng đành phải nhường cô.

***

Lâm Duyệt Vi lần này đi vào giấc ngủ nhanh hơn so với lần đầu tiên, bởi vì tâm tình cô không hiểu sao lại vui vẻ, khó tránh dậy trễ, Giang Tùng Bích thì qua hừng đông mới ngủ, nằm trên giường ngủ đến giống như đầu heo, di động an tĩnh nằm bên gối cô.

Lâm Duyệt Vi chọc một chút lên màn hình di động của cô xem thời gian, sau đó tầm mắt thật lâu dừng lại.

"Đưa công lược tối hôm qua cậu viết cho mình xem một chút?" Lâm Duyệt Vi thừa dịp Giang Tùng Bích đang ngủ, ở bên tai cô nói ra những lời này.

Giang Tùng Bích hàm hàm hồ hồ mà đáp ứng, nỗ lực trợn mắt mở khóa màn hình, "Xem đi, còn chưa có làm xong." Rồi tiếp tục nằm im.

Ngón tay Lâm Duyệt Vi chạm lên app Notes, chậm chạp không buông tay, màn hình hơi hơi chấn động, các icon app đồng loạt lắc lư giữa màn hình, nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, khóa điện thoại lại.

Kỳ quái, nàng muốn xem công lược của Giang Tùng Bích làm gì? Hết thảy mọi chuyện của Cố Nghiên Thu hoàn toàn không liên quan tới nàng.

Lâm Duyệt Vi tự làm công tác đả thông tư tưởng, vào buồng vệ sinh tắm rửa, mặc chỉnh tề rồi đi xuống lầu, dì giúp việc dưới lầu chào hỏi nàng, nàng thường xuyên tới nhà Giang Tùng Bích, nên dì khá thân với nàng, cơ hồ xem nàng như nhị tiểu thư của Giang gia.


Dì: "Bữa sáng đã làm xong, món cháo đậu đỏ bo bo con thích nhất."

Lâm Duyệt Vi: "Cảm ơn dì."

Trước kia thường xuyên ăn cháo ở Giang gia, nhưng hôm nay hương vị lại khiến Lâm Duyệt Vi nhớ tới món cháo do một người khác làm, ai cao ai thấp không thể nói rõ, nhưng Lâm Duyệt Vi không thích loại cảm giác này, xem ra phải cần một đoạn thời gian nữa, mới có thể quên hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.

Lâm Duyệt Vi nửa làm nũng mà nhìn dì giúp việc: "Dì Hồng, dạo này ở nhà ngày nào con cũng ăn món cháo này, mấy ngày tới đổi món mới nhé."

Dì Hồng đặc biệt thích Lâm Duyệt Vi, cười đến không khép miệng được: "Vậy ngày mai dì làm bánh nhân thịt nhé?"

Lâm Duyệt Vi đáp ứng: "Dạ."

Dì Hồng: "Bằng không để dì làm ngay."

Lâm Duyệt Vi: "Không cần, nhào bột mì phiền lắm, ngày mai đi dì."

Cũng may những món phối với cháo hôm nay hoàn toàn khác với lần trước, nên nàng thật vất vả mới có thể bình tĩnh cõi lòng mà ăn xong bữa sáng, nhưng sau đó nàng lại phải đối mặt với chiếc áo khoác hôm qua của Cố Nghiên Thu đang nằm trên sô pha.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Chiếc áo này rốt cuộc phải trả thế nào đây?

Nếu là trước ngày hôm qua, Lâm Duyệt Vi còn có thể gọi điện thoại cho bà mối mama, trực tiếp kêu bà thay nàng chuyển giao, mẹ nàng tuy không thân với Cố Nghiên Thu, nhưng vẫn thân hơn với nàng.

"Cậu bán chiếc áo này cho mình đi?" Ngủ đến gần giữa trưa đầu Giang Tùng Bích như ổ gà, thân mặc váy ngủ khoác chăn mỏng, một tay cầm kem ly dì giúp việc lấy ra khỏi tủ lạnh cho cô, như đại mã kim đao mà ngồi ở trên sô pha, nói ẩu nói tả.

Nhìn cách ăn mặc như công nhân lao động của cô, thực sự nhìn không ra được bây giờ đang là mùa nào, vị công nhân lao động/đại tiểu thư còn trào phúng nói với Lâm Duyệt Vi: "Bộ dạng giả đứng đắn của cậu càng ngày càng có thể dọa người đấy, ở nhà ăn mặc chỉnh tề như thế làm gì, lại không có người ngoài."

Lâm Duyệt Vi nhàn nhạt mà nhìn cô: "Cậu lặp lại lần nữa."

Giang Tùng Bích ngượng ngùng, ha ha cười nói: "Chỉ đùa một chút thui mà."

Lâm Duyệt Vi dậy sớm tắm rửa, mái tóc dài mềm mại, dịu dàng rối tung trên vai, một đôi mắt dài mà không nhỏ như hoa đào đang trôi trên dòng nước, đẹp như một đóa hoa hồng dính sương sớm. Lại thêm ngũ quan nàng lạnh nhạt sắc bén, đôi mắt trời ban này giúp diện mạo nàng dịu dàng đi không ít, nhưng lại tuyệt đối không thể giảm bớt cảm giác công kích và tính chiếm hữu mà một cái nhìn của nàng mang lại. Đặc biệt những khi không cười, cả người phát ra khí thế chỉ hơn chứ không kém Cố Nghiên Thu bao nhiêu, khiến người tỏ lòng kính trọng từ xa.

Giang Tùng Bích nếu không phải quen biết nàng nhiều năm, nói không chừng sẽ bị nàng hù dọa. Đây cũng chính là lý do vì sao Lâm Duyệt Vi hút hồn như vậy, mà người dám theo đuổi nàng lại rất ít, một số ít lớn gan trong số họ, vừa có một chút tiếp xúc nảy mầm, đã bị Lâm Duyệt Vi vô tình cự tuyệt.

Lâm Duyệt Vi: "Mau nghĩ dùm mình, xem làm sao trả lại đi."

Giang Tùng Bích nghĩ nghĩ: "Nếu không cậu thử chuyển phát nhanh xem? Cậu không có địa chỉ à?"

Lâm Duyệt Vi hai mắt sáng ngời.

Lâm Duyệt Vi cầm di động đặt chuyển phát nhanh tới cửa, vừa mới đặt thành công, tiếng chuông di động đã vang lên, màn hình hiện thị một dãy số lạ.

"Điện thoại tới, suỵt." Lâm Duyệt Vi ý bảo Giang Tùng Bích ở nàng bên cạnh đang nói chuyện ngậm miệng lại.

"Dịch vụ chuyển phát nhanh này hiệu suất cũng cao á." Giang Tùng Bích vui thích nói.


Khi Lâm Duyệt Vi bắt máy, bất chợt trong lòng bỗng nổi lên một tia cảm giác xa lạ.

"Lâm tiểu thư." Giọng nói độc nhất vô nhị rõ ràng là lãnh cảm, lại vì lễ nghĩa không thể không làm bộ ôn hòa của Cố Nghiên Thu vang lên.

Sau ly biệt đêm qua, đến bây giờ vừa qua khỏi mười hai tiếng đồng hồ, Lâm Duyệt Vi thế mà nảy sinh một cảm giác như cách ba thu, năm ngón tay nàng hơi siết chặt, dùng thái độ chân thật nhất, hơi hơi xa cách hỏi: "Cố tiểu thư."

Giang Tùng Bích từ trên sô pha nhảy dựng lên, Lâm Duyệt Vi dùng nắm tay cảnh cáo về thái độ hơi lố của cô.

Lâm Duyệt Vi: "Sao chị có số di động của tôi?"

Cố Nghiên Thu: "Hỏi từ lệnh đường [2], tôi có một thỉnh cầu hơi quá đáng."

[2] Cách nói lễ phép chỉ cha mẹ của người đối diện.

Lâm Duyệt Vi: "Chị nói đi."

Cố Nghiên Thu: "Ba kêu tôi tối nay mang em về dùng bữa cơm, có thể sẽ yêu cầu ngủ lại, tôi gọi tới trưng cầu ý kiến của em một chút, nếu như em không muốn nói......"

"Em nguyện ý." Lâm Duyệt Vi không chút do dự.

Cố Nghiên Thu rõ ràng ngẩn người, đối với kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, nói: "Vậy tan tầm tôi tới đón em, cho tôi địa chỉ được không?"

"......" Lâm Duyệt Vi thật sự muốn tự vả vào miệng mình.

Buổi chiều 6 giờ, Cố Nghiên Thu căn cứ theo địa chỉ Lâm Duyệt Vi gởi qua, tiếp nhận ánh mắt phát tia sáng xanh của Giang Tùng Bích, ra đón cô.

Cố Nghiên Thu nhìn phía trước chuyên tâm lái xe, hỏi Lâm Duyệt Vi: "Em có mang theo nhẫn không?"

Lâm Duyệt Vi ghé mắt nhìn lại, tay Cố Nghiên Thu đặt trên tay lái, ở ngón áp út bất thình lình xuất hiện một chiếc nhẫn cưới.

Lâm Duyệt Vi cũng tự nhận mình là một người rất có tinh thần khế ước, đương nhiên cũng có chuẩn bị, nàng từ trong túi móc ra một hộp nhẫn màu đỏ, mở ra, chiếc nhẫn có tạo hình tinh xảo, hạt kim cương đính trên mặt nhẫn lấp lánh phát ra một thứ ánh sáng lộng lẫy, nàng đeo nó nên ngón áp út, liếc nhìn Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu nghiêng đầu ôn nhu mỉm cười đáp trả nàng: "Cảm ơn em, Lâm tiểu thư."

Trái tim Lâm Duyệt Vi loạn nhịp, vội né tránh ánh nhìn ấy.

Nhà họ Cố nằm ở một nơi hẻo lánh, thanh tịnh, phong cảnh xung quanh rất tốt, có hồ còn có rừng, cánh cửa sắt lớn nặng nề khiến người bất giác nảy sinh áp lực nặng nề tối tăm.

Cố Nghiên Thu dừng xe, vòng qua ghế phụ mở cửa, tay che trên đỉnh đầu nàng, Lâm Duyệt Vi xách theo túi xuống xe, cúi đầu lần chiếc nhẫn trên ngón áp út. Rốt cuộc đối với nàng mà nói đây là một nơi khá xa lạ, người ở Cố gia cũng là người lạ, ngoại trừ khẩn trương, nàng còn có chút sợ hãi.

Cố Nghiên Thu đứng ở bên cạnh nàng, chủ động khoác lên cánh tay của nàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, có chị ở đây."

Lâm Duyệt Vi liếc nhìn cô, hơi thở mang mùi trầm hương thoang thoảng lại vây lấy nàng, khiến trái tim bất giác trở nên an tĩnh.

"Đi thôi, chúng ta cùng vào." Lâm Duyệt Vi nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

cùng nhau xem kỹ các yêu ma gia trưởng ﹁_﹁

Ban đêm phải cùng giường chung gối rồi sao ╰(*°▽°*)╯


Bình luận

Truyện đang đọc