LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Chương 28: Bị hoa khôi cảnh sát mang đi

Lâm Dật Hiên khinh thường cười cười, phụ thân của Lý Tắc Thành cũng không quá đáng là một tiểu lão bản, cái gọi là một cái giá lớn của Lý Tắc Thành chỉ sợ cũng chỉ là tìm một ít tên côn đồ giáo huấn hắn, nếu là trước kia Lâm Dật Hiên còn có chỗ băn khoăn, nhưng hiện tại tình huống thân thể của hắn đã tăng lên nhiều lắm, căn bản không sợ những tên côn đồ kia.
Lý Tắc Thành oán hận nhìn Lâm Dật Hiên một cái, sau đó từ trong ví lấy ra một nắm tiền, nhìn sơ qua ít nhất cũng có gần nghìn nguyên, Lâm Dật Hiên một hồi im lặng, trong tay có nhiều tiền như vậy, lại lừa gạt mười nguyên của Hứa Cường, con mẹ nó thật đúng là ăn no không có chuyện gì làm.
Sau khi Lý Tắc Thành đưa tiền cho Lâm Dật Hiên, liền dẫn hai tên tùy tùng kia xám xịt thẳng bước rời đi.
Lâm Dật Hiên cũng không có đi tìm Lý Tắc Thành gây phiền toái, dù sao hắn cũng không thể thật sự đánh Lý Tắc Thành tàn phế, cầm lấy tiền Lý Tắc Thành đưa, Lâm Dật Hiên đưa cho Hứa Cường, sau đó khẽ thở dài:
- Tiền này của ngươi, nếu như Lý Tắc Thành lại tìm ngươi gây phiền toái, cứ nói với ta.
- Ta không thể nhận.
Hứa Cường thấy Lâm Dật Hiên đưa tiền qua cũng không có thu, hắn ai thán một tiếng nói:
- Lý Tắc Thành nhận thức người xã hội đen, lần này ngươi đắc tội hắn, hắn nhất định sẽ trả thù, ngươi vẫn là cẩn thận một chút a.

- Không cần để ý, chỉ là Lý Tắc Thành ta còn không để vào mắt.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin, từ khi đạt được không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, Lâm Dật Hiên cảm giác lực lượng của mình càng ngày càng đủ.
Vẻ mặt Hứa Cường khó hiểu nhìn Lâm Dật Hiên, ở trong ấn tượng của hắn, Lâm Dật Hiên bình thường ít xuất hiện đến không thể lại ít xuất hiện nữa, không nghĩ tới Lâm Dật Hiên thậm chí có một mặt cường đại như vậy, thật đúng là chân nhân bất lộ a....
- Được rồi, thu tiền lại, sự tình Lý Tắc Thành ta có đối sách.
Lâm Dật Hiên trực tiếp nhét tiền vào trong tay Hứa Cường, sau đó lại đi xuống lầu, vốn muốn đi lên giải sầu, kết quả gặp phải chuyện như vậy, thật sự là mất hứng.
Buổi chiều đi học, bởi vì đánh cuộc cùng Tiêu Mộng Tuyết, cho nên Lâm Dật Hiên cũng không có tiến vào không gian học tập, mà cầm lấy sách giáo khoa nhìn một chút, Lâm Dật Hiên phát hiện sau khi mình trải qua cường hóa, trí nhớ thật sự là không tệ, tuy không đạt đến mức đã gặp qua là không quên, nhưng mà chỉ cần xem hai ba lượt liền có thể nhớ kỹ, hơn nữa năng lực lý giải kinh người kia, học tập ngược lại không có chút cố sức.
Thấy Lâm Dật Hiên chăm chỉ như vậy, Tiêu Mộng Tuyết rất là vui mừng, ít nhất nàng làm như lớp trưởng đã để cho một đồng học khó quản nhất trong lớp bắt đầu chăm chú học tập, cái này chính là một bắt đầu tốt.
Trong nháy mắt đã đến thời gian tan học, Lâm Dật Hiên vừa thu thập xong đồ vật, lại phát hiện Tiêu Ngọc Nhã vậy mà đi đến bên cạnh hắn, Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, Tiêu Ngọc Nhã làm sao lại tìm đến hắn.
- Lâm Dật Hiên, ngươi phải cẩn thận một chút, vừa rồi ta nghe được Lý Tắc Thành muốn tìm người đối phó ngươi.
Tiêu Ngọc Nhã thấp giọng nói một câu liền vội vàng đi ra, kỳ thật Tiêu Ngọc Nhã cũng tự trách mình nhiều chuyện, ở đằng kia được chứng kiến thân thủ của Lâm Dật Hiên, tự nhiên đã biết rõ Lâm Dật Hiên lợi hại, người bình thường sao có thể là đối thủ của Lâm Dật Hiên, bất quá không biết tại sao, nàng vẫn là nhịn không được đem việc này nói cho Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, không nghĩ tới Lý Tắc Thành thiếu kiên nhẫn như vậy, trực tiếp tìm người trả thù hắn.
Lâm Dật Hiên cầm lấy túi sách liền đi ra ngoài trường học, vừa ra cửa trường học liền trông thấy Lý Tắc Thành cùng hơn mười người đứng ở cửa trường học, học sinh đi ngang qua đều cách xa bọn hắn mà đi.
Lâm Dật Hiên chậm rãi đi tới, Lý Tắc Thành chứng kiến Lâm Dật Hiên, khóe miệng lộ ra mỉm cười, nói ra:
- Lâm Dật Hiên, theo chúng ta đi một chuyến, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
Bên mình có người, Lý Tắc Thành tự nhiên không úy kỵ Lâm Dật Hiên, cho dù thân thủ của Lâm Dật Hiên tốt cũng không thể nào là đối thủ hơn mười người.
- Ngu ngốc!

Trong miệng Lâm Dật Hiên nhàn nhạt hộc ra hai chữ, trực tiếp từ bên cạnh bọn hắn đi qua, một chút cũng không có đem mấy người kia để ở trong mắt.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Lúc này một thanh niên đứng ở bên cạnh Lý Tắc Thành, ngậm một điếu thuốc, con mắt nghiêng nghiêng mà nhìn về phía Lâm Dật Hiên.
- Cút xa một chút, đừng dựa vào ta thân cận quá.
Lâm Dật Hiên ngửi thấy mùi thuốc lá dày đặc trên người thanh niên kia, lông mày thoáng nhíu lại, vẻ mặt chán ghét nói.
- Đcmm...
Thanh niên kia giận dữ, trực tiếp ném tàn thuốc tới mặt Lâm Dật Hiên, sau đó vung tay lên đánh tới mặt Lâm Dật Hiên.
- BA~...
Một tiếng giòn vang, Lâm Dật Hiên một cái tát hung hăng quất trên mặt thanh niên, thanh niên trực tiếp bị Lâm Dật Hiên tát bay, sau đó từ trên không trung lăn lộn rơi xuống mặt đất.
Tất cả mọi người giật mình, đây là tình huống gì, sao người mình lại bị đánh bay?
Thanh niên kia giãy dụa từ trên mặt đất bò lên, Lâm Dật Hiên có thể tinh tường chứng kiến vết máu ở khóe miệng hắn, Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, xem ra lần này tát không nhẹ.
Trong miệng thanh niên kia bỗng nhúc nhích, sau đó vậy mà nhổ ra một cái răng, thanh niên kinh ngạc nhìn nhìn cái răng, sau đó lại nhìn Lâm Dật Hiên, đột nhiên nổi giận nói:

- Các ngươi còn ở đó nhìn cái gì? Còn không mau đánh chết tiểu tử này cho ta.
Làm lưu manh vùng này, hắn cho tới bây giờ còn không có chịu qua loại khuất nhục này, hiện tại hắn cảm giác mình sắp muốn điên.
Nghe được thanh niên nói, mười mấy thanh niên còn lại hét lớn một tiếng, trực tiếp lao đến Lâm Dật Hiên.
Mà trên mặt Lý Tắc Thành thì lộ ra mỉm cười, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra kết cục thê thảm của Lâm Dật Hiên.
- Phanh...
Lâm Dật Hiên thấy những người kia xông lên, cũng không lưu tình, trực tiếp xông tới, sau đó một cước đá trúng ngực tên xông lên trước nhất, tên kia kêu thảm một tiếng, trực tiếp bay ngược về sau, thoáng cái đụng ngã mấy người phía sau, nếu như đã xuất thủ, Lâm Dật Hiên liền không lưu tình chút nào, trực tiếp vọt vào đám người, tay nâng chân rơi liền có một người ngã xuống, mà những người khác công kích hắn, còn không có đánh tới liền bị Lâm Dật Hiên dùng Véc-tơ Hoạt Động tan mất lực lượng, sau đó trực tiếp phản kích trở về.
Trong chốc lát, hơn mười lưu manh liền ngã trên mặt đất, riêng phần mình ôm vết thương không ngừng rên rỉ.



Bình luận

Truyện đang đọc