LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Trong nháy mắt, xe đã chạy đến trên đường chính, hiện tại đúng là giờ cao điểm tan tầm, trên đường xe cũng không ít, vậy mà Lãnh Thanh Vũ bảo trì tốc độ xe cực nhanh như vậy.
Lâm Dật Hiên nhìn phương hướng, phương hướng này hình như là đến bờ biển, chỗ đó bình thường xe ngược lại không nhiều lắm, có lẽ không có việc gì rồi, quả nhiên qua trong giây lát, trên đường xe chậm rãi giảm bớt, nhưng mà tốc độ xe của Lãnh Thanh Vũ lại tăng lên, trực tiếp lên tới 180k/h.
Một đường chạy vội, Lâm Dật Hiên đã có thể thấy biển rồi, bất quá phương hướng Lãnh Thanh Vũ đi có chút lệch qua, vậy mà đi khỏi đường chính, trực tiếp quẹo vào một đường rẽ, con đường này trong trí nhớ của Lâm Dật Hiên có chút biết, tựa hồ là đi thông một bãi biển, bãi biển này cũng không có cát, mà tất cả đều là nham thạch màu đen, hơn nữa bốn phía chỗ đó bị vách đá vây quanh, ngược lại là một địa phương ẩn nấp rất tốt, bình thường một ít người thích câu cá đều muốn tới nơi này.
Sau khi xe tiến vào đường nhỏ, tốc độ rõ ràng chậm lại, nhưng mà trên mặt Lãnh Thanh Vũ lại mang theo thần sắc lo lắng.
- Phanh...
Đột nhiên một tiếng súng nặng nề từ bờ biển truyền tới, đúng là tiếng súng, trong nội tâm Lâm Dật Hiên cả kinh, thậm chí có người nổ súng, xem ra là gặp được nguy hiểm gì rồi.
- C-K-Í-T..T...T...
Lãnh Thanh Vũ nghe được tiếng súng, đột nhiên phanh xe lại, sau đó trực tiếp cầm lấy một khẩu súng đi ra ngoài, lúc Lãnh Thanh Vũ đi ra nhàn nhạt nhìn về phía Lâm Dật Hiên nói:

- Chờ ở chỗ này, không cho phép đi ra.
Nhìn Lãnh Thanh Vũ nhanh chóng đi xa, Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ bĩu môi, Lãnh Thanh Vũ này thật đúng là, mang hắn tới nơi này, còn không cho hắn xuống, ai biết nơi đây sẽ có nguy hiểm gì, Lâm Dật Hiên mới không thực nghe lời, hơn nữa vừa rồi bờ biển tựa hồ có thanh âm sung nổ, điều này làm cho Lâm Dật Hiên rất là hiếu kỳ.
Lâm Dật Hiên mở cửa xe, trực tiếp đi xuống phía dưới, nơi này cách bãi biển phía dưới ngược lại không xa, chỉ có mấy trăm mét, Lâm Dật Hiên cũng không có tùy tiện đi qua, mà là từ một khe đá quan sát tình huống trên bờ biển.
Sau khi Lâm Dật Hiên chứng kiến tình huống, hắn không khỏi giật mình, nơi đây không phải là hiện trường hắc bang sống mái với nhau chứ.
Trên bờ biển phía dưới có rất nhiều người, phần lớn đều là người vạm vỡ mặc đồ Tây đen, trong tay bọn họ đang cầm lấy súng ngắn trang bị ống giảm thanh, bắn tỉa vào một chỗ nham thạch, mà Lâm Dật Hiên từ góc độ này có thể trông thấy đằng sau khối nham thạch kia trốn tránh một người, xem hình thể hẳn là nữ nhân, mà thân ảnh của Lãnh Thanh Vũ ngược lại là không có trông thấy.
Lâm Dật Hiên ở bốn phía lại quét thoáng một phát, phát hiện cách bờ biển không xa có một chiếc ca nô đang đậu ở chỗ đó, mà có mấy người đang từ trên ca nô nhảy xuống. Xem cách ăn mặc mấy người kia tựa hồ có điểm giống Ninja Nhật Bản.
Theo mấy người kia đến, bọn đại hán không ngừng bắn tỉa đình chỉ xạ kích, một Ninja tiến lên một bước, dùng Hán ngữ không quá tiêu chuẩn nói:
- Lãnh tiểu thư, không nên chống cự vô vị, ngươi trốn không thoát đâu.
- Lãnh tiểu thư?
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, hắn nghĩ đến thứ nhất chính là Lãnh Thanh Vũ, Ninja kia là nói chuyện với nữ tử đằng sau nham thạch, xem cách ăn mặc của nàng kia, hẳn không phải là Lãnh Thanh Vũ, vì nữ tử kia mặc chính là một thân y phục màu đen bó sát người.
- Hừ, tại khu vực Hoa Hạ quản lý, các ngươi cũng dám làm càn như vậy, các ngươi thật coi Hoa Hạ ta không có người sao.
Nữ tử trốn ở đằng sau nham thạch lạnh giọng quát khẽ, thanh âm nữ tử mặc dù lạnh, lại mang theo một tia ôn nhu khó hiểu.
- Không có biện pháp, vì Lãnh tiểu thư ngươi, mọi người chúng ta đều có thể hi sinh.
Ninja kia cười hắc hắc nói.

- Hừ, nếu không phải ta bị trọng thương, chỉ bằng các ngươi cũng dám ngăn cản ta.
Nữ tử lạnh giọng nói.
- Lãnh tiểu thư nói không sai, nếu như ngươi không có bị thương, cho chúng ta mười lá gan, cũng không dám tới tìm ngươi phiền toái, nhưng mà ai bảo ngươi cùng Vũ Thần thi đấu lưỡng bại câu thương, đây chính là thời cơ tốt chúng ta giết ngươi.
Ninja kia lạnh lùng cười nói.
- Hừ, ếch ngồi đáy giếng, ngươi biết vì cái gì rõ ràng biết ta bị trọng thương, lại chỉ có những người các ngươi đến truy kích ta không?
Nữ tử lạnh lùng cười cười, sau đó hỏi.
Sắc mặt Ninja kia cứng đờ, kỳ thật hắn cũng biết người khác không đến truy kích là vì e ngại nữ tử này, mà bọn hắn đến cũng là bị hạ tử lệnh rồi, kỳ thật nói trắng ra là, bọn hắn là một đám pháo hôi, có thể giết chết nữ tử này là tốt nhất, nếu không cũng chỉ là tổn thất những thứ pháo hôi bọn hắn mà thôi.
Nhưng mà nếu bọn họ có thể thành công chém giết cô gái này mà nói, đây chính là một công lớn, đến lúc đó trở về vinh hoa phú quý khẳng định hưởng thụ không hết.
- Biết rõ thì như thế nào, dù sao hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ninja kia lạnh lùng cười cười.

Lâm Dật Hiên híp mắt, đột nhiên phát hiện thân ảnh của Lãnh Thanh Vũ, nàng vậy mà bò tới phía trên một khối nham thạch, trong tay đang cầm súng, không ngừng nhắm trúng người phía dưới, bất quá xem bộ dạng nàng tựa hồ cũng đang do dự, dù sao phía dưới có vài chục đại hán, nhiều súng như vậy, càng có mấy Ninja nhìn qua rất lợi hại.
- Phanh...
Súng vẫn là vang lên, đúng là Lãnh Thanh Vũ nổ súng, chỉ thấy bên trong những Ninja kia có một người đầu lập tức nổ bung, con mắt Lâm Dật Hiên thấy rõ ràng, vừa rồi một phát súng kia kỳ thật bắn chính là đầu lĩnh Ninja đang nói chuyện, chẳng qua là Ninja kia ở thời điểm mấu chốt đầu lệch thoáng một phát, viên đạn trực tiếp thiếp qua da mặt của hắn, mà quỷ không may phía sau hắn sẽ không may mắn như thế, trực tiếp bị một sung bắn bể đầu.
Những hắc y nhân kia phát hiện có người đánh lén, lập tức tìm được phương vị của Lãnh Thanh Vũ, sau đó điên cuồng xạ kích địa phương mà Lãnh Thanh Vũ ẩn nấp, hỏa lực mãnh liệt ép tới Lãnh Thanh Vũ căn bản không ngẩng đầu lên được.
Chứng kiến tình huống này, trong tay Lâm Dật Hiên đột nhiên xuất hiện một thanh súng ngắn màu bạc, hơi chút do dự một chút, sau đó nâng súng lên nhắm trúng những Ninja kia.



Bình luận

Truyện đang đọc