LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Nữ sinh nhẹ nhàng nói.
- Cũng có thể đọc thành Ngữ Yên.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười nói.
- Ngươi cũng có thể gọi ta là Ngữ Yên.
Ngu Yên nhẹ nhàng cười cười.
- Hai người các ngươi nhận thức?
Lúc này Triệu Nhị từ một bên đi tới, sau đó cao thấp đánh cho hai người thoáng một phát, sau đó khẽ thở dài:
- Thật không nghĩ tới đệ nhất danh trong trường học lại nhận thức một gã cuối cùng.
Lâm Dật Hiên nghe được Triệu Nhị nói, lòng khẽ giật mình, không nghĩ tới thiếu nữ trước mắt dĩ nhiên là đệ nhất danh năm học, quả nhiên là nữ sinh loại hình học tập, Lâm Dật Hiên đem ánh mắt nhìn về phía kính mắt của Ngu Yên.
- Tốt rồi, cho phép mọi người lên núi, chú ý không nên tụt lại phía sau, cũng không cho phép tùy ý chạy loạn.

Lúc này Tiêu Tuấn đã tập kết học sinh, sau đó mang theo mọi người bắt đầu đi lên núi.
Hôm nay Long Thủ Sơn cũng không có bao nhiêu người, dù sao hôm nay không phải ngày nghỉ, chính diện Long Thủ Sơn có một cầu thang đi lên, cầu thang từ dưới chân núi Long Thủ Sơn nối thẳng đỉnh núi, bất quá chỉ đi cái cầu thang này, cũng đủ làm cho người hao phí thể lực. cực lớn
Cũng may thân thể của Lâm Dật Hiên trải qua cường hóa, bằng không con đường núi này hắn bò chưa được hai bước đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Phong cảnh của Long Thủ Sơn này đúng là không tệ, trên đường đi Lâm Dật Hiên nhàn nhã nhìn phong cảnh bốn phía, sau đó chậm rãi tiến lên, mà ở bên cạnh Lâm Dật Hiên, tam nữ Tiêu Mộng Tuyết, Ngu Yên, Triệu Nhị ngược lại là một đường thấp giọng nói nhỏ, cười cười nói nói, cũng là rất sung sướng, mà Tôn Thành Hổ vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đi qua nịnh nọt Tiêu Mộng Tuyết, nhưng mà tam nữ Tiêu Mộng Tuyết nói chuyện hắn cũng không xen miệng được, chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, cuối cùng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dật Hiên thoáng một phát, hiển nhiên là đem hết thảy quy tội trên người Lâm Dật Hiên.
Qua một lát, mọi người đi tới sườn núi Long Thủ Sơn, nơi này có một quảng trường thật lớn, trên quảng trường ngược lại có không ít cửa hàng cùng quầy hàng, tuy bây giờ du khách ít, nhưng mà những cửa hàng cùng quầy hàng kia đều mở ra, cũng có thể chứng kiến có không ít người tụ tập tại đó.
- Tốt rồi, mọi người ở chỗ này có thể tự hoạt động, nhưng mà không thể đến địa phương nguy hiểm.
Sau khi đến nơi này, Tiêu Tuấn đối với tất cả học sinh lớn tiếng nói ra.
- Thật tốt quá.
Nghe được Tiêu Tuấn nói, tất cả học sinh quát to một tiếng, sau đó tứ tán ra.
Trong chốc lát, bên cạnh Lâm Dật Hiên liền không có người nào, ngay cả tam nữ Tiêu Mộng Tuyết cũng không biết đi nơi nào.
Lâm Dật Hiên cười khổ một tiếng, xem ra hắn thật đúng là người cô đơn a, trong đám bạn học hắn cũng không có người quen biết, xem ra chỉ có thể tự mình đi bốn phía rồi.
Lâm Dật Hiên nhìn chung quanh một lần, sau đó trực tiếp đi đến quảng trường phía đông, nơi đó là một vách núi, quảng trường bên cạnh dùng vòng bảo hộ cao ngăn cản nơi đây, hiển nhiên là sợ người té xuống.
Lâm Dật Hiên đi đến bên cạnh vách núi, hắn cảm giác không khí nơi đây tựa hồ mát mẻ hơn rất nhiều, không tự chủ vận hành Nhất Nguyên Thần Công, hắn phát hiện tốc độ chân khí vận hành so với trước cao hơn một tia, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là bởi vì linh khí trong núi này so với trong thành thị sung túc hơn sao?
Trách không được những môn phái kia đều lập phái trong núi, nguyên lai cũng không phải là không có nguyên nhân a...
Một hít một thở tầm đó, Lâm Dật Hiên đều có thể tinh tường cảm giác được chân khí của mình tăng trưởng, dựa theo trình độ này tính toán, tốc độ tu luyện của Lâm Dật Hiên ở chỗ này ước chừng gấp ba bốn lần trong thành thị. Lâm Dật Hiên thậm chí có xúc động đến ở trong núi.
Bất quá Lâm Dật Hiên cũng biết cái này không thực tế, đầu tiên đến trên núi này ở sẽ rất bất tiện, tiếp theo thực lực của hắn tăng lên là ỷ lại không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, nếu như chỉ là đơn thuần tu luyện mà nói, cũng không biết muốn bao nhiêu năm mới có có sở thành.

- Lâm Dật Hiên, ngươi ở nơi này làm gì? Vì cái gì không đi chơi?
Đúng lúc này thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái của Triệu Nhị vang lên ở sau lưng Lâm Dật Hiên, làm Lâm Dật Hiên từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại.
Lâm Dật Hiên quay đầu, phát hiện Triệu Nhị thanh tú động lòng người mà nhìn mình, trên mặt có chút tò mò.
- Sao ngươi chỉ có một mình, Tiêu Mộng Tuyết cùng Ngu Yên đâu?
Lâm Dật Hiên nhìn bốn phái một chút, cũng không nhìn thấy thân ảnh của hai người kia, không khỏi nhẹ nhàng hỏi, hắn nhớ rõ ba người các nàng hẳn là cùng đi.
- Ngu Yên nói có việc, lát nữa mới tới, Tiêu Mộng Tuyết lại bị Tôn Thành Hổ quấn lê, hình như đi lên đỉnh núi. “
Triệu Nhị bất đắc dĩ giang tay ra.
Lâm Dật Hiên gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi có chút mông lung, nói với Triệu Nhị:
- Thế nào, có muốn đến đỉnh núi nhìn xem hay không, nghe nói phong cảnh phía trên rất tốt.
- Tốt, lần trước đến không có leo đến đỉnh núi còn có chút tiếc nuối, lần này sẽ xóa đi cái tiếc nuối kia.
Triệu Nhị sáng lạn cười cười, nhìn ra được Triệu Nhị là thuộc về cái loại người đẹp thích vận động.
- Chúng ta xuất phát lên đỉnh núi.

Lâm Dật Hiên khẽ cười một tiếng, sau đó đi tới đường núi, kỳ thật Lâm Dật Hiên muốn đến đỉnh núi cũng không phải là muốn ngắm phong cảnh, hắn chính là muốn cảm thụ một chút linh khí trên đỉnh núi có phải cao hơn phía dưới hay không.
Theo đường núi một mực đi lên, người đi trên đường cũng trở nên ít đi, một lát sau, Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn Triệu Nhị, phát hiện thể lực của Triệu Nhị thật đúng là không tệ, đi lâu như vậy rồi, nhưng trên mặt không có một tia mỏi mệt, ngược lại xuất hiện một tia đỏ ửng mê người.
- Hình như ngươi rất am hiểu vận động.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng hỏi.
- Đó là đương nhiên, không nên xem thường ta, ta từ nhỏ liền tập võ đấy.
Triệu Nhị nhẹ nhàng cười cười, sau đó cực kỳ nhanh chạy lên trước, đuôi ngựa sau lưng hất lên, rất có sức sống.
Lâm Dật Hiên nhíu mày thoáng một phát, nhìn Triệu Nhị trong nội tâm nhẹ nhàng suy tư một hồi, vừa muốn nói chuyện, lại nghe đến một thanh âm như có như không truyền đến:
- Ta đã nói không muốn kết giao bằng hữu cùng ngươi.


Bình luận

Truyện đang đọc