LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Thiếu nữ nghe được Lâm Dật Hiên nói, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó dùng thanh âm nhu mềm nói ra:
- Ngươi không phải mới vừa nói ta là Ngu Yên sao? Như thế nào còn hỏi ta là ai?
- Thật có lỗi, thanh âm của ngươi cùng bằng hữu kia của ta rất tương tự, cho nên ta mới nhận lầm người, bất quá làm sao ngươi biết tên của ta?
Kỳ thật Lâm Dật Hiên vốn cũng hoài nghi thiếu nữ trước mắt này chính là Ngu Yên, thế nhưng mà dung mạo hai người chênh lệch quá lớn, tuy Ngu Yên mang theo mắt kiếng to, nhưng mà cả dung mạo, Lâm Dật Hiên vẫn có thể nhìn rõ ràng, có thể nói tuy Ngu Yên ăn mặc thoáng một phát cũng là một mỹ nữ, nhưng mà tuyệt đối không đạt được trình độ như thiếu nữ trước mắt này.
- Không quan hệ.
Thiếu nữ điềm tĩnh cười cười, ánh mắt không ngừng nhìn Lâm Dật Hiên từ trên xuống dưới.
- Không biết xưng hô như thế nào? Tại sao ngươi biết tên của ta?
Lâm Dật Hiên có chút nghi ngờ đánh giá cô gái xinh đẹp trước mắt này, hắn dám khẳng định người thiếu nữ này hắn tuyệt đối không biết, nếu như từng gặp mà nói, như vậy nữ tử xinh đẹp như vậy nhất định sẽ được hắn lưu lại ấn tượng trong trí nhớ.
Trong mắt thiếu nữ hơi lộ ra mỉm cười, thanh âm vẫn như cũ là nhu nhu nói:

- Ngươi gọi ta Hiểu Hạm là được.
Lâm Dật Hiên nao nao, Hiểu Hạm, cái tên này hắn thật đúng là chưa từng nghe qua, trong trí nhớ hắn một điểm cũng không có quan hệ tới Hiểu Hạm trước mắt này.
- Làm sao ngươi tới nơi này?
Trên mặt Hiểu Hạm hơi lộ ra nghi hoặc, tựa hồ không rõ tại sao Lâm Dật Hiên lại xuất hiện ở nơi đây.
- Ta cùng một người bạn tới, cô ta thiếu bạn nhảy, nên kéo ta xông trận.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng nói, tuy lần thứ nhất cùng Hiểu Hạm gặp mặt, nhưng mà cảm giác của Lâm Dật Hiên đối với Hiểu Hạm cũng không tệ lắm, xem bộ dạng của Hiểu Hạm có lẽ là đại tiểu thư người nhà có tiền, nhưng lại không có một điểm kiêu ngạo của Đại tiểu thư, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác rất thoải mái.
- Bằng hữu của ngươi đâu?
Hiểu Hạm nhìn một chút, bốn phía chỉ có Lâm Dật Hiên, tựa hồ nghi hoặc đồng bạn của Lâm Dật Hiên đi nơi nào.
- Nàng ở bên kia có người quen biết, tựa hồ đi chào hỏi, ta không thích loại tình cảnh này, liền tìm một chỗ yên tĩnh, thuận tiện nhét đầy bao tử.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, đĩa cầm trong tay đã hết nên nhẹ nhàng buông, vừa rồi mặc dù đang cùng Hiểu Hạm nói chuyện, nhưng mà Lâm Dật Hiên vẫn một mực không có đình chỉ dùng bữa, bất quá bộ dáng so vừa rồi văn nhã hơn rất nhiều, ăn xong phần thức ăn này, hiện tại Lâm Dật Hiên đã có tám phần no.
- Đại tiểu thư, nguyên lai ngươi ở nơi này, lão gia đang tìm ngươi đó.
Đúng lúc này một thanh niên vô cùng tuấn lãng đi tới, lời nói hơi cung kính hướng Hiểu Hạm nói.
- Ta đã biết, nói cho cha, ta một hồi sẽ trở về.
Hiểu Hạm có chút hít một hơi, quay đầu nhìn về phía Lâm Dật Hiên vừa muốn nói chuyện, đột nhiên tựa hồ nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại nhìn về phía thanh niên kia nói:
- Tôn Lỗi, vị này là bằng hữu của ta Lâm Dật Hiên, ngươi lưu lại, dẫn vị bằng hữu này dạo chơi bốn phía.
Thanh niên được kêu là Tôn Lỗi kia vừa định đi, nghe được Hiểu Hạm nói, lập tức ngừng thân, lên tiếng nói:

- Vâng, đại tiểu thư, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt vị bằng hữu kia của đại tiểu thư.
- Không cần phiền toái như vậy, ta một người là được rồi, không cần làm phiền người khác.
Lâm Dật Hiên nghe được, vội vàng cự tuyệt nói.
- Không phiền toái, hơn nữa yến hội này phải tiến hành cả ngày thời gian, ngươi ở nơi này chẳng phải nhàm chán chết sao, để cho Tôn Lỗi mang ngươi đi dạo bốn phía, nơi đây có không ít địa phương thú vị, ngươi cùng Tôn Lỗi đi xem a.
Hiểu Hạm nhẹ nhàng cười cười, sau đó cũng không đợi Lâm Dật Hiên nói tiếp, liền trực tiếp đi ra.
Nhìn bóng lưng của Hiểu Hạm, trong nội tâm Lâm Dật Hiên một hồi buồn bực, Hiểu Hạm này cùng hắn không thân chẳng quen, cần gì đối tốt như vậy a....
- Lâm thiếu gia, ta mang ngươi đến nơi này dạo chơi a, nơi này có rất nhiều đồ vật thú vị.
Hiểu Hạm đi rồi, nghiêm trang trên mặt Tôn Lỗi kia liền không thấy, lúc này chính là một bộ bất cần đời.
- Vậy làm phiền ngươi, còn ngươi nữa, chỉ cần gọi ta là Lâm Dật Hiên hoặc là Dật Hiên là được, đừng gọi ta Lâm thiếu gia.
Lâm Dật Hiên cũng biết hiện tại hắn đã không cách nào từ chối, cho nên chuẩn bị cùng Tôn Lỗi đi dạo một chút, bất quá Tôn Lỗi gọi Lâm thiếu gia lại làm cho Lâm Dật Hiên có chút không thoải mái, không biết tại sao, trong ấn tượng của Lâm Dật Hiên, những xưng hô này bề ngoài hình như đều là một ít thiếu gia ăn chơi.
- Ta so với ngươi lớn hơn mấy tuổi, liền kêu ngươi Lâm huynh đệ a.

Tôn Lỗi thật cũng không có xoắn xuýt quá nhiều trên xưng hô, vô cùng ngay thẳng nói.
- Đi, ta mang ngươi đến một nơi rất tốt, nghe nói hiện tại chỗ đó đã tụ tập không ít thiếu gia nhà giàu, lần này đi không kiếm một chút thật uổng công.
Tôn Lỗi mang theo một tia thần bí mà cười, sau đó mang theo Lâm Dật Hiên theo một cái hành lang bên cạnh trực tiếp ra khỏi sảnh yến hội.
Tôn Lỗi mang theo Lâm Dật Hiên rẽ bảy tám lần, khiến cho Lâm Dật Hiên cũng có chút lạc đường, đã qua một hồi lâu mới đi ra khỏi hành lang này, điều này làm cho Lâm Dật Hiên không thể không cảm thán tòa nhà này to lớn, hắn thiếu chút nữa tìm không thấy đường.
Ra khỏi hành lang, Lâm Dật Hiên phát hiện bọn hắn đi tới một địa phương như là sòng bạc, mà bây giờ một đám người trẻ tuổi đang khí thế ngất trời đang đánh bạc ở kia.
- Địa phương thú vị ngươi nói không phải là nơi này chứ.
Lâm Dật Hiên khẽ cười khổ mà nhìn vẻ hưng phấn trên mặt Tôn Lỗi, hiện tại hắn rốt cục minh bạch vừa rồi Tôn Lỗi nói kiếm một chút là có ý gì rồi.
- Lâm huynh đệ, ta mang ngươi đi chơi cũng không phải là loại đánh bạc trước mắt này, chúng ta chơi càng thú vị.


Bình luận

Truyện đang đọc