LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Triệu Thiên Khiếu nghe được Lâm Dật Hiên nói, lửa giận trong lòng trực tiếp vọt tới não, nhưng mà hắn tận lực áp xuống dưới, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Thật xin lỗi, mới vừa rồi là ta không tốt, ta xin lỗi.
Sau khi nói xong, trong mắt Triệu Thiên Khiếu hiện lên một tia oán độc, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi, mấy người khác cũng đi theo sau lưng hắn ly khai.
Trong nháy mắt trên Vọng Tiên Đài chỉ còn lại có Lâm Dật Hiên, Tiêu Mộng Tuyết cùng Tôn Thành Hổ ba người, lúc này trên mặt Tôn Thành Hổ có chút ít nóng rát, vốn là thời điểm hắn thấy Tiêu Mộng Tuyết gặp được dây dưa, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ở trước mặt Tiêu Mộng Tuyết biểu hiện một chút, nhưng mà không nghĩ tới vừa ra tay liền bị người đánh ngã, thật sự là mất mặt, mà càng làm người giận là Lâm Dật Hiên vậy mà trực tiếp đánh chạy ba người kia, nếu lnhư Lâm Dật Hiên giống nhau cũng bị đánh ngã, trong lòng của hắn còn có thể thoải mái một ít, nhưng mà bây giờ một cái đối lập rõ nét, không phải ra vẻ mình vô năng sao?
- Ta xuống núi trước.
Tôn Thành Hổ không đợi hai người nói chuyện, liền trực tiếp cúi đầu đi xuống.
Chứng kiến Tôn Thành Hổ ly khai, Tiêu Mộng Tuyết há miệng muốn nói, lại không biết nói cái gì, nhìn thân ảnh ảm đạm kia của Tôn Thành Hổ, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là buông tha cho mở miệng.
- Đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc này Triệu Nhị một đường chạy chậm tới, nàng nhìn thấy Tôn Thành Hổ ảm đạm rời đi, không khỏi kỳ quái hỏi thăm.
Lâm Dật Hiên có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Nhị, chuyện bây giờ đều đã xong, cô ta mới tới đây, hắn nhớ rõ hai người hẳn là cùng nhau chạy lên núi a, chẳng lẽ Triệu Nhị còn kế thừa ưu điểm của cảnh sát, luôn ở sau khi sự tình kết thúc mới xuất hiện.
Kỳ thật Lâm Dật Hiên ngược lại là suy nghĩ nhiều, tuy bọn hắn cơ bản đồng thời xuất phát, nhưng mà tốc độ của hắn quá nhanh, hơn nữa chuyện nơi đây cũng không quá đáng là vài phút thời gian, đợi thời điểm Triệu Nhị đuổi lên, vừa vặn mọi chuyện đã xong.
- Ngươi đột nhiên chạy so với thỏ còn nhanh hơn, ta làm sao có thể đuổi kịp, hơn nữa ta lại không biết ở địa phương nào, tự nhiên sẽ chậm một chút.
Triệu Nhị có chút phàn nàn nói, sau đó lại hiếu kỳ nói ra:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho ta biết a....
- Không có việc gì, chẳng qua là có người dây dưa Tiêu Mộng Tuyết.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó đi về chỗ Tiêu Mộng Tuyết, tuy máu đọng trên cổ tay của Tiêu Mộng Tuyết sẽ không có chuyện gì, nhưng sẽ một mực đau nhức, Lâm Dật Hiên quyết định trị liệu thoáng một phát.
- Oa, ngươi không riêng chạy trốn so với thỏ còn nhanh, ngay cả lỗ tai cũng giống thỏ đấy, khoảng cách xa như vậy ngươi cũng có thể nghe được.
Triệu Nhị có chút kinh ngạc nói ra, phải biết rõ từ địa phương Lâm Dật Hiên nghe được thanh âm, đến nơi đây ít nhất cũng có 200~300m, hơn nữa trong núi còn có gió, thanh âm xa như vậy, hắn là thế nào nghe được a....
Mà Tiêu Mộng Tuyết nghe được Triệu Nhị nói, trong lòng cũng nao nao, hai tròng mắt mang lên một tia hiếu kỳ, nàng từ hai người nói chuyện với nhau cũng đại khái đoán được, Lâm Dật Hiên nghe được nàng la lên, mới cực nhanh chạy tới cứu nàng, không biết vì cái gì, sau khi nghĩ tới những thứ này, trong lòng của nàng đột nhiên cảm giác ấm áp.
Lâm Dật Hiên chứng kiến hiếu kỳ trong mắt Tiêu Mộng Tuyết, khẽ cười nói:
- Con thỏ làm sao có thể so với ta? Ta so với con thỏ còn lợi hại hơn.
Nghe được Lâm Dật Hiên trả lời, hai nữ nhân đều nhẹ nhàng hé miệng cười cười, Tiêu Mộng Tuyết vừa cười vừa nói:

- Ngươi cũng thiệt là, so sánh cùng con thỏ có được gì chứ.
Lâm Dật Hiên cười mà không nói, trực tiếp kéo tay Tiêu Mộng Tuyết, trong lòng Tiêu Mộng Tuyết căng thẳng, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng co lại, đồng thời trên mặt xuất hiện một tia ửng đỏ, trong mắt mang theo một tia không biết là giận hay là xấu hổ nhìn về phía Lâm Dật Hiên.
- Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi làm tam máu bầm thoáng một phát, nếu không cổ tay của ngươi sẽ đau một ngày.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộng Tuyết lại, sau đó nhẹ nhàng nói.
Tiêu Mộng Tuyết nghe được Lâm Dật Hiên nói, bàn tay nhỏ bé thoáng cái dừng lại, đồng thời trong nội tâm chẳng biết tại sao bay lên một tia thất lạc nhàn nhạt, đồng thời còn xen lẫn một chút ái ý.
Mà Triệu Nhị ở một bên vừa bắt đầu là nghĩ Lâm Dật Hiên muốn chiếm tiện nghi của Tiêu Mộng Tuyết, đang muốn mở miệng quát bảo ngưng lại, lại nghe Lâm Dật Hiên nói, nàng tiến lên vừa nhìn, thoáng cái liền thấy được trên cổ tay của Tiêu Mộng Tuyết có máu ứ đọng tím đen, cái này phải bao nhiêu khí lực mới có thể làm ra như vậy a....
- Mộng Tuyết, là người nào đem ngươi biến thành như vậy? Tiểu tử kia đâu?
Triệu Nhị chứng kiến cổ tay của Tiêu Mộng Tuyết, cả người như là con mèo nổ tung, nhìn ra được nàng hết sức quan tâm Tiêu Mộng Tuyết.
- Hắn bị Lâm Dật Hiên đánh chạy rồi.
Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng trả lời, đối với hảo hữu quan tâm, nàng vẫn là hết sức vui vẻ.

- Bị đánh chạy? Chẳng lẽ là một tên mặt đều sưng lên, bên người còn đi theo hai gia hỏa to con?
Triệu Nhị nhớ tới thời điểm nàng tới, gặp phải mấy người quái dị, nhất là gia hỏa nửa bên mặt đều sưng lên kia, trong mắt luôn lóe hàn quang, làm cho người ta nhìn mà trong nội tâm đều cảm thấy lạnh cả người.
- Là bọn hắn không sai.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, thò tay nhẹ nhàng cầm chặt cổ tay tuyết trắng kia của Tiêu Mộng Tuyết, cả bàn tay trực tiếp phủ ở chỗ máu ứ đọng, Tiêu Mộng Tuyết bị nắm chặt như vậy, trên mặt lập tức lại hiện ra một tia đỏ ửng, đồng thời bàn tay nhỏ bé theo bản năng co rụt lại.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, trực tiếp điều động chân khí trong cơ thể, hướng về cổ tay của Tiêu Mộng Tuyết, chậm rãi lao tới, phải biết rõ tu luyện Nhất Nguyên chân khí có tác dụng chữa bệnh vô cùng mạnh, giúp Tiêu Mộng Tuyết trừ đi máu ứ đọng này còn không phải một bữa ăn sáng.
- Những người kia lần sau, ta gặp được bọn hắn, nhất định phải hảo hảo giáo huấn bọn hắn dừng lại.



Bình luận

Truyện đang đọc